Ngày tiếp theo, Akira tiếp tục trò chuyện với Kibayashi tại căn tin căn cứ tạm thời, cậu trông vẫn bực dọc như mọi khi.
“Này, ông không nghĩ là đã đến lúc hoàn thành yêu cầu này rồi à?”
“Trời ơi, hầu như không có Thợ săn nào muốn tự kết thúc yêu cầu tăng Hạng Thợ săn đâu.”
“Không biết, không quan tâm!”
Kibayashi cười gượng. Ông cảm thấy thú vị khi nói ra cảm xúc thật sự thay vì ngồi đàm phán với Akira và nghĩ rằng sẽ còn thú vị hơn nữa nếu Akira dám thách thức một trận chiến khốc liệt hơn, nhưng ông biết mình còn có công việc nên cố gắng giúp Akira bình tĩnh lại.
“Ta đã nói với cậu mỗi lần chúng ta gặp nhau rồi mà, ta không có quyền quyết định điều đó. Mà thôi, ít ra ta cũng sẽ nói với mấy người cấp trên rằng cậu không muốn tiếp tục yêu cầu này nữa, nhưng ta không đảm bảo họ sẽ xem xét đâu nhé.”
Akira thở dài, Kibayashi vô cùng thích thú trước phản ứng đó.
“Được rồi, ta đến vì có chuyện muốn nói với cậu giống lần trước. Đó là về chi phí đồ tiếp tế ngày càng tăng cao không khác gì một dạng quấy rối cả.”
Mặt Akira lập tức trở nên căng thẳng.
“Không, tôi không chịu trả đâu. Nếu ông định bắt tôi trả một phần thì ông đi mà hủy yêu cầu này đi.”
“Ừ thì, nói thế này có hơi không đúng, nhưng vì điều đó nên số tiền mà cậu kiếm được từ việc bán di vật và săn quái vật sẽ bị giảm đi rất nhiều đấy. Cậu sẽ kiếm thêm được nhiều tiền thưởng nếu như chịu trả một phần chi phí. Cậu thấy thế nào?”
“Không, tôi vẫn không trả.”
Akira không khoan nhượng về vấn đề đó. Thấy vậy Kibayashi từ bỏ thuyết phục cậu ấy.
“Rồi, hiểu rồi. Ít ra cũng thông báo cho cậu biết thôi. Mặc dù đúng là vì hợp đồng nhưng số tiền mà cậu dùng để mua đồ tiếp thế có hơi cao thật. Vậy nên ta muốn cho cậu biết có một cách để giải quyết chuyện đó. Nói thật là mọi thứ sẽ nhanh hơn nếu cậu chịu trả một phần, nhưng có vẻ cậu không thích cách đó. Đành phải dùng đến cách khác. Cách đầu tiên, cậu có thể làm việc theo mệnh lệnh của bọn ta ở thời điểm hiện tại, trong đó bao gồm nghe theo mệnh lệnh từ những chỉ huy khác trong Ban quản lý thành phố.”
“Lần này mấy người định bắt tôi làm gì?”
“Cái đó thì chưa biết. Nhưng theo ta thấy thì chỉ là mấy việc như tuần tra, canh gác hay xử lý một số nơi trong tàn tích. Thế nên cậu có thể ngụy tạo cái chi phí cao ngất ngưởng cho một người đó thành cho một đội. Ta nói rồi, về bản thân yêu cầu này nó không khác gì một yêu cầu bắt buộc, ít ra cậu cũng phải thỏa hiệp được đến mức này chứ?”
“Còn cách nào nữa?”
“Giới hạn hoạt động của cậu đến một khu vực mà không ai sẽ phàn nàn nếu cậu dùng nhiều tiền vào đạn dược. Nói rõ hơn là khu vực đi qua đường lớn, nói cách khác là ở tiền tuyến. Dù đa số Thợ săn hoạt động tại đó đều có giáp hạng nặng, nhưng đối với cậu chắc không thành vấn đề, cậu đã từng chiến thắng một bộ giáp hạng nặng mà không phải sao? Cá nhân mà nói, ta khuyên cậu nên chọn cách này.”
Kibayashi nở một nụ cười đầy mong đợi, còn Akira thì tỏ ra rõ bực bội.
“...Còn cách nào khác nữa không?”
“Không, nếu cậu có ý nào hay thì cứ nói cho ta biết.”
