Sau khi phần giỏ của vật thể lạ kia đáp xuống mặt đất, một phù thuỷ tầm khoảng 30 tuổi với mái tóc đỏ rực dài đến ngang eo nhẹ nhàng bước xuống và cất lời chào thân thiện: “Chị tên là Wendy. Chào mừng mọi người đến với Border Town. Rất vui được làm quen với mọi người.” - Tiếp theo đó, cô ấy ngoảnh về phía Ashes và nở một nụ cười rạng rỡ - "Chuyến đi này chị cũng đi cùng mọi người à?"
Hình như đó là phù thuỷ mà chị Ashes nhắc đến vừa lúc trước nhỉ? Quả thực nếu để ý một chút, Sylvie có thể nhận ra rằng họ đã có mối quan hệ khá thân quen từ trước rồi.
“Xin chào, mọi người có thể gọi tôi là Anna.” - Một phù khác với đôi mắt tựa như đang tỏa sáng bước tới bên cạnh Sylvie và tự giới thiệu. Cô phù thuỷ ấy sở hữu một đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp như mặt hồ trong vắt mùa thu, đến mức mà như hút hồn người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy. Hơn thế nữa, điều càng đáng ngạc nhiên hơn chính là sức mạnh ma thuật của cô ấy – nó vừa to lớn, vừa sâu lắng nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác vô cùng mạnh mẽ và dữ dội, tất cả kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ. Sức mạnh ấy dưới tầm nhìn ma thuật trông như một khối lập phương đang quay chậm rãi với ba tông màu chủ đạo trắng, đen và xám hòa quyện với nhau, tạo thành một dải tinh vân cô đặc, từ từ vặn xoắn xung quanh với quỹ đạo hướng thẳng vào trung tâm.
Cô ấy đã phải trải qua những hoàn cảnh nào mới có thể đạt đến sức mạnh kinh ngạc đến vậy cơ chứ? Đây là lần đầu tiên trong đời Sylvie được chiêm ngưỡng một sức mạnh ma thuật có thể tỏa ra áp lực lớn đến vậy.
“Còn em là Lightning nhé mọi người!” – Thành viên cuối cùng là một cô bé nhí nhảnh vừa bay quanh chiếc giỏ, vừa nhanh nhảu tự giới thiệu trong khi vẫn đang để Maggie ngồi trên vai mình.
“Googoo!”
Sau khi Ashes giới thiệu sơ qua những phù thuỷ từ Sleeping Island, Wendy mỉm cười mời mọi người bước lên chiếc giỏ.
“Túi khí khổng lồ đang lơ lửng phía trên đầu chúng ta được gọi là khinh khí cầu, chừng nào còn được liên tục cung cấp khí nóng, nó có thể dễ dàng đưa chúng ta vượt qua dãy núi và nhanh chóng tiến tới thị trấn.” - Cô ấy ngừng lại một chút, quay về hướng Ashes rồi hỏi xác nhận lại một lần cuối - “Chị thật sự không muốn đi cùng bọn em đến Border Town sao? Em nghĩ Điện hạ cũng rất muốn được gặp lại chị một lần nữa đấy.”
“Hắn ta sẽ không chào đón một người luôn có ý định muốn đem những phù thuỷ của anh ta đi đâu,” - Cô ấy cười - “Phiền em quan tâm chăm sóc những cô bé này giúp chị nhé.”
“Được rồi…” - Wendy mím môi tỏ vẻ tiếc nuối - “Đừng lo, em sẽ chăm sóc họ cẩn thận.”
“Được rồi, mọi người xin hãy chú ý” - Anna nhắc nhở - “Cloud Gazer chuẩn bị khởi hành.”
