Rebuild World

chương 180: trang thiết bị của thế giới cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Akira đã dò tìm xong ở tầng bốn, cậu vẫn chưa tìm được món đồ gì có giá trị. Cậu đã thử lấy một vài món di vật trông có vẻ còn tốt, nhưng tất cả đều biến thành cát bụi khi cậu vừa mở balo để cất di vật vào. Cậu thấy cứ như thế này thì thật vô nghĩa.

Akira thở dài, có vẻ hơi thất vọng.

[Tôi cứ nghĩ ít nhất mình sẽ tìm được một vài món di vật có giá trị vì chúng ta đang ở phần sâu bên trong tàn tích, nhưng có vẻ không dễ như vậy.]

Không như Akira, Alpha vẫn đang mỉm cười.

[Ừm, chúng ta vẫn còn ở gần con đường lớn do quân đội xây nên. Theo tôi thấy thì họ đã thu thập hết những di vật dễ phát hiện rồi.]

[Nhưng mà tòa nhà cô cho tôi xem lần đầu chúng ta gặp nhau vẫn còn nhiều di vật không phải sao? Dù khác đường nhưng nơi đó ít nhiều cũng rất xa thành phố đúng chứ? Bởi vậy tôi mới nghĩ ít nhất cũng sẽ tìm được một vài di vật có giá trị ở đây.]

[Khoảng cách và độ nguy hiểm là khác nhau. Nhờ con đường luôn được quản lý đúng cách nên gửi người đến nơi này rất dễ dàng, cậu không thể so sánh nơi đó với nơi này được. Chưa kể đến, nơi đó vẫn còn quái vật lớn ở xung quanh, vì thế chỉ có một số ít Thợ săn mới có thể đến được nơi đó.]

[Vậy à?]

[Nếu cậu muốn tìm được nhiều di vật, cậu nên tìm những tòa nhà mà những Thợ săn khác chưa từng tìm đến. Tôi đảm bảo cậu sẽ tìm được nhiều di vật hơn nếu như cậu ra khỏi tiền tuyến đấy. Cậu muốn thử không?]

[Tôi không đi xa đến thế đâu…]

Akira cũng đã nghĩ đến cách đó, nhưng tiền tuyến được canh gác bởi rất nhiều giáp hạng nặng. Vậy nên khu vực ngoài đó cực kỳ nguy hiểm. Tất nhiên cậu có thể cứ bạt mạng lao vào đó vì đang được thoải mái về đạn dược. Nhưng cậu thấy mình không cần phải liều mạng như vậy, ít nhất hiện tại thì không cần.

[Ừm, hiện tại cứ đi săn di vật và quái vật ở quanh đây đã.]

Nói như vậy, Akira liên tục nhắc nhở bản thân rằng cậu đã hứa với Shizuka rằng không được liều lĩnh.

Akira tiếp tục tìm kiếm di vật trong tòa nhà đó. Dù cậu đã tiến đến tầng bảy nhưng kết quả vẫn như vậy. Cậu lái xe máy lên tầng trên, đến tầng tám và nhận ra rằng tầng này khác hẳn so với những tầng khác ở dưới.

Sàn nhà tầng này có rất nhiều ốc sên, một vài con còn dài đến 1 mét. Vỏ của nó làm bằng thép và trên lưng vỏ có một khẩu pháo.

[Cậu có kế hoạch gì không? Nếu cậu không muốn kiếm tiền bằng cách săn quái vật, tôi thấy cậu không nên chiến đấu với bọn này. Đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm được di vật đáng giá nào, sao, cậu muốn quay về chứ?]

[Không, tôi sẽ giết bọn chúng và tiếp tục tìm kiếm. Vì tầng này có quái vật, có nghĩa là những tên Thợ săn khác chỉ đến tầng này thám thính sau đó rời đi. Nói chung, có khả năng tôi sẽ tìm được di vật tốt ở tầng trên.]

[Thế sao, chúc cậu may mắn.]

Akira bước xuống khỏi xe máy, ẩn nấp trong bóng tối và ngắm súng trường đa năng SSB vào hành lang. Cậu ngắm cẩn thận rồi bóp cò, viên đạn bay đi và xuyên thủng một lỗ trên vỏ của con ốc.

Đúng lúc đó, con ốc sên rụt phần thân mềm vào trong và bám lấy sàn nhà, ngắm khẩu pháo nhỏ vào Akira. Akira nhanh chóng cúi người, đầu đạn bay sượt qua cậu, trúng vào bức tường ở sau lưng và phát nổ.

[Pháo của chúng không mạnh lắm.]

[Không có nghĩa là cậu có thể hứng trọn phát bắn của nó hiểu chưa?]

[Tôi biết.]

Nói xong, Akira thấy kẻ địch không mạnh và chỉ cần một vài phát đạn là tiêu diệt. Nhưng sau khi cậu bắn trúng một vài phát đạn vào con ốc sên, cậu chau mày. Tất cả những phát đạn đều trúng con ốc, nhưng viên đạn chỉ bị dội ra khỏi cái vỏ. Kết quả vẫn tương tự sau khi cậu đã bắn thêm 5 phát đạn. Mỗi lần viên đạn trúng vỏ ốc, ánh sáng sẽ phát ra từ cái vỏ.

