V Người con gái đặc biệt – Shize
Như những ngôi sao lấp lánh.
Không có lý do gì để không bị thu hút bởi người con gái tốt bụng này.
Ngày đầu tiên gặp nhau. Nàng quan sát chúng tôi đang trong giấc ngủ ngắn, sau đó nàng kéo rèm cửa sổ xuống.
Nàng đáng được tin tưởng. Nàng ấy khác với người khác. Đó là những gì tôi cảm nhận được.
Rồi ngày hôm sau, khi chăm sóc cho Sena, nàng ấy cũng lo lắng cho vết thương của tôi và chữa trị nó. Tôi đã yêu người con gái này rồi.
- Và bây giờ. Khi nàng dịu dàng gọi tên tôi.
“….Um, Shize. Tôi nghe nói anh lớn tuổi nhất trong số các thành viên trong Demi Merc nhưng, tôi có thể biết anh bao nhiêu tuổi không?”
“…24.”
“Trẻ vậy. À, hiện tại tôi 16 tuổi.”
Trong khi chạm vào tay phải của tôi, nàng tiếp tục nói.
“Tôi đã nghe Sena nói. Về chuyện 13 năm trước… Shize đã chăm sóc cho mọi người và dạy họ cách tự vệ.”
Nàng ấy đã nghe điều này từ Sena.
Tôi đâm bánh chocolate fondant bằng nĩa ở tay trái.
“Tôi được sinh ra bởi mẹ là thú nhân và cha là loài người. Cha tôi là một hiệp sĩ, và huấn luyện tôi kể từ khi tôi bắt đầu ký ức mọi thứ. Và tôi chỉ dạy lại cho Sena và mọi người thôi.”
“… Tôi hiểu rồi. Liệu cha của anh có quen biết với lãnh chúa không?”
“Ừm, họ rất thân với nhau.”
Lãnh chúa Domskhasa là một hiệp sĩ trứ danh và là một nam tước. Nam tước
đã chỉ huy cuộc chiến với quốc gia láng giềng và sát cánh chiến đấu với cha của tôi.
“Từ khi an ninh của thành phố trở nên tệ hơn, cha tôi đã từ bỏ với tư cách là hiệp sĩ và quyết định bảo vệ nơi này.”
"Ah,… vậy là, với tư cách là một lính đánh thuê?"
*Gật*
Một trong những lý do mà đội lính đánh thuê được thành lập là do ý muốn của cha, bảo vệ thành phố ở biên giới đất nước này.
Ngoài ra, nơi đây là quê hương của cha. Đảm bảo không có nguy cơ nào xảy ra với đồng đội đang sống trong những ngôi làng gần đó, cha muốn ngăn chặn nguồn cơn của nguy hiểm ở đây.
Và vì Nam tước cũng mong muốn như vậy, nên ông ấy đã chọn chúng tôi.
“… Vậy Shize cũng thân với lãnh chúa à?”
“Ừ… đôi khi chúng tôi uống rượu cùng nhau.” – Tôi trả lời, nàng nhoẻn miệng cười với tôi.
“Cô muốn uống cùng chúng tôi vào lúc khác không? Rượu mà Nam tước mang đến rất tuyệt.”
“Ah, không, điều này… thật tự phụ nếu ngồi uống cùng Nam tước. Thực sự là một lời mời tuyệt vời, nhưng tôi sẽ phải từ chối.”
Vậy là nàng đã từ chối.
Mọi người ở đất nước này có thể uống rượu hợp pháp khi họ bước sang 16 tuổi. Và ở đó, tôi nghĩ tôi có thể dạy nàng ấy kỹ năng uống rượu—
"Vậy à…"
Thật đáng tiếc.
“…À, vậy một ly cocktail chocolate thì sao? Tôi sẽ cố hết sức làm nó, và nếu thành công, xin hãy dùng nó cùng tôi.”
… Một ý tưởng không tồi khi uống một ly với nàng trong tiệm.
“Vậy lần sau.” – Tôi gật đầu.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm thật ngon, nên hãy mong chờ nhé.” – Nàng dịu dàng nở nụ cười.
Tôi sượt ngón tay qua lòng bàn tay nàng. Nó dường như đã làm nàng nhột và nàng ấy cười khúc khích.
… Nàng thật xinh đẹp, khiến tôi muốn dỗ dành nàng ấy.
“Bàn tay ấm áp quá.” – Rhonya.
Nàng thì thầm nói nhỏ.
“… Bàn tay thật là nhỏ nhắn.” – Tôi cũng thì thầm. Một giọng nói dịu dàng bất ngờ phát ra từ miệng tôi.
Nhỏ nhắn, xinh xắn và mềm mại. Bàn tay của nàng nằm gọn trong lòng bàn tay màu đen của tôi.
Nàng đã nắm lấy tay tôi trước đó, vào ngày mà tôi bị thương. Giống những ngôi sao lấp lánh, ánh mắt dịu dàng khiến tôi say đắm.
Tôi hy vọng có thời gian làm rung động nàng và khiến nàng phải lòng tôi.
Đối với tôi, Rhonya là người con gái quan trọng.
Tôi tiếp tục tận hưởng xúc cảm bàn tay nàng, tôi tiếp tục nói về loại rượu mà Sena và những người khác thích. Thời gian vui vẻ cứ thế trôi qua.