Hôm sau, nó đứng trước gương trog bộ đồng phục của trường The Moon. Nó hơi nghiêng đầu rồi nhoẻn miệng cười cái đầy tinh nghịch, chợt nó ngẩn ra: phải chăng lúc nào đó nó sẽ cười như thế, mặc bộ quần áo như thế, và vui vẻ nói chuyện lúc đi học…nhưng ông trời quá bất công, nó đã bao lần nghĩ về cái cảnh tượng tràn ngập ánh sáng như vậy, rồi vẫn khung cảnh quá ảm đạm, quá đen tối lại bày ra trước mắt.
- Mày nghĩ j mà mặt đần ra thế?
Tiếng của Trang đánh thức nó khỏi giấc mơ, nó giật mình chỉnh trang lại trang phục, quay ra nói:
- Đi học thôi!
- Ờ- Trang gật đầu qua loa
-……..- Nó im lặng đưa tay lên bịt tai lại
s sau…..- A!!!!!!! Mày vừa nói cái j cơ?- Trang với chất giọng đầy nội lực hét lên
- Đi học- nó kiên nhẫn nhắc lại rôi đi xuống nhà.
CẠCH- Cái bàn chải màu hồng rớt xuống sàn nhà cùng đống bọt kem đánh răng, còn Ngọc nhà ta thì sock quá rồi ko ngậm miệng dk luôn
--------------------------------------------
phút sau, Ngọc và Trang tung tăng ‘’bay’’ về phía con xe mui trần. Nó chặn lại:
- Hôm nay ko đi xe.
- Ủa…mày ko đi xe ak?...ờ thế cũng dk mày đi bộ đi, bọn tao đi xe- con vỗ vai nó nói
- Chúng ta đi xe khác
- Xe khác?
- Ờ. Xe hãng SUB, xe dài, có tài xế riêng, ai cũng biết luôn- nó giới thiệu cái xe vs đầy vẻ ngưỡng mộ
- ồ- con ngạc nhiên- xe hãng mới ak?Dài lắm ko? Có dài hơn limo ko?
- Dài hơn, to hơn, cao hơn limo nhiều- nó vẫn tiếp tục quảng cáo
phút sau, trên xe bus…..
Ngọc nhìn nó hằm hằm:
- Xe của mày xịn ha? Hãng SUB ha? To ha? Dài ha?......
- Tất nhiên- nó đáp tỉnh bơ- Mày cầm thước ra đo coi xem có thấy nó dài hơn limo ko? Còn nữa mày nhìn xem đây có phải là tài xế riêng ko?.....Nói chung là tao vó tụi bay như vậy là sướng rồi, là nữ sinh học bổng mà lại đi cái xe xịn nhất quả đất như thế này….
-……..- con kia té ngửa, lâm vào tình trạng hôn mê KO sâu
--------------------------------------------
Xuống xe, tụi nó chụp mũ lưỡi trai lên đầu, kéo sụp xuống, căn bản là tránh mấy cái nhìn vớ vẩn của bọn học sinh.
Đi hết cái sân trường, tụi nó lại gặp vần đề vô cùng nan giải- tìm phòng hiệu trưởng. Ngọc chỉ tay sang phía bên phải:
- Đi bên này đi, tao nhớ là bác bảo tụi mình vậy mà
- Đâu có, tao nghe là bác ấy bảo đi bên này- trang lại chỉ lên tầng
- vậy thì chắc chắn là ở bên trái- nó khẳng đinh, kinh nghiệm xương máu của nó là con kia chưa bao h nhớ đúng mấy cái vụ này
Một lúc sau, tụi nó đã vào phòng hiệu trưởng. Thầy nhìn tụi nó cười;
- Mấy đứa lại ko nhớ đường phải ko?- Hì, con chỉ hơi quên tí xíu tụi nó gãi đầu cười- Thôi dk rồi, mấy đưa về lớp đi, lớp A
- Dạ tụi con chào bác ạ
Nói xog tụi nó ra ngoài và lại chật vật để tìm ra phòng học (t/g: cái trường to quá mà….). Bà cô- giáo viên chủ nhiệm, vào lớp ns:
- Lớp ta có hs mới nhé. bạn đều dk nhận học bổng nên ms đến đây học
- Thưa cô bạn nam hay nữ ạ?
