Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đoán rằng anh muốn dẫn tôi đến một nơi đặc biệt, đầu tiên vẫn chú ý đến hình tượng của mình, “Em mặc vầy có phù hợp không vậy.”
Tôi đứng đấy, tay chỉ vào áo T-shirt trắng tinh không mấy bắt mắt và quần jean đen trên người, đầu gối có vệt rách, giày đá bóng như đã trải qua tang thương muôn sông nghìn núi.
“Không có gì không phù hợp cả.”
Trái lại anh chỉ mặc cái áo hở cổ màu đen, rộng thùng thình như áo tắm, hình xăm dưới tay áo được vén lên phân hiện rõ mồn một, tay lại vỗ lưng tôi, “Ta cảm thấy thuận mắt là được.”
Dứt lời, anh trực tiếp dẫn tôi đến chỗ chiếc GTR đen đậu ở cửa.
Tôi kéo cánh cửa ghế phó lái, sau đó phát hiện trong xe còn có nam nữ.
Tôi có hơi ngơ ngác trước cảnh này, đặc biệt là cô gái xinh đẹp kia đều ngưng cười đùa lại, tôi mới nhận ra người đàn ông ngồi chính giữa không cười không nói một lời trông khá quen.
Tôi nhanh chóng lục lọi trí nhớ nửa buổi, cuối cùng cũng nhớ đây là cái người đã đỡ anh đi bệnh viện ngày đó Cung Tuyển Dạ bị thương. Tuy rằng khi ấy ánh đèn mờ tối, tôi vẫn nhớ gương mặt nhìn thôi là khó quên của hắn, tuấn tú lại tràn ngập tính công kích.
Cô gái ngồi bên phải cũng thế.
“Đây là bạn ta.”
Cung Tuyển Dạ ngồi xuống thắt dây an toàn, vừa dứt lời, sau đó liếc thoáng qua hai cô gái xinh đẹp ăn mặc mát mẻ ngồi cạnh hắn, giật mình không kém gì tôi, “Móa, lên từ bao giờ thế.”
“ phút trước.”
Người đàn ông trong tiếng hờn dỗi mà ngả người vào đệm ghế, ngậm tăm gật đầu với tôi, “Hi.”
“Hi.”
Hiện tại mà đi bắt tay thì có hơi chéo hướng, nhưng tôi vẫn làm thế, “Hạ Tức.”
“Tư Tuấn.”
Hắn không có thái độ khinh khi vì độ tuổi của tôi, nụ cười vừa đủ treo bên khóe mắt. Hắn và Cung Tuyển Dạ đều có khí chất tà tà khá tương đồng nhau, hay còn gọi là khí chất giang hồ, nhưng người sau ngập tràn mùi hương hormone nồng nàn mà hấp dẫn, người trước lại có cảm giác xâm lược lại sắc bén, khiến người khó mà tới gần.
Nhưng đây là người bạn do chính anh thừa nhận, tôi yêu ai yêu cả đường đi cũng sinh chút hảo cảm.
“Hai người này, ” Tư Tuấn trái phải giang tay, “Đi nhờ xe.”
“Làm phiền các anh đẹp trai.” Cô gái ngồi phía chếch sau tôi chập hai tay lại, hàng mi rậm đen nhấp nháy, giọng nói mềm dịu nói với điệu làm nũng, “Chúng tôi vốn có hẹn, cuối cùng lại bị cho leo cây mất rồi.”
“Đó đúng là có hơi quá đáng.”
Anh đạp chân ga, lái xe hướng về cao tốc, mã lực siêu khủng của chiếc xe thể thao lướt đi với tốc độ cao trong màn đêm hào nhoáng, biến thành một mảnh hỗn độn mê ly, xa dần thành thị lộng lẫy.
“Chúng ta đến Candy Shop.”
Trên đường Hạ Giai nhắn cho cái tin rất dài, thông báo tôi ba điều quy ước (ước pháp tam chương) khi ra ngoài đêm: Thứ nhất, không được nhận lời mời thức ăn từ người lạ; Thứ hai, không đi cùng người giám hộ không được say rượu; Thứ ba, hạn chế tiếp xúc thân thể. Một điều cuối cùng không bao gồm trong điều quy ước trên, từng phút từng giây đều phải nhớ thật kỹ, về nhà sớm.
Hình như dì còn ngầm chấp nhận sự thật rằng tôi đã lớn còn sớm hơn cả tôi, lần này cũng không quản thúc một cách chủ quan và áp chế nữa, e là dì chủ trương chính sách nuôi thả, nhưng càng mong rằng tôi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, quý trọng tự do mà dì đã cho.
Mà điều thứ nhất, Cung Tuyển Dạ hiển nhiên bày tỏ tán thành một cách thành khẩn, “Không sai, ngoại trừ ta, ai cho gì cũng không được lấy.”
Tôi âu lo cùng cực, “Anh là ba em à…”
Lời nói ra tôi mới ý thức được, Hạ Giai mà nghe thấy nhất định sẽ bùng nổ ngay tại trận, kết hợp nỗi oán niệm độc thân suốt mấy năm nay của dì, làm không tốt thì đi gặp máu.
Nhưng Cung tiên sinh thanh kỳ từ cốt cách, đường não khác hẳn với người thường, không biết từ tiếng xưng hô này đã an ủi được bao nhiêu phần tâm hồn, vì chọc ghẹo tôi mà không tiếc da mặt dày, “Papa yêu con.”
“Đừng nhìn em, nhìn đường kìa.”
Ô tô trên đường cao tốc không một bóng xe lao đi không đến phút, rẽ hướng đến một khách sạn trước trạm phục vụ ô tô rồi ngừng lại.