“...Thế tôi chọn cách đầu tiên.”
“Đã rõ. Ta sẽ lo việc giấy tờ. Ta sẽ báo cho cậu biết khi xong việc và cậu sẽ nhận được mệnh lệnh tiếp theo vào máy thông tin, cứ làm theo mệnh lệnh đó là được.”
Kibayashi đứng dậy và chuẩn bị rời đi, ông liếc sang nhìn Akira đang thở dài và mỉm cười
“Nếu cậu đổi ý thì cứ nói với ta.”
“Rồi rồi.”
Akira chỉ trả lời lại cho có nhưng nhiêu đó là đủ để Kibayashi rời đi với một nụ cười tươi.
Thấy Akira đáp lại một cách thờ ơ như vậy, Alpha cũng không dấu nổi nụ cười.
[Cá nhân mà nói, tôi cũng khuyên cậu nên chọn cách thứ hai.]
[Tại sao?]
[Thì vì sự trưởng thành của cậu thôi, nếu cậu đối đầu với kẻ địch mạnh thì sẽ càng tốt hơn.]
[...Tha cho tôi đi.]
Akira cho rằng cậu nhận được yêu cầu này là vì mình đã đối đầu với bộ giáp hạng nặng màu đen lúc ở căn cứ của Nhà Ezont. Đối với cậu, lúc đó phần lớn do cậu may mắn. Thật lòng mà nói, cậu mong Ban quản lý thành phố hiểu được đó không phải do kỹ năng của cậu. Cậu không muốn người khác nghĩ rằng đó là do sức mạnh thật sự của cậu, nhưng thực ra lại là nhờ vào hỗ trợ của Alpha.
Đồng thời, bản thân Akira không muốn những buổi tập của mình trở nên dễ dàng, nhưng mặt khác cậu cũng không muốn nhảy vào những chỗ nguy hiểm có thể sẽ mất mạng khi không có hỗ trợ của Alpha. Thế nên cậu đã nghĩ sẽ tận dụng yêu cầu thăng hạng này để thăng hạng lên đến một mức phản ánh đúng sức mạnh của cậu khi không có hỗ trợ của Alpha. Cậu thật sự muốn tránh những sự việc gây hỏng kế hoạch của mình.
Akira không nghĩ tất cả những trận chiến khó khăn mà cậu đã trải qua đến bây giờ là do trùng hợp, cậu thấy đó chỉ là vì cậu chưa có đủ nhận thức về bản thân mà thôi.
************
Akira đang lái xe máy trong tàn tích Kuzusuhara. Sau một vài ngày, một thông báo đã được gửi đến máy thông tin của cậu sau khi cậu đến căn cứ tiền tuyến. Thông báo bao gồm một mệnh lệnh bảo vệ một phòng khám và vị trí của phòng khám đó, tọa độ của nó nằm sâu bên trong tàn tích.
Ban đầu, Akira nghĩ rằng đó là một phòng khám được dựng tạm thời ở bên trong một tòa nhà đổ nát hay gì đó, nhưng tọa độ mà cậu nhận lại nằm ngay giữa đường và xung quanh không có tòa nhà nào. Akira cảm thấy kỳ lạ, cậu đã kiểm tra lại tọa độ và thấy điểm đó lại đang di chuyển. Thế nên hiện tại cậu đang đuổi theo cái phòng khám biết đi đó.
Akira cũng phải chiến đấu với quái vật trên đường đi, nhưng cậu vẫn kịp đuổi theo phòng khám kia. Cậu thấy một chiếc xe di động lớn màu trắng đậu ở đường đi gần tiền tuyến. Đó là một chiếc xe di động bọc giáp lớn và cửa sau của nó đang mở. Akira bước xuống khỏi xe và ngó vào bên trong, cậu thấy Yatsubayashi đang chữa trị cho một vài Thợ săn đang bị thương và nằm trên giường bệnh.
“Nếu chỉ bị thương nhẹ xin hãy đợi một chút. Nếu bị thương nặng cũng xin đợi một chút luôn. Nếu là khẩn cấp thì tôi có thể sẽ chữa trị ngay, nhưng sẽ mất thêm tiền.”
“Ừm, tôi đến để hộ tống, đây có phải là nơi đó không?”
