Akira cùng đồng đội đã hoàn tất việc kiểm tra những cái xác ở bên ngoài dinh thự, tiếp theo họ tiến hành di chuyển vào bên trong dinh thự để kiểm tra những cái xác ở bên trong. Vì không có người nào xử lý những cái xác, thế nên bên trong dinh thự khắp nơi toàn là xác chết từ trận chiến lần đó. Sàn nhà, cả ở trên tường và trần nhà, khắp nơi tô màu đỏ máu.
Akira cùng những Thợ săn khác không có cảm xúc gì khi họ được chào đón bằng khung cảnh kinh dị này vừa lúc bước vào. Nhưng đối với Erio và những người không phải Thợ săn thì không, họ tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Chỉ cần liếc nhẹ là đủ nhìn thấy một căn phòng đầy xác chết ở bên trong dinh thự. Những người đã đến đây trước không hứng thú gì khác ngoài đồ vật ở đây, vì thế họ chỉ mang những cái xác chất lại thành đống để dọn đường đi. Colbert quyết định bắt đầu làm việc từ căn phòng đầy xác đó.
Akira là một trong những người có trách nhiệm dẫn đến kết quả này, cậu đã ngờ trước là sẽ gặp khung cảnh như thế này. Nhưng cậu cũng nhận ra điều gì đó mà cậu không hiểu khi nhìn vào những cái xác này. Alpha nhận ra thì hỏi.
[Akira, sao thế? Nếu cậu cảm thấy hối hận vì trận chiến lần đó, vậy thì cậu nên kiềm chế bản thân đừng làm như vậy nữa là được.]
[Không, không phải thế. Tôi chỉ nghĩ dù khắp nơi toàn là máu và xác chết như thế này nhưng nơi này lại không có chút mùi tanh nào.]
[Ồ, là về điều đó à. Có lý do cho điều đó đấy. Ví dụ là cyborg, họ không phân hủy dù đã chết. Những loại thuốc mà họ dùng thỉnh thoảng cũng có chứa chất chống thối rữa. Cũng có giả thuyết nói rằng làn sương không màu của quận phía đông đã ngăn chặn mùi phát tán. Ừm, nói chung lý do cũng giống như tại sao những cái xác ngoài nơi hoang dã lại không bốc mùi ấy.]
[Ra lý do là vậy hả?]
[Dù những cái xác ở trong tình trạng rất tệ, nhưng nói chung đều là kết quả sau trận chiến. May mắn là đa số những cái xác vẫn còn giữ nguyên hình dạng ban đầu, vì thế ít nhất cũng sẽ giúp Erio cùng bọn trẻ nhận diện được những cái xác.]
[Cô nói mới để ý, đúng thế thật.]
Akira gật đầu khi cậu đã hiểu ra những gì mà Alpha nói. Sau đó cậu lập tức mất hứng thú với chủ đề này. Dù còn những thứ khác rất nổi bật nhưng cậu không để ý đến.
Trong khi đám Erio đang kiểm tra những cái xác, Revin lại đang kiểm tra trang bị của những cái xác.
Cho dù có là loại súng mạnh mẽ, hay là đã bị hư hỏng nặng, dù thế nào thì chúng cũng chỉ là sắt vụn. Đương nhiên Revin có thể sửa lại chúng, nhưng giá trị của chúng sẽ bị giảm đi rất nhiều. Còn về đồ gia cường, dù đắt tiền nhưng đa số đã bị điều chỉnh cho mục đích sử dụng cá nhân. Vì thế có đem bán lại cũng vô dụng. Chưa kể đến để bán được cũng cần phải có mối quan hệ tốt, không thì có bán cũng không được giá, còn nữa là gỡ đồ gia cường ra khỏi xác chết rất là tốn công sức.
Đó là lý do mà Revin đang tách đồ gia cường với những khẩu súng ra để dễ dàng kiểm tra xem chúng có bị hư hỏng hay không. Nhờ vậy mới có thể dễ dàng dự đoán xem bán được chúng thì kiếm được bao nhiêu tiền. Colbert nhận thấy thì căng mặt lườm.
“Revin. Không phải tôi đã bảo anh là anh có thể thoải mái làm gì cũng được miễn là đừng quên mục đích chúng ta đến đây sao?”
