Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nghĩ đây không phải nan đề gì khó với tôi mà nói.
Tất nhiên là chọn cứu anh rồi, bởi mẹ tôi đã có người lo.
“Chú Chu này, phiền chú đỡ mẹ tôi về phòng được không.”
Tôi hạ gối kiểm tra trán và lòng bàn tay Hạ Giai, kiểm sơ qua tình trạng của dì, sau đó yên tâm mà để dì lại cho vị Chu Tĩnh Dương đây vẫn luôn chăm sóc bên cạnh dì. Tôi nghĩ như vậy không phải ý tồi.
“…Được rồi.”
Hắn đẩy kính, nhận lời một cách dè dặt và mất tự nhiên, lúc nâng Hạ Giai lên cũng không dám chạm vào dì, tạo cảm giác như rằng sợ sẽ thất lễ và không được phù hợp, tôi chợt nghĩ nếu như người này mà sinh ra ở thập niên chắc chắn sẽ là kiểu quý ông bảo thủ, bảo thủ đến mức sốt ruột thay.
Phòng Hạ Giai cùng tầng với Chu Tĩnh Dương, tôi và Cung Tuyển Dạ thì ở ngay tầng trên, giữa là tầng của Phí Na Hà Cố Lý Khiêm Lam Kiều Hinh Tâm, trước khi đi ngủ ai cũng ngại quá xa cửa.
Tôi có hơi mệt, tần suất chớp mắt cũng chậm dần đi, đỡ Cung Tuyển Dạ và nói lời chúc ngủ ngon với mấy người kia, lại nhắc nhở Chu Tĩnh Dương phải đỡ mẹ tôi vào tận cửa, thiếu gia nhà hắn tôi tự biết chăm.
Cung thiếu gia thân sấp xỉ m, trọng lượng quả là lớn, tôi dùng răng cắn thẻ từ, chen chúc trong thang máy đến nhăn nhó mặt mày, vừa xin đường với người xung quanh vừa len qua từng cánh tay mỗi người, khó khăn với tới phím thang máy lên tầng.
Anh như cái bao tải đúng kiểu mà khoát trên vai tôi, hơi thở như được tẩm trong hơi cồn, ấm áp lại nóng ẩm, phát âm rõ từng chữ, trong khi cố gắng hết sức giữ mình tỉnh táo, cái giọng mũi khàn khàn mà nhẹ nhàng trầm thấp này thật sự vô cùng hấp dẫn.
Tôi nói anh đến thế thôi sao?
Anh rằng, em không biết đâu, rượu mời cái nào cũng có ý đồ xấu xa hết, bất cứ lúc nào cũng có người sẽ nhân cơ hội chuốc thuốc cho mình, có khi còn là thuốc độc, dính phải là không còn theo ý mình nữa rồi.
Tôi ngây ngẩn, lập tức trong đầu hiện ra rất nhiều chi tiết đáng nghi, đầu tiên là ngạc nhiên vì sự nhạy bén của anh, sau đó là cảm thấy hành động ấy sao mà ngây thơ – rõ ràng là có cái sự tài giỏi, chững chạc và trưởng thành mà ung dung như thế kia, ấy mà có lúc thần kinh lại không ổn định đến bất ngờ, toàn làm ra chuyện dở hơi không hợp với bề ngoài tà mị như này chút nào hết, mà cố tình tôi lại chết mê vì điểm này của anh chứ, anh vừa giả ngâu tôi liền nảy mầm trong lòng, không sao kiềm chế được.
Tôi ôn thanh nhỏ nhẹ đáp nếu đã biết, đồng thời vuốt một đường từ trên xuống sau lưng anh như dỗ dành đứa trẻ nhỏ tuổi hơn tôi, nói tiếp, vậy mà còn uống?
Bàn tay đặt ở phía sau của anh véo mông tôi một cái.
Ta uống giỏi hơn em nhé.
Tôi vốn vì giọng nói kia làm cho mê đắm, giờ trái lại dỗi anh rồi.
Còn rất nhiều người xung quanh chúng tôi, dần dần người cũng trở nên thưa thớt theo mỗi tầng thang máy thong thả đi lên, tôi cố hết sức hạ giọng nói chuyện với anh, nhưng tiếng hô do bị đau khi nãy vẫn khiến người phụ nữ luống tuổi phía trước chúng tôi không hài lòng mà quay lại nhìn sang, tôi đành trốn sau bả vai anh trốn trách tội lỗi.