Yatsubayashi ngừng lại, tay anh ta vẫn đang cầm một công cụ trông kỳ lạ, trông đáng nghi thì đúng hơn và nhìn Akira rồi nở một nụ cười đáng ngờ.
“Ra là cậu à? Chào mừng đến phòng khám Yatsubayashi, chi nhánh tàn tích Kuzusuhara.”
Anh ta vừa chữa trị xong cho người Thợ săn ở trước mặt và đưa cho người đó một chiếc khăn dính đầy máu của người Thợ săn đó.
“Xong rồi. Anh có thể thoải mái sử dụng giường bệnh, nhưng nhớ không có miễn phí đâu.”
“...Anh định tính phí giường bệnh tôi luôn á? Nằm xíu cũng chết ai đâu? Cũng chẳng có ai dùng cái giường này.”
“Không. Tôi sẽ cần phải di chuyển cái giường phòng khi gặp việc khẩn cấp. Thế nên anh phải trả tôi tiền nếu như anh muốn dùng giường bệnh.”
“...Rồi rồi.”
Vì bị thương nên người Thợ săn đó chỉ có thể lết thân xác xuống khỏi giường rồi mặc lại chiếc khăn dính máu và rời khỏi xe. Sau khi đi được một vài bước ra xa xe di động, anh ta ngồi xuống để nghỉ ngơi.
Akira chau mày và nói với Yatsubayashi.
“Anh không định đưa người đó quay về căn cứ tiền tuyến à?”
“Có, nếu như anh ta muốn và nếu như tôi chấp nhận yêu cầu của anh ta. Tất nhiên là không miễn phí rồi. Sẵn nhắc nhở cậu luôn, đừng hộ tống anh ta về khi chưa có sự cho phép của tôi. Cũng không phải tôi ép cậu không làm thế, nhưng nếu cậu định hộ tống anh ta về thì cậu sẽ chịu phí đấy nhé. Thế nên nhớ lời tôi dặn.”
“Tại sao tôi phải chịu tiền phí trong khi tôi là người hộ tống về chứ?”
Akira cảm thấy rất khó hiểu, nhưng rồi Yatsubayashi đáp.
“Ừm, đó là vì cậu đang làm công việc không liên quan đến công việc chính của cậu, đó là bảo vệ phòng khám. Chưa kể đến, cậu sẽ không bảo vệ phòng khám nếu như cậu hộ tống người kia quay về căn cứ. Vậy nên cậu phải chịu phí là điều hiển nhiên không phải à?”
Akira đã hiểu được lý lẽ đó nhưng cậu cũng cảm thấy bực bội trước điều đó.
“Nghe thật là nhức đầu.”
“Thì là thế đó.”
Yatsubayashi chỉ thản nhiên đáp lại rồi dọn dẹp dụng cụ y tế.
Akira không một mình, cũng có một vài Thợ săn khác được cử đến để bảo vệ phòng khám giống như cậu. Nhưng vì Yatsubayashi thường hay chủ động di chuyển phòng khám để đi đón bệnh nhân nên những người hộ tống đó thường chia ra và ở cách không xa phòng khám. Khi bọn họ đi vào khu vực có nhiều quái vật và có cả những Thợ săn đang gửi yêu cầu SOS, Akira và những người hộ tống sẽ tản ra để xử lý quái vật, đưa những Thợ săn bị thương về phòng khám di động.
Akira với sự may mắn (không nhiều) đã phải dành cả ngày để chiến đấu với quái vật và đưa Thợ săn về phòng khám. Có Thợ săn bị thương nghiêm trọng tới mức nhích ngón tay thôi cũng không nổi, nhưng vẫn còn ý thức. Có thể là người đó đã chuẩn bị trước điều gì đó rồi nên mới không ngất trong một tình trạng khẩn cấp như vậy.
Mặt người này tái nhợt như thể máu bị hút ra khỏi cơ thể, nhưng khuôn mặt tái nhợt không phải vì mất máu quá nhiều.
“Á!! Cái hóa đơn này là quá nhiều đó?! Tôi biết ở ngoài nơi hoang dã thì chi phí đắt đỏ hơn bình thường, nhưng thế này là quá đắt rồi!!”
Yatsubayashi chỉ cười cho qua chuyện và thản nhiên đáp.