Akira kinh ngạc trước sự việc nhưng vẫn tránh được đầu đạn bay về phía mình.

[Sao tự nhiên lại khó khăn thế. Còn nữa, ánh sáng đó, đó là do sự chuyển đổi động năng thành ánh sáng từ giáp trường lực phải không?]

[Đúng vậy.]

[Thế thì tôi phải nhanh chóng giết chúng trước khi chúng phát hiện ra tôi, không thì vỏ sẽ cứng lại đúng chứ? Đúng là nhức đầu!]

Akira điều chỉnh lại nhịp thở và lập tức nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cậu nén thời gian đến giới hạn, ngắm súng trường SSB vào quái vật và bóp cò, cậu ngắm vào đúng một điểm và bắn chính xác vào điểm đó nhiều nhất có thể.

Sự kết hợp giữa khả năng nén thời gian, bộ giảm giật của súng trường SSB, chức năng tăng cường thể chất của đồ gia cường và sự cố gắng từ những buổi tập bắn súng, cậu đã có thể bắn liên tiếp với chính xác cực cao. Nhờ thế, tất cả những viên đạn gần như đều trúng vào cùng một điểm.

Kể cả giáp trường lực của ốc sên cũng không chịu nổi. Những viên đạn đục ra một cái lỗ trên vỏ con ốc sên và bay dội bên trong cái vỏ, phá nát phần thân mềm bên trong. Chưa kể đến, con ốc sên đã rút thân mềm vào trong vỏ nên đã bị giết ngay lập tức. Nó ngã và lăn sang một bên, kêu lộc cộc.

[Được rồi, chà, dù tôi giết được nó là nhờ vào mấy viên đạn này nhưng thắng vẫn là thắng. Không ngờ những con quái vật có giáp trường lực lại lảng vảng ở đây. Khi tôi đi vào vùng sâu nên gặp chuyện này cũng là bình thường nhỉ. Có thể Kibayashi cho phép tôi dùng nhiều tiền như vậy vì biết rằng chuyện này sẽ nguy hiểm.]

Akira cảm thấy hạnh phúc khi đã có thể tự sức mình tiêu diệt một con quái vật mạnh. Nhưng Alpha lại đánh tan niềm hạnh phúc của cậu.

[Thật không may, có vẻ không phải như vậy. Con ốc sên này không phải là quái vật mạnh. Đánh giá về sức mạnh, những con nhện mà cậu đã chiến đấu vào ngày hôm qua mạnh hơn.]

[Đối với con nhện lớn dẫn bầy thì đúng, nhưng những con nhỏ hơn thì không mạnh hơn đúng chứ?]

[Không, nếu cậu so sánh con ốc sên với những con nhện thì kết quả cũng vậy.]

Akira nhướng mày. Cậu hỏi.

[...Ra là vậy à? Nhưng những con nhện nhỏ không có giáp trường lực mà. Dù có nhìn thế nào thì bọn ốc này vẫn mạnh hơn không phải sao?]

[Akira, có rất nhiều quái vật sẽ trở nên mạnh hơn khi rơi vào một tình huống xác định nào đó. Loài ốc sên này là một trong những loài quái vật đó và tình hình hiện tại đang thuận lợi cho nó. Cậu có thể phòng thủ trước những đầu đạn giống như cách con ốc sên phòng thủ nếu như cậu tăng thêm năng lượng để tạm thời tăng sức mạnh của giáp trường lực từ áo choàng của cậu.]

[Cho dù là vậy thì tôi cũng không thể duy trì mức độ giáp trường lực đó quá lâu không phải sao?]

[Bọn ốc sên này đang hấp thụ năng lượng từ tòa nhà. Chúng đang hấp thụ năng lượng từ tòa nhà nên chúng mới không thể di chuyển vào lúc này. Nếu đúng như tôi đoán thì bọn chúng sẽ không thể dùng giáp trường lực ở bên ngoài tòa nhà, đó là lý do mà cậu không tìm thấy bọn chúng ở bên ngoài.]

[...Đó là cô đoán sao?]

[Ừ. Nếu bọn ốc sên này có thể dùng giáp trường lực với sức mạnh có thể chống lại loại đạn uy lực như đạn đặc biệt của súng CWH ở mọi nơi, thì bọn chúng đã sinh sống ở bên ngoài tòa nhà và Ban quản lý thành phố đã phải ra sức xử lý chúng rồi.]

Akira gật gù.

[Chà. Vỏ của chúng sẽ trở nên cứng hơn nếu như tôi không kịp giết chúng trước khi chúng phát hiện ra tôi, nếu như thế thì bọn này đúng là một loài quái vật khó đối đầu…]

Akira cúi thấp đầu. Cậu đã chiến đấu với lũ ốc sên trong trường hợp mà lũ ốc sên có lợi thế hơn và từ đó mới đưa ra đánh giá sai, cậu đã tưởng chúng là quái vật mạnh và khiến bản thân cảm thấy hơi tự tin thái quá.

Cậu nhận thấy Alpha đang mỉm cười một cách thích thú, cậu ngẩng đầu lên.

