“Không, nghe này, anh phải nghe tôi – tôi không biết gì hết, tôi không muốn làm việc này. Họ đã bắt tôi làm báo cáo về mấy mẫu nước và đất, chỉ thể thôi, tôi không phải là mối đe dọa cho anh đâu!Tôi thề đấy!”
Foster đang tự biến mình thành bãi nước bọt, Nicholai quyết định làm một người chờ đợi cái chết của chính mình, đặc biệt là một kẻ đáng buồn như thế, là tàn nhẫn. Nhà nghiên cứu đã co rúm lại, ép lưng vào cửa góc đông bắc phòng, cái mặt chuột co dúm run run, đổ mồ hôi nhễ nhại. Nicholai mất chưa tới phút để tìm thấy hắn khi hắn tới nhà máy.
“…và tôi sẽ đi ngay, được chứ?” Foster vẫn lảm nhảm. “Tôi sẽ biến đi và anh sẽ không bao giờ thấy hay nghe gì về tôi nữa, thề có Chúa, sao anh lại muốn giết tôi chứ, tôi chẳng là ai cả. Cho tôi biết anh muốn gì, tôi sẽ làm ngay, bất cứ việc gì, làm ơn, nói với tôi, được không?Hãy nõi chuyện thôi, được không?” Nicholai chợt nhận ra hắn chỉ đang nhìn chằm chằm Foster, như thể hắn bị thôi miên vì tâm trạng thất thường của người này. Hắn đã trải qua một ngày dài vô tận đầy những tâm trạng khác nhau đó…nhưng dù rất muốn thoát ra, muốn giải quyết xong cả kế hoạch. Nicholai chợt thấy buộc phải nói gì đó một cách lạ lùng.
“Chẳng có gì riêng tư trong chuyện này cả, tôi chắc anh hiểu, ” Nicholai nói. “Nó là vấn đề tiền bạc…hay nói cho đúng ban đầu thì là vậy, nhưng mọi chuyện giờ đã khác rôi. ” Foster nhanh chóng gật đầu, mắt mở to. “Yeah, chắc chắn rồi, thay đổi. ”
Giờ hắn đã bắt đầu, Nicholai thấy hắn không thể ngừng nữa. Đột nhiên hắn thấy quan trọng để cho ai đó hiểu hắn đã trải qua những gì, hắn vẫn phải đang đương đầu với gì – dù ai đó chỉ là một kẻ như Foster.
“Tiền tất nhiên vẫn quan trọng nhất. Nhưng sau khi tôi tới đây, sau Wersbowski, tôi bắt đầu cảm thấy mình đã tới một nơi rất quan trọng. Tôi cảm giác…mọi chuyện cuối cùng đã diễn ra như mong đợi. Cái cách mà cuộc sống tôi nên diễn ra. Hoàn cảnh khắc nghiệt, hiểu không?”
Foster lại lắc lư cái đầu nhưng thông minh không nói gì cả. “Nhưng rồi Carlos lừa tôi; hắn không thể chết trong vụ nổ được, vì Jill đã được tiêm thuốc giả. Và tôi bắt đầu nghĩ ả là nguyên nhân, nghĩ là mọi việc thay đổi vì ả. ” Hắn vừa nói, vừa cảm nhận được chân tướng của sự việc, như một luồng sáng rọi vào tâm trí hắn. Đúng thật, nói chuyện giải tỏa được vẫn đề.
“Ngay từ lúc đầu, ả phá hỏng những sếp đặt sẵn của tôi với Carlos và Mikhail. Ả đàn bà thao túng, điều khiển, có rất nhiều ả đàn bà như thế. Ả có lẽ đã ngủ với cả hai người bọn chúng. Quyến rũ chúng. ”
“Toàn bộ bọn chúng là những con đĩ, ” Foster chân thành đồng ý.