“Cái này là phí nơi hoang dã cộng thêm với phí tàn tích. Nơi này nguy hiểm như vậy thì đắt tiền cũng là bình thường mà không phải sao? Tôi không ép anh phải trả, nhưng nếu anh không trả thì tự mình quay lại căn cứ tiền tuyến nhé.”
“Thằng chó…”
Người này vừa thoát chết trong gang tấc, thế nên bản thân anh ta đã không còn sức lực để quay về căn cứ nữa. Nhưng nếu anh ta đổ tiền vào điều trị ở đây, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động Thợ săn về sau.
Đương nhiên không có gì đáng quý hơn mạng sống, nhưng tính đến món nợ phải trả về sau và loại nợ mà anh ta phải đối mặt, đôi khi cái chết lại là sự lựa chọn tốt hơn. Anh ta biết rất rõ điều đó thế nên hiện tại vẫn chưa biết phải làm sao, thấy như thế Yatsubayashi nở một nụ cười đầy khả nghi và lấy ra một lọ dung dịch màu xanh lá.
“Thôi, tôi có thể hiểu tình trạng khó khăn của anh. Điều trị càng hiệu quả, chi phí càng cao. Nhưng chờ đã! Nếu anh chọn loại thuốc do tôi làm ra, hiệu quả trị liệu sẽ không khác gì với mức giá chỉ một phần mười mà thôi!! Sao, anh muốn thử không?”
Người Thợ săn liếc nhìn bình dung dịch màu xanh lá và chau mày. Nhưng việc giảm đi 90% chi phí điều trị sẽ làm giảm hiệu quả điều trị vết thương, cũng có nghĩa sẽ ảnh hưởng đến hoạt động Thợ săn trong tương lai của anh ta. Dù đây là loại thuốc không chính thức, nhưng Yatsubayashi có đủ sự tin tưởng từ Ban quản lý thành phố để được hoạt động tại căn cứ tiền tuyến, thế nên việc anh ta là bác sĩ dỏm là không thể nào. Người Thợ săn đưa ra quyết định.
“...Tôi sẽ trả mà, nên là hãy điều trị một cách bình thường đi.”
Yatsubayashi tỏ ra thất vọng.
“...Nếu anh chịu dùng loại thuốc của tôi thì còn được hộ tống về căn cứ miễn phí đấy.”
“Cứ điều trị bình thường đi.”
Yatsubayashi tặc lưỡi và bắt đầu điều trị vết thương cho người Thợ săn đó. Rồi nói với Akira.
“Chán ghê, mấy tên này chẳng vui tí nào. Cậu đã từng dùng loại thuốc của tôi và không bị gì hết đúng không? Hoàn toàn bình an vô sự đúng không?”
“Đừng có hỏi tôi.”
“Cả cậu nữa hả? Thật lãng phí khi từ chối sử dụng loại thuốc cực kỳ hiệu quả mà tôi đã dày công tạo ra chỉ vì một vài sự nghi hoặc đấy. Chán quá, thế giới này đúng là chán ngắt.”
Thấy Yatsubayashi miễn cưỡng nói chuyện trong lúc điều trị cho bệnh nhân, Akira thấy bản thân có thể hiểu chút cảm giác của Yatsubayashi, nhưng đồng thời cậu cũng hiểu cảm giác của những người Thợ săn không dám dùng loại thuốc màu xanh lá đó vào người. Thế nên Akira đã quyết định là sẽ không nói gì cả.
Vị trí phòng khám di động của Yatsubayashi hoàn toàn có thể theo dõi thông qua máy thông tin của căn cứ tiền tuyến. Bởi vì thế mà những Thợ săn bị thương nặng sẽ không thể toàn mạng nếu như chọn quay về phòng khám tại căn cứ thường sẽ chọn đến phòng khám của Yatsubayashi. Ngoài ra, đôi khi có một số Thợ săn thường hay chiến đấu với quái vật mạnh cũng sẽ chạy đến phòng khám để được giúp đỡ chiến đấu với quái vật. Dù là cách nào thì những Thợ săn này sẽ luôn mang theo quái vật đuổi theo sau lưng họ đến phòng khám. Việc xử lý lũ quái vật đó sẽ do Akira và những người hộ tống đảm nhiệm.
Miễn là vẫn còn có Thợ săn cần được chữa trị ở phòng khám và còn bệnh nhân đến chữa trị, phòng khám di động này thường sẽ ở yên một chỗ. Âm thanh Thợ săn và Yatsubayashi đang tranh cãi còn vang vọng từ bên trong xe phòng khám.
