“Cái đó thì không được đâu.”
“Được rồi…”
Nhưng lần này, cái khoăn quàng lớn mà Donna cầm lên thực sự không hợp với cô ấy chút nào, nên Carynne đã ngăn cô ấy lại với lý do này. Nó trông như một cái khăn quàng của một bà già vậy, nhưng Donna vẫn không bỏ qua nó.
“Không thể nào, em thực sự định lấy cái đó sao…?”
“Dạ? Ah, người trông nó có đẹp không?”
“Nó không hề. Ở tất cả mọi mặt.”
“Thực ra thì, tại sao chúng ta không tặng nó cho Phu nhân Deere nhỉ?”
“Ai cơ?”
“Dạ?”
“Em ghét Phu nhân Deere à?”
“Không, không phải vậy đâu ạ… Thưa tiểu thư, chính là Phu nhân Deere ấy ạ.”
Là kẻ quái nào vậy.
Carynne bối rối.
Khoảnh khắc mà Donna hỏi tại sao cô ấy không biết đó là ai, mặt Carynne đỏ bừng lên. Cô lướt qua các nhân vật trong tâm trí mình – những người hầu của trang viên, những người dân trong thị trấn mà cô biết, thậm chí cả là những người trong xã hội mà Donna chẳng hề biết. Nhưng chẳng có một ai có cái tên Phu nhân Deere.
“Ôi, thưa Tiểu thư. Bà ấy là gia sư riêng của người cũng khoảng tám năm rồi ấy ạ.”
“Gia sư… riêng sao?”
Cô ấy chẳng thể nhớ được. Donna càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Carynne.
“Phu nhân Deere… Đó, giáo viên dạy giao tiếp và khiêu vũ của Tiểu thư a… Em không thực sự biết nhiều về điều đó cho lắm, nhưng… Bà ấy đã dạy cho người những thứ này và kia mà. Người thực sự không nhớ sao ạ?”
“Ah, ahh. À… Phu nhân Deere.”
Không đời nào là cô ấy không nhớ. Carynne chẳng hề có những ký ức ấy. Cô ấy hơi sửng sốt vì cô ấy đã sống với tư cách là [ Carynne ] hơn một trăm năm rồi, nhưng chỉ là một năm được lặp đi lặp lại không hồi kết.
Một gia sư riêng. Cô biết rằng phòng của gia sư riêng được kết nối với phòng của đứa trẻ, nhưng nó đã bị để trống một thời gian dài rồi, vậy nên cô ấy chẳng cần thiết phải đi vào trong đó.
Nhưng thậm chí hơn một trăm năm trước, chẳng có lấy một thứ như là gia sư riêng cho [ Carynne ] cả. Không, là sau khi cô ấy trở thành Carynne.
Không thể có chuyện con gái của một lãnh chúa thái ấp chỉ sống với một người hầu gái mà khoogn có gia sư được. Cũng giống như nam giới, phụ nữ cũng được dạy về nghệ thuật tự do, mặc dù họ sẽ không theo học thêm trong tu viện hoặc trường đại học. Đây là những điều mà Isella hoặc những người giúp việc như Donna không thể dạy được.
“Nó vẫn chưa lâu đến vậy, nhưng cảm giác thật kỳ lạ khi người luôn ở đó giờ chẳng còn ở nữa. Tiểu thư người cũng từng được nhìn thấy bà ấy mỗi ngày mà, nhỉ?”
“Đúng vậy, cũng hơn một trăm năm rồi.”
“Xin thứ lỗi ạ?”
Nhìn Donna cười, Carynne nói thêm rằng không có gì là lạ khi cô ấy không nhớ. Nhưng tất nhiên, Donna chỉ tiếp tục cười và nói, ‘Nhất định rồi ạ.’
Trong một trăm năm qua, Carynne chưa từng được nghe đến cái tên của Phu nhân Deere. Bà ấy đã rời khỏi dinh thự Haier trước khi cô ấy mười bảy tuổi, và cô ấy chưa bao giờ vào cửa hàng này với Nancy.
Đối với Donna, đó chỉ là vài năm trước, nhưng đối với Carynne, thì đó đã là hơn một trăm năm rồi. Sự thật thì, cô ấy còn chưa từng trải qua chuyện này.
Mặc dù gia sư đã ở trong dinh thự được tám năm rồi, nhưng bà ấy chẳng được nhắc tới thêm lần nào nữa vì bà ấy không phải là một nhân vật quan trọng.
