Tôi thức dậy dưới ánh nắng ban mai và lẩm bẩm một cách khó chịu, "Mình cảm thấy mình đã mơ về những kỉ niệm cũ đó…"
Tôi nhìn vào đồng hồ, bây giờ là 4:30 sáng. Mặc dù tôi thức dậy sớm hơn so với mọi ngày, nhưng vì lí do nào đó tôi lại khá tỉnh táo. Không nghĩ đến việc ngủ tiếp, tôi ra khỏi giường và đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt, tôi hướng về phía nhà bếp để làm bữa sáng và bento như thường lệ.
Đó là việc mà tôi đã lặp lại rất nhiều năm rồi, nên tôi làm nó bằng những động tác chuyên nghiệp với đôi bàn tay.
"Không phải cái khả năng này khá tốt so với một học sinh lớp 8 sao? Tuy nhiên, đã 13 năm kể từ khi mình được tái sinh rồi nên có lẽ chuyện này là bình thường."
Cho dù đang nói chuyện một mình, tay tôi vẫn làm liên tục và tôi nấu hai phần đều nhau cho hai người.
"A, nghĩ lại thì mình quên mất là Nii-chan không thích cà tím. Dù tôi và anh ấy là một người, tôi tự hỏi tại sao lại có khác biệt về sở thích như vậy? Thôi, sao cũng được, mình sẽ cho cà tím vào!"
Thỉnh thoảng tôi cũng phạm phải những sai lầm như thế, nhưng tôi nghĩ mình đã làm tốt việc nấu nướng rồi.
Cha mẹ chúng tôi thường đi công tác nên không có ở nhà. Anh hai luôn luôn ăn nó một cách thích thú, nên công sức tôi bỏ ra thật xứng đáng.
Tôi đã gần nấu xong bữa sáng và nghỉ một lát để xem TV. Nhưng thường lệ, khi đến giờ tôi hướng đến căn phòng mà anh hai đang ngủ.
Đó là tôi, Yuuyami Naru. Cuộc sống tươi đẹp của Yuuyami Riku trước kia.
◆◇◆◇◆◇
Tôi trở thành em gái chính mình, và qua việc đó tôi đang đến rất gần lí tưởng.
Gia đình lí tưởng. Anh trai và em gái lí tưởng. Tôi nghĩ rằng có thứ gì đó sẽ thay đổi chỉ bằng việc thay đổi một người.
Tôi lớn lên một tí và sự khác biệt về linh hồn và những thứ xung quanh trở nên rõ rệt.
Thứ nhất, tôi có thể làm quen với những bạn gái khác ngay lập tức.
Bởi vì linh hồn bên trong là một thằng con trai, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị bối rối bởi môi trường xung quanh, nhưng không ngờ tôi có thể quen với nó nhanh như vậy.
Ngoài ra, tôi không có cảm giác yêu đương gì với những cô gái khác, nhưng đó là việc tốt.
Để làm cho việc này thêm phức tạp, tôi cũng không thích con trai!
Thứ hai, khuôn mặt tôi khác với khuôn mặt của em gái tôi kiếp trước.
Nói ra thì có vẻ khá là nhẫn tâm, nhưng tôi bây giờ đẹp hơn em gái kiếp trước rất nhiều.
Ban đầu tôi đã bối rồi, nhưng nó thực sự tốt hơn theo hướng này. Có cùng một gương mặt sẽ khiến tôi nhớ lại những ngày đó.
Bạo lực, chửi rủa…a, đầu mình!
Tôi không biết tại sao nét mặt của tôi lại khác, tôi chỉ có thể nghĩ rằng đó chính là phép màu của chúa.
Thứ ba, tôi kiếp trước có hơi khác so với anh hai tôi bây giờ.
Lí do khiến việc này xảy ra rất đơn giản; Nguyên nhân chắc chắn chính là em gái (tôi).
Em gái của anh ấy có tính cách hoàn toàn khác, nên anh hai, người đã lớn lên cùng với tôi, cũng thay đổi theo.