Akira cảm thấy kỳ lạ và nói.
[Alpha, chúng ta ở yên cũng được một lúc rồi, theo cô đang có chuyện gì xảy ra?]
[Khu vực này rất gần với tiền tuyến. Vì quái vật mạnh mẽ đang hoành hành trong khu vực này, nên tôi thấy sẽ có thêm nhiều Thợ săn bị thương xuất hiện ở đây, thế nên tôi nghĩ hiện tại không cần phải di chuyển xe.]
[Nếu là vậy thì chúng ta có thể đến nơi này và đóng quân ở đây ngay từ đầu không phải sao?]
[Dù cậu có nói cho tôi biết thì tôi cũng không làm gì được. Nếu cậu thấy thắc mắc cứ đi hỏi Yatsubayashi là xong.]
Akira thấy Alpha nói có lý. Nhưng cậu không bận tâm đến mức phải đi hỏi Yatsubayashi cho ra lẽ, vậy nên cậu cứ tiếp tục quan sát xung quanh. Khi trời ngày càng tối xuống, Akira đến gặp Yatsubayashi để được phép kết thúc công việc.
Quay về nhà, Akira tận hưởng bồn tắm trong khi nghĩ đến trận chiến với quái vật vào ngày hôm nay.
[Nói sao đây… Họ cho tôi lựa chọn này vì tôi dùng quá nhiều tiền vào đồ tiếp tế, nhưng khi suy nghĩ lại, đưa tôi ra nơi đó thì tôi còn phải dùng tiền mua đồ tiếp tế nhiều hơn nữa cơ, đúng chứ? Thế này thật sự được sao?]
So với trước, Akira đã dùng nhiều đồ tiếp tế hơn trong hôm nay. Vì Yatsubayashi thường hay lái xe lao thẳng vào những khu vực nguy hiểm nên Akira thường phải đối mặt với nhiều quái vật hơn so với lúc cậu tự do hành động.
Alpha đang ngồi trên cạnh bồn tắm với hai chân bắt chéo, cô ấy đang di chuyển ngón chân qua lại như đang chơi đùa với làn nước ấm.
[Tôi nghĩ cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu. Phòng khám chỉ di chuyển dựa vào chỉ dẫn từ Ban quản lý thành phố. Hơn nữa, điều đó cũng chẳng khác gì một cái cớ cả.]
[Cái cớ?]
[Ừ, một cái cớ để đưa cậu ra những khu vực nguy hiểm. Phàn nàn từ các cấp trên về việc cậu dùng quá nhiều tiền vào đồ tiếp tế có thể đúng, điều đó không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đủ để dùng làm lý do. Hai lựa chọn mà Kibayashi đưa ra cho cậu, ông ta đưa ra những lựa chọn đó là vì ông ta muốn cậu đến gần tiền tuyến nhất có thể. Phòng khám chỉ di chuyển ở những khu vực khá gần với tiền tuyến và những trận chiến xảy ra ở đó khá nguy hiểm không khác gì những trận chiến mà cậu vừa trải qua gần đây. Thế nên ông ta có thể dùng điều đó làm cái cớ để đưa cậu ra gần tiền tuyến nhất có thể, mong là có thể thấy cậu làm một việc gì đó thật liều lĩnh.]
[Nếu là thế thì, ông ta thật sự nắm thóp được tôi rồi đấy…]
Alpha đột nhiên di chuyển đôi chân đang bắt chéo, đôi mắt Akira theo phản xạ nhìn theo đôi chân của cô. Sau đó cô đứng trên cạnh bồn tắm trong khi Akira thì đang ngước nhìn lên.
Alpha mỉm cười với Akira khi cậu ấy đang nhìn cô với ánh mắt ngờ vực. Sau đó cô nhảy lên, tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, xoay tròn trên không trung rồi đắm mình vào bồn nước ấm cứ như cơ thể cô lập tức hòa tan vào làn nước.
Alpha trồi lên khỏi mặt nước như thể cô vừa trồi lên từ một hồ nước sâu rồi tiến lại gần Akira. Akira quan sát những hành động đó với vẻ kinh ngạc, nhưng cậu ấy lại cảm thấy bực tức hơn nhiều so với sự kinh ngạc.
[Cái gì thế? Đây là bồn tắm chứ không phải hồ bơi, làm gì sâu như vậy.]
