II Lời hứa và Ước nguyện
Chuyện gì đã xảy ra với mọi người. Bọn họ là người bảo vệ biên giới, chống lại lũ man rợ nước kế bên. Tôi đã nghĩ mọi người sẽ ổn vì họ đều rất mạnh.
Nhưng nếu họ bị thương nghiêm trọng đến nổi mất khả năng hành động thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ vướng vào rắc rối này?
…Điều gì sẽ xảy ra nếu ác quỷ nhúng tay vào?
Tôi không biết có phải vì dạo gần đây cứ bị liên tục bị cảnh báo về chuyện ác quỷ hay không, nhưng tôi bắt đầu càng ngày càng thấy lo lắng. Tôi đã nghĩ chúng không thể tìm đến đây, nhưng tôi phát giác ra. Chúng đang cố nhắm đến tính mạng của những người bạn thân đội Demi Merc của tôi.
Bồn chồn, không thể chờ đợi thêm nữa, tôi gọi Roto đang ngái ngủ trên quầy.
“Các em giúp chị trông nhà chút nhé.”
Cứ thế, tôi chạy ra khỏi tiệm, ôm váy lao đi. Sau khi rời khỏi thị trấn, nếu tôi sử dụng ma thuật lơ lửng, tôi chắc chắn sẽ dễ dàng tìm ra họ hơn. Ôi chết! Tôi quên mang viên thạch anh tím theo. Nếu đây thực sự do ác quỷ tấn công, tôi cần gọi cho ngài Gray.
Nhưng bây giờ quay lại sẽ rất mất thời gian. Trong khi đang suy ngẫm, tôi nghe có ai đó gọi tôi từ phía sau.
“Aiya~, quản lý à?”
Quay lại, tôi thấy một cô gái xinh đẹp mặc trang phục phá cách. Đó là Serana. Cô ấy là khách quen thường đến quán coffee. Hôm nay, cô ấy mặc quần đùi kẻ sọc màu nâu và bốt dài. Đội mũ đi săn. Trông như một cậu nhóc nhưng rất đáng yêu.
“Sao chị đi vội vàng thế?”
“À, không, chuyện là…”
Tôi không thể nói được.
“Thú nhân không đến tiệm bữa nay à?” – Serena nghiêng đầu hỏi.
“Vâng,…”
“Vậy à, Nếu đúng vậy, tôi muốn đến mua một cái bánh cherry…Chị còn bánh không?”
Dù có chút thất vọng trước câu hỏi này, tôi vẫn mỉm cười đáp lại.
“Vâng, vẫn còn.”
---
Cuối cùng, tôi quay về tiệm cùng với Serena. Mấy bé Roto phụ trách trông nhà trốn sau quầy ngay lập tức khi nhìn thấy Serena.
“Cô muốn loại bánh nào?”
“Tôi muốn tất cả…ừm, thôi lấy cho tôi bánh chocolate và bánh tart!”
“Được rồi.”
Tôi gói bánh vào hộp đưa cho Serana, cô ấy mỉm cười nhận lấy.
“Cảm ơn, quản lý! Tôi sẽ quay lại!”
“Cảm ơn nhiều. Tôi mong chuyến ghé thăm ngày mai của cô.”
Tôi và Serena mỉm cười chào nhau. Sau đó, tôi quay vào tiệm, đóng cửa lại, ngồi nghỉ ngơi trên quầy.
…Tôi bồn chồn đứng dậy.
Có lẽ hôm nay họ không muốn đến. Tiếp tục suy nghĩ. Thực tế ngày nào họ cũng ghé tiệm, với tần suất nhiều như vậy, chắc chắn họ sẽ thấy mệt mỏi.
…Có lẽ họ sẽ không quay lại trong một thời gian. Nghĩ đến điều này, tim tôi ngày càng thấy nặng nề càng ngày càng chìm sâu xuống. Tôi bứt tóc mình, hoàn hồn lại tôi thấy Roto lo lắng nhìn.
“…Mấy em mang một ít thứ về giúp chị nhé. Chị sẽ đóng cửa và nghỉ ngơi ngay bây giờ.”
