Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi ngồi yên mà nghe, nhìn theo bóng lưng chị xa dần, ch đơn côi đứng nơi giao lộ trống vắng, mái tóc dài màu khói tung bay theo gió, như tuyết rơi hoài niệm.
Vẫy rất nhiều lần vẫn không bắt được chiếc taxi nào, trái lại thu hút chú ý một thanh niên ất ơ đi xe mui trần tiếp cận, cánh tay đeo đồng hồ nạm kim cương cố tình khoát tay cửa xe, bị chị đuổi đi với một ngón giữa.
Hình ảnh ấy bị che đi bởi màn hơi trắng đọng lại khi hô hấp trở nên mơ hồ.
Tôi hiểu chấp nhất của chị
— Chỉ tiếc vào lúc ban đầu khi quen biết Hà Cố, cũng chính là lần cuối cùng trong đời chú ấy biểu diễn.
Buổi tối ngày ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, theo như những gì tôi có thể nhớ được, đó cũng là một dấu chấm hết viên mãn, chấm hết cho mộng tưởng nhiều năm cố chấp của một con người.
Chúng tôi đều hiểu, kết cục không chỉ có như vậy.
Dù Hà Cố có rút lui làm ông chủ quán rượu, cuộc sống đầy đủ tự tại, có năng lực đủ ở thành phố này sống một đời tư bản yên phận, muốn kinh doanh liền vui vẻ đón khách, mệt mỏi liền về nhà trùm chăn ngủ, gã không thiếu cái gì cả.
Nhưng nhạc cụ hãy còn yên ngủ và được bảo quản trong quán bar của gã. Chú ấy đã mất đi một thứ rồi, và không thể chối bỏ nó được.
Tôi biết chúng tôi không ai có tư cách phán xét sự lựa chọn cho cuộc sống của người khác, giống như Hà Cố không can thiệp vào chuyện người kia của tôi là nam hay nữ, tôi cũng không có tư cách chê trách chú đã từ bỏ, nhưng mỗi người chúng tôi đều đặt vào mắt – miễn là chúng tôi lay chuyển chú một phen.
Giả như vẫn không thể được nghe chú ấy đứng trên sân khấu ca hát được nữa, có chuyện xưa có rượu nhắm cũng thấy thiếu thiếu.
Lần cuối cùng. Tôi nghĩ thầm, thử lại một lần cuối cùng thôi.
“Yo?”
Chúng tôi trở lại phòng thu của Phí Na, ở đó có phòng tập cách âm được bày trí đơn giản. Hà Cố đang đợi ở đấy, hôm nay có lẽ quán bar cũng đóng cửa sớm. Chú đưa lưng về phía màn đêm sau khung cửa sổ rèm tán loạn, không hút thuốc cũng như vọc bàn phím, thấy chúng tôi về liền trêu đùa: “Ấy ta nói nữ thần à kia là cái màu gì thế, đến bà Lưu nhà hàng xóm còn biết gái nhuộm mái tóc đen đi ngược thời gian đấy.”
“Ông biết cái cục gạch ấy.”
Đã quá hiểu cái thú vui tầm thường này của chú, Phí Na không chút khách khí ném bừa cái áo khoác lên mấy cái ghế trong phòng, trợn mắt vô cùng điệu nghệ không kém phần ngọt ngào. “Đao trong túi đấy, có nói không đẹp thử xem.”
“…Nào dám nói không đẹp chứ.”
Cô nàng mới nãy còn lắc lắc tôi kêu to “Tôi mặc kệ tôi muốn hát bài do ổng sáng tác”trên đường, bây giờ lại ung dung như không hề có tâm sự trong lòng.
“Còn ngày đến tổng duyệt, về bài hát… Hát bài trước kia của tôi, đã có sẵn cho nên chỉ cần luyện tập mấy hồi, vậy đã có thời gian dư dả. Không phải số còn sát hạch sao.”
Chung quy vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện kia thế nào với Hà Cố, Phí Na lật xem ca từ, ngón tay khẩy từng trang giấy, bất chợt hỏi một câu, “Chú em từng battle với người khác chưa? Tức là cho một đoạn beat rồi người freestyle ấy, quên từ hoặc bị khán giả la ó là xem như thua. Ứng biến nhanh là rất cần thiết, chú em không có gì làm luyện với chị này.”
“Được ạ.”
“Chị thấy chú viết lời thú vị lắm.”
Tôi lại lấy cuốn vở vừa viết xong một trang, tìm thấy chỗ có thể thay đổi vần chân.”Hiện tại chỉ mới là phác thảo thôi, trưa mới bắt đầu soạn.”
“Cho tui nghe như này á hả?”
Hà Cố hết nhìn Phí Na lại nhìn tôi, ngoại trừ thân hình ra thì hoàn toàn không thấy cảm giác tồn tại của mình, không ở trạng thái đặt câu hỏi: “Vậy cô em gọi tui tới mần chi? Tăng trọng lượng à?”