“Đừng lo. Nhiều xác chết như thế này thì chúng ta còn phải đợi thêm một lúc nữa thì đám Erio mới kiểm tra xong. Tôi chỉ đang tận dụng khoảng thời gian chờ đợi cho công việc hiệu quả khác thôi.”
“Nếu anh rảnh thì anh nên giúp việc kiểm tra xác hay giúp để mắt đến xung quanh đi.”
“Không phải lo, tôi đang làm đây này.”
Revin trả lời một cách hời hợt nhưng vẫn đang phân loại đồ nhặt với vẻ mặt rất nghiêm túc. Vì không phải là di vật thế giới cũ nên họ không có nghĩa vụ phải giao nộp cho Katsuragi. Hơn nữa, anh ta cũng không cần phải tốn đạn để thu thập vật phẩm. Anh ta chỉ cần kiếm tiền từ mọi nơi để trả nợ là được.
Colbert cũng biết được hoàn cảnh của Revin. Bởi vì thế mà anh kiềm chế không nói gì nữa mà chỉ thở dài một hơi.
Akira đang kiểm tra khu vực xung quanh thì đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi.
“Colbert, tôi thấy chúng ta đã tìm và mang đi được rất nhiều xác chết rồi, họ nhiều như thế à?”
“Hả? Ừ, nếu nói về những con nợ của công ty đang thuê tôi thì không nhiều. Nhưng sếp của công ty tôi, Tomejia, có vẻ như đã thảo luận với các công ty khác để chia sẻ thông tin. Nói ngắn gọn, chúng tôi cũng đang tìm kiếm những con nợ của các công ty khác nữa. Thế nên mới nhiều như vậy đấy. Ngoài ra, không có nhiều người thích làm công việc này đâu.”
“Thế hả? Tại sao chứ?”
“Tôi không rõ, nhưng dạo gần đây thì là do một tin đồn về một người đã tìm thấy di vật đắt tiền từ một tàn tích không ai ngờ đến. Thế nên tôi nghĩ bây giờ người ta đang hứng thú với tin đồn đó hơn.”
Đối với Colbert thì anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục trước ám ảnh hai cánh tay bị quái vật ăn mất trong cuộc thám hiểm, đó là lý do mà anh không hề hứng thú với tin đồn đó. Còn Revin, anh ta không thể đi săn di vật vì thỏa thuận với Katsuragi.
“...Ra vậy…”
Akira đánh mắt ra chỗ khác và dừng cuộc trò chuyện.
Colbert nhận thấy, nhưng không muốn đào sâu thêm. Anh nghĩ đối với một Thợ săn như Akira ít ra cũng có một chút hứng thú với tin đồn đó cũng là bình thường.
Akira bất ngờ nhìn vào cánh cửa dẫn vào phòng của họ. Colbert nhìn theo và thấy hai người đàn ông vừa bước phòng. Revin cũng dừng việc phân loại vật phẩm ngay khi nhìn thấy hai người đó.
Hai người đó thản nhiên bước về phía Akira và Colbert rồi lên tiếng nói với Colbert.
“Ơ kìa, không phải Colbert đây sao? Gặp nhau ở đây trùng hợp thật đấy.”
Colbert nhẹ cười.
“Peppa đó à? Sao anh lại ở đây?”
“Gì đâu, tôi chỉ đến chào một tiếng vì nghe rằng anh đang ở đây. Hơn nữa…”
Peppa nhìn Akira, Erio cùng bọn trẻ như thể để đánh giá họ trước khi cười tiếp.
“Đời không như là mơ nhỉ, tôi không ngờ anh kiếm tiền bằng cách trông trẻ đấy. Anh không còn làm Thợ săn nữa rồi. Sống mà không đi săn di vật chắc khó khăn lắm ha?”
“Tôi có thể nói như thế với anh đấy. Anh đến đây có nghĩa là anh không có gì để làm phải không? Hay anh đến đây chỉ để lục lọi xác Thợ săn hả? Ừ, đối với một Thợ săn không kiếm nổi di vật nào ngon như anh thì đây cũng không hẳn là một việc sai lầm.”
“Thằng chó…”
Sau cuộc trò chuyện ngắn này, Colbert vẫn bình tĩnh, trong khi Peppa có vẻ cảm thấy hơi bị xúc phạm.