[Tôi chỉ cảm thấy dạo gần đây, cậu càng ít hứng thú với cơ thể của tôi. Tôi vừa nghĩ ra một cách khác để khoe khoang cơ thể xinh đẹp này với cậu. Sao, cậu thấy thế nào?]
[Bình thường.]
[Mồ, cậu vẫn tỏ ra thờ ơ dù được nhìn thấy thân hình tuyệt vời này. Cậu thật đã quen với sự ham muốn này rồi.]
Alpha mỉm cười thích thú với Akira, cậu ấy thì trông còn bực bội hơn. Nhưng trong thâm tâm, cô nghĩ rằng vẫn còn quá sớm.
Khi nhảy vào bồn tắm cùng với bộ đồ bơi, Akira đã vô thức di chuyển cơ thể như để tránh đòn tấn công. Khi đó, thực ra còn một lý do khác mà cậu ấy lại di chuyển cơ thể.
************
Trở lại căn cứ tiền tuyến, Yatsubayashi đỗ phòng khám của mình tại bãi đậu xe, anh đang tìm dữ liệu ngay bên trong phòng khám của mình.
Dữ liệu đó chứa tất cả những thông tin được Ban quản lý thành phố sử dụng để kiểm tra xem họ đã chiếm đóng khu vực được bao xa, nhằm mục đích xây dựng tuyến đường an toàn đi vào tàn tích. Bao gồm những thiết bị thông tin được Ban quản lý phân bổ trong tàn tích, dữ liệu từ máy thông tin được giao cho những Thợ săn, dữ liệu từ radar trên phương tiện.
Yatsubayashi được quyền phân tích những dữ liệu đó thông qua mối quan hệ của mình. Cho dù thiết bị để phát sóng thông tin trở về phố ổ
chuột bị hư hỏng thì với kỹ năng của anh, dù có hơi khó khăn nhưng vẫn có thể tìm được nguồn tín hiệu cụ thể phát ra từ lượng nano bên trong cơ thể con người. Nhờ thế, Yatsubayashi tiếp tục tìm kiếm tại những nơi bị thiệt hại do quái vật dạng người gây ra đang nổi tiếng dạo gần đây.
Lý do Yatsubayashi quyết định mở phòng khám di động là để tìm kiếm Tiol mà không bị nghi ngờ. Anh cố tình lấy phí điều trị cao với Thợ săn và chủ động trả lời những yêu cầu SOS chỉ để tránh bị nghi ngờ.
Sau khi Yatsubayashi phân tích dữ liệu xong, anh nói với ánh mắt sắc bén.
“...Có vẻ cậu nhóc đang chuẩn bị ở đằng sau tiền tuyến… Có nghĩa là, ở đây chăng?”
Bản đồ tàn tích hiển thị dấu vết của Tiol và một đường ranh lớn. Đường ranh được vẽ xuyên qua một ngã tư đường chính như để kẻ đường phong tỏa.
Đường ranh đó là tiền tuyến và khu vực phía sau đường ranh là một thế giới mà Ban quản lý thành phố chưa hề khám phá, và tòa nhà của Tsubaki thì nằm sâu ở đằng sau đường ranh đó.
*********
Hôm nay Akira vẫn được chỉ định đến hộ tống phòng khám của Yatsubayashi. Cậu lái xe vào trong tàn tích trong khi kiểm tra vị trí của phòng khám di động. Khi đó thì cậu nhận thấy một điều.
[Hôm nay anh ta đi vào khá sâu đấy. Ngay sau ngã rẽ vào ngã tư luôn.]
Alpha mỉm cười khiêu khích và chỉ ngón tay về phía trước.
[Nếu cậu tiếp tục tiến về trước, cậu sẽ đi qua biên giới tiền tuyến đấy. Cậu có muốn đi vòng quanh và xem thử không?]
[Không.]
[Nếu cậu không thích làm công việc bảo vệ phòng khám, cậu có thể đổi việc và đến tiền tuyến. Dù gì cậu cũng không còn cơ hội để dùng đạn thoải mái mà không phải lo về tiền đạn đâu. Thế nên đây là một cơ hội tốt để xem thử tình hình tại tiền tuyến đấy.]