Carynne chẳng thể làm gì ngoài việc ngưỡng mộ vẻ đẹp của một một cuộc sống chẳng thể lường đoán trước được.
Tiểu thuyết thì chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Có vô số những cuộc gặp gỡ và vô số sự kiện thường thường chẳng quan trọng, nhưng chúng lại được ưu tiên trong cuộc đời của Carynne.
Cô ấy đông cứng lại biểu cảm để sự phấn khích của cô ấy không bộc lộ ra ngoài.
“Được rồi, vậy thì nên tặng thứ gì tốt nhất cho bà ấy đây?”
“Phu nhân vẫn còn trẻ lắm ạ, nên màu hồng thì thế nào ạ?”
“Vậy chăng?”
Carynne hỏi về Phu nhân Deere trong khi lựa chon một thứ gì đó hoặc thứ khác, rất kiệm lời. Donna tán gẫu rất nhiều về gia sư như cô nên làm, nhưng Carynne lại thu thập được rất ít thông tin hơn là cô ấy tưởng.
Phu nhân Deere là bạn của mẹ Carynne. Cô ấy trước đây thuộc tầng lớp trung lưu và làm gia sư cho Carynne trong vòng tám năm. Giống như hầu hết các gia sư khác, bà ấy có vị trí khác hẳn so với những nữ hầu khác, vậy nên bà ấy phần lớn dành thời gian với Carynne cùng với lãnh chúa và lãnh chúa phu nhân thái ấp.
Người ta kể rằng sau khi mẹ của Carynne qua đời, nữ gia sư ấy đã nghỉ việc và nhận tiền trợ cấp để trang trải cuộc sống hằng ngày. Ngoài ra, cô ấy còn có một mối quan hệ đặc biệt tồi tệ với Nancy.
“Thưa tiểu thư, người có từng được nghe rằng Nancy là một người di-gan trước khi cô ấy trở thành hầu gái không ạ?”
“Ừm… Ta nghĩ là ta có đấy…”
“Vậy nên phu nhân đã cố gắng đuổi cô ấy đi bởi vì bà ấy nghĩ rằng Nancy rất bẩn thỉu.”
“Ôi Chúa ơi.”
“Đó là lý do tại sao… Ôi, sao chúng ta không đi luôn đến cánh cửa bên cạnh ạ?”
Với tất cả mọi thứ, Carynne cứng người lại, và cô ấy cảm thấy hơi lo lắng. Cô ấy không biết bất cứ điều gì về một người mà cô ấy được cho là nhìn thấy mọi ngày trong suốt tám năm ấy, vậy nên cô ấy chẳng thể chuẩn bị được cho bất cứ điều gì cả. Trông cô ấy sẽ rất kỳ quặc. Tuy nhiên…
Trong khi đang do dự vì không thể nghĩ ra được một lý do chính đáng, may mắn thay, Borwen đã bước vào cửa hàng ngay lúc đó. Đã đến giờ của buổi biểu diễn xiếc rồi.
❀❀
“Nó thật là xấu quá.”
“Vậy sao?”
“Donna, im lặng đi.”
Bỏ mặc những lời nói của Borwen, Carynne háo hức trò chuyện với Donna về con vượn và nhận xét vè sự xấu xí của nó. Cô không thể tin được rằng lại có một con vật xấu xí đến như vậy.
Carynne chưa bao giờ đi đến rạp chiếc trong khung cảnh ‘đi chơi’ này.
Khi cô ấy đi chơi với Nancy, đó không phải là trong ngày này, vậy nên thay vào đó họ đã đi xem các buổi biểu diễn của ban nhạc hoặc một nhạc công đường phố. Cô ấy chẳng hề đến một cửa hàng bán mũ, cũng chẳng hề đi tới rạp xiếc.
Cô ấy vẫn nghĩ rằng đó là một điều đúng đắn khi giết Nancy, nhưng trong vòng lặp tiếp theo, cô ấy quyết định sẽ đến đây một lần nữa với Nancy vì nó quá thú vị. Đó chẳng phải là một khung cảnh khá là thú vị để xem sao? Nancy cũng nên được nhìn thấy cái này nữa.
“Nancy… Nancy cũng sẽ thích những thú này, đúng không?”
“Xin thứ lỗi ạ?”
“Ta đang nói về Nancy.”
“Liệu sẽ có người ghét việc xem những thứ này sao ạ? Ồ, nhưng em không biết nhiều về Nancy ạ. Bản chất cô ấy là một người di-gan, vậy nên cô ấy cũng đã trải nghiệm những điều này trước đây chăng?”
