Resident Evil 0 - Giờ Hành Động

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch giả: Lioncoeur

Trong lúc Rebecca đang trong trận chiến ngắn ngủi với nguyên mẫu Tyrant, William Birkin lẻn ra khỏi khu nghiên cứu, đầu cúi gầm, đuôi áo khoác vung vẩy giữa hai cẳng chân. Hắn mất dấu lão vài giờ trước, nên cho rằng lão đã theo chân Wesker đi lên mặt đất để trốn mất - giống như những thành viên trong nhóm người ít ỏi của Rebecca trước đó – nào ngờ lão vẫn còn đây, đang đi được nửa đường hầm bí mật, khuôn mặt xanh xao méo mó lộ vẻ sợ sệt, dĩ nhiên là vì những âm thanh kinh khủng của trận chiến. Lão đâu có biết rằng mình còn sống chỉ vì cái mạng của lão không chút quan trọng.

Mặc dù rất muốn mặt đối mặt với lão, nhưng hắn vẫn để tay khoa học gia đó bỏ đi, thầm nhủ để dành lúc khác. Hắn đang rất quan tâm đến cuộc chiến, rất mong chờ cái cảnh Rebecca bị xé xác. Có điều, cô ta một lần nữa trốn thoát số mệnh, một loạt những thủ thuật khéo léo cộng thêm chút may mắn khó tin đã giúp con bé làm nên kỳ tích. Hắn chứng kiến cô ta chạy thoát khỏi con Tyrant, sau đó gặp mặt Billy, không hiểu sao vẫn còn sống, đang bám dai như đỉa vào một gờ đá giữa dòng nước chảy xiết chung quanh. Rồi cú tấn công của một sinh vật dưới nước, hất gã trôi vào một trong những ống lọc của nhà máy, Rebecca thét gọi gã phía sau, hiển nhiên đang muốn phát điên vì mất mát và tuyệt vọng.

Hắn mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo cay nghiệt, cảm thấy bình thản hơn bao giờ hết khi quan sát Rebecca men theo lối đi nhỏ, tìm được một thang máy khác trong phòng vận hành, tìm đường đi vào sâu trong nhà máy – nơi hắn và quần thể đang chờ, đang co quắp trong lớp kén tạo nên bởi chất bài tiết. Nếu may mắn, con bé sẽ sớm tìm được Billy còn sống. Thật sự là vậy. Giờ thì hắn đã hiểu, rằng hắn đã quá nôn nóng để đốt giai đoạn, để đẩy nhanh số mệnh của bọn chúng. Cuộc chạm trán là không thể tránh khỏi… Chẳng phải hắn đã muốn khán giả tụ tập lại, muốn có người thưởng thức thành quả phi thường của mình đó sao? Hơn nữa, bình minh sắp đến, thời điểm nguy hiểm cho lũ con, bởi cơ thể của chúng dễ dàng bốc cháy dưới những tia nắng yếu ớt nhất; cho nên tốt nhất cứ để hai đứa nó đến với hắn. Bọn nó sẽ chiêm ngưỡng vinh quang của hắn trước khi bị chính hắn tiêu diệt.

Hắn quan sát và chờ đợi, thấy vô cùng hưng phấn khi giai đoạn cuối cùng dẫn đến chiến thắng đang bắt đầu.

oOo

Rebecca không biết mình đang ở đâu nữa, những tầng hầm và phòng ốc trong tòa nhà mới này rối rắm quá sức, nhưng cô vẫn không ngừng tiến tới, không ngừng đi xuống. Lối đi hoàn toàn trống trải, nhưng hai căn phòng cô vừa soát qua chỉ toàn zombie, vẫn là loại phòng nhỏ không rõ mục đích, với những nhân viên thối rữa lê lết. Rebecca chỉ phải bắn hai trong bảy con nhìn thấy, số còn lại quá yếu ớt và chậm chạp để có thể đe dọa được cô. Cô ước gì mình có đủ đạn để bắn gục tất cả, để giúp chúng chấm dứt kiểu sống vật vờ, nhưng cô phải nhanh chân tìm cho ra Billy. Anh ta tuy bị thương nhưng hãy còn sống, và đang lạc đâu đó trong cái mê cung rối rắm.

