Cánh cửa sau lưng khép lại, ngăn tiếng ve kêu ồn ã bên ngoài.
Ánh nắng xuyên qua hành lang phía trước, khoảng cách không quá xa, thông với lầu hai đối diện, cách thiết kế phòng riêng như thế này là lần đầu tôi được thấy, rất khác biệt. Tôi bước đến chỗ chính giữa cúi xuống hơi nhìn bể bơi phía dưới, nước xanh mà trong, cảm giác mát mẻ tràn trề thấm đẫm vào lòng.
Tôi cúi đầu đi vài bước xuống hành lang dưới, thừa hơi gõ cửa một cái.
Đây là nhà anh ấy.
Tôi đã từng không hề có chút manh mối nào về cuộc sống của anh ấy, đa phần chỉ hiểu biết sơ sơ với người này, nhưng khi đã tiếp xúc nhiều, tôi lại cảm giác anh ấy không giống như những biểu hiện bên ngoài, vì vậy càng tò mò càng bác bỏ đi những phán đoán ban đầu.
Hiện tại tôi đang ở trong phòng ngủ của anh, điều hòa luôn luôn duy trì nhiệt độ ổn định ở độ, bên tay phải có một cái giường lớn màu trắng, tấm khăn trải giường không một vết gấp, trông rất bồng bềnh mềm mại, hiệu quả thị giác rất tốt.
Bên tay trái là TV treo tường, phía sau là bức tường màu xám thẫm, đồ đạc đa số là bằng sắt thép, không hề có thứ nào là dư thừa – không giống nhà chúng tôi, có rất nhiều vật dụng, như khung ảnh, bình hoa, cả đồ điêu khắc lẫn hàng mỹ nghệ từ tiệm đồ cổ. Nơi này sạch đến mức không có tình người, không giống sự phung phí kiêu căng, sinh hoạt quá là nhạt nhẽo, thậm chí còn khiến người ta thấy chán nản.
Tôi đi ngang qua sân thượng không đóng cửa và phòng để quần áo, ra khỏi cửa một căn phòng khác, lại đi thẳng ra hành lang, phân chia hai bên là phòng tắm và thư phòng, kéo dài đến cầu thang gỗ, liên thông với lầu dưới.
Tôi trở lại phòng khách lầu dưới, nhìn một vòng phòng bếp và phòng khách, hình như còn một căn tầng hầm nữa, nhưng tôi quyết định không vào, an vị trên sô pha nhìn vườn hoa đầy sức sống bên ngoài cửa sổ.
Trong phòng yên ắng, một tiếng di động cũng không, cả tiếng bước chân đều bị tấm thảm cuốn đi, tôi trở về lầu trên, rồi nằm vật ra giường anh.
Mặc dù làm cái hành động “Ôm gối đối phương hít thật sâu” có hơi mất thể diện, cơ mà…
Đã không cần thiết nữa.
Thế là bi thương từ đây.
Tôi nhìn trần nhà đắm đuối, làn gió nhè nhẹ thổi qua khe cửa mang cơn buồn ngủ của tôi đến, chỉ chốc lát sau đã bao trùm lấy tôi đến không rõ thần chí.
Mùa hè à. Tôi trước khi đi vào giấc ngủ đã nghĩ, thật là một mùa xấu xa.
Khi tôi bước vào giấc mộng, hiển nhiên là chưa chuẩn bị trả giá cho tà niệm rồi.
Tôi đích thực là bừng tỉnh vì mộng.
Muốn thoát ra khỏi giấc mơ rất là vất vả, tôi nghi ngờ không biết mình có bị bóng đè không, nhưng theo như nội dung giấc mơ, rất có thể là trong tiềm thức tôi không muốn tỉnh dậy.
Động đậy chân tay bủn rủn, bỗng cảm giác mình đang đắp chăn, sau lưng là cơ thể ấm áp của một người. Anh ấy nói, tỉnh rồi à?
Trong lòng thầm chửi thề, ôm chăn không nhúc nhích, đáp, À, ừ, không nghĩ là sẽ ngủ.
Cái đó, em vào nhà vệ sinh một lát.
Thật xấu cmn hổ mà.
Có người nói rằng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa đều thế, cả người uể oải không thể điều khiển nổi, thậm chí còn có cảm giác níu kéo mập mờ, quấn quanh toàn thân, nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là tôi lên rồi.