Ví dụ, ở kiếp trước, anh hai (tôi) là người làm việc nhà, nhưng ở kiếp này, em gái (tôi) mới là người làm việc nhà, nên điểm khác biệt ở đây là… TẤT CẢ LÀ DO TÔI!?
Tôi thích được anh ấy khen khi tôi làm việc nhà nên tôi không để ý cho lắm.
Bởi vì thế, tôi có cảm giác rằng anh trai tôi có một chút lười biếng.
Ở kiếp trước, tôi có thể tự mình thức dậy dễ dàng.
Còn bây giờ thì anh ấy không tự mình thức dậy, anh ấy thường xuyên không thức dậy.
Ngay cả khi tôi cố gắng gọi, anh ấy có lẽ cũng sẽ không dậy…
"Nii-san, dậy đi! Nếu anh không dậy, chúng ta sẽ không đủ thời gian để ăn sáng đâu!"
Tôi lay anh ấy, nhưng anh ấy vẫn ngủ say.
"Geez, anh trai mình sẽ đi trễ vào ngày đầu tiên ở trường cao trung…"
Hôm nay là ngày anh hai sẽ trở thành học sinh lớp 10 (năm nhất cao trung). Thật tình cờ, tôi là học sinh lớp 8 (năm hai sơ trung). Lễ khai giảng của tôi đã kết thúc và tôi đã chính thức nhập học.
"Nàyyyyy! Nii-san!"
Anh ấy cuối cùng cũng cử động khi tôi hét vào tai anh ấy.
"Hai giây nữa thôi…"
"Không, không phải anh nên xin thêm năm phút nữa sao… đợi đã, hai giây đã trôi qua rồi! Dậy nhanh đi!"
Anh ấy cuối cùng cũng đã cho thấy những đấu hiệu của sự sống.
"Em gái, nụ hôn chào buổi sáng của anh đâu?"
"Không đời nào em làm thế đâu! Baka!"
Như mong đợi, tôi tự hỏi nếu nuông chiều anh ấy quá có là vấn đề hay không.
Tuy nhiên, có vẻ anh trai tôi ở cuộc sống này thật sự hạnh phúc.
"Haha, anh đùa thôi. Chào buổi sáng, Naru."
"Chào buổi sáng, Nii-san. Thức ăn và di chúc của anh đã sẵn sàng♪”
"Nè, đừng có nói như thể rằng đây là bữa ăn cuối cùng của anh thế chứ!"
"Em sẽ ăn trước đây."
"Em ác thật đấy! A, đ-đợi đã, anh sẽ chuẩn bị nhanh thôi, nên đợi anh với─!!"
Những người khác tôi đều giao tiếp với tính cách điềm tĩnh của anh ấy, nhưng tại sao anh ấy lại trở thành một người vô dụng trước mặt tôi thế này?
Chúng tôi là một người, nên tôi nghĩ tôi đã khiến anh ấy bộc lộ nội tâm…
Đây là lỗi của tôi!
Phớt lờ giọng nói phát ra từ đằng sau, tôi ngồi đợi ở phòng ăn.
Chỉ dưới một phút, anh ấy đã mở cửa phòng.
"Nii-san, anh vẫn chuẩn bị nhanh như mọi khi."
"Oh, anh biết em sẽ đợi anh mà."
"Chẳng có lí do gì để em ăn trước khi chúng ta đi tới trường cùng nhau."
Bởi vì chúng tôi cách nhau hai năm, nên có lẽ bạn đang tưởng tượng chúng tôi mỗi người một hướng đi đến trường. Nhưng trường của chúng tôi lại khá gần nhau.
Đó là lí do chúng tôi thường đi đến trường cùng nhau.
"Cảm ơn em, Naru. Bây giờ thì chúng ta hãy ăn nhanh và đến trường nào!"
"Ngay cả khi chúng ta không vội thì vẫn còn thời gian để ăn mà."
Cuộc sống tươi đẹp thường ngày của tôi────
"Nhân tiện, Naru này."
"Sao vậy Nii-san?"
"Em có thể lấy cà tím ra được không?"
"Không♪"
Bắt đầu.