[Không quan trọng, thắng vẫn là thắng. Hơn nữa, những Thợ săn khác chắc chắn đã đến đây trước tôi và nghĩ rằng đối đầu với bọn quái kia rất rắc rối nên đã rời đi mà chưa kiểm tra tầng này. Đây là cơ hội để tôi tìm được một vài món di vật giá trị.]

[Cậu nói đúng. Nhưng trước hết để tôi nói điều này. Trong tòa nhà này vẫn còn rất nhiều quái vật tương tự như vậy, vì thế phải đảm bảo tiêu diệt bọn chúng trước khi bị phát hiện ra, cậu hiểu chưa?]

[Đã rõ, tiến lên nào!]

Akira trông có vẻ hơi tuyệt vọng khi nói như vậy, cậu tiếp tục thám hiểm tàn tích.

Cuộc thám hiểm diễn ra rất thuận lợi. Đúng như dự đoán, Akira tiếp tục chạm trán với những con ốc sên, nhưng cậu đã tiêu diệt chúng trước khi bị phát hiện. Có lúc cậu gặp phải quá nhiều ốc sên và không thể tiêu diệt hết cùng một lúc, khi những phát bắn của Akira bị phản ra vì lớp vỏ cứng cáp, cậu sẽ tăng khoảng cách và chờ vỏ của chúng mềm trở lại rồi bắn hạ bọn ốc sên.

Nhờ thế mà cậu đã có thể tiêu diệt hết lũ ốc một cách nhanh chóng hơn so với lúc lần đầu cậu đối mặt với lũ ốc sên. Akira nhận ra điều đó và cười gượng.

Dù cuộc thám hiểm đang rất thuận lợi nhưng cậu vẫn không tìm được di vật nào giá trị. Cậu đã tìm đến tầng mười hai nhưng vẫn không tìm được gì. Akira dừng lại, thở dài và nói.

[Vẫn không tìm được gì hả trời? Những món di vật hỏng cũng ngày càng ít hơn.]

[Bọn ốc có thể đã ăn hết rồi.]

[Trời ơi…]

Biết khi nào nên từ bỏ cũng là kỹ năng quan trọng của Thợ săn. Akira cũng biết điều đó, nhưng cậu không thể rũ bỏ cái cảm giác sẽ tìm thấy gì đó nếu tiếp tục tiến lên, vì thế cậu không thể đưa ra quyết định rút lui. Hơn thế nữa, cậu đã phải chiến đấu với mấy con ốc sên đầy rắc rối kia để đến được nơi này, vậy nên rút lui từ đây sẽ thật bỏ công vô ích. Cậu tiếp tục tìm kiếm trong tòa nhà, cuối cùng cậu đã tìm xong tầng kế cuối của tòa nhà, tầng 19.

Akira thở dài và nói.

[...Alpha. Tôi biết thế này sẽ xem như là hỗ trợ của cô. Nhưng vì tôi đã đi xa đến thế này, xin hãy nói cho tôi biết tôi có bỏ lỡ di vật đáng giá nào không.]

[Không. Dựa trên cảm biến của tôi, tôi không tìm thấy di vật nào giá trị cả.]

[Vậy nơi này thật sự không có thứ gì có giá trị à… Tôi vẫn không thể tìm được thứ gì ra hồn, có nghĩa nơi này là một nơi tồi tàn dù là một tòa nhà rõ bự. Có khi cũng vì tôi không có tài năng trong việc này.]

Alpha mỉm cười và an ủi khi Akira tỏ ra thất vọng.

[Để nâng cao kỹ năng cho việc này là không hề dễ. Theo tôi tích lũy kinh nghiệm là cách duy nhất để nâng cao kỹ năng này.]

[Đúng thế, nhưng mà…]

Akira biết rất rõ kỹ năng săn di vật lẫn quái vật của cậu rất yếu nếu như không có hỗ trợ của Alpha, cậu đã nghĩ bản thân ít nhất cũng sẽ làm được gì đó. Nhưng có vẻ thực tại không như cậu nghĩ.

[Ngoài ra, chúng ta vẫn còn tầng cuối cùng mà, vẫn còn quá sớm để quyết định tòa nhà này là một nơi nghèo nàn đấy. Đừng từ bỏ và phải cố gắng đến cuối cùng.]

[...Cô nói đúng.]

Akira thấy cứ chán nản cũng không giúp bản thân tìm được thứ gì cả, vì thế cậu tập trung và tiếp tục tìm kiếm.

Tầng cuối cùng chỉ có một hành lang dài nối đến cầu thang dẫn vào một cánh cửa. Akira đi qua hành lang, cậu xuống xe máy và đứng ngay trước cửa. Cậu thử mở cửa, nhưng cánh cửa cứng đầu không chịu mở ra dù dùng đến cả sức mạnh của đồ gia cường.

[Cánh cửa không nhúc nhích, sao cánh cửa này lại trâu bò thế? Mấy cánh cửa tầng dưới dễ mở lắm mà.]

[Có thể do mấy con ốc sên ở tầng dưới đã hút hết năng lượng và khiến những cánh cửa trở nên yếu đi.]