“Hát bài hát của ông, tất nhiên là cần ông đệm nhạc rồi.”
Phí Na búng ngón tay kêu vang, “Lên, “Vé tàu quá hạn”.”
Chị lấy cây guitar bằng gỗ cũ kỹ nặng trịch nhét vào lòng chú, đi đến cái mic ngập ánh sáng đèn. Những lời này đã mang đến cho Hà Cố sự kinh ngạc vô cùng và hoang mang tột độ, hàng mi đen đặc nheo lại trong nháy mắt, nhưng vẫn nhận lời, giống như người cha vĩnh viễn nhớ làm thế nào ôm lấy đứa con của mình, mang theo do dự gẩy nên âm đầu tiên.
“Đêm hôm ấy là ai đã mang ánh nguyệt của tôi đi
“Tôi vụt mất em như nước chảy không thể bắt lấy ánh sáng
“Như đàn chim bay đi mỗi hoàng hôn tĩnh lặng
“Câu chuyện này như khoảng sân tàn lụi không người thăm
“Em chờ rồi lại chờ đến buổi xế chiều thấm đẫm hàng lệ vào lòng anh
“Đừng lạc mất anh nhé cô gái à”
Tôi chợt tới một câu thường nghe, khi một rapper cất tiếng hát, người đó có thể phá tan cái thế giới nổi loạn ấy đi, dùng những âm thanh bạn chưa từng được nghe mang đến điều tuyệt diệu mới mẻ cho bạn.
Thành thật mà nói, giọng của Phí Na không quá thích hợp để hát nhạc trữ tình, chất giọng của chị thiếu phần tha thiết, không như Kiều Hinh Tâm giàu cảm xúc, người nghe khác nhau có thể chỉ ra điểm khác nhau. Tiếng hát của chị không truyền đạt đủ, thậm chí còn khàn khan, ấy lại biến thành một nỗi buồn trầm lắng một cách tự nhiên, chính là cái kiểu “Tiếng ca của chuyện xưa”.
“Phá tan thời gian xóa đi hình bóng của em
“Cho tôi tấm vé để xé đi bao đau thương
“Chỉ trách tôi đến quá trễ em lại không cập bến vì tôi
“Lòng em là phương trời tôi không thể với tới
“Cô gái à em có thể cùng tôi bước qua nỗi buồn sau nụ cười ấy không
“Trên sân thượng của tôi vốn đã từng thuộc về em
“Thành phố sáng đèn duy cái của em thì không
“Khi trời mưa tôi có thể mượn ô của em chứ
“Đưa tôi đến bến bờ.”
Chị muốn dùng một phương pháp hiệu quả – cũng chính là phương pháp chị không am hiểu nhất, cố gắng lay chuyển chú.
“Hà Cố, tôi xin anh đấy, “Chị nói, “Trở về sân khấu lần nữa được không.”
“Vô ích thôi.”
Tôi nhích sang một bên lui đi, trông Hà Cố thở dài. “…Cô gái ngốc nghếch của tôi ơi.”
“Lãng phí thời gian với tôi như vậy là đủ rồi đấy, bây giờ đã là lúc tôi nên làm một số chuyện nên làm ở tuổi này rồi.” Chú treo guitar lên tường, “Có lẽ không đến phiên tôi nói lời này đâu, nhưng đời người hữu hạn, hiểu chứ? Còn trẻ thì có muốn buông thả thế nào cũng được, đến một ngày sẽ cảm giác… Cảm giác mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi, mặc ai ngăn cản mình chứ, dù sao vẫn phải về lại nhà.”
Phí Na không thể phản bác được nữa, trông chị cắn môi khiến tôi rất muốn đến giúp chị, nhưng có lẽ tôi cũng không có lý lẽ nào khác hợp lý hơn.
Bỗng nhiên chị hành động, từ vị trí đang đứng mà bắt lấy lưng ghế, chân dài một bước khóa ngồi lên đùi Hà Cố, nhìn xuống từ trên cao người đàn ông vì bất ngờ mà ngơ ngác mặt, nửa người trên hoàn toàn bị áp chế, lọn tóc dài của chị vén ra sau tai, che đi đôi mắt mị hoặc đến khêu khích.
” ‘Qua ngần ấy tuổi rồi nên hồi tâm’, ‘Đến một độ tuổi nào đó thì nên thế’, ở đâu ra nhiều ‘nên’ như vậy chứ, là ai nói chứ hả? Tôi thấy cái cớ để mà từ bỏ sao mà nhiều, không chiếm được cái mình muốn là đáng lắm. Sống cmn nên ấy.”
Chị cười lạnh một tiếng, giọng điệu nói ra đều là xem thường mà tức giận, ánh mắt nhìn vào chú ấy lại là cầu xin rất rõ.
“Vì tôi, được chứ?”
Chị không đợi Hà Cố trả lời.
Tôi lại thấy cánh tay buông thõng siết chặt của chú, như đã bắt được vật gì đó, không có ý định buông ra.