*************
Sylvie cảm thấy đôi chân có hơi chút run rẩy khi chiếc giỏ hoàn toàn rời khỏi mặt đất. Thò đầu qua mép giỏ, cô nhìn thấy chị Ashes và Molly vẫn đang liên tục vẫy tay tiễn họ. Chỉ sau một lát, chiếc khí cầu kia càng lúc càng bay cao hơn, khung cảnh trên mặt đất cũng theo đó càng nhỏ dần đi. Cho tới khi nhìn lại một lần nữa, hai người ở dưới đất chỉ còn là những chấm nhỏ tí. Vậy là cuộc sống mới của họ ở nơi đất khách quê người này cuối cùng cùng chính thức bắt đầu.
Có vẻ như năng lực của chị Wendy là điều khiển những cơn gió. Dưới sự điều khiển khéo léo của chị ấy, chiếc khinh khí cầu liên tục được đẩy bay thẳng vào sâu trong đất liền vương quốc Graycastle.
Đây là lần đầu tiên Sylvie có cơ hội được ngắm nhìn cảnh vật phía dưới từ độ cao khác biệt thế này. Mặc dù đất và đá không thể cản trở việc cô liên tục sử dụng năng lực nhìn thấu để khám phá mọi thứ xung quanh cuộc sống hàng ngày, thế nhưng việc lần đầu tiên được sở hữu một tầm quan sát rộng đến vậy vẫn là một điều gì đó vô cùng mới mẻ và đáng kinh ngạc. Nhân cơ hội này, Sylvie quyết định thử sử dụng tầm nhìn bằng năng lực ma thuật của mình tại ví trí này. Thế nhưng cô đã ngay lập tức phải hối hận bởi một lượng khổng lồ những hình ảnh và thông tin liên tục ập đến khiến tâm trí bị sốc nặng - những vách đá và dãy núi ẩn sâu dưới đáy đại dương, những dòng sông ngầm đang ngày đêm chảy ra biển, những bộ xương động vật bị chôn vùi trong đất hay sự thay đổi liên tục của các lớp địa chất…Cố gắng sắp xếp lại mớ hình ảnh đang nhảy hỗn loạn trong đầu, Sylvie bắt đầu cảm thấy chóng mặt, năng lượng ma thuật cũng tụt xuống nhanh chóng. Cô vội vàng ngưng sử dụng tầm nhìn ma thuật của mình, ngồi bệt xuống dựa vào thành giỏ, cố gắng chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở.
“Em ổn chứ?” – Một giọng nói quan tâm vang lên bên cạnh. Từ từ mở mắt, Sylvie nhận ra chủ nhân của câu hỏi chính là Wendy
“Vâng, em cảm thấy có chút…chóng mặt.”
“Cố gắng hít thở thật sâu vài lần, em sẽ sớm cảm thấy ổn lại thôi,” - Wendy cười - “Không chỉ mình em, rất nhiều người cũng cảm thấy không thoải mái khi lần đầu tiên rời xa mặt đất như vậy.”
“Cảm ơn chị, em cảm thấy tốt hơn rồi” - Sylvie gật đầu.
Suốt chuyến đi, bầu không khí cũng dễ chịu hơn nhiều so với những gì cô nghĩ. Và đúng như những gì chị Ashes nói, Wendy quan tâm tới tất cả mọi người mà không hề phân biệt đối xử chỉ vì họ là người mới. Về phần Anna, mặc dù em ấy không nói chuyện nhiều, những vẫn nghiêm túc trả lời mọi câu hỏi mà mọi người hướng tới mình. Lightning thì có vẻ rất thân với Maggie, cô bé mang một bầu không khí hoạt bát và tích cực, thỉnh thoảng lại bay vào trong giỏ cùng với cô bồ câu béo ú và liến thoắng trò chuyện cùng tất cả mọi người như thể đã thân quen từ rất lâu rồi.
Cùng với việc Maggie đóng vai trò là người quen và là cầu nối giữa hai bên, bốn phù thuỷ còn lại cũng nhanh chóng hòa đồng, liên tục hiếu kỳ hỏi Lightning về tình hình ở Border Town. Sau đó, cô bé hào hứng kể lại cho mọi người nghe về những trận chiến chống lại lũ quỷ thú, về trận chiến chống lại những kẻ xâm lược cũng như những phát minh không tưởng của Hoàng Tử Điện hạ khiến họ liên tục đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Một lúc sau, chiếc khinh khí cầu từ từ di chuyển tới vùng không phận phía trên lâu đài.