Bước ra khỏi thang máy, trong hành lang ấy vậy mà vắng bóng người, cách vài bước lại có đèn tường sáng tỏ, trên sàn có trải tấm thảm thật dày và có thể cách âm, tôi chống tường và lần theo từng cánh cửa tìm phòng của chúng tôi, huơ hoàng đi vào, tư thế khom lưng không đứng vững, thế là ngã lên giường cùng nhau, cả anh nữa, tấm đệm đàn hồi đẩy nhẹ ngược trở lại.
Vận động tiêu hao sức lực khiến tôi đổ đầy mồ hôi, tháo cà vạt rồi đi mở đèn, tạm thời sống chết mặc anh, tôi đi tắm.
Tắm xong còn chưa kịp thay quần áo, tai tôi khá là nhạy, nghe thấy tiếng động khẽ vang lên của một vật rơi xuống đất từ bên ngoài cánh cửa kính; Vội buộc khăn tắm quanh hông, đẩy cửa ra thì thấy anh ngồi bên giường, buông thõng đôi chân dài, áo khoác rồi thắt lưng ném xuống đất hết.
Vẻ mặt mờ mịt ấy khiến tôi rung động thật sâu.
“Nè.”
Tôi bước đi đến chỗ anh, cong gối ngồi trên mép giường, lấy tay kiểm tra trán anh: “Khó chịu chỗ nào sao.”
Tôi ngửi thấy mùi hương dễ chịu của hơi cồn, có lẽ thân nhiệt người đã khiến nó bốc hơi nhanh hơn, xạ hương nơi cổ anh như có như không tỏa ra và lượn lờ toàn thân tôi, không thể dời khỏi. Mùi hương ấy nghe ngọt lịm như mùi hương hoa quả quá chín đến héo rữa, không hiểu vì sao, ban đầu tôi uống cũng không nhiều, ấy mà mùi hương này lại khiến mình trở nên lâng lâng.
Ví dụ như bây giờ không phải là lúc khóa môi.
Nhưng tôi không điều khiển được hành động của tay mình.
Người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, giọt nước còn vương trên lưng được anh lau đi hộ, đầu ngón tay xuôi theo đường giọt nước, dọc theo dáng hõm xuống của cột sống, tôi ngưa ngứa nhồn nhột mà nổi tầng da gà, nói năng không thành lời.
“Say rượu… Không thể…”
Anh bất ngờ giữ chặt lấy hông tôi, kéo tôi ngồi quỳ trên người anh, rất nhanh đã vén ra một góc khăn tắm, đầu lưỡi liếm đi nước bọt bên khóe môi tôi. “Loạn tính.”
Anh hôn tôi, bộ phận cương cứng đang ở vi trí dưới lòng bàn tay tôi, bị anh cầm tay tôi đè lên.
“Muốn em giúp một tay không.” Tôi biết rõ còn cố hỏi.
Anh luôn là một tay tán tỉnh cao thủ về phương diện này, trưởng thành và thành thục, cũng hiểu cái gọi là tôn trọng tự do thân thể của tôi, nay phong độ từ trong xương có thể duy trì, không ép tôi, nhưng cái vẻ phiến tình này thật sự khiến tôi thấy có chút gì đó ấu trĩ, khó mà nhịn không đùa anh – anh như một chú cún to xác không ngồi yên mà giao tiếp mùi hương với tôi, tay mò lên toàn bị tôi chụp trở lại, năm lần bảy lượt như vậy, anh liền dán mặt vào lòng tôi, vừa sốt ruột vừa uất ức.
“Cục cưng học được cách ăn hiếp người ta rồi.”
Sau khi tắm xong thân nhiệt cũng tăng, lại thêm hơi men đến muộn bây giờ bắt đầu phát huy, lần mò bao thuốc lá trên tủ đầu giường, châm thuốc cho to lá gan ra. Tay trái vòng qua cổ anh, hút hơi đầu tiên, sau đó nhẹ nhàng đặt điếu thuốc lá bên môi anh.
“Vậy anh cầu xin em đi.”
Để đổi mới so với mọi khi, lúc nào tôi cũng không thể nói lên một lời nào cả, cũng không phải đóng phim, cứ như cố ra vẻ xấu hổ vậy ấy. Nhưng bây giờ tôi cũng không tỉnh táo hơn anh bao nhiêu, gì cũng dám nói dám làm hết, bất chấp mặt mũi kéo khóa quần anh xuống, anh lập tức đầu hàng trước kích thích, bàn tay nắm lấy khăn tắm của tôi bất chợt căng thẳng, há miệng cắn lên trái khế của tôi,
“Hạ Tức à.”