- Nữ
- Xinh ko cô>?
- Xinh lắm …..nhưng ko bằng cô
Bà cô che miệng cười tỏ vẻ yểu điệu. Cả lớp nghĩ thầm: “ Xấu hơn bà cô thì chắc còn xấu hơn cả Thị Nở mất”
Lúc này tụi nó mới bước vào lớp.
…………….- Cả lớp rơi vào tình trạng chết lâm sàn. Tụi nó đẹp quá mà.
- Tớ là Trần Minh Ngọc, mong các bạn giúp đỡ nha- Ngọc cười tươi
- Tớ…tớ sẽ giúp đỡ cậu nha- bọn con trai nhao nhao nói
- Tao thông báo cho tụi mày biết, bạn gái tao tên là Trần Minh Ngọc nhớ- thằng đứng lên nói. Cả lũ lườm thằng đó phát
- Tớ là Phạm Minh Trang- Trang hơi cười
- Trang, tớ đây cậu nhận ra tớ ko?- lũ con trai lại chuyển mục tiêu, chen nhau nói
- Tao tưởng mày là bạn trai Ngọc mà- thằng nói vs thằng ban nãy
- Bạn trai cũ thôi còn bạn gái bây h là Phạm Minh trang- Thằng đó nói tỉnh bơ
Rầm- cả lũ nam sinh té ngửa
con kia giới thiệu xong đến lượt nó. Một lúc sau vẫn chả có ai lên tiếng, lúc này cả lớp mới hướng mắt ra phía ngoài cửa. Nó đang bình thản dựa người vào cửa nghe nhạc, cái đầu hơi cúi xuống thể hiện rõ ràng là nó đang...ngủ gật ( Nói thêm: Nó có một thói quen cũng như sở thích là ngủ gật, bạ đâu ngủ đấy, chả quan tâm đến ai, cứ chán cái là ngủ luôn, bất kể là đang đứng, nằm, ngồi hay quỳ, nó ngủ được tất!). Mất máy giây tất cả đứng hình trước hành động ngủ gật của nó. Một lúc sau, Ngọc cười trừ, lại gần lay lay người nó:
- Dậy đi mày...ngủ j mà đúng lúc thế
Ngọc vừa dứt lời, người nó lập tức động đậy. Nó ngẩng đầu lên ánh mắt băng lãnh như xuyên thủng mọi thứ, cái miệng nhỏ xinh chậm rãi nhả ra từng chữ một:
- Nguyễn Hoàng Bảo Anh
Cả lớp như nín thở nhìn nó không chớp mắt, quả thật là nếu bỏ qua cái tia nhìn lạnh lẽo trong mắt nó thì công nhận trông nó chẳng khác gì một thiên thần! Khuôn mặt tròn trịa, sóng mũi cao thẳng, đôi mắt màu tro đầy mê hoặc, cánh môi mỏng hồng như cánh hoa anh đào, ngay đến cả thân hình cũng đẹp đến từng milimét. Nó đẹp đến nỗi tất cả mọi người nhìn thấy nó thj dường như ko thể nào quên.
Sau hồi ngẩn ra vì vẻ đẹp kia, cả lớp bắt đầu nhao nhao cả lên:
- Bảo Anh bạn xinh thật đấy
- Bảo Anh bạn dùng kem dưỡng da hãng nào mà da bạn đẹp dữ vậy
- Bảo ANh chụp với mình tấm hình để mình post lên fb dc ko?
-----
Dù đã quá quen với cảnh này nhưng cái chính là nó mới ngủ dậy tâm tình ko dc ổn cho lắm việc chịu đựng sự ổn ào này là quá sức đối với nó. Thế là nó khoanh tay bình tĩnh thốt ra chữ duy nhất:
- Câm miệng!