Ngắm nhìn kích thước của thị trấn từ trên cao, thị trấn quả thực đúng như tên gọi của nó (Trấn biên lãnh) – một nơi nhỏ bé và hẻo lánh với kích cỡ thậm chí còn chưa bằng tới 1/3 diện tích của Sleeping Island. Tuy nhiên trái ngược với quy mô ấy, thị trấn lại có mật độ dân cư đông đúc đến kinh ngạc. Dù là ở quảng trường trung tâm, trên những bức tường, hay dọc bờ sông, khắp nơi đều có những người đang tập trung thành những nhóm và đám đông lớn. Họ liên tục bận rộn di chuyển, tạo lên một khung cảnh thị trấn đầy xô bồ và tràn đầy sức sống.
Khinh khí cầu hạ xuống tại sân trong của lâu đài, thời điểm mà những phù thuỷ vừa nhảy ra khỏi chiếc giỏ thì bất ngờ một loạt tiếng nổ lớn vang lên trong không khí. Do chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Sylvie bị sốc đột ngột và chết điếng người tại chỗ. Bốn người còn lại cũng không khá khẩm hơn là bao, thậm chí Honey còn chui tọt lại vào trong giỏ, ôm đầu cúi thấp người, một lúc sau mới dám thò đầu ra thấp thỏm hỏi - “Chuyện gì đang xảy ra thế hả các chị?”
Wendy không nhịn được bật cười - “Mọi người đừng lo, chỉ là nghi thức bắn chào mừng của Điện hạ thôi, đó là cách Ngài ấy chào đón mọi người đến với Border Town.”
Băng qua dãy hành lang được che khuất dưới bóng những tán cây, họ bước chân vào đại sảnh của lâu đài. Cuối cùng Sylvie cũng được diện kiến anh trai của Công chúa Tilly – ngài ấy đang ngồi trên chiếc ghế lãnh chúa ở cuối đại sảnh với vẻ ngoài hao hao giống với Ngũ công chúa. Cả hai người đều có chung mái tóc bạc, trên người không đeo thêm bất kỳ vòng vàng, trang sức nào và bầu không khí xung quanh luôn tỏa ra một cảm giác thoải mái dễ gần. Thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của ngài ấy vẫn có phần khó tính hơn so với Tilly - người xuất hiện với bầu không khí ấm áp và ánh nhìn dễ mến. Dù vậy thì cả hai đều có chung một khí thái điềm đạm, luôn thu hút mọi ánh nhìn về phía mình ngay cả khi họ chỉ thực hiện một hành động đơn giản là ngồi xuống.
“Chào mừng đến Border Town. Ta là lãnh chúa của vùng đất phía Tây này, Roland Wimbledon. Chắc hẳn mọi người cũng đã phần nào biết về ta rồi.” Ngài ấy đứng dậy và mỉm cười - “Tilly Wimbledon là em gái ta. Vậy nên mọi người không cần cảm thấy khó xử khi sống ở Border Town, hãy cứ coi như đây là nhà của mọi người như khi vẫn còn ở trên Sleeping Island.”
Không thể kìm nén sự tò mò của mình, Sylvie lập tức sử dụng tầm nhìn ma thuật, và ngạc nhiên thay, chẳng có gì bất thường xảy ra trước mắt cô cả.
Nơi vị trí của Hoàng tử đứng không có bất kì khoảng tối nào, điều này đồng nghĩa với việc ngài ấy không hề mang theo Hòn đá trừng phạt của Chúa bên người. Hơn nữa, cũng không có dấu vết ma thuật nào đọng trên người anh ta - Hoàng tử qua tầm nhìn ma thuật không khác gì so với lúc cô nhìn bằng mắt thường cả. Việc trên người không có bất kỳ loại nguỵ trang nào cũng như không bị khống chế và điều khiển, điều này dẫn tới một kết luận duy nhất: Người đàn ông trước mặt Sylvie đích thị là Roland Wimbledon.