Tôi nở nụ cười nửa vời. Sau đó nhanh chóng dọn dẹp và đóng cửa.
---
Buổi tối.
Trước khi đi ngủ, tôi ngồi vào bàn. Chuẩn bị viết nhật ký như mọi ngày, nhưng tôi lại không có tâm trạng viết gì. Lật lại những trang nhật ký trước, tất cả đều là những câu chuyện về đội Demi Merc. Nước mắt tôi ứa ra.
Cuối cùng, tôi chỉ viết họ không đến và đóng nhật ký lại. Leo lên giường, nhắm mắt lại… nhưng dường như đêm nay tôi không tài nào ngủ được.
---
Sáng hôm sau, Roto lo lắng đến giúp. Tôi không thể làm phiền mọi người nữa, tôi ra sức làm việc hơn mọi ngày. Suốt buổi sáng bận rộn phục vụ khách, trái tim tôi đã bình tĩnh trở lại.
... Khách hàng có đến quán hay không, là lựa chọn của họ. Tôi không có quyền xen vào điều này. Cố thay đổi suy nghĩ, và sau bữa ăn trưa.
“Cling clang.” – Chuông cửa vang lên.
“Tiểu thư ơi~~~! Làm như thường ngày nhé!”
Một chàng trai trẻ hấp dẫn với mái tóc bạch kim tràn ngập sức sống hăng hái bước vào.
…Đó là Ryuse trong hình dạng người. Tôi há hốc miệng đứng đơ ngay tại chỗ.
“…Hmm? Sao thế, tiểu thư? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Đôi mắt xanh của Ryuse mở to, nhìn chằm chằm vào tôi.
Shize và những người khác lướt qua Ryuse, đi đến chỗ ngồi quen thuộc của họ. Người đàn ông với mái tóc đen vuốt ngược, Shize, ngồi xuống ghế trong cùng. Môi dưới của anh hơi bĩu ra. Tâm trạng của anh có vẻ tồi tệ. Ngồi đối diện với anh là Chise tóc xanh. Và bàn bên cạnh họ, là chàng trai trẻ với mái tóc xanh lục đang cầm một cuốn sách, Sena.
“…Em không chào đón chúng tôi hả, quản lý?”
Sena đọc cuốn sách trên tay hỏi. Shize dùng một tay vò mái tóc đen của mình, càu nhàu.
“Có chuyện gì sao?”
“…Chào mừng.”
Tôi cố kiềm giọng lại. Tất cả mọi người người đều kinh ngạc nhìn tôi.
“Cô có sao không, quản lý?” – Chise lo lắng hỏi.
“Tiểu thư có thật sự thấy khoẻ không?” – Ryuse cũng nhìn tôi hỏi.
“Không…không phải như vậy…”
Tôi định im lặng, nhưng không thoát khỏi ánh mắt dò hỏi của họ, tôi đành thú nhận.
“…Hôm qua mọi người không đến, tôi đã nghĩ các anh sẽ không đến đây nữa…”
“Hah?”
Ryuse hét lên với đôi mắt xanh mở to. Rồi anh phá lên cười.
“Ah, hôm qua chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian truy đuổi kẻ địch. Lúc chúng tôi quay lại, trời đã tối. Ham muốn ngủ, nhiều hơn là ăn. Chúng tôi đã về nhà nghỉ ngơi.”
Nghe những lời đó, tôi thấy mình không còn tí sức lực nào.
…Thế đó là tất cả những gì đã xảy ra. Mọi người về nhà luôn để nghỉ ngơi. Chứ không phải họ thấy mệt mỏi vì đến đây. Tôi đã nghĩ rằng có thể tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nhưng suy cho cùng tôi vẫn bị ảnh hưởng. Tôi thấy nhẹ nhõm tận đáy lòng khi nghe Ryuse nói thế.
“Sao nào? Cô thấy cô đơn à, tiểu thư?” – Ryuse đùa cợt.
“…Vâng, tôi đã thấy rất cô đơn.”