[Cũng có nghĩa là tầng này sẽ không có lũ ốc sên. Hừm, mọi chuyện sẽ rõ một khi chúng ta vào được bên trong…]

Akira khởi động đồ gia cường lên công suất tối đa và mặc kệ lượng năng lượng bị tiêu thụ, cậu thử mở cửa thêm lần nữa. Nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Akira bắt đầu thấy bực bội, cậu ngắm súng trường đa chức năng SSB vào cánh cửa. Cậu nghĩ nếu cậu bắn đạn chống trường lực vào cánh cửa ở tầm này thì chắc chắn sẽ phá hủy cánh cửa cho dù nó cứng cáp đến thế nào. Nhưng đồng thời cậu cũng do dự khi phải dùng loại đạn để tiêu diệt quái vật cho chuyện như thế này. Dù cậu không phải trả tiền cho số đạn, nhưng điều đó vẫn không thay đổi việc cậu sẽ dùng nhiều đạn đắt tiền hơn dù vẫn chưa có kết quả khả quan hơn. Nếu có bị Kibayashi phàn nàn sau đó cũng không có gì ngạc nhiên. Akira vẫn đang ngắm súng vào cánh cửa nhưng vẫn chưa thể bóp cò.

Khi đó Alpha cười gượng và nói.

[Akira, nếu cậu muốn phá cửa thì cậu nên dùng kiếm. Cậu không cần dùng đạn đắt tiền cho mục tiêu không chuyển động và còn gần như thế này.]

Akira tỏ ra kinh ngạc và cười gượng. Cậu lấy ra thanh kiếm mà mình đã quên béng mất. Đây là thanh kiếm mà cậu đã lấy về từ tòa nhà Tsubakihara.

Cơ thể Akira bắt đầu tự chuyển động. Tất nhiên là do Alpha điều khiển thông qua đồ gia cường. Cậu thủ thế thì thanh kiếm vươn ra từ tay cầm.

[Alpha?]

Alpha đột nhiên cung cấp lại hỗ trợ cho cậu. Akira nhìn Alpha với vẻ ngạc nhiên, nhưng cô ấy không để tâm.

[Nhiêu đây cũng không ảnh hưởng gì đúng chứ? Hãy nhanh chóng mở cánh cửa này ra đi. Cứ lãng phí năng lượng trong thanh kiếm cũng không tốt đâu.]

Akira cười gượng và phối hợp với chuyển động của đồ gia cường.

Nhờ sự trợ giúp của Alpha, Akira vung kiếm như một kiếm sĩ thực thụ. Thanh kiếm chém xuyên qua cánh cửa thép dày cứ như không hề có cánh cửa nào.

Sau khi xử lý cánh cửa, Akira hít thở một hơi rồi rút lưỡi kiếm lại vào trong. Một vài giây sau, mảnh cửa bị chém rơi xuống tạo ra tiếng động lớn. Thấy cánh cửa bị chém ngọt như bơ, Akira tỏ ra kinh ngạc.

[Thanh kiếm này vẫn bén như vậy. Tôi phần nào đã hiểu tại sao những Thợ săn sở hữu loại kiếm này lại thích chiến đấu với quái vật ở cự ly gần rồi.]

Alpha chau mày, một vẻ mặt hiếm thấy.

[Cậu đừng có mà bắt chước đấy nhé? Dù đúng là tôi đã tập luyện cho cậu cách dùng kiếm, nhưng cơ bản đó chỉ là tập dùng cận chiến bao gồm cách đối phó đấu tay đôi và đấu súng cự ly gần thôi. Chứ không phải để cậu giỏi chiến đấu ở cự ly gần với kiếm.]

[Tôi biết mà.]

Akira chỉ nói vậy và không bàn tiếp về chủ đề này nữa. Nhưng thực tế, có nhiều Thợ săn thường có xu hướng chuyên về một loại vũ khí khi họ sở hữu một món vũ khí mạnh, càng đúng khi món vũ khí đó là vũ khí thế giới cũ. Bởi vì hiệu suất cao một cách vô lý nên đôi lúc những món vũ khí đó đã cứu họ trong những tình huống ngàn cân treo sợi tóc, khiến họ càng tin tưởng vào vũ khí đó hơn.

Akira bước vào căn phòng, cậu lập tức dừng lại và ngạc nhiên trước thứ mà cậu tìm được trong căn phòng.

Toàn bộ tầng cao nhất chỉ là một căn phòng đơn. Tường, trần và sàn nhà đều là màu trắng. Trong căn phòng không có cửa sổ nhưng ánh sáng vẫn đủ cho Akira nhìn rõ. Căn phòng to lớn, tưởng chừng như vô tận, đường kẻ giữa trần, sàn và tường gần như mờ nhạt. Điều đó khiến Akira mất cảm giác về khoảng cách.

[Alpha, đây là…]

[Một căn phòng cho mục đích trình chiếu 3D hoặc tăng cường thực tại. Sàn nhà, trần nhà và tường màu trắng để loại bỏ hết những thông tin không cần thiết có thể lọt vào mắt cậu. Cả căn phòng này được trang bị một thiết bị trình chiếu nào đó.]

[Nói sao đây… Căn phòng này cảm giác lạ thật.]