Trong lúc tôi vẫn bối rối vì sao bãi đỗ xe của một khách sạn dành cho ô tô ngoài ngoại ô lại chật ních cả xe, khiến tôi không khỏi nhớ đến lần tranh tài ở Đá San Hô Đen số ấy, cho đến khi hai cô gái tiếp viên mang đôi giày trượt thò người vào trong cửa sổ xe bên Cung Tuyển Dạ đã mở, đưa một quyển sổ danh sách nhỏ và bút, “Chào mừng đã đến, mời ngài ký tên.”
Kể ra thì tôi hoàn toàn không nhìn rõ trên quyển sổ viết cái chi, bộ đồng phục đen trắng cài đến nút thứ ba, khoe bộ ngực đầy đặn không chút che giấu, tôi nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy nóng bừng mặt rồi, Cung Tuyển Dạ còn ung dung thảnh nhiên đưa black card cho một trong hai tiếp viên ấy; Khi cô nàng mang đi quẹt thẻ, cô nàng còn lại với đôi môi đỏ mọng hút hồn nhanh chóng hôn lên gò má Cung Tuyển Dạ, anh vừa cất bút đi, tay trái nhẹ nắm cằm cô nàng, ôn thanh nói, “Được rồi.”
“Mời theo tôi.”
Nữ tiếp viên yêu kiều đứng dậy, ném cho anh ánh mắt quyến rũ một cách trắng trợn, ngón tay ngậm trong miệng tạo tiếng huýt sáo, dẫn chúng tôi đến một kho hàng trông như cửa cống, mở ra một lối đi, sau đó lái thẳng vào trong, băng khô tạo khói ẩn hiện ánh sáng tím. Khách sạn dành cho ô tô chỉ là ngụy trang, bên trong đấy mới là thứ chúng tôi đến.
Trong không khí phiêu đãng luồng tin tức tố dã tính, khiến người liên tưởng đến mùi của động vật thời kỳ động dục, kích thích nhu cầu nguyên thủy nhất trong lòng người.
Tư Tuấn và hai cô nàng kia đi trước, tôi thấy người ngồi bên phải Tư Tuấn, áo tắm hai mảnh màu đen khoác ngoài là áo sơ mi rộng và nhiều màu sắc, mấy hàng chữ tiếng Anh in hoa áp sát vào quần sooc bao gồm cả phần mông bên dưới, bắp đùi rắn chắc màu đồng cổ do phơi nắng, mỗi bước đi cuốn theo bao ánh mắt không rời từ khắp phía.
“Vì cảm ơn anh đã cho chúng em quá giang, ” Cô nàng giơ giơ túi xách trong tay, “Em mời một ly depth charge.”
depth charge: một loại cocktail có rượu, được pha chế bởi trộn hai loại thức uống này. Một loại sẽ được đựng trong một cái cốc nhỏ như cái nút chai, sau đó thả vào cốc uống bình thường đựng loại thức uống còn lại, do vậy loại cocktail này khiến người uống say chỉ sau hoặc ly.
Cô nàng trên đường không nói một lời với chúng tôi, lúc này dùng giọng khói sắc nét đến tận xương gọi cánh đàn ông, trang điểm kiểu khói không quá đậm lại đặc biệt tinh tế, dáng người uyển chuyển, gợi cảm lại không có vẻ lẳng lơ.
Tôi rốt cuộc cũng nhớ cô nàng là ai, ngay khi vừa nghe thấy giọng nói ấy, nhận lấy ly rượu từ tay cô nàng, tôi đánh nuốt nước bọt, hỏi, cô là… Phí Na?
Cô nàng một tay tựa vào quầy bar, lúc dán lên tai tôi, mái tóc như dải lụa thượng hạng rũ xuống trước ngực tôi.
“Cậu có thể giả vờ không biết tôi.”
— Sau lưng cô nàng là ánh đèn neon rực rỡ từ bảng hiệu, “Candy Shop”, bên dưới dòng chữ là một cô gái tựa trên bàn dài, phía sau tâm lưng trần và vòng eo lồi lõm là món điểm tâm ngọt khiến người thèm thuồng, như lớp bơ đặc được tô điểm bởi quả anh đào đỏ tươi.
Trên bàn poker chất chồng chip đánh bạc sụp đổ trong tiếng hò reo cổ vũ, người phụ nữ nằm trong lòng người thắng khoác áo lông chồn trắng như tuyết, lông vũ trong tay cọ cọ lên hàm dưới có gốc râu cằm xanh xanh.
Người đàn ông nằm trên ghế hút thuốc lào, chồng tiền mặt đã đổi đặt lên đùi bạn gái, đặt ván cược mới cho trận quyền anh.
Màn che xa xa chậm rãi kéo ra, đã sắp đến tiết mục múa thoát y ướt át.
Cô nàng ca sĩ quá giang xe chúng tôi cụng vang ly rượu Tây Ban Nha trong tay, chúc mừng cái đêm không ngủ đã định.
W aka Glen Yuruzu: Mới đọc “Thẹn ở trong lòng” về Tư Tuấn bên nhà Chuồn Chuồn, đến đoan có em dzai có vẻ giống Tức – chan, đeo tai nghe hồng đen, nghe nhạc giai điệu mạnh thì phần chắc là ẻm rồi
Btw khuê mật của Tức – chan đến rồi Kitaaaa
Chiếc GTR của Cung thiếu là chiếc Nissan GTR, dựa theo năm truyện được viết thì chắc là dòng Nissan GTR Nismo. Bé ấy đây này, đẹp quá má ôi, tui muốn có một chiếc aaaaaaaaaaa, cơ mà cái càng xe nhức mắt quá.
Ờ, hôm rảnh làm cái luxury-car collection of Jun-bochama.