Ryuse tiếp tục đùa cợt trước câu trả lời thành thật của tôi.
“Eh, tiểu thư hôm nay tình cảm thế.”
“Mày ồn ào quá rồi đó, Ryuse.”
“Đừng có đổi chủ đề.”
Chise và Sena lườm Ryuse.
“Xin lỗi. Em lo lắng lắm à? Tôi nghĩ, ít nhất chúng ta nên ghé qua gặp mặt.”
Sena xin lỗi, nhưng họ không làm sai gì cả. Tôi lắc đầu nói.
“Không, không sao đâu, Giấc ngủ quan trọng hơn.”
Tôi thấy rất thoải mái, tôi thậm chí đã nói điều mà đó giờ tôi sẽ không bao giờ nói ra.
“Tôi lo lắng mọi người sẽ gặp phải ác quỷ đang nhắm đến tôi, hay mọi người gặp phải tai nạn nghiêm trọng gì đó. Hoặc có lẽ… mọi người không muốn đến đây nữa. Rốt cuộc mọi người đã đến đây mỗi ngày, các anh sẽ thấy chán ngán với thức ăn ở đây và muốn ăn ở quán khác.”
Chise ngắt lời tôi.
“Nghe này, quản lý. Chỉ có một cửa hàng mở cửa chào đón chúng tôi, và đó là đây. Bít tết ở đây là ngon nhất. Không có chuyện chúng tôi đến quán khác đâu.”
Chise chống má, ngạc nhiên.
“Bất kể là ác quỷ hay cái gì! Chúng tôi sẽ không bị đánh bại.”
“Đúng đó, tiểu thư. Mặc dù tôi rất vui vì cô lo lắng cho chúng tôi, nhưng chúng tôi rất mạnh. Chúng tôi sẽ đánh bại tất cả, cho dù đó có là ác quỷ.”
Ryuse dịu dàng xoa đầu tôi.
“Tôi hứa ngày mai sẽ đến, vì vậy hãy nở nụ cười dễ thương chào đón chúng tôi như mọi ngày nhé, được không?”
Đôi mắt xanh cong lại như vầng trăng với nụ cười ngọt ngào. Ánh sáng từ khung cửa sổ chiếu vào, khiến mái tóc bạch kim của anh trở nên lấp lánh. Và kết hợp mái tóc lấp lánh đó là khuôn mặt xinh đẹp.
Khi anh dịu dàng xoa đầu tôi, trong khoảnh khắc ấy, tôi mới cảm thấy anh lớn tuổi hơn tôi. Bình thường, anh cư xử ngạo kiều như một mèo. Mặc dù anh lớn tuổi hơn, nhưng tôi không có cảm giác như vậy.Tôi đã hiểu tại sao anh ấy lại nổi tiếng như thế. Với vẻ ngoài bảnh bao như thế này, chỉ cần anh nở nụ cười thì bất cứ cô gái nào cũng phải gục ngã trước anh.
Tôi gật đầu cố che giấu sự dao động trong tim đi.
“Được rồi…hứa đó.”
Tôi cắn môi và nhìn xuống. Tôi không thể nhìn thẳng vào Ryuse đang phát sáng lấp lánh.
Một làn khói trắng giống như kẹo bông gòn xuất hiện. Và từ trong đó, một con báo thuần trắng xuất hiện.
“Tiểu thư, dễ thương quá điiii~!”
Ryuse trở lại thành con mèo hư hỏng. Tôi lùi ra sau một bước vì khuôn mặt gần sát của anh. Nhưng con mèo bự đó lại vẫy đuôi tiến tới, thu hẹp lại khoảng giữa chúng tôi.
“Quản lý.”
Một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp tiệm. Nhìn qua hướng phát ra âm thanh. Tôi thấy Shize nằm trên bàn, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Tôi đói.”
“À, đúng rồi. Xin thứ lỗi cho tôi.”
Trông anh rất khó chịu và đói. Tôi vội vàng đến chỗ Shize ghi lại món anh đặt.
“Hôm nay anh cũng ăn bít tết thịt xông khói sao?”