“Rồi ả ngã bệnh, phái Carlos đi trộm vacxin. Tôi không bào chữa phần nào của hắn trong mọi việc, không hề, nhưng có điều gì đó về ả…như là sự hiện diện của ả làm thay đổi sự việc, bằng cách nào đó làm rối tung mọi chuyện. Tôi cũng không nghĩ là bây giờ ả đã chết. Nếu con quái truy sát không giết được ả, một con quái vật biến đổi gien chắc chắn không thể. ”
Nicholai đứng lặng, chìm trong dòng suy nghĩ một lúc. Hắn chưa bao giờ là người mê tín, nhưng mọi chuyện đã thực sự thay đổi. Jill Valentine là…
…một ả đàn bà, ả chỉ là một con đàn bà và mày đang không suy nghĩ tỉnh tảo, không hề chút nào trong nhiều ngày rồi.
Nicholai chớp mắt, suy nghĩ đó biến mất, Foster vẫn trong góc, nhìn hắn với bộ mặt cảnh giác kinh hoàng. Như thể hắn nghĩ Nicholai bị điên. Nicholai thấy căm ghét tên đàn ông nhỏ bé, vì cố lừa hắn, bảo hắn nói rồi xét đoán hắn vì việc đó. Hắn đáng phải chết, cũng như bất kỳ tên nào trong bọn.
“Tao không điên, ” Nicholai hét lên giận dữ. “và tao nói xong rồi! Mày là đứa cuối cùng, sau khi mày chết mọi chuyện sẽ kết thúc và đó là cách mọi việc diễn ra, hãy là một người đàn ông và chấp nhận đi!”
Ba viên đạng, một tràng tạch tạch tạch xuyên qua cặp mắt xanh lục đang van xin của Foster, rồi đầu nhà nghiên cứu bật ra sau, máu bắn lên cánh cửa hắn đang dựa vào, cơ thể hắn đổ xuống nằm bất động trên nền nhà lạnh lẽo. Nicholai không cảm thấy gì cả. Tên Watchdog cuối cùng, đã chết, và không chút cảm nhận thành công, không có cảm giác chinh phục. Đơn thuần chỉ là một cái xác nữa trên nền nhà trước mặt hắn cùng khát khao rời khỏi Raccoon, nơi mọi chuyện đã trở nên quá chua chát.
Nicholai lắc đầu, lòng nặng trĩu, bắt đầu tìm tài liệu của Foster trong văn phòng.
Jill đứng trước cây cầu hẹp nối liền cổng sau công viên tưởng niệm với lầu hai nhà máy Umbrella, treo lơ lửng trên cái gì đó trông như đầm hay cái vũng cạn, bốc lên mùi bùn. Không đủ ánh sáng để nhìn mà biết nó là gì, nhưng mùi không lẫn vào đâu được – cũng như dấu chân còn mới đi từ nơi cô đứng tới cánh cổng đối diện. Đúng như cô nghĩ, Nicholai đã tới đây.
Tuyệt vời. Sẽ có tiệc chiêu đãi đây.
Gạt Nicholai qua, cô mừng vì đã tìm được cây cầu; cô đã lo công viên sẽ dẫn tới ngõ cụt và cô sẽ phải đi ngược lại. Cây cầu cũng thuận tiện dẫn tới tầng hai; cũng có lý khi văn phòng, phòng điều khiển – hy vọng ít nhất một nơi sẽ có hệ thống phát tín hiệu – sẽ ở trên tầng hai tòa nhà hai tầng lầu, tầng một là nơi xử lý nước. Cứ cho là Umbrella quan tâm tới bề ngoài dễ nhận ra, cô có thể ra vào dễ dàng. Nếu không có radios, cô sẽ đi vòng ra trước mặt tầng một tòa nhà, xem thử những con đường.
Cô thận trọng men ra cây cầu kết hợp giữa gỗ, kim loại, thở sâu, tập trung, tay với xuống thành gỗ thấp cho vững. Đối phó với đám sinh vật của Umbrella, sinh sản hay tạo ra, cần kĩ năng kèm theo sự tập trung, nhưng đối mặt với kẻ địch là con người cần nhiều hơn thế; con người khó đoán trước được hơn động vật, và nếu cố muốn tránh xa Nicholai, cô phải hết sức cảnh giác, trực giác và giác quan cô tăng cao để nhận biết cuộc tấn công sắp xảy ra –
- như bây giờ.