Khu vực này là một nhà máy xử lý nước, cô biết vậy dựa vào cái mùi đang lan tỏa khắp không khí, chưa kể đến những dấu hiệu và bảng điều khiển nằm lăn lóc trong những phòng khác nhau, nhưng Rebecca nghĩ nó chẳng qua là để che đậy những hoạt động bất hợp pháp của Umbrella thôi; mắc gì một nơi như vầy lại kết nối với khu nghiên cứu, dù chỉ là gián tiếp? Cô rảo bước qua khoảnh sân nhỏ dưới tầng hầm thứ bảy – theo cô nhớ là vậy - một nơi đang xây dựng dở dang trước khi virus phát tán, và cô ngờ rằng mấy cái boong ke hình tảng đá - chứa toàn những máy dỡ hàng - có ít nhiều tác động đến việc xử lý nước.

Ừ, nhưng làm thế quái nào mà mình biết cơ chứ, cô nghĩ vẩn vơ, đồng thời đi nhanh hơn, qua một cánh cửa, một căn phòng với đầy những thùng nằm trong một hố trũng dọc tường. Trước tối hôm nay, cô chẳng hề tin có zombie, hay những âm mưu chế tạo vũ khí sinh học… Thật lòng mà nói, cô không tin vào sự tồn tại của những tai họa có chủ đích. Rồi những gì cô đã chứng kiến, đã trải qua kể từ lúc đặt chân lên đoàn tàu vài tiếng trước… Bây giờ tất cả đã khác. Rebecca không biết liệu mình còn có thể nhìn đời bằng con mắt ngây thơ nữa chăng, liệu có thể nhìn một người mà không tự hỏi điều gì ẩn giấu đằng sau bộ mặt người đó. Chẳng biết nên vui hay buồn khi đánh mất sự vô tư; nhưng nếu cô còn trụ lại S.T.A.R.S., điều đó sẽ giúp cô không ít.

Cuối căn phòng chứa nhiều thùng là một cầu thang kim loại. Rebecca đứng trên cao nhìn xuống, điều hòa nhịp thở, mặt nhăn nhó chán nản, không biết làm sao để vượt qua. Có đến hàng tá con đỉa rải rác trên các bậc thang, những chất lỏng sền sệt do chúng tiết ra vạch thành từng dải sáng lấp lánh dọc các nấc thang. Cô không muốn tới gần chúng chút nào, ngại rằng có thể bị tấn công nếu đến quá gần, hoặc lỡ động vào chúng – nhưng cũng không thể bỏ cuộc được. Có cảm giác như thời gian đang tăng tốc, dường như mọi thứ đang xảy ra càng lúc càng nhanh, và cô phải giữ vững tinh thần nếu không muốn đối mặt với thất bại.

Hoặc đối mặt với những thứ này lần nữa. Thứ tạo thành cỗ máy giết người. Tiếng rít giận dữ của nó vẫn còn âm vang trong đầu cô. Cô đã làm nó bị thương, nhưng còn lâu mới có chuyện nó chết vất vưởng trong xó xỉnh nào đó. Một thứ như thế chẳng bao giờ dễ dàng bị giết cả.

Rebecca nghiến răng, cẩn thận đặt chân qua mấy con đỉa, rón rén từng bước một, rợn cả tóc gáy khi một con trườn qua mũi giày rồi bò đi luôn. Dù sao thì chuyến đi cũng tương đối ngắn; cô đã xuống hết bậc thang mà không lần nào đạp phải cái thứ kinh tởm đó, đã đến được cánh cửa ở tầng dưới mà không gặp trở ngại nào.

Khi Rebecca mở cửa, một làn hơi nước lành lạnh tỏa ra quẩn quyện khắp người cô, tiếng nước réo vang trong hệ thống đường ống như một bài nhạc. Đây là một phòng khá lớn, với những ống dẫn đồ sộ nhô ra một bên, nước từ đó tuôn trào xuống một loạt những tấm lưới lọc –

- và ở đó, giữa những vật linh tinh đang nổi lềnh bềnh -

”Billy!”

