“Há.”
Hắn hếch cằm với tôi, tôi ngưỡng cổ lên nhìn – thân hình quá cao to đành chịu, tôi không biết nên chào hỏi như thế nào cho phải, bèn đáp, “Chào ngài.”
Hắn mặc nguyên cây vest đen, trên vai khoác thêm chiếc áo bành tô lông cừu, từ kiểu dáng đến chất liệu đều thuộc hàng thượng hạng, trông như vừa trở về từ một buổi lễ trang trọng nào đó; Hắn đứng tại chỗ, sau lưng còn có hai người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế mở cửa.
Quá nhiều màu đen chiếm mất tầm nhìn, tôi đành phải bày tỏ lòng ‘tôn kính’ bằng cả cơ thể, “Ngài chủ nhà.”
Hắn vừa nghe thì ánh mắt chợt lóe rồi tắt lịm, ngớ ra, cười nói, “Ta không phải chủ nhà…”
Thấy tôi hoang mang đầy mặt, hắn nhanh chóng sửa lời, “…Cũng gần vậy đi.”
“Sao chú lại ở đây?”
Rút lại câu hỏi kịp thời, nghĩ mãi vẫn không hiểu, sao người này lại xuất hiện ở nơi này, chưa kể tôi còn dùng chân chà chà giày làm nó càng bẩn thềm, hỏi vài ba câu nhảm nhí.
“Tôi”, tôi thanh họng, “Tôi đang nghe nhạc.”
Không ngoài dự đoán, hắn lật tay chỉ chỉ tiệm băng đĩa, kinh ngạc, “Cái này á?”
—Làm như tôi khiếm thính ấy.
Tôi thừa nhận tôi có hơi dỗi trong một giây, đúng một giây.
Cảm giác y lúc bị người ta coi thường mắng nhiếc vậy, nhưng không hề sai.
Hắn cũng nghe, nâng chân bước lên bậc thềm, tôi giật mình phát hiện khoảng cách bên một lúc một gần, áp lực không phải khách quan về cự ly mà là trên khí chất, cảm giác áp bách giống như sông với đại dương. Tôi vừa nhận ra, bộ âu phục trên người khiến gương mặt trẻ trung càng thêm lạnh lùng, càng khiến nhân tâm e sợ.
Tôi chưa từng gặp người nào có khuôn mặt đẹp như thế.
Vẻ đẹp của hắn khiến người đối diện phải lúng túng, tay chân trở nên thừa thãi. Tôi chợt muốn co rúm lại, phần tự ti đã nghèo khổ còn ăn bám tận xương tủy dâng trào trong khoảnh khắc, giống như độc tố phát tác làm tôi khó chịu, khiến tôi cảm thấy bối rối về sự tồn tại của mình.
Ngay cả lần đầu gặp mặt cũng không nảy sinh cảm giác mãnh liệt như vậy.
Tôi muốn đi khỏi đây.
Hắn cũng không phản ứng gì, tôi uốn lưỡi nói thật nhanh, “Tôi về nhà gặp lại sau.” Lập tức cầm chìa khóa chạy biến.
Tôi không màng đến tiếng nhạc vẫn đang réo rắt giữa trời tuyết nữa.
—oo—
Cả kỳ nghỉ đông tôi chui vào bàn sưởi làm bài tập, chuẩn bị tập sách, lâu lâu lại nghe radio, nhưng ít khi rà được cái tôi muốn nghe, toàn là những bản tình ca da diết, tình yêu lứa đôi.
Lý Khiêm Lam hình như về quê rồi, hồi mùng Một tôi có gọi cho nó lần, cũng chỉ là chuyện tôi muốn dành tiền mua Album.
—oo—
Vào buổi học đầu tiên sau khai giảng, giáo viên giảng với chúng tôi về ước mơ.