Jill đông cứng lại giữa đường qua cầu, tay gạt khóa an toàn khẩu Beretta, có cái gì đó rất không ổn nhưng cô không diễn tả được…
Bịch! Đằng sau cô.
Jill ngay phắt lại, tim đập nhanh, và thấy Nemesis đang đứng cách cô bước, cơ thể quái đản của nó bị biến đổi một cách gớm ghiếc bởi lửa và những quả lựu đạn. Ngực và đôi tay nó trần trụi, cho phép cô thấy rõ mấy cài vòi gắn với cơ thể nó thế nào, đâm ra từ phần lưng trên phía sau. Nhiều phần da đã bị tróc, lộ ra những bó cơ đỏ lòm đắp vá bằng màu đen khói.
“Starsss, ” nó kêu lên ùng ục, bước cà nhắc tới, cô thấy phần bên phải phía dưới của nó gần như xơ xác cả, chỗ cô bắn nó bằng khẩu phóng lựu. Phần thịt bên dưới bộ khung sườn tới giữa bắp đùi trông như spaghetti cháy khét, tan nát, xé nhỏ thành nhiều miếng, nhưng cô rất hoài nghi về việc nó thấy đau, cô có chút ảo tưởng sức mạnh của nó cũng vì thế mà ảnh hưởng. Trong tích tắc, luồng adrenaline bơm bào tâm trí cô, hiện lên cả trăm phương án, cô chọn phương án khả thi nhất. Bờ rìa ở tháp đồng hồ. Carlos đã nó rơi xuống, nhưng lúc đó nó bị lóa mắt, bị phân tâm…
…phân tâm này, con quái vật!
Cô nổ súng, ngắm vào phần lộ nhất trên gương mặt biến dạng của nó, hàm răng trắng khác thường – và thấy ít nhất hai viên đạn xuyên qua nụ cười kì quái, từng mảnh nhạt màu tóe ra thành tia.
Con quái giết S. T. A. R. S. tru lên, vòi của nó duỗi ra như tấm áo khoác sau lưng, trông con quái vật như bị đóng khung trong tia nắng uốn éo, ngoằn ngoèo.
- không đau, có thể, nhưng nó cũng cảm thấy gì đó –
- ĐI NGAY!
Jill vừa chạy đến vừa tiếp tục bắn, bản năng trong cô muốn chạy ngược lại, nhưng tâm trí cô nhắc nhở cô không thể nào chạy kịp. Nemesis vẫn đang tru khi Jill đập vào nó, hướng người lên để tông vào ngực nó theo cách Carlos đã làm, trong thâm tâm thấy rợn người khi da nó tiếp xúc với tay cô, ướt, lạnh, như có sạn –
- rồi nó bước lảo đảo lùi lại, đổ xuống ngay sát mép cầu, chỉ cách inch với khoảng không. Thân hình đồ sộ của nó đã khiến điều Jill cầu nguyện thành sự thật, cô có thể nghe tiếng gãy những tấm gỗ đã bị thời tiết bào mòn dưới chân nó, tay vịn kêu lên răng rắc khi con quái khổng lồ té đập xuống những thanh gỗ…
… nhưng hai, ba vòi uốn éo đang cố bám vào phần lan can chưa bị hư hại phía bên kia, con Nemesis lảo đảo đưa tay ra, cố lấy lại thăng bằng.
Jill nhảy, xoay người, biết rõ cô không thể để nó đứng dậy lần nữa, rồi đáp hai chân lên cái bụng đã bị tàn phá của nó, bật hết sức khỏi người con quái vật.