Cái gã đi cùng với Peppa, Bosch chen vào và ngăn Peppa lại.
“Peppa, thôi đi.”
Peppa tặc lưỡi và thôi khiêu khích Colbert. Colbert khịt mũi và đưa ánh mắt bực bội nhìn Bosch.
“Bosch, dắt chó đi dạo thì giữ chặt xích lại đi chứ, không phải công việc của cậu là như vậy à?”
Bosch mỉm cười, một nụ cười chân thành đối với bạn cũ của mình.
“Đừng nói vậy chứ. Không phải đây từng là công việc của cậu sao? Tôi đã cố gắng lắm rồi đấy.”
“Hừm, cậu nói thì có vẻ đúng, nhưng giờ đó là công việc của cậu. Thế nên tôi không liên quan nữa. Tôi biết chúng ta là người quen, nhưng cậu nên đừng để hắn ta đi kiếm chuyện lung tung chứ. Nguy hiểm lắm.”
Colbert và Bosch toát ra bầu không khí thân thiện.
“Thế Colbert, cậu đang làm gì ở đây thế? Đừng nói với tôi là cậu đến đây nhặt nhạnh mấy cái xác nha.”
Bosch nhìn thấy Revin đang phân loại đồ nhặt mà như thể quên hết mọi chuyện ở xung quanh. Peppa đưa mắt nhìn đểu Revin.
“Tôi đến đây để tìm mấy con nợ đã chết thôi. Những người này là đang giúp tôi làm việc… Sẵn nói là mặc kệ anh ta đi. Anh ta đang mắc nợ rất lớn. Cũng là một người phải để mắt đến anh ta, tôi không thể cản anh ta được.”
Sau khi Colbert nói như thế, Bosch không thể không chau mày.
“Cậu vẫn đang làm cho mấy công ty tín dụng đó à?”
“...Ừ, tôi có lý do của riêng mình.”
“Tôi biết mình không có quyền gì để khuyên nhủ cậu, nhưng nếu như cậu cảm thấy quá thoải mái với những công việc trong thành phố, cậu sẽ không thể trở lại làm Thợ săn được nữa đâu cậu biết không? Hai cánh tay của cậu đã hồi phục rồi. Thành thật mà nói, tôi nghĩ tốt hơn là cậu nên dành thời gian lâu lâu đi săn di vật một lần như là một cách để hồi phục đi.”
“Tôi biết mà…”
Colbert có chút thất vọng trước lời khuyên chân thật nhưng rất chính xác từ người bạn của mình.
************
Tiol đang nhai ngấu nghiến một cái xác bên trong một căn phòng. Cậu ăn cả một cơ thể cyborg cùng với những bộ phận máy móc. Cậu dễ dàng nhấc bổng cái xác lên bằng tay trái và bỏ vào trong miệng.
Cánh tay trái đã không còn là cánh tay của con người. Nói chính xác hơn, một khẩu súng lớn đã mọc ra từ vai trái của cậu. Cậu càng ăn thêm nhiều cyborg thì khẩu súng trên vai càng to và dài ra. Cuối cùng khi đã phát triển thành một khẩu súng hoàn chỉnh, nó tách ra khỏi cơ thể của cậu và rơi xuống mặt đất.
Trên mặt đất đã có sẵn những bộ phận khác. Những cánh tay nhỏ mọc ra từ những bộ phận đó và chúng đột nhiên cử động. Chúng lê đến những cánh tay khác và kết hợp lại thành một thứ gì đó như quái vật súng máy.
Quái súng máy mới bước đi và xếp hàng bên cạnh những con quái súng máy khác đã được tạo ra từ trước. Bên trong căn phòng đã có hàng chục con quái súng máy.
Tiol đang ăn kim loại đột nhiên dừng lại và nhìn đi chỗ khác. Cậu đang nhìn về hướng của một núi xác chết cyborg, cậu nhìn xuyên qua những bức tường đến đống xác chết đó.
Sau đó cậu quay sang phía quái vật súng máy ở trước mặt như thể đang ra lệnh cho chúng. Sau đó, những con quái máy cỡ nhỏ này lập tức hành động. Chúng loại bỏ đống sắt vụn đang chặn cửa căn phòng và rời khỏi phòng.