[Không. Tôi nghe nói Thợ săn phải mang theo giáp hạng nặng mới ra nơi đó, đó không phải là một nơi cho người như tôi đi vòng quanh và ngắm nghía. Chưa kể đến, tôi đã hứa với Shizuka-san là không làm việc nguy hiểm.]
[Thế sao? Mà, tôi không ép cậu.]
Alpha mỉm cười với Akira, như chưa từng nói điều gì với cậu như là đi vòng quanh ngoài vùng đất chết bên kia.
Akira thở dài.
(Mình chắc cô ấy muốn mình đừng nên chiến đấu với những kẻ địch đơn giản mà nên chiến đấu với những kẻ địch mạnh hơn để mình mạnh lên nhanh nhất có thể. Giờ mới nhớ, cô ấy cũng từng nói gì đó như đây là cơ hội tốt để xem sức mạnh hiện tại của mình… Có vẻ mình vẫn còn quá yếu so với mong đợi của Alpha. Cô ấy từng nói cô ấy sẽ xem xét nếu như mình tự hạ gục một con quái máy móc khổng lồ.)
Akira cũng không muốn lãng phí thời gian của mình. Nhưng cũng không vì thế mà cậu muốn tập luyện cho đến khi rã rời chân tay. Đó là lý do mà cậu không muốn lao đầu vào những nơi nguy hiểm có thể sẽ mất mạng chỉ để có thêm kinh nghiệm. Mặc dù đó có thể là cách nhanh nhất để trở nên mạnh hơn, nhưng cậu không muốn chiến đấu với những con quái vật mà Thợ săn còn phải dùng đến cả giáp hạng nặng. Đương nhiên cậu vẫn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành yêu cầu của Alpha, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ làm mọi chuyện cho việc đó.
Akira cảm thấy mâu thuẫn, cậu cười gượng và rẽ ở ngã tư tiếp theo.
Cậu không nhận ra rằng, còn một lý do khác mà Alpha bảo cậu đến tiền tuyến dù biết cậu có vận xui thế nào.
Nhưng việc Alpha không ngăn cậu đến phòng khám thậm chí là phải ép buộc cậu, có nghĩa là cô ấy đang xem thường vận xui của cậu.
Khi Akira đến nơi và quan sát tình hình xung quanh phòng khám, cậu không thể không ngạc nhiên. Xung quanh phòng khám hôm nay nhiều Thợ săn hơn bình thường, những Thợ săn đó không bị thương. Cũng là quá đông nếu họ đến để bảo vệ phòng khám.
Trong số những Thợ săn ở đó, Akira nhìn thấy những vẻ mặt quen thuộc. Cậu nhìn thấy Elena và Sara, Elena và Sara cũng nhìn thấy cậu và mỉm cười vẫy tay với cậu.
Akira hơi ngạc nhiên khi nghe Elena nói rằng những Thợ săn đó thuộc đội trinh thám được cử đến để dò xét khu vực.
“Em cứ nghĩ việc xây dựng tuyến đường an toàn có nghĩa là chỉ cần chiếm đóng những khu vực sâu hơn, nhưng có vẻ không đơn giản như vậy nhỉ?”
“Không hẳn là sai. Lý do mà Ban quản lý thành phố xây dựng tuyến đường an toàn và duy trì đường lớn vào tàn tích là để thu hoạch di vật nằm ở sâu bên trong tàn tích. Thế nên họ mới muốn mở rộng vào sâu bên trong hơn, họ sẽ phải gửi một đội trinh thám vào trước để dò thám khu vực phía trước. Chưa kể đến, nhiều Thợ săn sẽ không đi đến một nơi mà họ không có chút thông tin gì, vậy nên việc dò thám khu vực mới cũng là để khuyến khích những người Thợ săn đó. Nếu bọn chị tìm ra được nơi có di vật tốt, cho dù có là nơi nguy hiểm thì Ban quản lý thành phố cũng sẽ xét đến việc tăng ngân sách để chiếm đóng khu vực. Như thế thì những Thợ săn thường hay hoạt động ở xa phía đông có thể sẽ đến giúp đỡ chiếm đóng khu vực.”
Tất nhiên những Thợ săn trong đội trinh thám sẽ phải thám thính khu vực đó mà không hề có một chút thông tin nào. Phần giáp của Sara còn phình lên vì phải chuẩn bị cho một nơi nguy hiểm như thế, cô ấy đã phải nạp đầy lượng nano vào đó. Cô ấy còn khoe khoang vòng một mà bản thân luôn tự hào cho Akira thấy trong khi mỉm cười với cậu. Cũng không khó để một cô gái nhận ra người kia đang tập trung vào đâu.