Cô đáp vững vàng lên tấm ván gỗ, muốn khóc lên vì bên vai bị thương của cô đã tiếp nhận phần nhiều chấn động, nhưng cảnh tượng mấy sợi dây thịt, quơ quào trong không trung lúc Nemesis tuột tay rồi bổ nhào xuống bên cầu, khiến cô quên hẳn cơn đau…cũng tiếng nước tóe như sấm rền, âm u cô nghe thấy sau đó. Cô bước loạng choạng qua phần cầu còn lại, thầm vui mừng khi cảnh cửa dẫn vào nhà máy mở tung, không khóa. Bên trong, hành lang dài bước rồi rẽ trái phía trước, sàn nhà dạng vỉ kim loại rất thực tế cùng những bức tường bêtông. Cô mau chóng khóa chốt cánh cửa phía sau, dựa lưng vào, chĩa vũ khí vào góc quanh trong lúc lấy lại hơi. Không có tiếng bước chân ra hay vào, không có gì ngoài tiếng u u của máy móc từ đâu đó sâu trong nhà máy. Khi cô gần thở lại như bình thường, cô tiến tới, ước ao thoát ra được trước khi Nemesis trở lại. Cô phải thoát ra gọi giúp đỡ, hoặc chỉ cần thoát ra; Nemesis sẽ không bỏ cuộc, cô không thể hy vọng trạnh né nó mãi.
Cô đi men vào sâu trong hành lang và trông thấy một cái cửa kéo kim loại ở phía cuối bên phải, đối diện hành lang cô không thấy được. Thêm một bước nữa, cô liếc nhanh qua góc. Ổn, thêm một hành lang ngắn quẹo bên phải. Cô lùi lại, nhìn kĩ hơn cái cửa kéo, loại cần card để mở. Tên căn phòng ở ngay trên cửa, trong khuôn tô đen:THIẾT BỊ LIÊN LẠC. Jill cảm nhận một luồng hi vọng, rồi nhận ra không có ổ khóa chìa. Máy đọc card bên phải cánh cửa là cách duy nhất để vào được. Bực mình, Jill quay đi. Đụng phải Nemesis đã thay đổi mọi chuyện. Cô có thể rời đi, tránh xa khỏi nó và Nicholai, cố nghĩ ra giải pháp mới, hay cô có thể tiếp tục, tìm tấm card và vẫn tìm kiếm những giải pháp khả thi khác.
Jill mỉm cười yếu ớt. Cả hai phương án đều tệ, thật ra, phương án sau có vẻ đỡ hơn. Ít nhất quần áo cô có cơ hội khô. Run rẩy, Jill đi vào hành lang kế bên, cảm thấy hơi ghen tị với Carlos, ấm áp, đang ngủ ở nhà nhà nguyện.
Nhà máy Umbrella là một dãy những tòa nhà một tầng và một tòa nhà hai tầng, nằm giữa nhiều khu vực trống với những đống gỗ, xe hơi cũ, những mảnh kim loại phế thải xếp từng chồng là những đối thủ chính tranh giành không gian. Nếu có máy bay trong khu vực, Carlos nghĩ chúng sẽ ở sau trong số nhà kho – gần như không thể đi vòng qua được, trừ khi anh muốn trèo qua một đống xe nữa.
Trừ khi tôi buộc phải làm vậy, cảm ơn rất nhiều. Chuyến leo trèo vừa rồi đủ làm anh ghi nhớ suốt quãng đời còn lại. Anh đã tổn thương hai đầu gối khi đáp mạnh xuống buồng lái một cái xe tải phẳng, anh đã đi khập khiễng suốt quãng đường còn lại đến nhà máy.
Anh đứng trong một cái sân nhỏ, hẹp, nơi anh phải nhảy qua hàng rào để vào, cố ghi nhớ cấu trúc lộn xộn của khu liên hợp trước khi tới tòa nhà chính. Anh muốn chắc là Jill vẫn ổn trước khi đi săn trực thăng. Vừa tới được tòa nhà, Carlos phá vỡ cửa kính đầu tiên anh có thể với tới bằng báng súng khẩu M rồi đu người lên.
