Kế hoạch của Jill là đi theo rìa thành phố đến phía đông nam, nép vào lề đường, đi tắt vào các ngôi nhà càng nhiều càng tốt; đường cái giờ không an toàn, phần lớn bị chặn để ngăn lũ zombie khi mọi việc chưa diễn tiến quá tệ hại. Nếu đi đủ xa về phía nam, cô có thể đi ngang khu đất trồng tới tuyến , đi thẳng ra đường cái.
“Tới giờ mọi việc vẫn tốt. Cứ đà này mình sẽ tới tuyến trước khi trời hoàn toàn tối”.
Mất không tới giờ để đi từ vùng ngoại ô tới căn hộ có vẻ bỏ hoang cô đang đứng, hơi run vì bầu không khí ẩm ướt trong hành lang khá tối. Cô ăn mặc để tiện di chuyển hơn là để chống chọi với thời tiết – áo sơmi bó, váy ngắn, giày ống, thêm túi nhỏ đựng đạn. Bộ trang phục ôm sát người cô như lớp da thứ hai, giúp cô di chuyển nhanh chóng. Cô cũng mang theo một áo khoác trắng mặc lúc ra khỏi được thành phố, giờ cô cột quanh hông, thà chku lạnh và để tay thoải mái.
Căn hộ Imperial hơi xuống cấp phía nam khu phố trên Raccoon. Jill vừa khám phá ra từ chuyến đi vừa rồi khi nhiễm T-virus, bọn zombie đi tìm kiếm thức ăn ngay khi có thể, bỏ nhà cửa rồi đi ra đường. Tất nhiên không phải toàn bộ nhưng cũng đủ để việc đi tắt qua những căn nhà an toàn hơn ngoài đường.
Tiếng động. Tiến rên rỉ nhỏ vang lên từ sau cánh cửa căn hộ xa dưới sảnh. Jill lạnh người, súng trên tay, lắng nghe xem nó từ đâu tới, cùng lúc đó cô thấy mùi gas.
“Khốn”, cô cố nhớ lại sơ đồ căn nhà, mùi cay nhớt càng nồng. Quẹo phải chỗ ngã ba phía trước…
…rồi quẹo phải nữa hả? Hay là hành lang ngay chỗ đó? Nghĩ đi nào, mày đã ở đây hai ngày trước mà, Lạy Chúa, hẳn gas rò rỉ nhiều lắm đây…
Thêm một tiếng rên rỉ, lần này cô chắc chắn nó từ căn hộ bên trái. Âm thanh vô hồn, sáo rỗng duy nhất bọn zombie có thể phát ra. Cánh cửa tung ra, Jill gần như nhìn thấy được những làn gas trắng khuấy đặc không khí trong căn phòng.
Cô nắm chặt khẩu Beretta, lùi lại một bước. Cô phải đi ngược lại hướng cô vừa đến, không thể liều lĩnh bắn, cô hoàn toàn không muốn đánh nhau tay đôi với đám zombie; chỉ cần bị cắn một cái là bị nhiễm. Thêm một bước lùi, và…
Kééééét.
Jill ngay phắt lại, giơ súng về phía cánh cửa vừa bật tung khoảng mét phía sau. Thân hình đồ sộ, lê lết ra, chặn đường lui của cô. Nó có làn da xám và đôi mắt chết chóc của kẻ mang virus trong người, chưa kể một phần mặt nó đã rơi ra; zombie không biết đau. Như thú đói thấy mồi nó ngoác cái miệng tiến về phía cô để lộ cái lưỡi xám sưng phồng. Cả mùi gas nồng nặc cũng không thể hoàn toàn át được mùi ngọt tởm lợm từ thịt đang thối rữa.
Jill ngoái lại, hành lang phía trước vẫn trống; chẳng còn lựa chọn nào khác là chạy ngang qua căn hộ đang ngập gas và hy vọng cư dân của nó không thể đuổi kịp cô.
“Mau. Đi ngay”.
Cô chạy, cố gắng áp sát phía phải hành lang, cảm nhận tác động của gas, cô đánh tay chạy nhanh hơn – sự méo mó ánh sáng, cảm thấy choáng váng, cổ họng lờ lợ. Cô chạy ngang qua cánh cửa gảy, nhận ra nó đã không mở rộng hơn, chợt nhớ hành lang ở phía phải. Cô quẹo vào góc – binh, tông vào một phụ nữ rồi tè nhào. Jill nhanh chóng lật nghiêng người, đụng vai phải vào bức tường vôi khiến bột trắng phủ đầy lên họ. Lo chú ý đến người phụ nữ vừa ngã cộng với bốn thân hình vẫn đang đứng ở căn phòng nhỏ. Họ chuyển sự chú ý sang cô, lũ zombie.
