Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
“Khốn thật!Không kịp rồi”.
Fossil lao vào phòng như một cơn ác mộng, giữa đám bụi và đống gạch vỡ nát của bức tường trước thang máy vừa bị nó đập vỡ. Mõm và tay của nó đỏ như máu, tương phản với thân hình khổng lồ màu trắng trong cái hành lang này.
“Đưa đạn đây!”, Leon hét lên trong khi mắt vẫn không rời khỏi con quái vật đang ở phía trước họ khoảng ba mươi mét, và hiển nhiên như thế là khá gần so với kích thước của nó. Anh nhanh chóng rút khẩu M&K ra rồi vất bỏ băng đạn rỗng không, và nhận một băng đạn khác từ Claire khi Fossil đang tiến về phía mọi người…
…trong khi David vẫn đang bóp cò khẩu M-, lẫn trong tiếng súng chát chúa là tiếng vỏ đạn rơi vang vọng khắp hành lang dài. Fossil bước một bước dài nữa về phía họ trong khi Leon lắp băng đạn mới vào. John thình lình xuất hiện bên cạnh Leon rồi chụp lấy khẩu súng trường David đang đeo, còn Claire cũng xông tới cạnh David, tất cả cùng chĩa súng vào con quái vật.
Leon nhắm vào mắt phải của nó và bóp cò, tiếng nổ của đạn ly chìm lấp giữa những tiếng súng khác, khi họ cùng khai hỏa.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Tiếng của bốn khẩu súng hòa lẫn nhau điếc cả tai. Fossil ngoẹo đầu sang một bên như thể đang tò mò lắng nghe, trong lúc tiếp tục bước thêm một bước nữa về phía mọi người.
“Rút lui!”, David hét lên trong khi Leon lùi lại một bước với vẻ mặt kinh hãi khi thấy Fossil không mảy may bị một vết thương nào cả. Theo như Leon thấy thì họ chẳng làm nó đau đớn tí nào cả dù đã bắn tới tấp. Leon định thử nhắm vào mắt nó lần nữa…
…thì nghe Claire la lên cái gì đó, anh liếc nhìn sang và thấy cô đang móc ra một trái lựu đạn rồi thảy cho David.
“Chạy mau!”, David la lên, John liền chụp lấy tay Leon kéo anh chạy ngược về sau và Claire cũng ngay lập tức bám gót hai người. Leon cầu trời cho bọn họ chạy đủ xa để không bị trúng miểng của lựu đạn.
Claire vừa chạy vừa cảm thấy kinh hãi vì cô chưa bao giờ thấy thứ gì giống như vậy. Đây đúng là một cơn ác mộng kinh khủng, cơn ác mộng có một con quái vật với những cái răng vừa cong vừa dầy lại nhọn hoắc, và những ngón tay đỏ như máu của nó thì dài một cách dị thường -
- “nó là cái gì nhỉ, làm sao mà nó lại” -
“Nằm xuống!”, David hét lên và Claire dậm chân xuống sàn để phóng người tới trước, trong tích tắc đó cô trông thấy Rebecca với khuôn mặt căng thẳng và tái mét, đang ngồi tựa lưng vào vách tường cách chừng một trăm feet...
…và một tiếng BÙM vang lên. Claire thấy John cũng phóng người ngay bên phải mình, và có một thân hình ấm áp của ai đó đang chạm vào lưng cô. Rồi cả ba cùng rơi xuống sàn, Claire cố gắng tiếp đất bằng vai, nhưng cuối cùng thì lại nện cả cánh tay xuống luôn.
“Ối!”
Không biết do cố tình hay do sức ép của vụ nổ mà David đã lại té vào người của Claire, và khi cô nhìn lên thì thấy David đang nhăn mặt đau đớn. Caire nhận ra có hai, ba mảnh kim loại màu đen găm trên lưng anh, nên cô liền vươn tay ra để giúp…
…và thấy con quái vật vẫn đứng đó, lấy tay chà chà lên ngực và lên những chỗ bị dính miểng lựu đạn. Vài miểng đã xuyên qua lớp thịt của nó, nhưng theo Claire nghĩ thì nó chẳng cảm thấy đau gì, bởi lẽ nó vẫn lặng thinh bước thêm một bước nữa tới chỗ họ. Vừa đi nó vừa há cái miệng giống thằn lằn để lộ một vài miếng thịt dính giữa mấy chiếc răng nhọn hoắt. Vẫn im lặng một cách đáng sợ, nó vừa há miệng vừa bước thêm một bước, và Claire tưởng tượng thấy cái mùi thức ăn đầy máu toát ra từ hơi thở của nó, từ những thứ thối rữa nằm sâu trong bụng…
“THÔI NGHĨ VỚ VẨN ĐI!”