“Một phần lớn.”
“Đã rõ.”
“Một fondant.”
“Ok, một bánh fondant chocolate.”
“Và, tôi muốn uống coffee của em.”
Ban tay đang ghi ngừng lại, tôi nhìn chằm chằm Shize.
Anh muốn uống coffee của tôi…
Một cảm giác ấm áp dâng trào trong ngực tôi.
Dù cảm thấy hạnh phúc như thế nào, nhưng được đôi mắt hổ phách nhìn chăm chú vẫn khiến tôi thấy hơi xấu hổ, tôi nhanh chóng nhìn qua hướng khác.
“Quản lý~, tôi cũng muốn một phần lớn. Cô vẫn còn nước ép cherry chứ? Tôi muốn nó!”
Tôi nhìn qua Chise.
“Một phần lớn bít tết thịt xông khói và nước uống, là nước ép chery.”
“Không được ăn thức ăn của quản lý, khiến cảm giác thèm ăn của tôi không được thoả mãn, nên hôm nay tôi chạy đến đây ngay lập tức.”
Chise thoải mái tựa vào ghế sofa.
“Những lời anh nói…khiến tôi thấy rất hạnh phúc.”
Tôi thực sự thấy rất vui mừng khi nghe những lời đó, không chỉ từ Shize, mà còn từ Chise nữa. Tôi cố duy trì biểu cảm của mình, quay sang nhìn Sena đang ngồi bên cạnh.
“Anh muốn dùng gì, Sena?”
“Tôi muốn một phần sandwich trứng và sandwich pastrami, và một latte.”
“Đã rõ. Còn anh thì sao Ryuse?”
“Tôi muốn một phần bít tết thịt xông khói và latte.”
“Đã rõ. Latte ít sữa đúng không.”
Tôi vào bếp chuẩn bị đồ uống cho họ. Mang đồ uống ra cho mọi người rồi quay lại vào bếp. Nêm gia vị vào thịt xông khói đã được cắt thành từng miếng lớn, sau đó tôi làm bánh mì. Đồng thời, tôi dùng ma thuật chiên thịt xông khói. Tất cả món ăn đã được sẵn sàng, tôi ra ngoài sảnh.
“Woah~” – Ryuse lẩm bẩm.
Anh đã nhìn thấy tôi làm việc như thế nào trong bếp từ quầy.
“Xin lỗi đã khiến mọi người đợi lâu.”
Đầu tiên tôi mang ra một đĩa bít tết cho Ryuse, sau đó cho Shize, tiếp theo là Chise. Và cuối cùng là Sena.
“Còn ra nhanh hơn mọi lần nữa! Itadakimasu~”
Chise lao thẳng vào đĩa của mình, vui sướng cười đến mang tai.
“Đúng như mong đợi, đồ ăn của cô là ngon nhất.”
“Cảm ơn anh… Nếu muốn, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một phần bò bít tết cho anh vào ngày mai.”
“Thật không!? Chắc chắn ngày mai tôi sẽ đến vì có món bò bít tết mà! Đúng không, Shize!”
Đôi mắt Chise sáng lấp lánh. Có lẽ vì quá phấn khích mà anh biến hình thành dạng sói xanh. Shize liếc nhìn Chise, sau đó anh càu nhàu gật đầu. Chise cười khúc khích, lộ cả hàm răng.
Fufu, là bò bít tết.
“Hehe! Quản lý thật sự rất thích chúng ta!” – Chise vừa nói vừa vẫy đuôi.
Tôi ngượng ngùng lấy khay che miệng và thì thầm.
“Vâng.”
Sau bữa ăn, tôi phục vụ đồ uống gọi thêm cùng với món tráng miệng. Tôi mang ra theo thứ tự gọi món, và Shize cuối cùng. Đặt tách coffee đen xuống bàn, Shize cầm lên, ngẩng đầu nhìn tôi không nói gì.
Ah, có phải nó nóng quá đối với lưỡi mèo của anh không?
Tôi sử dụng ma thuật tuyết. Bột tuyết như những hạt ánh sáng xuất hiện, từ từ tan chảy, nhiệt độ tách coffee giảm dần.