Tầm nhìn Akira toàn là màu trắng cho dù cậu có nhìn mọi nơi. Khi nhìn xuống chân, cậu cảm giác như bản thân đang lơ lửng vậy. Máy thu thập thông tin cũng gặp tình trạng tương tự khi việc thu dữ liệu không ổn định.

Ngay lúc Akira nhận thấy cách máy thu thập thông tin đọc dữ liệu, cậu căng thẳng vì biết rằng cậu đang rơi vào tình huống không thể dựa dẫm vào máy thu thập thông tin. Giống như cậu đang ở giữa một làn sương không màu dày đặc.

[Alpha, đáng lẽ tôi nên kết thúc sớm hơn nhưng chúng ta hãy kết thúc tập luyện tại đây thôi. Giúp tôi thu thập dữ liệu từ căn phòng này đi.]

[Ô, cậu từ bỏ à?]

[Ừ, tôi từ bỏ.]

Akira trả lời ngay như không bận tâm trước lời khiêu khích nhẹ của Alpha. Cậu biết tự mình tìm kiếm trong căn phòng này sẽ rất khó. Alpha mỉm cười vui vẻ và nói.

[Đôi khi tung hết khả năng cũng là một điều tốt đấy. Để tôi.]

Alpha cường hóa tầm nhìn của Akira, cậu đã thấy đường ranh trên nền trắng ở trước mặt. Những đường ranh tạo thành các hình vuông đều đặn, giúp cậu lấy lại cảm giác khoảng cách. Căn phòng không còn trông như vô tận nữa, cậu đã nhìn thấy được chiều rộng thật sự của căn phòng.

Khi Akira đã lấy lại được phương hướng, cậu cũng bình tĩnh lại. Cậu bước vào giữa căn phòng và nhìn xung quanh rồi thở dài.

[...Vẫn không có gì. Cuối cùng nơi này vẫn là một nơi nghèo nàn nhỉ?]

[Ừm, chuyện như thế này thường hay gặp lắm. Cứ tiếp tục tiến bước thôi.]

Alpha mỉm cười và nói như thế để an ủi cậu. Nhờ thế mà Akira đã lấy lại được một chút động lực. Dù vẫn còn hơi buồn chán, nhưng Akira vẫn quay người 180 độ và tiến đến cửa ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhanh tay nâng súng lên và ngắm vào người đang đứng ngay trước mặt theo phản xạ. Người trước mặt Akira trông khá quen thuộc, nhìn cậu với vẻ vô cảm.

“Lâu rồi không gặp.”

Akira chau mày và hỏi một câu để xác nhận.

“...Uhhh, là Tsubaki-san… phải không?”

“Vâng. Tôi không muốn trở thành kẻ thù của cậu, xin hãy hạ súng xuống. Mặc dù cơ thể này không thể bị đạn làm bị thương, nhưng chĩa súng vào người khác là không lịch sự đâu.”

“T-tôi xin lỗi.”

Akira bối rối hạ súng xuống. Khi đó Alpha liền chen vào. Nhìn rõ là không vui.

[Sao cô lại ở đây?]

“Tôi có chuyện muốn bàn với cậu ta.”

Tsubaki nói với giọng vô hồn và nhìn Akira với vẻ mặt vô cảm.

Alpha nhìn Tsubaki với ánh mắt không thân thiện.

[Xin lỗi nhưng chúng tôi đang bận. Nếu cô có chuyện muốn bàn, cô có thể bàn với tôi sau.]

“Cô không phải người tôi muốn bàn công việc.”

[Không quan tâm, cô thật sự nghĩ tôi sẽ để cô qua mặt tôi sao?]

Biểu cảm của Alpha trở nên thù địch hơn sau từng câu nói. Nhưng Tsubaki không quan tâm. Còn Akira thì thấy bây giờ không biết phải làm gì.

Tsubaki lại quay sang nhìn Akira.

“Cậu thấy được chứ?”

“Eh? Uhh, ừm…”

Akira loáng choáng trước ánh mắt sắc như dao của Alpha và trước ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý của Tsubaki. Cậu biết hai người họ đang gây áp lực để cậu phải chọn. Nhưng sự bối rối khiến cậu không thể đưa ra quyết định. Sau khi bối rối một hồi, dù hoàn toàn không chấp nhận lắm nhưng Akira vẫn nói.

“Tôi đang trong lúc làm nhiệm vụ từ Alpha, thế nên tôi không thể chấp nhận một yêu cầu khác. Dù đó có thể là việc mà tôi có thể làm trong lúc thực hiện yêu cầu của Alpha, nhưng trước mắt tôi vẫn chưa rõ. Tôi không biết cô muốn bàn với tôi chuyện gì, nhưng dù có là gì đi nữa xin hãy nói với Alpha trước.”

Alpha cười tươi còn Tsubaki thì nhún vai, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm.

“Ra là vậy, thế thì tôi xin phép rời đi trước. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau khi có cơ hội.”

Dù cơ thể chỉ là hình ảnh, Tsubaki vẫn quay người lại và chuẩn bị rời đi, đúng lúc thì cô ấy quay người lại cứ như nhớ ra chuyện gì đó.