Người phụ nữ, quanh người những mảnh vải của thứ từng là áo ngủ trắng, rên lên những tiếng rời rạc và tìm cách ngồi dậy. Một con mắt cô ta đã mất, cái hốc đỏ còn tươi máu ánh lên nhờ ánh sáng trên trần nhà. Ba kẻ còn lại, toàn bộ là đàn ông, tiến về phía Jill, rên rỉ, cánh tay thối rữa chậm chạp đưa lên; hai trong số chúng đứng chắn cánh cửa bức tường kính bọc kim loại dẫn ra đường – lối thoát cho Jill.
Ba kẻ đi lê lết, một kẻ bò, ít nhất hai kẻ phía sau cô. Jill di chuyển ngang ra phía cửa thoát hiểm, chĩa vũ khí vào cái đầu tróc da đang tiến về phía cô gần nhất. Bức tường phía sau nó bằng kim loại, cô chỉ hi vọng lượng gas ở đây ít hơn, cô không có sự lựa chọn nào khác.
Sinh vật ấy lao tới, Jill bắn đồng thới nhảy về phía cửa. Viên đạn lao đi xuyên thủng hộp sọ nó…
…cô cảm thấy cũng như nghe thấy vụ nổ, sssssh-BÙM, luồng khí mạnh thổi cô thẳng về hướng cô nhảy, rất mạnh, mọi thứ diễn ra quá nhanh không phân biệt được hay theo thứ tự nào cả - toàn thân cô, đau chức, cánh cửa nát vụn, xung quanh trắng toát. Cô thu người lại, lăn những mảnh nhựa đường đâm vào vai, mùi thịt nướng kinh khủng, tóc cháy sượt qua người Jill, mảnh kiếng ám đen rải đầy lên đường.
Jill lảo đảo, mặc kệ những gì xảy ra, nhìn xung quanh, sẵn sàng bắn con zombie nào dám lại gần, tòa nhà Imperial ngập chìm trong lửa. Chớp mắt lia lịa, cô mở to, cố gắng nhìn xuyên qua đám khói dày đặc chung quanh. Ít nhất hai con zombie đã gục, có thể đã chết, hai con còn lại bước đi trong đống đổ nát, đầu tóc, quần áo đều bốc cháy. Gần cánh phải Jill là phần rào chắn còn lại; phía bên kia tiếng rên rỉ không ngừng vang lên. Và kia bên trái cô, nó quay cái đầu xác xơ về phía cô, trên những gì còn lại từ bộ quần áo đã đẫm máu khô. Jill nhắm bắn viên đạn xuyên thủng óc nó; tiến đến bước ngang qua cơ thể tàn tạ đó; cách đó không xa là một thùng chứa rác, trước đó nữa là khu mua sắm, con đường tốt nhất để thoát thân.
“Phải sang trái, để xem mình có đi vòng khu nhà này được không…”
Nguy hiểm hiện thời qua đi, cô kiểm tra lại vết thương của mình – hai đầu gối trầy sước, vai thâm tím lốm đốm lỗ trầy; có thể sẽ còn tệ hơn vậy. Tai cô vẫn ù, thị lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Sẽ không lâu đâu, cô tựa vào thùng quan sát trước sau con đường trước mặt. Do cái thùng bị nêm chặt giữa bức tường shop thời trang và cái xe nát tầm nhìn cô bị hạn chế. Jill lắng nghe một lúc, âm thanh rên rỉ đói khát, tiếng lê bước của bon zombie, …hoàn toàn im ắng.
“Chắc mình không đủ sức để nghe được tiếng ban nhạc dùng kim khí cụ lúc này”, cô chua chát nghĩ, kéo người lên. Ngay trước mặt là cánh cửa cô nghĩ sẽ dẫn ra ngõ sau, tuy vậy cô tò mò không biết cái gì bên trái – nếu có chút may mắn nó sẽ là con đường thẳng ra ngoài thành phố.
Jill nhảy xuống, vừa liếc nhìn hai phía, nỗi kinh hoàng thật sự vây lấy cô. Chúng có chục mạng xung quanh cô, con gần nhất đang tiến đến ngăn cách cô với cái thùng.
“Di chuyển đi, Jilly!”
Giọng cha cô vang lên. Jill không ngần ngại, lùi hai bước chạy đà rồi tông thẳng bên vai còn lành lặn vào cánh cửa. Cánh cửa rung lên nhưng không mở.
“Coi nào”, cô nói trong vô thức, tập trung vào cánh cửa, chúng có gần cỡ nào cũng mặc kệ, phải qua được…
Một lần nữa, mùi thịt rữa chung quanh cô càng nồng, cánh cửa vẫn không mở.
“Tập trung vào! Làm đi!”. Giọng uy quyền từ người cha, người thầy đầu tiên vào lên. Jill tập trung hết sức, lùi lại, cảm nhận ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ, hơi thở hôi thối phả qua má.