“Sao chúng ta không ngồi xem một cách yên tĩnh nhỉ?” Borwen bình luận.
“Rồi rồi, chậc.” Donna đáp lại.
Nghĩ lại thì, Carynne chẳng biết nhiều về Nancy. Đúng vậy. Cô ấy đã từng làm những thứ như này chưa nhỉ?
Ngay cả vậy, thay vì mặc đồng phục hầu gái, Carynne khó mà có thể tưởng tượng ra cảnh Nancy mặc một bộ đồ hở hang đứng bên cạnh những người phụ nữ khác, biểu diễn những tiết mục trên không trung. Cô ấy luôn mặc cùng một kiểu đồ hầu gái.
Một người phụ nữ với mái tóc màu vàng bạch kim mỉm cười và vẫy tay. Khuôn mặt của cô ấy tỏa sáng với lớp trang điểm dày, nhưng Carynne lại hướng ánh nhìn về khối cơ bắp săn chắc của người phụ nữ ấy. Cô cố gẳng tưởng tượng ra khuôn mặt của người phụ nữ đó bên dưới lớp trang điểm.
Sau đó, cô gái đó rơi mình trong không trung. Chiều cao có lẽ cũng phải cỡ ba tầng trên mặt đất, nhưng chẳng có một chút do dự nào có thể trông thấy từ cô ấy.
Cô ấy cũng đã từng ném mình như vậy trước kia. Nó cũng cao tầm cỡ như vậy. Cô ấy đã cầu nguyện cho một cái chết nhanh chóng. Người phụ nữ ấy trông thật nhẹ nhàng. Dáng người cô ấy, khi cô ấy đang rơi xuống, thực sự rất đẹp. Cô ấy đang mỉm cười. Ngay khi người phụ nữ ấy rơi, Carynne đã bất khóc.
“Kyaaa!”
Thình thịch.
Ngay sau một vòng xoay, người đàn ông đang đợi ở phía dưới đã bắt được cô ấy và ném cô ấy trở lại ngay lập tức. Cô ấy đã tỏa sáng, tựa như một chú chim trắng vậy. Một lần nữa, ai đó ở bên trên cũng đã bắt được cô ấy.
Carynne đã không ngừng bị rơi xuống như vậy. Thứ chờ đợi cô ấy ở bên dưới chẳng phải là sự hồi sinh, mà mùi hôi tanh của máu và sự kỳ vọng khủng khiếp về việc cuốn sách này khép lại. Chẳng có một bàn tay ai để nắm lấy. Cô ấy chỉ không ngừng rơi xuống mãi mãi.
“Ta đã nghĩ là cô ấy sẽ ngã mất.”
“Em cũng vậy ạ.”
Thực sự thì cô ấy đã mong đợi khung cảnh đó. Cầu nguyện cho cổ của cô sẽ bị gãy, cầu nguyện cho bi kịch sẽ lại bắt đầu.
Dù sao thì [ sự cố thúc đẩy ] sẽ xảy ra vào ngày hôm dù thế nào đi nữa. Vậy nê, liệu nó sẽ không thành nếu cô ấy rơi xuống? Carynne thất vọng. Và cô cảm thấy một cảm giác ghen tỵ lạ lùng đói với cái rạp xiếc này – với những người sẽ nhìn thấy cái chết ngay trước mắt, nghe thấy tiếng cười của họ xen lẫn với cả của cô.
“…Ugh.”
Đừng nghĩ về điều đó. Hãy chỉ thưởng thức khung cảnh trước mắt mình thôi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cảnh này, vậy nên nó sẽ thật tiếc nếu cô ấy không thấy hứng thú với cảnh tượng này. Không giống như những vòng lặp trước, Carynne đã có thể ngồi ở đây tại chỗ ngồi tốt nhất, thưởng thức buổi biểu diễn với thức uống vì lần này cô ấy đang đi chơi với người hầu. Cô ấy không hề chạy trốn.
“Người không thể uống thức uống mạnh như vậy trong ngày hôm nay đâu ạ. Và đặc biệt là cô đấy, Donna, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm khi chúng ta quay về đấy,” Borwen mắng.
“Uwah… Cái… này quá là…”
“Vậy thì ta sẽ uống bia vậy,” Carynne nói.
“Được rồi ạ.”
Borwen gọi một nhân viên đi ngang qua, từ một ai đó mà cậu ta nhận được một ly đầy bia.
“Còn tôi thì sao?” Donna hỏi Borwen.
“Không.”
“Ha ha…”