Tôi nhẹ nhõm khi thấy Shize hài lòng uống coffee.
Tôi đi vào bếp rửa chén đĩa, trở lại sảnh với cuốn sách tôi đang đọc. Con báo ở quầy đang tìm cơ hội để rúc vào người, vì vậy tôi sẽ ngồi đối diện Sena. Anh khẽ liếc nhìn tôi, sau đó tập trung lại vào cuốn sách anh đang đọc.
Cuốn sách trên tay Sena có tựa ‘Sách của ác quỷ’.
“Aiya…đó có phải cuốn sách nói về ác quỷ không?”
Tôi hỏi. Sena trả lời tôi trong khi với lấy cái bánh mousse của anh.
“Chúng ta có thể sẽ chiến đấu với chúng. Tốt nhất nên chuẩn bị.”
Nghe những lời đó, tôi hoảng hốt.
“…Tôi không muốn mọi người phải chiến đấu với chúng.”
“Ah? Tôi đoán là cô đang nghĩ chúng tôi sẽ thua phải không.”
Tôi quay lại nhìn, Chise cáu kỉnh với miệng dính đầy kem.
“…Nếu là cuộc chiến chính đáng và công bằng, tôi chắc chắn mọi người sẽ thắng. Dựa vào sức mạnh, tộc thú nhân chiếm ưu thế hơn. Nhưng với ác quỷ xảo quyệt – thực thể mang đến sự huỷ diệt. Ma thuật của chúng cho phép chúng có thể thao túng ma thú và những người có cảm xúc tiêu cực. Đương nhiên, tôi có thể sử dụng ma thuật để chống lại, nhưng chuyện này khác hoàn toàn với những trận chiến trước giờ của mọi người.”
“Gruu…ma thuật đúng là rắc rối…”
Chise gầm gừ tiếc nuối. Mặt khác, Ryuse lại ưỡn ngực tự tin.
“Không quan trọng, nếu ác quỷ điều khiển mọi thứ hay có dùng ma thuật. Tôi cũng sẽ xé đầu nó. Dù có ma thuật, không phải sẽ được giải quyết khi tôi đánh bại đầu sỏ ma thuật sao? Sẽ ổn thôi.”
Sau khi nghe Ryuse tuyên bố, Chise dường như cũng lấy được tự tin.
“Đ-Đúng vậy!”
Mặc dù Sena và Shize không nói gì, nhưng họ chỉ nhìn tôi như muốn nói tất cả sẽ ổn thôi.
“…Ừm, tôi có thể dùng ma thuật chúc phúc lên các anh không? Nó có thể bảo vệ các anh khỏi sự ảnh hưởng của ác quỷ. Tôi đã sử dụng nó lên bản thân mình rồi. Dù tôi không biết các anh có đụng độ với ác quỷ không, nhưng an toàn là quan trọng nhất, nên xin thứ lỗi.”
Phần lớn người dân trong thủ đô đều dùng ma thuật này. Tất nhiên, các học viên của St. Crisante cũng dùng ma thuật chúc phúc này. Quan sát phản ứng của mọi người, Ryuse là người đầu tiên lên tiếng.
“Tiểu thư định dùng ma thuật chúc phúc lên tôi? Thật không? Yay~!.”
“Đương nhiên, cái này miễn phí đúng không?”
Sena nghiêng đầu sang một bên trêu đùa hỏi.
“Vâng, miễn phí. Anh cũng sẽ tránh khỏi ác quỷ miễn phí nhé?”
Tôi nửa đùa nửa thật nói, Sena cười đáp lại.
“Ừm, bằng cách đặc biệt.”
Những lời nói này như là bằng chứng cho tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu sắc hơn.
“Cảm giác như thế nào khi sử dụng ma thuật lên người?...Có bị ngứa gì không?”
Chise ngập ngừng hỏi.
“Anh sẽ được bao bọc bởi một lớp ma thuật thôi.” – Tôi mỉm cười trả lời.