“Sẵn tiện, vì cô sẽ không chịu nói chuyện với tôi nên tôi không có nghĩa vụ phải giúp cô. Tôi mong cô sẽ làm gì đó với những con drone an ninh được chỉ định ở khu này để ngăn những người muốn xâm nhập tòa nhà này.”

Tsubaki chỉ nói thế rồi biến mất. Akira vẫn chưa hết bối rối thì đồ gia cường đột nhiên tự chuyển động. Alpha đã điều khiển đồ gia cường của Akira và chạy nhanh hết mức đến cánh cửa.

[Alpha!? Sao thế?!]

[Chúng ta cần phải ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt!! Nhanh chân lên!!]

Một con robot hình người màu trắng đã đạp bay chiếc xe của Akira và khiến nó văng lăn lộn trên mặt đất. Con robot màu trắng không có miệng, mắt hay tóc. Trông nó như một con robot trần truồng màu trắng.

Akira lập tức nã đạn vào con robot, nhưng con robot đứng vững vào mặt đất thay vì tránh né.

Khi những viên đạn trúng vào cơ thể con robot, những viên đạn chỉ lún vào cơ thể nó và gây ra một gợn sóng nhỏ trên bề mặt.

Akira không ngờ đến chuyện này, nhưng cậu không dừng di chuyển. Cậu tiếp tục bắn một cách chính xác vào con robot với hỗ trợ của Alpha. Giống như lần trước, viên đạn bị hấp thụ vào cơ thể con robot và chỉ tạo ra gợn sóng nhỏ. Gợn sóng tích tụ lại và khiến cơ thể nó uốn cong theo hình thù kỳ lạ.

Trong thế giới nén thời gian, Akira lớn tiếng bằng thần giao cách cảm.

[Alpha! Cái quái gì thế kia!?]

[Nó là cơ thể được làm từ vật liệu được điều chỉnh cho sự tăng cường thực tại hoặc trình chiếu 3D. Tôi chắc chắn nó là một trong những trang thiết bị của tòa nhà, dù không biết là nó tự động hay đang bị ai điều khiển từ xa.]

[Trang thiết bị sao?]

Một trong những vách ngăn bên trong căn phòng mở ra và để lộ những con robot ở phía sau. Trong đó một vài con màu trắng, một vài con đang mặc trang phục hầu gái và quản gia của thế giới cũ. Chúng đưa ra cảnh báo cho Akira.

“Cảnh báo! Để bảo đảm an toàn của tòa nhà này, drone an ninh được phép dùng vũ lực và giết khi cần. Xin hãy xuất trình thông tin nhận dạng ngay lập tức.”

Vách ngăn gần cửa vào cũng tương tự và vách ngăn đầu đối diện cũng vậy.

“Không thể xác nhận thông tin. Xem như đây là hành động che dấu danh tính. Tăng mức độ nghiêm trọng của hành động để bảo đảm tình hình. Chúng tôi không chịu trách nhiệm cho bất kỳ thương tích nào trong lúc đàn áp, xin hãy đầu hàng.”

Những con robot bao vây Akira.

“Lặp lại. Để duy trì…”

Con robot màu trắng đó cuối cùng cũng không chịu được phát bắn tiếp theo. Cơn chấn động từ phát bắn khiến cơ thể nó bay ra sau, bay qua căn phòng. Thêm một vài viên đạn xuyên qua cơ thể của nó và phá hủy máy móc bên trong. Phần cơ thể bên ngoài màu trắng cộng với những mảnh vỡ máy móc ở bên trong của con robot nằm rải rác trên sàn nhà.

[Cuối cùng cũng hạ được một! Cơ thể chúng yếu như thế nhưng không hiểu sao lại khó đối phó như vậy?!]

[Là do một loại giáp trường lực đấy. Về cơ bản cơ chế của nó cũng giống như lũ ốc sên.]

[Giống ư? Mặc dù cơ thể của lũ ốc mạnh như vậy?]

[Theo tôi sự khác biệt là do việc lũ ốc hút năng lượng từ tòa nhà này trong khi bọn robot lại là trang thiết bị của tòa nhà. Tạm thời gác lại chuyện này đi…]

Lũ robot bắt đầu vồ lấy Akira. Một vài con đang tiến đến từ hướng cửa ra vào, để đột phá vòng vây là không thể nào nữa.

[Akira, chuẩn bị đi, lần này chúng ta cần phải liều lĩnh rồi.]

[Rõ!!]

Alpha đã kiểm soát đồ gia cường của Akira, giúp chuyển động của cậu cải thiện hơn. Cậu đã trở nên chính xác hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn. Bản thân Akira đang phải tuyệt vọng phối hợp với chuyển động của cơ thể cùng với đồ gia cường trong một thế giới chuyển động chậm do khả năng nén thời gian.

Akira gỡ băng đạn ra khỏi khẩu súng đang cầm bằng tay phải và ném lên không trung. Trong khi băng đạn đang ở trong không trung, cậu nhanh chóng rút tay phải đang cầm súng lại và lấy hộp băng đạn có hai loại đạn trộn lẫn là đạn chống giáp trường lực và đạn xuyên giáp sức công phá cao rồi vứt cả súng lẫn hộp đạn mới lên không trung. Khi khẩu súng cùng băng đạn mới đang trên không trung, Akira chụp lấy khẩu súng và nạp băng đạn mới một cách điệu nghệ.