Claire ngồi bật dậy bất chấp cơn đau của mình, rồi cúi xuống nắm tay David kéo dậy. Ngay khi anh vừa ngồi lên được, Claire chĩa khẩu súng ly của mình về phía con quái vật và bóp cò liên tục. Tuy Claire biết nhiêu đó chẳng thấm tháp gì, nhưng cô không nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa.
Bốn vết thương trên lưng David đang rát bỏng. Anh hớp một hơi không khí, gắng gượng chịu đựng cơn đau. Con quái vật không hề dừng bước, trái lựu đạn tuy có làm nó chậm lại nhưng nó vẫn đang tiến về phía bốn người, và họ không còn cái gì lớn hơn trái lựu đạn vừa rồi để ném vào nó nữa.
“Chạy, chúng ta phải chạy thôi…”
David vừa nghĩ vừa hô lên, trong lúc John, Leon và Claire đang bắn những viên đạn cuối cùng. Xem ra đạn của họ cùng với trái lựu đạn không có tác dụng gì với con quái vật này.
“John, cậu giúp Rebecca! Rút thôi, chúng ta không thể chặn nó được đâu.”
John đã chạy trước, Leon và Rebecca cùng David vừa bắn vừa lùi, hy vọng rằng một viên đạn nào đó có thể trúng chỗ nhược của con quái vật và làm nó bị thương.
“David, chúng ta nên vào trong chỗ thử nghiệm, thép gia cố!”, John hét lớn, tuy David không hiểu John đang nói cái gì nhưng “thép gia cố” thì anh hiểu. Cánh cửa hiển nhiên không thể chặn được con quái vật này, nhưng ít ra có thể làm chậm nó một lúc, đủ để họ lấy hơi và tìm cách đối phó.
“Được rồi!”, David hét trả lời trong khi con quái vật bắt đầu tăng tốc bằng hai ba bước dài liên tiếp, với tốc độ đó nó sẽ bắt kịp bọn họ trong vài giây nữa.
“Chạy, theo John!”, David hét to, chờ cho Claire và Leon chạy qua rồi mới xoay người bám theo.
“Thép, thép gia cố!”. Đó là từ duy nhất còn trong đầu David khi anh chạy thục mạng. Leon và Claire đang rẽ sang góc hành lang, lớp nền xi măng lướt qua trước mặt David, và anh thấy John cùng Rebecca đang đứng trong căn phòng ở cuối hành lang. Căn phòng mà tên điên kia đã đi vào trước đó.
“David, bấm nút đi, đóng cửa lại!”, John la lên làm David chú ý đến những nút bấm cùng mấy cái đèn nhỏ ở trên tay vặn cửa. Anh đảo người lại sau khi đã chạy trối chết.
Claire và Leon đã vào trong. David vung tay ra đập vào cái nút lớn nhất trên bàn điều khiển, hy vọng rằng mình chọn đúng nút. Và David đã không nhầm, cánh cửa thép sau lưng đóng sầm lại tạo ra một luồng gió mát quạt vào gáy anh.
David vừa quay lại thì thấy thân hình hình trắng hếu đồ sộ của con quái vật đâm sầm vào cánh cửa, nện nguyên cả ngực vào khung cửa sổ dày giữa cánh cửa thép. Cánh cửa rung lên vì cú húc của con quái vật, hiển nhiên nó sẽ không trụ được được lâu.
“Làm ơn trụ vững đi, một lúc thôi…”
David quay qua, thấy Leon đang đứng trước một cánh cửa ở bức tường phía Nam, thấy đôi mắt anh ta lộ vẻ hốt hoảng, mặt xám ngoét lại, tay thì cứ xoay xoay nắm cửa.
“Bị khóa rồi”, Leon nói, và ở bên ngoài con quái vật xô vào cánh cửa một cú nữa.