Shize lặng lẽ gật đầu đồng ý. Thấy Chise vẫn chưa tin tưởng, tôi dùng ma thuật lên những người khác trước. Shize và Sena đều trong dạng người, nhưng có lẽ do ma thuật của tôi, hai người họ biến hình thành dạng thú. Cuối cùng, đến lượt Chise. Với biểu cảm như đã bỏ cuộc gật đầu.
Tôi lần lượt dùng ma thuật chúc phúc lên mọi người. Thời gian còn lại chúng tôi thư giãn cùng nhau.
Shize đứng dậy vươn vai. Tín hiệu họ phải quay về để chuẩn bị. Duy trì trật tự cho thành phố này, hôm nay họ cũng phải đến biên giới. Tôi hy vọng họ sẽ cẩn thận…không để bị thương.
Nghĩ ngợi về điều đó, tôi bất giác thốt lên.
“Một ngày may mắn nhé.”
Chắc bất ngờ lắm, tất cả mọi người đều đóng băng tại chỗ. Tôi, chính tôi cũng ngạc nhiên bởi lời nói của mình.
“Tôi…tôi đi đây…”
Ryuse cười ngượng ngùng nói, lắc lư cái đuôi. Chise cũng như bị lây bởi Ryuse, ngượng ngùng đáp lại.
“Oh!”
Sau đó họ cùng nhau rời đi.
“Tôi đi đây.”
Sena chậm rãi lắc lư cái đuôi nói. Nụ cười trên môi, anh đi theo sau Chise và Ryuse. Còn duy nhất Shize vẫn còn ở lại. Anh dịu dàng đặt bàn tay lông xù xù đen lên đầu tôi.
“Tôi sẽ đến vào ngày mai.”
Sau đó, anh rời khỏi tiệm. Cánh cửa đóng lại với tiếng chuông vang lên.
“… Uwaaah.”
Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy hai bên má đang ửng hồng của mình. Mặc dù nó do chính miệng tôi nói ra, nhưng xấu quá hổ quá đi.
Một lúc sau, một vòng tròn ma thuật với ánh sáng màu lục xuất hiện ngay giữa tiệm.
Hàng loạt Roto ồ ạt nhảy ra vòng tròn ma thuật. Mấy ẻm đáng yêu hét lên.
“Wah!”
Vồ vập vào người tôi. Mấy ẻm đến đây an ủi tôi, vì sự chán chường ngày hôm qua của tôi.
“Cảm ơn…Chị không sao rồi. Fufu, ai muốn ăn những cái bánh còn lại, hãy giơ tay lên nào~!”
Tất cả mấy bé Roto đồng loạt giơ tay, đôi mắt sáng rực lên. Ngay cả mấy nhóc đang bám vào váy tôi cũng lăn lóc xuống, vì phải giơ tay lên. Mặc dù vậy, Roto vẫn nhất quyết giơ tay lên. Tôi bất giác bật cười trước khung cảnh này.
---
Ngày hôm sau.
Tôi chuẩn bị thịt bò cho đội Demi Merc. Tôi thích thú mua phần thịt mắc nhất từ người bán thịt. Tôi luôn nhận được rất nhiều lời khuyên từ mọi người, vì thế mua nhiều thịt mắc tiền, không có vấn đề gì.
Tôi sẽ nêm thịt với vang đỏ. Công việc chuẩn bị thế là hoàn mỹ.
Ca làm việc buổi sáng và bữa trưa kết thúc, đã quá trưa. Tôi quyết định đọc sách tại quầy pha chế cùng một tách coffee. Mọi người sẽ đến sớm thôi.
Thời gian dần trôi qua.
Tôi cảm nhận được một luồng khí nóng đi vào người, ngực tôi bắt đầu nóng ran lên… Có ma thuật ở đây. Đây là một kiểu tấn công diện rộng, tôi đang nằm trong phạm vi tấn công của nó.