Không để cho Cung Tuyển Dạ phát hiện ra sự thật khó nói này, tôi cố ý nghiêng người ngồi dậy, gạt chăn ra, nhưng chân chưa kịp chạm đất, đã bị anh ôm lấy thắt lưng kéo lại, hơn nửa tấm chăn trượt đến cuối giường, tay tôi nắm lại được một góc.
“Ta thấy rồi.”
Cảm giác được anh ôm từ phía sau cứ như có gì đó thít chặt, lưng dán sát vòm ngực anh, nửa thân trên hơi nghiêng, cằm cọ vào hõm vai đang run rẩy của tôi. Tôi không dám động đậy dù là rất nhỏ, thời khắc này mỗi một động chạm với tôi đều là phiến tình, là sự phóng túng không biết xấu hổ, nhưng có vẻ như anh không hề định bỏ qua cho tôi.
“Nhắm mắt lại.”
Tôi chỉ còn nước nhắm mắt lại.
Bình tĩnh mà suy xét, con người là động vật cảm tính, rất nhiều chuyện quyết định theo bản năng, kiềm chế chính là ràng buộc của ý thức, giống như khi tôi được thấy “Hoạt động sinh sản của con người và sự tiếp xúc niêm mạc”, nội tâm vẫn rất xoắn xuýt.
Nhưng tôi hoàn toàn không cần thiết phải vi phạm dục vong nguyên thủy mà phủ nhận khoái cảm ấy.
Tôi tự nhận lần đầu tiên được người khác phục vụ, phản ứng có hơi quá kích, không thể già mồm mà giả vờ là mình kinh nghiệm phong phú, lanh lẹ mà thong thả được. Tôi bật kêu, ngay từ đầu khi bàn tay Cung Tuyển Dạ mò vào quần tôi, anh ấy không chọc ghẹo tôi, dường như đùa giỡn lưu manh đã trở thành một phần của lãng mạn, và vừa đủ. Nhưng điều khiến tôi thất thố không phải chính việc này, mà là lần đầu tiên tôi có sự tiếp xúc thân mật trực tiếp với anh, anh hôn vành tai tôi, kéo áo ra mở rộng phần da nơi cổ, anh hỏi tôi, có thể chạm vào nơi khác chứ.
Tôi hổn hển ừ một tiếng. Nghe như nức nở. Rất có khả năng anh ấy cũng hiểu lầm, chờ tôi xong xuôi thì bế tôi lên ngồi vào lòng anh, như thế tôi sẽ cao hơn anh vài tấc, tôi như con bạch tuộc vừa vớt ra khỏi nước, quấn chặt lấy anh bằng cả tay chân, sống chết cũng không chịu cho anh thấy mặt.
Cho đến khi anh lau khô tay chuẩn bị sờ vào bên trong áo, tôi không thể nhịn nữa mà ngăn lại: “Anh để em nghỉ một lát…”
“Được thôi.”
Anh lại tranh thủ cơ hội chen vào lòng tôi, chóp mũi chà xát chóp mũi, “Cục cưng hôn cái nào.”
Một câu thôi là hồn bay lên cả trời.
Đàn ông như này làm nũng một cái thôi là đủ giết người rồi.
Bên ngoài trời đã tối, ánh sáng bên trong lại mờ mờ, rất thích hợp làm chút chuyện vành tai tiếp xúc tóc mai. Anh dạy tôi hôn môi, từ nông đến sâu vô cùng cẩn thận, cuối cùng tôi hết cả hơi, đầu lưỡi mất cả cảm giác, tôi nói, hẳn có rất nhiều người muốn lên giường với anh nhỉ.
Anh nhìn tôi từ dưới lên, đầu lưỡi liếm khóe miệng, đó là một cảnh tượng tuyệt không thể tả, anh trời sinh đã có một đôi mắt dạt dào nhu tình, sâu thẳm mà chuyên tâm, không cần bất kỳ thủ đoạn hấp dẫn người khác nào, chỉ cần đứng yên thôi là hormone tỏa ra đủ sặc người rồi, cho nên hiện tại khi anh ấy chỉ nhìn vào một mình tôi thôi, tôi đã muốn vì anh mà buông bỏ hết thảy.
Đúng vậy. Sau đó anh lại hỏi, em thấy sao?
Muốn. Tôi nói, em càng muốn yêu anh nhiều hơn.