Anh thì thầm nhẹ nhàng mà yếu ớt vào tai tôi, tư thế không phải đang khóa môi mà còn hơn cả khóa môi, nó căng mạnh thành một sợi dây mảnh có thể đứt bất cứ lúc nào.
Và nó “Phựt” một tiếng đứt lìa.
Một đêm này suýt thì tổn nửa cái thọ.
Bản thân cả hai cũng không có ý chí kiên định chi cả, đã gần như túng dục quá độ vẫn không thỏa lòng, việc đầu tiên sau khi tỉnh giấc của tôi là xem xem trên người tổng cộng có bao nhiêu dấu hôn, thứ hai là hất cái vị thủ phạm gây nên khỏi giường.
Nhưng ôm tôi bằng cả tay chân mà ngủ say sưa, như một đứa trẻ to xác vậy. Tôi thực sự không thể ra tay được.
Chỉ đành kéo lại chăn cho anh thôi.
Khi xuống giường tìm áo quần tôi có thấy cái đồng hồ điện tử trên bàn, không biết Hạ Giai bọn tay dậy chưa. Trưa còn tiễn Lý Khiêm Lam và Kiều Hinh Tâm về trường, cần phải ra sân bay sớm giờ.
Tôi nhớ tối hôm trước có dặn dò Chu Tĩnh Dương đỡ mẹ tôi về phòng, từ trước đến nay hắn luôn làm việc chừng mực, đáng tin cậy, hơn nữa hắn uống cũng không nhiều, coi như là người tỉnh táo nhất hội.
Tôi căn bản nào có suy nghĩ được nhiều như vậy.
Ai mà ngờ được sau khi hắn đỡ Hạ Giai về phòng, một đêm này đã không bước ra khỏi cánh cửa ấy nữa.
Lúc mẹ ra mở cửa cho tôi, tôi cũng không nghĩ sẽ có phản ứng ra sao.
Dì mặc áo sơ mi cho nam, vạt dưới rộng rãi che đi phần dưới, mái tóc xõa ra buông đến trước ngực áo đã cài nút thứ hai, tay áo quá dài dì vén lên cánh tay, một tay giữ nắm đấm cửa, tôi chỉ có thể thấy được một góc phòng.
Nhưng trong phòng không kéo màn, sáng giờ tia nắng không e ngại chiếu khắp mọi khe hở, là giường hay người trên giường đều thấy rõ mồn một.
Có một người đàn ông ở trần ngồi trên giường, tay cầm kính của mình, bên chân là mớ hỗn độn quần áo vo thành cục, hắn thậm chí không dám đi nhặt lên.
Tay hắn run rẩy khó nhận thấy, giống như vừa gây ra tai nạn không có cách nào cứu vãn.
Mà Hạ Giai bước đi trên sàn nhà ngập tràn tia sáng sáng trong như tấm thủy tinh ngồi xuống bên hắn, bắt chéo đôi chân trần, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá biến hình để trên đầu giường, châm lửa.
Dì hít một hơi, lại nặng nề phun ra, sau đó tay vỗ vỗ lên đùi Chu Tĩnh Dương.
“Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Khoảnh khắc ấy tôi lại bất chợt nghĩ, không sai, giờ mới giống như lời mà mẹ mình sẽ nói.
Nhưng vừa quay sang đã thấy Cung Tuyển Dạ lên tới, tôi cứ như quên mất tiếng người thời nay, thoái hóa thành một loài động vật tay chân thừa thãi, thầm nghĩ chạy đi trốn, lại bị anh một phen ngăn lại, hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Anh tắm xong người vẫn còn vương mùi hương sau một đêm giao lưu thân thể, chỉ có giữa những người yêu nhau mới thấy được, mùi hương ấy sẽ khiến họ càng thêm khắng khít, anh theo thói quen ôm lấy tôi, giọng nói thân thiết mà mê hoặc.
“Cục cưng ơi?”
Giọng anh rất nhẹ, cho nên không bị Hạ Giai nghe được, lại đang nói bên tai tôi.
Câu kế tiếp cũng thế.
“Đậu xanh… Cha vợ quá dữ…”
Tôi cảm thấy choáng váng, muốn ngất luôn cho rồi.