Tôi đã gặp tình trạng này trước đây. Khi tôi chiến đấu cùng với ác quỷ ở khu rừng của Orphedoto. Tôi lập tức nắm lấy viên thạch anh tím trên kệ bếp. Tuy nhiên, dù tôi cực lực tìm kiếm thế nào đi nữa. Tôi vẫn không thể cảm được ma thuật của ác quỷ. Đây không phải do ác quỷ tấn công. Tôi buông viên thạch anh ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những gì tôi có thể thấy đó là bầu trời nhuộm màu hoàng hôn. Nhưng bây giờ chỉ mới quá trưa thôi, đây rõ ràng không phải hoàng hôn.
“Bùm!”
Mặt đất rung chuyển theo tiếng tiếng động lớn vang lên. Nghe được tiếng kêu từ ngoài tiệm. Tôi vội vàng lao ra, một viên thiên thạch rực lửa cắm trên mặt đất, nằm giữa quảng trường. Lửa và khói đen bốc ra từ các tòa nhà xung quanh. Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hỏi một người thường đến tiệm.
“Đội Demi đang chiến đấu với bọn cướp gần đây! Bọn chúng sử dụng ma thuật! Tốt nhất cô nên chạy đi, Rhonya!!”
BÙM–!
Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn với tiếng nổ lớn hơn lần trước.
Shrill hét lên, và tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi. Với tốc độ này, thị trấn sẽ bị phá huỷ mất, Trong cơn náo loạn, tôi hít một hơi thật sâu.
“– Tôi, bảo vệ sự hoà bình. Chối bỏ sự phá huỷ và bảo vệ tất cả–“
Sau khi niệm chú, ma thuật từ từ lan ra từ chân tôi. Chẳng bao lâu, toàn bộ thị trấn được bao bọc trong ma thuật của tôi. Đây là kết giới ngăn chặn được các đòn tấn công bằng ma thuật.
Không phải ai cũng có khả năng sử dụng ma chú này. Chỉ những người được học cách sử dụng, và có đủ sức mạnh ma thuật mới có thể sử dụng. Và chỉ có đủ lượng ma thuật, mới có thể nhận ra được kết giới này. Phải nói rằng, tôi không nghĩ rằng sẽ có ma thuật sư nào trong thị trấn này nhìn thấy được kết giới.
Tiếng vang trầm muộn trên đầu. Âm thanh những viên thiên thạch rực lửa va vào kết giới. Viên thiên thạch bị màng chắn làm chệch hướng, bật ra như một chàng pháo hoa rồi biến mất. Tiếng nổ như bị bóp nghẹn, từ bên trong kết giới không thể nghe rõ.
Người dân hoảng sợ chạy trốn ngạc nhiên khi thấy viên thiên thạch bị dội ngược lại. Họ nhận ra những viên thiên thạch rực lửa đã ngừng rơi xuống thị trấn, tất cả đều mang vẻ mặt nhẹ nhõm.
Duy trì kết giới, không biết tôi có nên đi ra ngoài thị trấn không.
Nếu được, tôi muốn đến giúp đội Demi Merc. Dù âm thanh bị chắn bên ngoài kết giới, nhưng vẫn có thể nghe được những âm thanh trầm muộn vang lên. Mặt đất vẫn rung chuyển liên tục. Lỡ mọi người bị bắt trong trận chiến cam go này sao. Tôi có thế giúp, tôi có ma thuật.
– Cuối cùng, tôi quay vào tiệm. Ma thuật kết giới tôi không rành lắm, vì vậy tôi cần phải tập trung cao độ để trì ma thuật ở quy mô lớn thế này. Nếu nó biến mất giữa chừng, tôi sẽ trở thành gánh nặng cho mọi người mất.
Ngày hôm qua, mọi người đã hứa với tôi. Mọi người đã nói hôm nay sẽ đến ăn món bò bít tết do tôi nấu. Vì vậy, để giữ lời hứa này, mọi người nhất định sẽ đến. Họ sẽ đến và cười nói đây chỉ là một cuộc chiến đơn giản. Tôi nhìn về hướng chiến trận, cầu nguyện cho họ.
Tôi hy vọng mọi người sẽ chiến thắng và an toàn đến thực hiện lời hứa giữa chúng tôi.