Rầm, cánh cửa bật tung, giộng vào bức tường gạch phía sau, vội vàng, Jill chạy nhanh qua, hiện lên trong trí nhớ phía trước mặt là nhà kho rồi quẹo phải, mạch đập gấp gáp. Sau lưng cô những tiếng rên rỉ cuồng dại hơn, vang vọng khắp con hẻm – lối thoát cho cô. Cánh cửa phía trước.
“Làm ơn mở ra, làm ơn…”
Jill xoay tay nắm, đẩy, cánh cửa kim loại mở ra không chút tiếng động, bên trong là không gian thoáng đãng, sáng sủa, cảm ơn Chúa…
…ngay dưới chỗ cô đang đứng, một người đàn ông; cô đưa khẩu Beretta lên nhưng không bắn, liếc nhanh ông ta trước khi hạ súng xuống. Quần áo ông ta rách rưới, lấm máu nhưng nỗi hoãng sợ trên gương mặt đủ chứng minh ông ta không phải zombie…hay ít nhất là chưa chuyển đổi thành zombie.
Jill thấy mừng vì gặp một người còn sống, chợt nhận ra từ trước đến giờ cô thật đơn độc. Ông ta có thể không được huấn luyện, nhưng có ai đó để giúp đỡ và ngược lại…
Cô cười run run, bước xuống bậc thang về phía ông ta, trong đầu thay đổi kế hoạch. Phải kiếm vũ khí cho ông ta, hai ngày trước cô thấy khẩu shotgun cũ ở quán Bar Jack, nó không có đạn nhưng có thể tìm được, quán đó cũng khá gần –
- “nếu đi chung thì sẽ có cách vượt qua đám rào cản đó!”
“Chúng ta phải ra khỏi đây”, cô nói, cố làm ra vẻ lạc quan. “Sẽ không có giúp đỡ từ bên ngoài, ít nhất là trong lúc này, nhưng nếu ông đi với tôi…”
“Cô điên hả?”, mắt ông la long sòng sọc. “Tôi không đi đâu cả quý cô. Con gái tôi đang ở ngoài kia, mất tích…”
Ông ta ngừng lại, nhìn cánh cửa cô vừa đi qua như thể nó trong suốt.
Jill gật đầu, tự nhắc mình có thể ông ta đang bị shock. “Càng có lý do để…”
Ông ta lại cắt ngang bằng giọng hảng loạn như thét vang dội không gian. “Nó ngoài kia, có thể đã chết như những người còn lại, tôi còn không vì nó mà ra ngoài đó thì có điên mới nghĩ tới ra ngoài đó vì cô!”
Jill nhét khẩu Beretta vào hông, nhanh chóng đưa cả hai tay lên, giữ nguyên giọng:
“Nè, tôi hiểu. Tôi rất tiếc về con gái ông, nhưng nếu chúng ta ra khỏi thành phố, chúng ta có thể tìm được sự giúp đỡ, quay trở lại đây – có thể cô bé đang trốn đâu đó, cách hay nhất để tìm thấy cô bé là tìm giúp đỡ bên ngòai. ”
Ông ta lùi lại, trong mắt ánh lên cơn giận dữ. Trước kia cô đã thấy, đó là cơn giận người ta tự tạo ra để đánh lừa nỗi sợ hãi, cô biết ông ta sẽ không chịu nghe.
“Nhưng mình phải thử…”
“Tôi biết ông sợ”, cô nhỏ nhẹ. “Tôi cũng vậy. Nhưng tôi…tôi từng là thành viên Special Tactíc and Rescue Squad-đội chiến thuật đặc biệt và giải cứu; chúng tôi đã được huấn luyện cho những nhiệm vụ nguy hiểm, tôi tin chắc tôi có thể giúp chúng ta thoát khỏi đây. Ông sẽ an toàn hơn nếu đi với tôi. ”
Ông ta lùi bước nữa. “Biến đi, đồ, đồ chó cái”, ông gầm lên, quay người chạy, vấp lên vấp xuống. Ông ta chui vào xe móc phía kia nhà kho, vừa thở dốc vừa kéo chân lên. Cô nghe tiếng khóa, theo sau là những tiếng nghèn nghẹt quyết định.
“Đi đi! Để tôi yên!”
Jill nổi giận, cô biết rằng khuyên can ông ta cũng vô dụng. Thở dài, cô bước ngược lên bậc thang, thận trọng tránh chỗ lún đang đe dọa sụp xuống. Đồng hồ lúc này :, cô ngồi xuống, cố nhớ lại sơ đồ khu phố trên của Raccoon. Cô sẽ phải quay vào thành phố tìm hướng khác nếu những con đường khác cũng bị bọn zombie chiếm lĩnh. Cô có băng đạn, viên mỗi băng, vấn đề là cô cần hỏa lực mạnh hơn…có lẽ khẩu shotgun. Không tìm được đạn thì cũng dùng đập bọn zombie được. “Vậy kế tiếp là quán bar Jack”, cô nhủ thầm, liếc nhìn đồng hồ lần nữa, tự hỏi không biết có cách nào cô tới được đó không.