Đối với một đứa trẻ đã hơn mười tuổi thì cái chủ đề này hầu như năm nào cũng nhai đi nát lại. Tôi chống tay trên bàn, thổi đi bã gôm trên trang giấy, tôi kéo áo khoác ngoài che đi cổ tay áo len bị bẩn lộ ra. Ruột chì ma sát in vết màu xám lên cổ tay, qua khóe mắt tôi thoáng thấy những hình bóng đứng lên ngồi xuống, tiếp đó, sau lưng có tiếng ghế kéo ra để đứng lên.
Lý Khiêm Lam bị điểm danh tự giác đứng dậy, tôi và mọi người đồng loạt nhìn nó, sự chú ý chưa từng được có làm nó tái cả mặt, nó khó khăn đáp, Con muốn trở thành DJ.
Ánh ban mai mỏng manh của tiết trời đầu xuân bao phủ bờ vai của nó, khiến vóc dáng trông có vẻ cao lớn hơn tôi. Nó nói ra danh từ lần đầu tiên mọi người được nghe, cố gắng nói mà giọng vẫn run run, thần kinh căng như dây đàn. Ngay cả giáo viên như không lường được đáp án này, hơi bất ngờ trầm mặc một hồi.
Hẳn cô giáo muốn đáp án phải là phi hành gia, nhà khoa học, quân nhân, bác sĩ, … các kiểu, đằng này lại quá thực tế với trẻ con, cho nên cô chỉ kết thúc cho xong phần xấu hổ này. Cô giáo bảo nó ngồi xuống.
Tôi thấy rõ vẻ mặt như được thoát tội của nó trong nháy mắt. Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nó chớp mắt với tôi một cái, gãi đầu, ngượng ngùng cười.
—oo—
Buổi chiều tan học chúng tôi cùng đi bộ đến nhà ga, không ai nói chuyện, lúc đi ngang qua một quán lẩu cay nhỏ trên phố, tôi dừng chân, nhìn vẻ thắc mắc trên mặt nó đang tới gần.
Sau lưng nó là đường cái rộng lớn sầm uất, bụi đất như bao trùm những dãy tòa nhà làm nó xám xịt, những con người hối hả bước nhanh vào giờ phút cao điểm, bức tranh đan xen nhau khiến tôi lóa mắt. Nó lẳng lặng nhìn tôi, phía trên là bầu trời xanh thẳm nhã nhặn (Khiêm Lam).
Giai điệu ấy lại vang lên trong đầu tôi.
Tôi chưa từng nghĩ đến ước mơ, tôi như sặc sụa trong cơn ho của sự tự ti. Đối với loại người như tôi, đây không phải ước mơ mà là ảo tưởng. Tôi không tiếc nuối gì cả, tôi biết một khi đã mở miệng là không rút lại được, tôi đã từng than thở, cái gọi là hiện thực đeo bám trên lưng tôi đã không còn có thể chối cãi. Không thể thay đổi, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.
Quá mức khát vọng chỉ dẫn đến ảo tưởng( Cực độ quý trọng sẽ dẫn đến sự bảo bọc uốn cong thành thẳng), cho nên bị coi như là hình thức khác của sự tự tiện ( tiện trong ti tiện, hèn hạ).Niềm đam mê âm nhạc là bí mật mà tôi không thể kể với ai, giống như lần vô tình gặp ‘chủ nhà’ tại tiệm băng đĩa, vì đối với tôi, điều đó là ‘không thể với tới’ – phạm vi mới đáng cười làm sao.
Ngay cả một đĩa nhạc còn mua không nổi.
Tôi không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ, nên cũng chỉ dám âm thầm khát vọng trong lòng mà thôi.
Nhưng càng ngày nó càng rừng rực sôi trào, càng thiêu đốt khó nhịn.
Tôi muốn đứng lên tuyên bố cho toàn thế giới biết, mặc kệ họ đồng loạt xoay lại nhìn tôi.
Tôi nói với Lý Khiêm Lam, tao muốn trở thành Rapper.
Tôi nói thật đó.