Đồng thời, cậu dùng tay trái lấy hộp thuốc 5 triệu Aurum, mở hộp bằng sức nắm của đồ gia cường. Cậu nhanh chóng bỏ một vài viên thuốc vào trong miệng và chắc chắn không để rơi mất viên thuốc nào. Sau đó cậu lấy tay cầm kiếm và rút lưỡi kiếm ra.

Cả tay phải và tay trái Akira đều cùng cử động. Cậu đá con robot ở trước mặt, bắn đầu bắn hạ bằng tay phải và chém bằng tay trái để mở đường tiến về trước.

Đạn xuyên giáp trường lực bắn từ cự ly gần là đủ mạnh để thổi tung tứ chi của lũ robot ra khỏi cơ thể.

Trong khi thanh kiếm ở tay trái vung với lực chém và tốc độ có thể nhẹ nhàng chém xuyên qua lũ robot cho dù bọn chúng đã gồng mình hứng chịu đòn chém. Akira chém chúng ra làm đôi, khiến nửa thân trên của bọn chúng bay lên không trung trong khi nửa thân dưới thì lăn lông lốc. Thanh kiếm của cậu không hề dừng lại mà tìm đến mục tiêu thứ hai. Nhưng đáng tiếc, thanh kiếm của cậu không thể chém xuyên qua con robot thứ hai vì giáp trường lực, chỉ khiến nó mất thăng bằng. Sau đòn đó, thanh kiếm không chịu nổi áp lực và biến thành cát bụi.

Con robot ở trước mặt tiếp cú đá của Akira bằng hai tay. Mặc dù cú đá khiến con robot hơi lùi lại nhưng chưa đủ để gây thiệt hại lên cơ thể nó. Akira nhất thời dừng tại chỗ, con robot ở phía sau nhân cơ hội này để vung một đòn chặt từ phía sau trong khi con robot ở phía trước chuyển tư thế để thực hiện một đòn phản công.

Akira tận dụng con robot ở trước mặt để làm bàn nhảy lên và lộn trong không trung để né cú chặt từ phía sau rồi dùng hai chân đạp vào trần nhà. Cậu lập tức tắt bộ giảm giật của súng đa chức năng SSB và bắt đầu xả đạn vào lũ robot, độ giật của khẩu súng hỗ trợ cậu đứng vững trên trần nhà, sau đó cậu nhảy sang một bên để tránh những cú đấm và đá của lũ robot ở phía dưới.

Lũ robot ra sức tấn công cậu trong khi cậu đang chạy trên trần nhà. Nhờ có công nghệ trường lực, bọn chúng không gặp trở ngại gì khi đuổi theo Akira mặc dù cậu đang lộn ngược từ trên xuống ở trên trần nhà.

Akira tiếp tục bắn lũ robot trong khi nhanh chóng rút ra một thanh kiếm khác và bắt đầu chiến đấu cự ly gần với lũ robot giống như khi cậu còn ở trên mặt đất - bắn, chém và đá bọn chúng. Vì cậu chỉ có thể duy trì tư thế lộn ngược nhờ vào độ giật từ khẩu súng trường, nên cậu đang bị hạn chế về khả năng di chuyển, khi lũ robot nhắm vào đầu Akira thì cậu bắt đầu gặp khó khăn.

Lũ robot đã bao vây thành công Akira và chúng tiến đến từ mọi phía. Akira vẫn đang nén thời gian, trong thế giới chuyển động chậm đó, cậu thấy rõ các bộ phận đang nằm rải rác của lũ robot lại đang ở trong không trung và từng bộ phận đang bay đến tấn công cậu. Cậu biết bản thân sẽ không thể đỡ hết những đòn tấn công này, mặc dù vậy cậu vẫn không từ bỏ và vẫn chiến đấu hết sức lực.

Trong một thế giới gần như đứng im, Akira nhìn thấy một đòn tấn công đầy chết chóc đang hướng về mình, nhưng cậu cũng nhìn thấy một điều khác ở sau con robot đó. Một đống tên lửa tiến về phía cậu từ phía sau con robot.

Sau khi xe máy của Akira bị đạp đổ, Alpha đã điều khiển chiếc xe để nó lật dậy và bắn hết tên lửa trong bệ phóng được gắn trên khẩu súng phóng lựu A4WM. Vụ nổ từ những quả tên lửa thổi bay bọn robot cùng với Akira vì tất cả đều đang ở trong không gian kín.

Akira va xuống mặt đất và ho ra máu, nhuộm đỏ cả sàn nhà. Cơ thể cậu đau dữ dội và viên thuốc mà cậu đã uống trước vừa hết tác dụng.

Khi Alpha phóng tên lửa, cô đã tự mình điều chỉnh và thực hiện mọi tính toán về bán kính vụ nổ. Nhờ thế mà Akira đã tránh được cơn chấn động tệ nhất từ đống tên lửa. Chưa kể đến, đầu ra của áo choàng trường lực đã được đẩy lên tối đa trong một khoảng thời gian ngắn, làm giảm đi thiệt hại lên người cậu đến mức tối thiểu.