Rebecca chạy đến bên thân hình nằm sấp của Billy, nước cuộn lên bên dưới khi cô cúi xuống, chạm tay vào dưới cổ anh. Cô đẩy tấm thẻ bài sang một bên, phát run cả người… Nhưng không sao, mạch chỗ cô chạm vào hãy còn đập mạnh, và anh mở mắt, nhìn cô mệt mỏi.

”Rebecca?” Anh ho lên, định ngồi dậy, và cô nhẹ nhàng đặt một tay lên ngực, đẩy anh ngồi xuống. Có một cục u bầm tím ở thái dương bên trái của anh, to ra phết.

”Nghỉ một chút đi,” cô lên tiếng, cố ra vẻ cứng rắn trong lời nói. Cô đã mong anh sẽ ổn, nhưng thật khó mà… ”Để tôi kiểm tra người anh.”

Một nụ cười uể oải thoáng qua trên môi Billy. ”Ừ, nhưng mà sau đó tới lượt tôi đó nhé,” anh thì thào rồi lại ho tiếp.

Anh chàng trả lời không chút ngượng mồm, trong lúc Rebecca hết ấn rồi lại chọc, kiểm tra tầm nhìn, lau rửa mấy vết xước khá sâu. Cục u trên đầu có vẻ là chấn thương tệ nhất, nó khiến anh thấy hoa mắt và buồn nôn, nhưng không quá tệ như cô lo lắng – và sau vài phút chăm sóc, anh đã tự mình ngồi lên, vừa nhìn cô vừa cười.

”Được rồi, được rồi,” anh nói, nhăn mặt khi cô rờ vào thái dương. ”Tôi còn sống, nhưng nếu cô mà chọt nữa thì chắc tôi chết mất.”

”Ổn cả,” cô nói, trở mình ngồi lên, thấy hài lòng đến kinh ngạc; cô đã quyết ý tìm anh, và đã làm được. Rebecca không biết rằng cảm giác thành công lại có tác dụng tuyệt diệu như thế, đến độ có thể dễ dàng khỏa lấp những mặt tiêu cực mà họ đang phải đối mặt lúc này. ”Tôi thật mừng là anh vẫn sống, Billy à.”

Anh gật đầu, lại nhăn mặt khi cử động. ”Cả hai chúng ta.”

Cô giúp anh đứng dậy, giữ thăng bằng. Khi thấy đã đứng tương đối vững, anh rảo bước về phía trước – và Rebecca thấy một cái nhìn kinh tởm hiện lên mặt anh, miệng anh bặm lại khi đi ngang cô về phía góc phòng, nơi có luồng nước đen đang tuôn chảy trên một tấm lưới khác.

Góc phòng chất đầy xương. Xương người, đã bị mòn vẹt đi bởi dòng nước xiết, bị bao bọc bởi một khối sền sệt màu lục của vi khuẩn. Rebecca đếm thấy có ít nhất bảy cái đầu lâu, nằm giữa một đống lộn xộn những mẩu xương đùi và xương sườn, phần lớn đã nát vụn.

”Kết quả một trong những thí nghiệm của Marcus?” Giọng Billy chùn xuống; nó không hoàn toàn là câu hỏi, nên Rebecca không trả lời mà chỉ gật đầu.

”Là Umbrella,” sau một lúc, cô thêm vào. ”Chính họ cổ xúy việc này. Tất cả bọn họ.”

Lần này Billy không đáp lời, chỉ nhìn vào mấy khúc xương, những cảm xúc mơ hồ lộ ra trong ánh mắt u ám. Một thoáng sau, anh gạt phắt nó đi, quay lưng lại những tàn tích buồn thảm của sinh mệnh con người.

”Chắc chúng ta nên phá hủy quách chỗ này cho rảnh nợ?” anh hỏi, và mặc dù giọng rất nhẹ nhàng, nhưng không ai có ý cười.

”Đồng ý,” Rebecca đáp và nắm lấy tay anh một lúc, chỉ một lúc thôi, những ngón tay của cô siết chặt lấy của anh. Anh cũng siết chặt lại. ”Nghe hay đấy.”