Anh ngồi trên khung cửa, nhìn vào căn phòng dài, hẹp trông như phòng chứa than, ánh sáng mập mờ cùng vài cái xác bừa bãi trên sàn. Bên phải là vài cánh cửa có bảng lối ra trên đầu, có lẽ dẫn tới nhà kho chính; anh sẽ thử mấy cánh cửa đó khi đi tìm trực thăng. Bên trái, là cái thang tay kim loại đi thẳng lên cửa hầm trần nhà. Anh không đòi hỏi gì hơn nữa.
Ừm, một cái thang máy, có lẽ thế, anh nghĩ thế, luồn qua cửa số, bên sườn buộc chặt như muốn phản đối. Tuy mình dã mong ước từ lâu, đột nhiên tỉnh dậy rồi nhận ra tất cả chỉ là ác mộng cũng tuyệt.
Căn phòng bốc mùi máu và thối rữa, cái mùi anh đang dần quen, anh nhận ra vậy. Nó bốc mùi như Raccoon, khi leo chậm chạp lên từng nấc thang, anh nghĩ anh sẽ sung sướng chết nếu được hít thở không khi trong lành.
Cái cửa hầm vuông vức trên tầng dễ dàng bị đẩy lên, tung lên rồi đập nhẹ xuống bản lề, tựa vào lan can ba phía. Carlos thận trọng trèo lên một căn phòng lờ mờ trông như phòng chứa than khác, những máy móc, tủ sắp thành hàng, không có xác nào…
“Caramba, ” anh thở ra, bước khỏi cái thang đến cạnh bàn máy dựa vào tường trước mặt, đặt dưới những ô cửa sổ lớn trông ra cái sân tối tăm. Nó là một hệ thống liên lạc thay thế cũ, cùng lúc anh đưa tay ra nhặt tai nghe lên, tiếng crắc tĩnh điện từ phát ra từ một cái loa nhỏ ở bảng bên cạnh, nối tiếp là giọng rõ ràng, điềm tĩnh của một người phụ nữ.
“Chú ý. Dự án thành phố Raccoon đã bị hủy bỏ. Nổ lực chính trị nhằm hoãn kế hoạch của liên bang đã thất bại. Toàn bộ cá nhân phải di tản ra ngoài bán kinh dặm ngay lập tức. Tên lửa sẽ phóng lúc rạng đông. Thông điệp này đang được phát đi trên tất cả các đài, và sẽ lập lại trong năm phút nữa. ”
Sững người, Carlos nhìn đồng hồ, thấy bụng như thắt lại. Đã h sáng, họ chỉ còn giờ, có thể hơn một chút. Anh giật lấy tai nghe rồi bắt đầu bấm nút. “Xin chào?Có ai nghe thấy không, tôi vẫn còn kẹt trong thành phố, xin chào?”
Không ai trả lời. Carlos chạy ra cửa sau phòng, suy nghĩ lập đi lập lại một chuỗi bất tận, rạng đông, Jill, trực thăng, rạng đông, Jill…
…và cánh cửa, cửa kéo kim loại, đóng chặt. Không có lỗ khóa, không có gì cả. Anh không thể vào tòa nhà được.
Và mình cũng không biết cô ấy có ở đây không, có thể cô ấy đã bắt đầu quay lại rồi, có thể…
Có thể rất nhiều thứ, rồi dù rất muốn tìm cô, nhưng nếu anh không có cách giúp họ thoát khỏi thành phố, họ sẽ không kịp mất.
Anh quay khỏi cánh cửa, không muốn đi, biết rõ anh không có lựa chọn khác. Anh phải tìm trong số trực thăng Trent đã nhắc đến và chắc chắn nó đã nạp nhiên liệu, sẵn sàng hoạt động. Anh có thể bay xung quanh nhà máy, gây sự chú ý của cô từ bên ngoài, hay tìm cô trên đường trở về tháp đồng hồ.
Và nếu mình không thể… Anh không hoàn tất suy nghĩ đó, biết rõ số phận Jill nếu anh thất bại.
Khó mà cảm thấy cơn đau bên sườn, Carlos chạy tới cầu thang, tim đập nhanh, lo sợ.