Biện pháp đối phó mà Tilly đã dặn dò cô trong tình huống “không phát hiện ra manh mối” hiện chỉ có một cách duy nhất: “Gửi báo cáo về Sleeping Island.”
Những lời Roland nói sau đó, Sylvie chẳng còn tâm trí nào mà nghe rõ nữa, trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn ngổn ngang những suy nghĩ. Để hoàn thành nhiệm vụ mà Tilly đã giao, cô đã phải bận tâm rất nhiều về lời nói và biểu cảm mình nên sử dụng trong quá trình đàm phán, cô thậm chí còn lên kế hoạch trong trường hợp bị họ bắt giam nữa. Nhưng không thể ngờ rằng chỉ trong phút chốc, mọi thứ đã trở nên hoàn toàn vô dụng. Không còn lựa chọn nào khác, cô đành phải chờ đến cuối tháng để nhờ Maggie mang thông tin về Sleeping Island và kết thúc nhiệm vụ.
Nhưng sao điều này lại có thể xảy ra được nhỉ? Một quý tộc sẵn sàng dang tay che chở cho các phù thuỷ? Thậm chí còn đi xa tới mức trở thành lãnh đạo của Hiệp hội phù thuỷ nữa?
Cú sốc tâm lý đã khiến tai Sylvie ù đi còn đầu cô thì nửa tỉnh nửa mê, mãi cho đến khi Điện hạ bắt đầu sắp xếp phòng ngủ cho họ, cô mới hoàn hồn trở lại.
“Tình hình hiện tại có phần hơi khó khăn do khu nhà ở cho các phù thuỷ vẫn chưa được hoàn thành. Vậy nên mọi người sẽ tạm thời ở trong lâu đài và chia sẻ phòng với các phù thủy khác. Tất nhiên, điều này cũng sẽ giúp cho mọi người dễ hoà nhập hơn với cuộc sống tại Border Town.” – Sau đó Roland tuyên bố - “Tối nay, ta đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người. Đây sẽ là buổi lễ chính thức chào mừng các cô đến Border Town, ta mong rằng tất cả sẽ thích nó.”
Dựa vào kết quả chia phòng, Sylvie thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn khi cô
được xếp ở chung một phòng với chị Wendy. Đành giá từ những lần trò chuyện trước đó, Wendy quả là một đàn chị tốt bụng và dễ mến. Thế nhưng, phát sinh một vấn đề khác là ngoài Wendy ra dường như còn có thêm một phù thuỷ khác ở cùng phòng với cô nữa tên là Nightingale.”
Dù sao thì Sylvie cũng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầu mong rằng nếu đã ở cùng Wendy thì người kia hi vọng cũng sẽ thân thiện như chị ấy vậy.
**************************
Một chút thông tin về tuổi tác của các nhân vật để mọi người có cái nhìn khái quát về các phù thủy:
- <18: Nana(14 tuổi từ lúc xuất hiện), Lily*(16 tuổi từ lúc xuất hiện), Lightning
- 18-20: Maggie, Anna, Tilly (20), Soraya(19 từ lúc xuất hiện), Mystery Moon, Honey, Candle, Hummingbrid.
- 23-25: Roland, Lotus, Evelyn, Sylvie, Nightingale, Echo,
- 30: Wendy.
- >30: Ashes, Scroll
- *Mặc dù lớn tuổi hơn Lily, nhưng Mystery Moon luôn cư xử trẻ con, và Lily trông như chị của Mystery Moon cũng như rất thân thiết với nhau, nên xưng hô giữa họ cậu-tớ.
*****Góc gallery*****
Hôm này là Molly. Em ấy xuất hiện khá ít, thôi thì cho lên sóng luôn từ giờ =))