-----
Reston nghe thấy có tiếng ồn khi hắn đang cố tìm cách leo vào trong cái cũi của lũ chim. Đó là một cái lỗ hổng trên tường cách mặt đất khoảng mười hai feet, và không có cái thang nào để leo cả. Cái cây gần nhất cũng cách đó hơn bảy feet, không thể nào leo rồi - nhưng nếu muốn rời khỏi khu vực này, ngoài cách đó ra chỉ còn nước quay lại lối vào, mà hắn thì đời nào dám trở lại hành lang chính. Hắn đang định leo lên cái cây rồi từ đó nhảy đu sang, thì có tiếng đổ vỡ phát ra từ khu Hai.
Cảm thấy tò mò hơn là sợ, hắn bước lại gần cửa để nghe ngóng. Nơi đây được cách âm rất tốt, nên nếu có tiếng động nào đó lọt vào đây thì đó ắt hẳn phải là tiếng bom nổ…
“…nhất định là bom. Cuối cùng thì bọn nó cũng đã đặt thuốc nổ, lũ khốn”.
Reston đứng nghe ngóng một hồi nữa nhưng chẳng có thêm tiếng động nào khác. Con Dac còn lại đang cất tiếng tru đâu đó trong căn phòng. Cuộc chạm trán hồi nãy đã tiêu diệt tất cả đàn của nó; có lẽ vậy nên nó đã không màng đến chuyện tấn công nữa.
“Chất nổ…”
Khu Hai ở ngay phía sau phòng điều khiển và được ngăn cách bởi hai lớp tường dày. Điều đó có nghĩa là bọn nổi loạn đã cho nổ tung trung tâm điều khiển, nơi quan trọng và đắt tiền nhất trong căn cứ Planet này. Bọn chúng đã chọn một mục tiêu không thể nào tốt hơn nữa để phá, vì không có phòng điểu khiển thì toàn bộ căn cứ sẽ bị tê liệt hoàn toàn.
“Nhưng có lẽ nhờ vậy mà mình có một con đường thoát khác…”
Reston không muốn đánh cược về việc bọn lính đánh thuê đốn mạt kia có bỏ đi khỏi Planet chưa –
-“ nhưng nếu bọn chúng đi rồi thì…”
Nếu bọn chúng đã đi rồi thì hắn sẽ có thể âm thầm biến đi, không phải chỉ ở Planet mà còn ở White Umbrella nữa. Bởi lẽ hắn vừa ngộ ra rằng Jackson sẽ giết hắn sau vụ này…
…nhưng sẽ không có chuyện đó nếu Reston biến mất.
“Vài trăm ngàn cho Hawkison là có một chuyến đi đến chỗ an toàn rồi…”
Trốn tránh White Umbrella không phải là điều không thể nếu hắn tính toán thời gian thật chính xác rồi thay tên đổi họ và đi đến một nơi thật xa.
Vừa gật đầu đồng ý với những ý nghĩ của mình, Reston vừa mở cửa sang khu Hai. Hắn không biết mình sẽ thấy cái gì nữa, và rồi rất ngạc nhiên khi chứng kiến những cái lỗ to tướng trên hai trong số các bức tường bao quanh sa mạc, cùng những mẩu gạch vụn, gỗ, sắt thép văng thành từng đống. Mỗi lỗ rộng khoảng mười feet và cao khoảng hai mươi feet. Hắn không thấy có khói nám xung quanh các lỗ đó, nên đoán rằng bọn phá hoại đã sử dụng một loại thiết bị công nghệ cao nào đó, một thứ hầu như có thể xuyên qua mọi vật cản.
Nhiệt độ còn khá cao và những ngọn đèn vẫn rất sáng, nhưng không khí đã mát hơn một tý nhờ vào những lỗ thông gió mới này. Và tuy đã căng tai lên lắng nghe nãy giờ, nhưng hắn vẫn không thấy có một tiếng động nào cho biết bọn chúng đang ở đâu.
“Có thể đây là một cái bẫy chăng?”.
Reston lắc đầu cố rũ bỏ cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. Bây giờ khi đã quyết định sẽ rũ bỏ tất cả và cao chạy xa bay, hắn cảm thấy tinh thần thật phấn chấn, cảm giác như vừa được tái sinh vậy. Bọn chúng đã xong nhiệm vụ nên bỏ đi hết rồi, khu Planet này đã bị bỏ hoang. Reston đi giữa sa mạc nóng rực, đạp lên những phần vung vãi còn lại của đám Scorp, rồi leo lên đồi cát để chui qua lỗ hổng.