Chỉ từ duy nhất, ko to cũng ko nhỏ nhưng uy lực trong giọng nói ấy thj thật là kinh khủng. Ngay tức khắc cả lớp nín thinh.
Có được cơ hội chọc ngoáy nó đứa con gái nhìn là biết tiểu thư nhà giàu ăn chơi khoanh tay cất giọng chua ngoa:
-Xời ơi, tưởng thế nào, hóa ra chỉ được cái vẻ bề ngoài.
- Trông thì cũng được đấy thế mà chảnh dữ ha?
- Chỉ cũng chỉ là cái lũ học sinh học bổng thế mà đòi lên mặt với ai chứ?
-Nói cho ba đứa tụi bay biết nếu mà chúng bay cứ ko biết điều như thế mấy tiểu thư đây sẽ cho bọn bây biết thế nào là lễ độ
Bà nghe thấy vậy thì cau này mắng:
- Mấy cô kia ăn nói kiểu gì thế hả? Tôi còn đứng đây mà mấy cô dám ăn nói như thế à?
- Bà câm mồm đi bà có tin tôi bảo người đến kéo bà đi không?- con kia trừngmắt đe dọa
- Hừ!- Bà cô ấm ức khoanh tay nhìn ra cửa sổ không nói được tiếng nào
Nó bây giờ khá là khó chịu. Đôi mắt từ nãy nhắm lại bây giờ mở to ra, chiếu lên người con nhỏ kia, ánh nhìn của nó như xuyên thấu tâm can, bốn con kia bất giác lạnh sống lưng run rẩy.Nó vừa mở miệng định nói thì Ngọc chen vào, cười giả lả:
- Hì hì... các bạn thông cảm nha,tính con này nó vậy đó, đừng để ý nó làm gì-sau đó ghé sát vào tai nó thì thầm" mày nên nhớ thân phận của chúng ta bây h là ai, nhịn chút đi "
Nó hừ lạnh tiếng, quay mặt ra chỗ khác, ko thèm quan tâm đến con kia. Ngọc vừa định thở phào nhẹ nhõm thj Trang đột nhiên cất tiếng ns:
- Game over
Ngọc giật mình, quay sang trừng mắt nhìn Trang tỏ vẻ " lại đến lượt mày nữa "
Bà cô đặt điện thoại xuống bàn, nhìn conkia thông báo:
- Hồng, Hạnh, Thủy, Mai công ti của gia đình các cô phá sản r. Nhanh chóng thu dọn sách vở xuống khu B đi
- Cái j chứ? Ko thể nào. - con hét lên, ko tin vào việc đang xảy ra
- Sự thật đã rành rành ra trc mắt r. Nhanh chân lên đi!
Bà cô đắc ý, giục con đi xuống khu B. Dù ko muốn như ng con cũng chẳng còn cách nào khác ngoài vc ngậm ngùi ôm cặp đi ra khỏi lớp (Trường The Moon được chia thành phân khu: phân khu A và phân khu B. Phân khu A dành cho hsinh gia đình thượng lưu, phân khu B dành cho hsinh tia đình trung lưu. Mỗi phân khu lại chia thành cấp: A- cao cấp, A- trung cấp, A- sơ cấp. Tùy theo khả năng học tập và gia thế để phân chia)
Thấy con nhỏ kia đau khổ ra khỏi lớp, khoé môi nó bất giác nhếch lên. Nó quay sang phía Trang cất giọng nhàn nhạt:
- Good job!
Nghe thấy vậy, Trang cười tươi đáp: "Thank you".Ngọc đứng giữa con người này ko tránh khỏi buồn cười:
- Sao hôm nay đứa mày thích chơi ngoại ngữ thế?
Tận măt chướng kiến mĩ nhân cười cả lớp há hốc mồm, Tim đập dồn dập.