Billy cảm thấy rất tệ, nhưng vẫn cố chịu đựng trong lúc Rebecca dẫn lối đi về phía đông, cầu mong rằng mình có thể thoát khỏi cái căn cứ chết tiệt của Marcus trước khi gục ngã. Lúc họ đi loanh quanh cái mê cung toàn hành lang và phòng ốc – Billy hoàn toàn lạc lối sau ngã rẽ thứ hai – cô kể lại những gì đã xảy ra sau khi anh rơi khỏi tay vịn chỗ xe cáp treo. Cô đã chạm trán với đội trưởng, và suýt nữa đi đời khi chiến đấu với một con quái vật Frankenstein. Cô cũng tìm thấy khẩu súng lục ổ quay cỡ., đúng thứ dành cho loại đạn mà anh đang giữ, hỏa lực tương đối mạnh, và đã phải cố gắng vác theo cây súng săn. Nói tóm lại, anh nghĩ nếu rơi vào tình huống tương tự, chưa chắc mình đã làm tốt được như cô.

Họ tìm được một boong-ke trống và tận dụng nó để nghỉ chân, Billy lấy khẩu Magnum, còn Rebecca giữ khẩu súng săn. Có một bình đựng đầy nước dưới gường nằm và hai người lần lượt nốc sạch hết, cả hai đang khát khô cổ. Xem ra bơi trong nước cống không có tác dụng mấy cho cơn khát.

Được nạp lại năng lượng lại nhờ nước, với vũ khí tươm tất đầy đạn trong tay, Billy có cảm giác như vừa được cứu sống sau một đợt vật lộn dưới thác nước. Hai người ra ngoài qua lối đi ở góc phía nam, qua một phòng xử lý công nghiệp, rồi một phòng nữa. Billy hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với hệ thống phòng ốc trong nhà máy, chúng cứ na ná nhau - đều có mặt sàn và tường kim loại rỉ sét, ống dẫn rào xung quanh, tấm vách đồ sộ đầy những thiết bị không tên có bàn phím số và công tắc. Vài thiết bị vẫn còn hoạt động, phát ra tiếng cơ khí rin rít dội khắp phòng, có trời biết chúng dùng làm gì. Billy chẳng mấy bận tâm, nhưng cũng nhận thấy rằng họ càng đi tới thì tiếng nước chảy càng gần hơn, nước lớn - rồi khi đi qua một phòng bơm nước đồ sộ, tiến vào bầu không khí lành lạnh của thời điểm gần sáng, cả hai thấy một lối đi bắc ngang đập nước.

Họ đứng đó một lát, nhìn ra khoảng không tối mù mờ của hồ chứa, nó chạy dọc theo suốt chiều dài của tòa nhà mà họ vừa đi ra, làn nước trút xuống đâu đó phía xa. Quá ồn để trò chuyện, nên hai người quay trở lại phòng bơm nước, cùng cười mãn nguyện. Rốt cuộc họ đã tìm được lối ra; mặc dù rằng lối đi trên đập dẫn vào một tòa nhà khác, nhưng chỉ cần thấy được những ánh sao mờ ảo, thấy mặt trăng đang lặn, là đã đủ để Billy lấy lại hưng phấn. Cơn ác mộng trong căn cứ của Umbrella sẽ sớm chấm dứt, anh cảm thấy như thế, phần kết đang đến gần trước mắt chẳng khác gì bình minh một ngày mới sắp bắt đầu.

”Nhóm của tôi hẳn đã đi lối này, nên chắc là nó an toàn cho chúng ta,” Rebecca nói, mắt nhìn tới trước đầy hy vọng. Cô phải nói to lên mới át được tiếng thác đổ bên ngoài, và tiếng ùng ục của hệ thống ống bơm chiếm cả nửa gian phòng. Giọng cô lan nhẹ đi trên lối đi bằng kim loại, đang bao quanh hồ nước giữa phòng. ”Anh ấy nói cả nhóm đi về hướng đông. Hẳn là chúng ta đang thoát ra ngoài rồi.”