“Chị tưởng em đến vì yêu cầu trinh thám chứ, nhưng có vẻ không phải. Em đến rồi thì có muốn tham gia đội trinh thám không? Việc thám thính cứ để Elena lo là được, chị tham gia để bảo vệ cô ấy thôi. Nếu em muốn đi cùng thì em cũng sẽ bảo vệ cho Elena đó. Bọn chị sẽ thám thính khu vực đó cẩn thận và sẽ lập tức rút lui nếu gặp nguy hiểm, vậy nên chị thấy đây là một yêu cầu dễ dàng và sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Akira tỏ ra tiếc nuối đáp lại.
“...Em xin lỗi. Em rất vui khi chị mời em, nhưng em ở đây vì yêu cầu bảo vệ phòng khám. Vậy nên em không thể chấp nhận lời mời của chị.”
“Ồ? Nếu chị nhớ không lầm, em từng nói là em có thể tự do hành động trong yêu cầu đó mà phải không?”
“Từ cuộc họp với người tên là Kibayashi, có vẻ em dùng quá nhiều tiền để mua đồ tiếp tế, thế nên em phải làm yêu cầu này để Ban quản lý thành phố tiếp tục cho phép em dùng nhiều tiền như vậy. Từ việc đó nên em được cử đi bảo vệ phòng khám này.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc. Ừm, dù việc đó sẽ giúp em lên hạng nhưng em cũng không thể dùng tiền một cách vô tội vạ được ha.”
Sara nói thế với vẻ mặt thất vọng. Nhưng rồi Elena đưa ra một đề nghị.
“...Chị cảm giác như họ sẽ đổi em sang đội trinh thám nếu như chịu đàm phán một chút, nhưng ngay bây giờ thì không được. Có vẻ chúng ta đành phải từ bỏ cách này thôi. Bọn chị cần phải sơ lược trước về khu vực sắp phải khám phá nên bọn chị phải đi trước đây. Chúc em may mắn, Akira.”
“Vâng, à, cứ gọi cho em nếu như trong lúc thám thính có chuyện gì nhé. Công việc của em là bảo vệ phòng khám lẫn nhận yêu cầu SOS.”
“Chị biết rồi, chị sẽ gọi khi có chuyện xảy ra.”
“Akira, gặp lại em sau.”
Akira vẫy tay và tiễn Elena cùng Sara đi.
Dù Alpha đang mỉm cười nhưng cô đang suy nghĩ trong đầu. Cá nhân mà nói, cô không muốn có thứ gây ảnh hưởng đến hành động của Akira, điều đó càng đúng khi ở những nơi nguy hiểm.
[Akira, chỉ nói trước là cậu không được tự ý chạy ra ngoài đó để kiểm tra họ nhé?]
[Hả? Đương nhiên rồi.]
[...Lần này cậu nghe lời đấy.]
[Tôi không muốn bỏ rơi yêu cầu mà tôi đã nhận trước. Tôi đã từ chối lời mời của họ vì lý do này đó chứ.]
[Ừ, thật tốt khi nghe như thế.]
Alpha mỉm cười vui vẻ khi cô đã xác định được đó là ý định thật lòng của Akira. Nhưng đồng thời, cô cũng không rõ cậu ấy sẽ giữ nguyên ý định đó trong bao lâu. Nếu cậu ấy luôn giữ lời thì Alpha đã không phải ngờ vực như vậy.
Sau đó, Akira tập trung bảo vệ phòng khám, nhưng lần này không có nhiều việc để làm. Nhờ vào đội trinh thám đã xử lý hết quái vật trên đường nên không còn nhiều quái vật ở gần phòng khám. Bởi vì thế, khi cậu tuần tra xung quanh phòng khám và kiểm tra máy dò, cậu không phát hiện ra tín hiệu nào của quái vật.
Akira tiếp tục bảo vệ phòng khám trong khi cảm thấy hơi lo lắng. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế này, cậu cảm giác như Alpha sẽ bắt cậu ra hoạt động ở gần tiền tuyến, không thì trong lần tập luyện tiếp theo cô ấy sẽ vặt cậu ra bã.