Thu lại nụ cười, tụi nó bình thản bc xuống cái bàn ở phía cuối lp và ngủ.Ngay lập tức, cả lp nhao nhao hết cả lên:
- Sao lại ngồi chỗ đó? Ko dc đâu mấy bạn ra chỗ khác đi.
- Trời ơi bão sắp về bà con ơi.
-......
Tụi nó căn bản là đã ngủ lăn quay ra nên vẫn nằm im chỗ làm lũ hsinh càng căng thẳng.
Bà cô chỉ liếc mắt về phía tụi nó cái rồi quay ra cầm cái thước gõ lên mặt bàn ns:
- Cả lớp học bài! " hờ hờ, xem mấy cô sẽ ra sao, tưởng mình xinh đẹp hơn ai chứ"
Một lúc sau, cửa lớp bị bàn chân của ai kia đá tung ra, tụi hắn bc vào lớp. Bọn hsinh thj quay ra nhìn tụi nó thầm thương cảm.
Bàn Minh- Trang
Thấy sinh vật lạ đang nằm ngủ ngon lành trên bàn mình, Minh ko khỏi ngạc nhiên thầm nghĩ: " Lâu lắm rồi ns thấy có đứa dám cả gan ngồi ở đây mà lần này lại là con gái ms ghê chứ.
Minh tò mò hơi cúi người xuống nhìn, thấy mặt Trang thj ngớ người:
- ơ, chả phai cô ta chính là cái con bé dở hơi ở bar hôm trc sao..hừm tính ra thj cô ta cũng xinh đấy chứ.
Gì chứ gái xinh thj ok luôn. Minh vui vẻ ngồi xuống cạnh Trang và ngủ.
Bàn Khánh- Ngọc
Ko khác j Minh, Khánh lập tức nhận ra Ngọc. Cảm thấy cô gái này thật thú vị nhưng dù vậy Khánh vẫn ko thể quên cai hôm ở trung tâm bị nhỏ chơi cho vố đau.
Suy nghĩ lát, Khánh giơ tay lên cốc vào đầu Ngọc cái rõ...nhẹ ( anh ý sợ chị tỉnh giấc ấy mà).Coi như đã trả thù xog Khánh tí ta tí tởn nằm xuống cạnh Ngọc
Bàn hắn- nó
Hắn thấy Ngọc và Trang ở bàn bên kia thj đoán chắc nó chính là đứa con gái đeo mặt nạ ngày hôm qua. Nhưng mà dù nó là ai cũng chẳng quan trọng, hắn giơ chân lên định đạp nó ra khỏi bàn thj bỗng...nó cựa mình, quay mặt sang phía đối diện vs hắn. " Anh hùng sao thoát dc cửa ải mĩ nhân" hắn cũng vậy thôi, nhìn thấy khuôn mặt tựa thiên sứ kia thj đơ ra. Hắn mở to mắt nhìn nó, ko dám tin rằng có thể tồn tại nét đẹp hoàn hảo đến vậy.
Chưa kịp đề hắn tiêu hóa hết nhan sắc kia, nó lại có hành động vô cùng nhức mắt. Lúc này đây, nó đang phồng má chu mỏ phát ra mấy tiếng vô nghĩa " u...u"
Ko thể chịu thêm dc nữa hắn lôi quyển sách từ trong cặp ra che mặt nó lại rồi ms ngồi xuống cạnh nó.
TÙNG TÙNG TÙNG! Tiếng trống trường vang lên đánh thức nó dậy.
Nó tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau ns quay sang nhìn hắn lạnh nhạt hỏi:
- Sao lại ngồi đây?
- Chỗ tôi mà - hắn đáp lạnh băng
- Từ bây h đây là chỗ của chúng ta
Ns câu thản nhiên đến muc ko thể thản nhiên hony, nó bình thản đứng dậy đi cùng người kia xuống căn tin
" Chúng ta " nghĩ tới từ ấy tự nhiên hắn thấy vui vui, xỏ tay vào túi quần đi cùng tụi kia.