Akira giờ đã không nhấc nổi ngón tay, nhưng Alpha đã điều khiển đồ gia cường giúp cậu lấy ra một vài viên thuốc và vứt vào trong miệng. Cậu nuốt hết những viên thuốc có trộn chút vị máu ở trong miệng.

Akira run rẩy đẩy bản thân lên. Lũ robot còn hoạt động được cũng vậy. Một vài con đã mất đầu vẫn còn đứng lên được. Akira thấy thế thì cười gượng và nói.

“Má nó, lũ này còn trâu bò đến mức nào chứ? Bọn mày nên nằm im trên mặt đất khi đã mất đầu mới đúng chứ.”

[Theo tôi bọn chúng đang được điều khiển từ một nơi nào đó ở gần đây. Tôi nghĩ bọn chúng có một phần là tự động và một phần là được điều khiển.]

[Ra là vậy, tôi cũng đã từng chiến đấu với quái vật như vậy trước đây. Nói chung cơ chế bọn chúng giống như nhau chứ gì.]

[Chỉ một chút nữa thôi là chúng ta thoát ra được rồi, cố gắng lên.]

[Biết rồi!]

Akira hơi tuyệt vọng nhưng vẫn nắm lấy khẩu súng trường.

Sau đó Akira đã nắm lợi thế hơn. Alpha cung cấp hỏa lực trấn áp bằng súng minigun DVTS trên xe máy trong khi cậu bắn hạ lũ robot từ phía bên cạnh xe máy. Một vài con dù vẫn còn hoạt động nhưng chúng đã bị hư hại và chuyển động rất chậm. Bọn chúng không thể bao vây Akira với tốc độ như vậy.

Akira đã bắn hạ con robot cuối cùng. Đầu và cơ thể của nó bị đạn bắn xuyên, nó bay ra phía sau và rơi vào đống xác của đồng loại. Băng đạn trống tự động rơi ra khỏi khẩu súng SSB. Akira cúi xuống và nhặt băng đạn trống đó lên, tính toán xem mình đã dùng bao nhiêu tiền cho trận chiến này và cười gượng. Rồi cậu ném băng đạn đó lên không trung.

Alpha cười tươi và khen ngợi Akira.

[Làm tốt lắm. Dù tôi có hỗ trợ cho cậu nhưng cậu đã trở nên mạnh hơn nhiều rồi đấy.]

[Cảm ơn vì đã khen.]

[Ơ kìa, cậu không vui à.]

[Có phải tôi tự lực cánh sinh đâu. Hơn nữa, dù tôi suýt chết nhưng vẫn không tìm được di vật nào đáng giá cả. Thế thì chẳng hay tí nào.]

[Cậu nói gì thế? Đống di vật ở đằng kia kìa không phải sao?]

[Đâu?]

Akira nghiêng đầu và chau mày, Alpha đang chỉ vào đống xác robot.

[Dù chúng đã bị phá hủy nhưng chúng vẫn là di vật thế giới cũ đấy. Bọn chúng khá mạnh dù không phải là robot chiến đấu, tôi đảm bảo bọn chúng sẽ kiếm lại cho cậu chút tiền.]

Akira nhướng mày, nhưng không phải vì Alpha bảo cậu sẽ kiếm được tiền từ đống xác robot.

[...Chúng không phải robot chiến đấu á?]

[Nếu tôi nhớ không lầm, chúng chỉ là robot phục vụ khách thôi. Nhưng tôi thấy khống chế một vị khách hung hăng theo một cách yên bình hơn cũng là một chức năng khá quan trọng cho loại robot như vậy.]

[Cô biết là tôi suýt mất mạng vì lũ robot đó rồi chứ? Tôi nhớ là mình còn nghe chúng nói gì đó như ‘được phép giết đối tượng’ hay gì đó mà? Thế mà cô bảo chúng không phải robot chiến đấu ư?]

[Chúng nói như vậy để cho cậu biết rằng cho dù cậu bị giết trong giai đoạn khống chế thì bọn chúng cũng không chịu trách nhiệm. Vì thế bọn chúng chỉ cảnh báo những vị khách rằng với công nghệ thế giới cũ thì những trường hợp như vậy không phải không thể xảy ra. Hơn nữa, nếu chúng thực sự là loại chiến đấu thì bọn chúng đã mang theo nhiều vũ khí rồi. Vì bọn chúng tay không đánh với cậu có nghĩa là bọn chúng không phải là loại chiến đấu.]

[...Ra là vậy.]

Akira nhớ lại rằng thế giới cũ nó bất thường đến thế nào, khiến cậu càng hiểu biết thêm về thế giới cũ.

Sau đó, Akira nhét xác robot vào túi và quay về căn cứ tiền tuyến. Khi cậu đổ xác ra khỏi túi, nhân viên tiếp tân giật mình và tròn mắt ngạc nhiên.

Akira thở dài vì cậu nghĩ mình nên rời khỏi tòa nhà đó sớm hơn.

Truyện Chữ Hay