Tiol chỉ lặng im nhìn lũ quái máy móc nhỏ rời khỏi căn phòng. Khi chúng rời đi hết, cậu lại bắt đầu ăn xác Thợ săn cùng trang bị từ những cái xác.
************
Akira đang quan sát khu vực xung quanh cũng như để tập luyện đã được một khoảng thời gian trong khi vẫn đang trò chuyện với Alpha. Cậu nhận thấy một sự thay đổi nhỏ trong máy thu thập thông tin, cậu liền căng mặt và tập trung kiểm tra tín hiệu đó kỹ hơn.
Nhưng trước khi kịp kiểm tra, Alpha bất ngờ cảnh báo cậu.
[Akira, có quái vật.]
[Quái vật? Không phải Thợ săn sao?]
[Có thể, hoặc là một nhóm người cyborg đang di chuyển có tổ chức. Cậu nghĩ là gì thì tùy cậu.]
[Được rồi, tôi đi lấy lại súng từ bọn Erio đây.]
[Không cần đâu. Bọn trẻ cũng ở đây sao không thử để bọn trẻ chiến đấu đi? Suy cho cùng cậu cũng không ở đây để bảo vệ chúng mà.]
[Bọn họ sẽ ổn chứ?]
Akira hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Alpha, nhưng cô ấy đáp lại bằng một nụ cười đầy tự tin.
[Tôi sẽ chỉ dẫn, không sao đâu. Trong khi đó, cậu nên thử đối đầu với chúng mà không có hỗ trợ của tôi để tập luyện đi.]
[Đã rõ!]
Đám Erio đang dùng mắt kính dành cho việc tập luyện. Cái mắt kính không có gì đặc biệt, nhưng loại mắt kính này có thể dùng để giao tiếp trong phạm vi ngắn. Đây là lý do mà bọn trẻ lại đang dùng loại mắt kính này ngoài việc tập luyện.
Chỉ dẫn bất ngờ xuất hiện trên màn hiển thị của mắt kính tương tự như cách lúc bọn trẻ được tập luyện. Erio cùng bọn trẻ ngạc nhiên và nhìn về phía Akira ngay lúc nhận được chỉ dẫn. Nhưng khi chúng thấy Akira cũng đang hối hả thủ súng và ổn định vị trí, chúng cũng bối rối bắt đầu di chuyển theo chỉ dẫn trên mắt kính.
Colbert nhận ra sự thay đổi này và cũng thủ súng theo. Anh nhìn Akira bằng vẻ mặt căng thẳng và đưa ra một câu hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Quái vật. Sẵn sàng đi.”
Colbert, Bosch và Peppa lập tức kiểm tra máy thu thập thông tin, nhưng máy của họ không hiển thị điều gì bất thường. Mặc dù vậy, Colbert vì biết rất rõ Akira nên đã lập tức chuẩn bị để đối đầu với lũ quái vật. Đương nhiên Bosch và Peppa không khỏi thấy bối rối. Peppa nhìn Colbert với vẻ nghi ngờ.
“Đừng bảo là anh tin thằng nhóc đó nha.”
“Tùy anh. Đừng có phàn nàn về quyết định của người khác chỉ vì anh không thể đưa ra quyết định của mình.”
Peppa tặc lưỡi và cũng ổn định vị trí. Bosch cười gượng và cũng làm theo. Không phải vì hai người họ tin Akira, họ tin người đang tin vào Akira là Colbert.
Colbert thấy Revin vẫn đang phân loại đồ nhặt nên lớn tiếng nói.
“Revin!! Anh định phân loại đến chừng nào nữa hả? Hãy chuẩn bị đi!!”
Revin thở dài khó chịu.
“Làm thế quái nào mà quái vật lại xuất hiện ở chỗ này chứ? Tôi chỉ đến đây để giúp anh vì tưởng bản thân sẽ kiếm được tiền mà không phải mất một viên đạn nào đấy.”
“Thế thì cứ thoải mái tay không đấm quái vật đi nhé. Hình như anh đang mặc đồ gia cường không phải sao? Thế thì ít ra anh sẽ mạnh hơn người bình thường một chút.”
“Chết tiệt! Nếu tôi mà lỗ vì chuyện này nữa là sẽ không đến đây nữa đâu.”