“Lạy Chúa, bọn chúng đã hủy hết tất cả rồi!”
Mọi thứ gần như đã bị phá hủy hết, thay vào vị trí những dãy màn hình giờ là một cái lỗ to tướng. Các mảnh kính vỡ, dây nhợ và thoang thoảng mùi ô zôn – đó là tất cả những gì còn sót lại của hệ thống ghi hình tinh xảo. Bốn trong số mấy cái ghế da đã bị thổi bay khỏi khung đế, cái bàn cẩm thạch bị gãy làm đôi. Và về phía đông bắc của căn phòng là một cái lỗ to tướng khác với các mảnh bê tông vương vãi xung quanh.
“Bên kia cái lỗ…”
Reston có thể nhìn thấy thang máy. Nó vẫn hoạt động, nút gọi thang máy đang sáng đèn.
Liệu có phải là bẫy không? Mọi việc quá thuận lợi thế này thì, nhưng vừa nghĩ đến đó thì Reston nghe thấy tiếng đập cửa thình thình từ xa, có lẽ là từ chỗ những gian phòng. Reston cảm thấy mừng rỡ khi vận may đã mỉm cười với hắn, vì bọn nhân viên đã đi khỏi đây nên chắc chắn tiếng đập đó là của những cựu thành viên S.T.A.R.S.. Khoảng cách đủ xa để hắn có thể đi được nửa đường lên mặt đất, trước khi chúng quay lại.
Reston ngoác miệng ra cười, thích thú với phần kết thế này; nó có vẻ quá ư là trần tục và trái quy luật…
“…vậy còn gì để phàn nàn cơ chứ? Không, không hề. Không phải ta”.
Reston bước qua lỗ hổng, di chuyển cẩn thận để tránh miểng kính.
-----
Trận chiến với đám sinh vật làm mồi đã khiến nó thấy đói, thấy thèm khát. Bức tường vững chãi chắn lối Fossil chỉ khiến nó càng thêm hăm hở muốn được ăn, được thỏa mãn mục đích. Nó xô mạnh vào chướng ngại vật chắc chắn đó, cảm thấy khối vật chất đang rung chuyển và yếu hẳn đi, xem ra bức tường chẳng còn ngăn nó được nữa.
Thình lình Fossil cảm thấy có mùi thức ăn mới. Thức ăn ở ngay phía sau con đường nó vừa đi qua, giữa một vùng trống trải, không có gì chắn đường hết.
Nó có thể quay lại đây sau khi đã ăn xong. Fossil bèn quay ngoắt lại và chạy, cảm thấy đói khát lẫn thèm thuồng, chỉ muốn ăn cho mau kẻo đồ ăn lại chạy mất.
Fossil vừa chạy đi là John đạp ngay vào cánh cửa thép, hiểu rõ đây là cơ may duy nhất của họ. Cú tông kinh hoàng của con quái vật đã làm cho mọi việc dễ dàng hơn, nhờ nó mà tấm thép dày cộm đã bị mỏng đi một nửa.
Claire và Leon cũng bắt đầu đạp. Họ mất vài giây để tống nó văng lông lốc trên sàn, rồi lao tới chỗ thang máy. David bồng Rebecca, tất cả đều im lặng. Họ biết Fossil sẽ quay lại, và lúc đó sẽ không còn hy vọng gì chống lại nó.
”KHÔNG!”
Tiếng thét của một gã đàn ông, và John nhận ra đó là Reston lúc vòng qua góc hành lang, nhìn thấy hắn chạy thục mạng trong hành lang dài, Fossil rượt theo bén gót.
Cả đám vắt giò lên cổ mà chạy, còn John thì tự hỏi không biết con quái ấy mất bao lâu để ăn xong một người. Và họ đã đến được thang máy, lao qua cánh cửa, Leon nhấn nút đóng sập nó lại…
…và họ nghe thấy tiếng gào thét dữ dội cất lên - rồi thình lình im bặt, tiếp theo là tiếng nhai nhóp nhép nặng nhọc.
Thang máy đã bắt đầu đi lên.