”Tôi tưởng cô nói Enrico đi lên bằng thang máy mà?” Billy nói.

”Ồ, phải rồi,” Rebecca đáp, có vẻ chùn xuống. Cô chớp mắt, và anh nhận thấy cô đang mệt mỏi thật sự. ”Xin lỗi. Tôi quên mất.”

”Tổi hiểu mà,” Billy nói. ”Nhưng mà cô nói đúng, chúng ta đang thoát ra ngoài.” Anh rờ tay lên khẩu Magnum ở thắt lưng, cái còng tay lủng lẳng cạ vào đó, như một lời nhắc nhở đột ngột về cuộc sống của anh trước vụ tai nạn xe jeep. Một cuộc sống quá khác biệt so với lúc này, như thể nó thuộc về ai đó khác… Có điều nó vẫn đang chờ đón anh, đâu đó ngoài kia.

Để nghĩ sau vậy, nếu có. Anh ráng cười trong lúc vỗ lên khẩu súng. ”Cái này là một thứ chìa khóa vạn năng - cô muốn mở khóa hay muốn dọn dẹp chướng ngại nào cũng được tất.”

Rebecca cười đáp lại, tính nói gì đó – và ngưng bặt, nhìn vào mắt anh chăm chăm, cả hai cùng chết trân khi nghe tiếng nước ập lên lối đi bằng kim loại. Cả hai cùng quay một lượt để nhìn - thấy một vật khổng lồ đang trồi lên từ cái hồ cách đó vài mét, cùng loại với con quái vật mà Rebecca đã báo động cho Billy, lúc ở chỗ thang máy. Nó to sù sụ, trắng toát, toàn thân đầy máu và vết lở loét; đang leo lên khỏi cái hồ với những móng vuốt dài sắc bén như dao, đầu móng cào lên lối đi kêu rin rít.

Billy chộp khẩu Magnum, lùi ra xa, cố gắng đẩy Rebecca ra sau lưng. Rebecca dễ dàng tránh khỏi tầm tay của anh trước khi thủ thế với khẩu súng săn, và ý định làm người hùng của Billy biến mất tăm khi nó nhìn hai người, rống lên một tiếng khủng khiếp, âm thanh chất chứa nỗi căm thù và thèm khát sâu tận xương tủy, không chỉ muốn giết mà còn muốn xé xác con mồi. Một mình đối mặt nó không phải là anh hùng gì, mà chỉ là hành động tự sát ngu ngốc.

”Một khi di chuyển, nó không thể xoay sở đủ nhanh,” Rebecca nói nhanh trong hơi thở gấp. Anh phải căng tai lên mới nghe được giữa tiếng động cơ bơm nước ầm ầm. ”Nếu chúng ta có thể dụ nó ra xa cửa, để nó chạy lố, thì sẽ qua được trước khi nó chuyển hướng.”

Billy ngắm cẩn thận vào cái mặt thô kệch của con vật. Nó sấn tới một bước, và cả hai tiếp tục lùi ra. ”Sao không cùng hạ nó?”

”Đừng,” Rebecca nói với giọng sợ hãi. ”Anh chỉ làm nó nổi điên thôi. Bảo đảm với anh là sau hai phát súng săn, thế nào cũng có một bị trượt.”

Con vật tiếp tục dấn tới và khẽ rùn mình xuống, mấy cái chân căng ra chuẩn bị nhảy.

”Chạy!”

Billy không đợi nhắc tới lần thứ hai. Hai người quay lưng và chạy vòng sang trái theo lối đi. Sau lưng họ, hai, ba tiếng bước chân nện thình thình trên sàn kim loại – và rồi móng vuốt của nó hạ xuống, quạt trúng tấm vách nơi góc, âm thanh ken két vang lên khi móng thép thu lại như thể cào lên mặt gỗ.

Billy quay người, giương khẩu Magnum khi con quái vật từ từ xoay mặt về phía họ.

