Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến lúc tính tiền cho bữa ăn, số tiền cần phải trả tôi đã đếm đủ cả rồi, thế mà lại bị Lý Khiêm Lam đẩy về.Tay trái còn xách túi há cảo của Hạ Giai, bị nó lôi về phía cửa, vì thế vị trí đứng đầu của tôi đổi thành Kiều Hinh Tâm. Vẫn là khuôn mặt xinh xắn nhưng ít biểu cảm ấy của nhỏ, trong lúc chờ thu ngân thối tiền lẻ thì quay sang tôi làm tay chữ V.
Tôi dở khóc dở cười.
Đứng chờ ở phía bên kia đường đối diện cùng Lý Khiêm Lam, nó ngậm tăm, choàng tay qua vai tôi, “Thay phiên nhau bao ăn ấy mà.”
Tôi quyết định chọn im lặng.
Tôi biết tụi nó là vì tôi.
Tiết trời cuối thu, ban đêm gió lớn, lúc Kiều Hinh Tâm bước ra bị gió thổi làm rối tóc, nhỏ khoác cái áo gió sang chỗ chúng tôi bên đối diện, cùng chúng tôi đi trên con đường dẫn về tiệm tạp hóa của nhà tôi.
Đêm nay tôi và Hạ Giai chỉ có thể tạm thời ở đây. Trong tiệm có hai căn phòng nhỏ khuất sáng, bình thường chỉ dùng để nghỉ ngơi một dùng để chứa đồ đạc, dưới tình huống khẩn cấp ngày hôm nay, cuối cùng chúng nó cũng được phát huy công dụng của mình: Một chiếc ghế sô pha cũ kỹ, một cái giường lò xo, thế là quá đủ cho một căn nhà trú mưa tránh gió.
Sau đó tôi định ngày mai sẽ lên trường, làm thêm, vẫn còn bài tập chưa xong và tiền bạc chưa kiếm đủ.
Tôi thậm chí không dám nghĩ đến ngày hôm sau
Điều đáng sợ nhất của cuộc sống, chính là cho dù ngày hôm nay vợ con ly tán hay thất bại đến tận cùng, chỉ cần bạn vẫn còn sống, chỉ cần bạn muốn tiếp tục sống, ngày mai sẽ tiếp tục vĩnh viễn.
Giống như một vòng quay lăn trên con đường trung tâm mà bạn vẫn có thể chịu đựng, cho đến một ngày bạn lưu lại vĩnh viễn.
Cho nên trong cái cuộc sống có nỗi buồn bầu bạn lâu dài đã khiến tôi trở nên rất nhạy cảm với hạnh phúc, dù chỉ là trong khoảnh khắc. Ví dụ như hiện tại. Cuối cùng thì tôi cũng đã ý thức được sự hiện diện của nó, ra sức hút thật mạnh cái gọi là sung sướng, muốn giấu nó thật kỹ, để dành cho khi nào tôi gần như gục ngã thì lấy ra hồi tưởng lại.
Đi đi một hồi thì Lý Khiêm Lam bất chợt nói, ba đứa tụi mình hình như chưa có tấm hình chụp chung nào hết á.
Tôi và Kiều Hinh Tâm gật đầu.
Nó lấy di động ra, ba đứa tụi tôi đứng lại trên lối đi bộ, chuẩn bị tốt tư thế, tôi với Lý Khiêm Lam đứng sang hai bên, để người chính giữa là Kiều Hinh Tâm cầm di động, đưa lên cao.
“Nhìn vô màn hình nhìn vô màn hình ”
Ánh đèn chiếu vào mặt, tôi nheo lại mắt, nhìn khuôn mặt của ba đứa hiện lên trên màn hình.
“Tách tách.”
— đây là những gì lưu lại cho ngày hôm nay.
Ngày hôm sau về nhà khi trời đã nhá nhem tối, thay ra bộ đồng phục chuẩn bị đi làm thêm, nghe Hạ Giai kể rằng mình đã chạy cả một ngày, cuối cùng thì tìm được chỗ cho dù là vị trí hay giá cả mọi mặt đều rất phù hợp. Trong đó có một căn gác cho thuê, một căn chung cư đơn, một khu dân cư kiểu cũ. Khu nhà chung cư kia thì điều kiện tốt hơn, cách trường học cũng không xa, là lựa chọn tối ưu nhất hiện tại, nhưng tiền thuê ba tháng đều đắt hơn chỗ kia cũng gần nghìn đồng, điều này khiến cho dì có hơi đắn đo khó quyết định.
