ALEXIA ASHFORD CHỨNG KIẾN NGƯỜI ANH SONG SINH CHẾT dưới chân mình, toàn thân đẫm máu trong đau đớn, hắn ta đã vói tay để cố chạm vào cái ống trụ có ả trong đó, đôi mắt tràn đầy sự sùng kính. Hắn chưa từng tỏ ra tài giỏi hay xuất chúng, nhưng ả rất yêu mến hắn. Cái chết của hắn là một nỗi buồn vô hạn… nhưng cũng là một tín hiệu mà ả chờ đợi. Đã đến lúc lộ diện.
Ả ta đã biết từ nhiều tháng nay, rằng sự tàn lụi đang đến – hay nói cách khác là sự bắt đầu, sự xuất hiện của một cuộc sống mới trên trái đất. Trạng thái ngưng trệ của ả ta đã kéo dài suốt mười lăm năm, cơ thể và trí óc đã không còn cảm giác gì về sự sống – không còn cảm thấy mình bị ngập trong thứ chất ối đông lạnh nữa, những tế bào từ từ chuyển hóa thành T-Veronica.
Tuy nhiên, năm vừa qua đã có thay đổi. Ả cho rằng một khi có đủ thời gian, T-Veronica sẽ nâng lên một mức độ mới, nó mở rộng phạm vi ảnh hưởng trong não ra ngoài những giác quan bình thường của con người, và đúng là như vậy. Trong mười tháng qua, ả ta đã bắt đầu tự tích lũy kinh nghiệm và kiểm nghiệm chúng, bất chấp tình trạng ngưng trệ… để rồi giờ đây, đã có thể nhìn xuyên thấu mắt người khác nếu muốn.
Alexia hướng ra ngoài, dùng khả năng ngoại cảm để tắt hệ thống máy hỗ trợ. Ống trụ dần dần cạn đi, và ả ta nhìn chằm chặp vào người em yêu dấu, thấy thật buồn bực trước cái chết của nó. Ả có thể tùy ý kềm chế được cảm xúc của mình, nhưng bộc lộ tình cảm với người này thì không có gì là quá đáng, ả cũng đã từng là con người giống như vậy kia mà.
Khi ống trụ đã cạn, Alexia mở nó và bước ra thế giới mới của mình. Có đầy năng lượng xung quanh cho ả hấp thu, nhưng lúc này ả đang quỳ xuống trước ống trụ và gối đầu Alfred lên vạt áo, cảm nhận nỗi buồn.
Ả bắt đầu hát, bài hát thời thơ ấu mà đứa em rất thích, bàn tay khẽ vuốt lại mái tóc đen nhánh phủ trên khuôn mặt u sầu của hắn. Nỗi phiền muộn hằn lên dưới những nếp nhăn quanh mắt và miệng, và ả tự hỏi không biết cuộc sống của hắn giống cái gì. Ả tự hỏi, sao hắn không ở lại Rockfort, ở trong tòa nhà Veronica, nơi cư ngụ của những người đi trước.
Alexia vừa hát vừa dò tìm tín hiệu của cha mình – và ngạc nhiên thấy ông ta đã biến mất, có lẽ đã chết hoặc nằm ngoài vùng năng lực của cô. Ả chỉ mới tiếp cận tâm trí ông ta gần đây, đã thấu hiểu những gì còn sót lại trong đó. Có thể nói, ông ta chịu trách nhiệm trong việc ả trở thành như thế này; T-Veronica đã làm mờ tri thức của ông, làm ông ta mất trí… nếu ả không thử nghiệm lên ông ta thì có lẽ cũng đã thành ra như vậy rồi.
Ả mở rộng trường năng lực, tìm kiếm dấu hiệu chết chóc hoặc bệnh hoạn ở tầng trên của khu vực. Thật đáng tiếc. Ả ta đang tìm cách bắt đầu việc tái thử nghiệm ngay lập tức, nên nếu không có đối tượng thì chẳng có lý do gì ở lại đây nữa.
Ả phát hiện có hai người ở cách khu nghiên cứu Umbrella không xa, và quyết định chuyển hóa năng lực điều khiển của mình thành những thực thể, để xem nó hiệu lực tới mức nào – và cuối cùng cũng đạt được kết quả sau những nỗ lực. Ả tập trung trong vài giây, nhìn thấy một nam và một nữ trên xe trượt tuyết, và yêu cầu mang bọn họ trở lại khu nghiên cứu.
Ngay tức khắc, hàng loạt những khối vật chất hữu cơ lao xuyên qua băng, hướng thẳng tới chiếc xe. Alexia chứng kiến một cách thích thú, khi một cái xúc tu khổng lồ của thực thể vừa định hình trồi lên, cuốn quanh chiếc xe, nhấc bổng nó lên không – rồi ném về phía khu nghiên cứu. Cỗ máy lăn lông lốc, phần động cơ nổ tung, và lao thẳng vào một trong những khu nhà của Umbrella.
Cả hai người đó vẫn sống, ả nghĩ thầm, và thấy rất hài lòng. Ả có thể chọn một người trong họ cho cuộc thử nghiệm đã nghĩ tới từ nhiều tuần nay, và từ đó sẽ tìm ra một cách sử dụng thích hợp cho những đối tượng khác.
Alexia tiếp tục hát cho người em đã chết, thích thú chờ đợi những biến chuyển sắp đến, cũng như những khám phá đầy đủ về năng lực của mình. Ả lại vuốt tóc cho đứa em và bắt đầu mơ tưởng.