”Chạy tiếp đi!” Anh la lên với Rebecca, súng nhắm vào cái khối màu đỏ lún sâu một nửa trong lồng ngực, đang dao động không ngừng. Con quái vật sấn tới, những con mắt xám đục nhìn Billy chằm chằm, móng vuốt giơ lên.

Billy siết cò, khẩu súng giật mạnh trong tiếng nổ đinh tai. Một lỗ hổng nở ra trên xương ngực của nó, không trúng ngay tim nhưng cũng rất gần. Máu tuôn ra khỏi lỗ đạn, chảy xuống cái bụng trắng hếu mập bự. Con vật rống lên, nghe còn lớn hơn cả tiếng súng bắn pháo, hiển nhiên đã trúng một đòn chí mạng, có điều nó vẫn không ngã gục.

Lạy Chúa, phát đó có thể hạ gục cả một con voi –

”Chạy thôi!” Rebecca hét lên, kéo tay anh. Billy đẩy cô ra, tiếp tục ngắm bắn. Nếu nó bị chảy máu thì nhất định có thể chết, và ngoài súng phóng lựu ra, khẩu Magnum. là thứ vũ khí tốt nhất để làm chuyện này.

Con quái vật loạng choạng sấn tới, có vẻ đang cố lấy lại thăng bằng, tia mắt chết chóc không rời khỏi Billy. Máu vẫn tuôn ra từ vết thương, lúc này đã chảy tới bẹn của nó, ngay trên cái bắp đùi lực lưỡng. Nụ cười nham nhở của nó, nham nhở đến kinh dị - trông cứ như đang cười đùa, mặc dù tin chắc là nó không hề có ý định giỡn chơi với anh.

Billy nghĩ chắc kế hoạch của nó là xé nát một tay rồi nện anh cho tới chết. Anh ngắm vào quả tim, siết cò –

- một tiếng bang dữ dội nữa, thêm nhiều máu tuôn ra, con quái vật gào rống -

- Chúa ơi, cầu cho nó biết đau!

- nhưng nó không ngã. Vẫn không ngã. Không rõ anh đã bắn trúng đâu, bởi máu vấy khắp mọi chỗ, có điều trái tim nó vẫn đập.

”Chạy đi!”

Mặc cho Billy xô đẩy, Rebecca vẫn tiến tới, giương khẩu súng săn lên khi con quái vật rùn mình xuống, cẳng chân choãi ra. Cô ngắm xuống thấp, rất thấp, với tư thế đó thì không thể nào bắn trúng được tim.

- và tiếng súng nổ vang, con quái vật rốt cuộc đã gục xuống, rống như điên dại. Nó cào lên sàn, móng vuốt cạ vào kim loại làm phát ra âm thanh ken két ghê rợn.

Billy nhận ra Rebecca đã bắn bay mất một đầu gối của nó, và ngập ngừng một chốc, đủ lâu để tự hỏi không hiểu sao mình lại không nghĩ tới chuyện đó. Nó chưa chết, nhưng trừ khi nó mọc cánh, nếu không thì đừng hòng rượt theo họ được. Rồi anh nâng khẩu Magnum lên, chĩa thẳng vào cái sọ lồi như đầu cá, trong lúc nó loay hoay cào cấu để tiến tới gần hơn, hiển nhiên muốn tiếp tục tấn công. Nó đang xoay sở để trượt dần xuống hồ, làm nước sủi lên từng đám bọt màu hồng.

”Thật phí đạn,” anh nói, nửa như muốn hỏi, mắt nhìn Rebecca để chờ ý kiến. Cho dù con quái vật thật sự kinh khủng, anh vẫn không mong nó phải chịu đựng thêm nữa, không mong nó chết vì mất máu. Chỉ là một nạn nhân khác của Umbrella mà thôi; nó đâu có muốn sinh ra với hình dạng này.

”Ừ,” cô nói và gật đầu, vẻ thương hại lộ ra trên nét mặt, hiển nhiên cũng cảm thấy y như anh. ”Kết thúc thôi.”

Hai phát đạn, viên thứ hai chỉ để bảo đảm, và cái cơ thể đồ sộ lặng lẽ tuột xuống hồ, biến mất dưới mặt nước.

Truyện Chữ Hay