“Hay là chuyển khỏi cửa hàng mặt tiền này đi.” Dì liếc nhìn đồng hồ rồi nói với tôi trong khi tôi đang ăn mì gói, “Ta đổi sang một công việc khác, chi tiêu sẽ cải thiện hơn chút.”
Giống như mối quan hệ ly kỳ giữa chúng tôi, không có người thân, gặp khó khăn nhưng không có lấy một người để nhờ cậy, chuyện gì cũng phải dựa vào chính mình.
“Vậy trước tiên mẹ tìm cách giải quyết chuyện này đã, lỡ như công việc không thuận lợi thì còn có thể chống đỡ vài ngày.” Tôi nói xong thì uống nước lọc tráng miệng, mang theo ba lô đứng dậy, đi ra cửa, thay vì nói chỉ vẫy tay với dì.
“Đi đi.” Dì nói, “Chú ý an toàn.”
Tình huống trong nhà tôi Hà béo cũng biết sơ sơ.
Sau khi biết chuyện gã định cho tôi vay tiền, nhưng lương tâm bản thân không cho phép mình mắc nợ người ta, cho nên cũng từ chối.
Gã cũng không khuyên nổi tôi, nhìn trạng thái bất ổn của tôi hai ngày nay, có tâm sự cũng không chịu giãi bày với gã, vừa hơn chín giờ, lòng nhân ái của gã trỗi dậy cho tôi về sớm. “Về nhà nghỉ ngơi đi.”
Đèn quầy bar rất sáng, tôi dụi dụi mắt, bỗng nhìn thấy một người đang ngồi không xa.
Cũng có khả năng là do tôi quá mỏi mệt, cái uể oải nặng trĩu không giấu diếm trên gương mặt mình, vừa lúc che đi sự kinh ngạc và bất ngờ. Hắn và tôi bốn mắt nhìn nhau, có lẽ là không muốn cắt ngang đối thoại giữa tôi và Hà béo, dựng ngón trỏ lên đè trên môi, ý bảo tôi đừng lên tiếng.
Bên này Hà Cố dùng bàn tay to như quạt hương bồ của gã xoa tới xoa lui đầu tôi.
“Vẫn còn là một đứa trẻ nhỉ.” Gã nói, “Đừng tự hủy hoại mình.”
Tôi nghĩ biểu cảm lúc này của tôi không tốt mấy, chắc người kia cũng thấy.
Tôi vẫn cho rằng mình đã trưởng thành.
Lúc ra ngoài tôi có lướt qua khóe mắt nhìn lại hắn, nhưng không dám quay lại mà cứ nhìn quanh quẩn, lo sợ làm lộ sự bức rức trong lòng.
Cách vách quán bar là một cửa hàng quần áo đã đóng cửa, trước cổng có một hàng bậc thang dài, tôi ngần ngừ mãi không muốn đi, thật muốn biết mình có cơ hội nói chuyện vài câu với hắn không.
Nhưng nói gì mới được? Tôi cũng không biết.
Cứ như cái người mới vừa rồi còn muốn về nhà rồi lao lên giường đánh một giấc không phải là tôi vậy.
Tôi không hiểu hành động như thế này có ý nghĩa gì, nhưng hắn đã ra đây rồi.
“Há, ” Hắn nhướn mi cười với tôi, “Gặp lại rồi ha.”
Tôi cũng cười nhẹ một cái. Biên độ nhếch khóe miệng không quá rõ ràng, đại khái trông giống như mếu vậy.
Hôm nay chắc có lẽ hắn chỉ đơn giản là ra ngoài giải sầu, ăn mặc rất tùy tính, áo T-shirt trắng bên dưới bộ tây trang dệt kim, không bỏ khỏi điếu thuốc, có chiếc hộp sắt màu bạc lấp ló trong túi.
Tôi hỏi hắn, tôi có thể hút một điếu không
Sự ồn ào của quán bar bị lấn át bởi vẻ yên tĩnh bên góc này, trong tình huống khó lòng phân tâm, mỗi một cử động nhỏ của hắn tôi đều có thể nhận ra.
Hắn biết tôi chỉ là một đứa nhóc bốc đồng, nhưng vẫn chiều theo ý tôi
Tôi nhận lấy điếu thuốc từ tay hắn đưa lên miệng, đánh bật lửa, đưa lên châm rồi hít mạnh một hơi.
Hắn đứng trên bậc thang nhìn tôi úp mặt vào ống tay áo trái, với dòng nước mắt chảy dài.