Chương 3
~ Translator : Masa
~ Edit : Khịt
Đón xem chương sớm nhất tại web của nhóm dịch nhé.
____________________________________________________
“Anh hai, dậy đi! Đã sáng rồi.”
Tôi bị đánh thức bởi giọng nói đáng yêu từ em gái.
Thức dậy sớm hơn dự kiến, tôi bắt đầu nhìn trần nhà và liên tưởng về kiếp trước của mình.
Tôi đã sống ở thế giới này 10 năm. Sẽ thật tốt nếu tôi sống mà không nhớ gì về kiếp trước dù cho ký ức đó không phai mờ đi chăng nữa nhưng dù sao tôi cũng đã quen với cuộc sống mới này.
Mà bây giờ cũng không có đường quay lại nữa rồi, nên tôi sẽ tiếp tục sống cuộc sống ở thế giới này vậy.
Tôi tung chiếc chăn làm từ da sói đang đắp trên người, ngồi dậy và duỗi tay chân.
“Hôm nay anh ngủ nhiều hơn thường lệ đấy. Có gì không ổn sao?”
Mặt trời đang dần ló rạng ngoài cửa sổ .
“Không, anh chỉ dậy sớm hơn bình thường rồi lại ngủ tiếp thôi. Không cần phải lo đâu.”
Tôi có 2 đứa em gái, sau khi nở một nụ cười với Nika thì tôi quay sang trấn an Sepuru.
Dù không có vẻ đẹp tuyệt sắc như mẹ nhưng bù lại các em ấy rất siêng năng. Lớn lên thể nào chúng sẽ thành những nàng dâu tốt. Chồng của chúng tốt hơn là nên xứng đáng với điều đó.
“Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đã ra đồng rồi ạ.”
Một buổi sáng của người nông dân luôn bắt đầu từ rất sớm. Thức dậy khi mặt trời mọc, chăm sóc ruộng đồng, vật nuôi và bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Chúng tôi ăn những thứ thu được từ chính nông trại của mình, mà với chúng tôi sản phẩm đó chủ yếu là hoa quả. Chúng tôi kiếm tiền bằng cách vận chuyển mặt hàng khô như hồng sấy qua bên kia núi.
Đang là đầu mùa xuân nên cũng không có nhiều việc. Hay đúng hơn, công việc bây giờ chỉ có mỗi việc tỉa cành và bón phân. Đó là điều tất nhiên phải làm để cây trồng phát triển.
Dẫu sao, phải thức dậy sớm và làm việc cũng vì chúng tôi là những đứa trẻ của một gia đình nông dân kiểu cũ. Thức dậy thật sớm như một thói quen và chúng tôi coi đó như thể diện của mình.
Mặc dù nhà của chúng tôi ở ngoại ô của ngôi làng nhưng có một con đường lớn kế bên và nông trại lại nằm kế bên sườn núi nơi mà có thể thấy được toàn cảnh ngôi làng. Nên nếu để lộ ra sự lười biếng có thể sẽ làm cho người ta ganh ghét mất.
“Còn Tota?”
“Nó đã dậy và lên núi rồi.”
Tota là em trai của tôi mới 5 tuổi. Nó khá nghịch ngợm và luôn mong chờ được rời khỏi nhà và trở thành mạo hiểm giả. Bởi vậy, nó luôn mang thịt về vào mỗi bữa sáng.
“Em ấy đã ở đó rồi à?”
Dù nó chỉ mới 5 tuổi, nhưng đó là lẽ dĩ nhiên ở thế giới này, miễn là bạn có thể di chuyển, là bạn có thể làm việc. Khi 3 tuổi bạn sẽ đi nhổ cỏ và chả có gì là không bình thường nếu bạn phải đi lấy nước từ sông từ sáng đến tối như nô lệ.
“Con dao mà anh hai đã đưa cho Tota, Tota mang theo nó ngay cả khi đi ngủ đấy.”
Khi tôi cuốc đất ở trên núi, tôi đã tìm được một ít bạc nên đã làm thử một con dao. Thật tốt khi sở hữu Thổ thuật thế này.
“Dù em ấy chỉ mới lên năm, nhưng em ấy rồi cũng sẽ trở thành một người đàn ông, đó là lý do …” Tôi bào chữa.
Dù cho ở kiếp trước, hồi lên năm, tôi vẫn còn nằm ngủ với chiếc thắt lưng biến thân (siêu nhân) được bố mẹ mua cho.
“Hôm nay anh sẽ làm việc thật chăm chỉ.”