Revin lầm bầm trong khi chuẩn bị sẵn sàng.
Tất cả mọi người đã ổn định vị trí để sẵn sàng chào đón lũ quái vật. Họ đang chờ đợi bên cạnh một cái lỗ lớn ở trên tường và cửa vào căn phòng để phục kích lũ quái vật.
Đám Erio đã được chỉ định tại những vị trí phòng thủ, bọn trẻ đang nín thở chờ đợi. Bọn trẻ đang tận dụng những tấm sắt vụn ở xung quanh để đỡ những khẩu súng mà chúng mượn từ Akira trong khi chờ đợi tín hiệu bắt đầu của Colbert.
Erio đang dùng khẩu súng minigun DVTS, cậu có thể thấy lũ quái vật đang bò lổm ngổm đằng sau những vật chắn thông qua mắt kính. Khi chỉ dẫn ra hiệu thổi tung lũ quái vật, cậu nhanh chóng bóp cò. Tiếng súng của khẩu minigun DVTS vang vọng khắp căn phòng.
Khẩu minigun DVTS xả một loạt đạn dễ dàng xuyên qua lớp vật chắn yếu đuối và tiêu diệt những con quái vật máy móc ẩn nấp đằng sau. Vì khẩu súng được trang bị bộ phận giúp cố định vào tay để súng trên xe máy, nên ngay cả một người không sử dụng đồ gia cường như Erio vẫn có thể chịu được độ giật và kiểm soát khẩu minigun ở một mức độ nhất định.
Nhưng hỏa lực đã tiêu diệt lũ quái vật này là chưa đủ để xóa tan sự sợ hãi trên chiến trường. Erio cắn răng và cố gắng mặc kệ nỗi sợ hãi, cậu tiếp tục dọn dẹp lũ quái vật còn lại.
Còn những đứa trẻ không có đủ hỏa lực, Alpha sẽ chỉ dẫn cho chúng để bù đắp lại cho hỏa lực của chúng thông qua loại đạn hay lượng đạn mà chúng đang có. Nhờ thế mà Erio cùng bọn trẻ đã phần nào nắm được thế chủ động.
Akira đang đối mặt với những con quái vật cách đó không xa đám Erio. Vì đây cũng là tập luyện nên cậu phải dự đoán điểm yếu của quái vật và ngắm cẩn thận vào những điểm đó mà không có sự hỗ trợ của Alpha lẫn không được nén thời gian.
Akira ló ra từ cửa vào căn phòng và bắn hạ những con quái vật nhỏ trông như tấm giáp tự di chuyển. Cậu không mất nhiều đạn để khiến chúng dừng hoạt động. Nhưng cậu không thể biết nhiêu đó đạn là đủ để hoàn toàn giết chết con quái vật hay chưa, vậy nên cậu bắn thêm một vài viên để đảm bảo cho đến khi giáp của nó bị thủng nhiều lỗ và thiết bị điều khiển bị phá hủy hoàn toàn.
Một con quái vật khác bất ngờ nhảy ra từ phía sau con quái vật mà cậu đã biến thành sắt vụn và bắn cậu. Akira rút lui và tránh cú bắn đó một cách dễ dàng. Dù áo choàng của cậu có thể chịu được đạn, nhưng cậu quyết định chiến đấu như thể cậu không có giáp bảo vệ để tập luyện.
Akira đang nắm lợi thế dù chỉ một chút. Cậu biết nếu như cậu có hỗ trợ của Alpha, cậu sẽ dễ dàng tiêu diệt lũ quái vật nhanh chóng hơn.
Cậu cảm thấy bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn so với quá khứ, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy sức mạnh của bản thân vẫn còn thiếu.
Akira để mắt đến con quái vật đang dùng sắt vụn làm vật chắn để ẩn nấp, trang bị mà cậu đang đội trên đầu quét chuyển động của kẻ địch và phối hợp với máy thu thập thông tin để dự đoán vị trí của kẻ địch ở phía sau sắt vụn. Nhờ thế mà cậu đã có thể thấy được vị trí của kẻ địch ở trên màn hình trang bị.
Akira xác nhận rằng con quái vật đang không ngắm vào cậu, cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi chỗ ẩn nấp và xả đạn vào con quái vật. Con quái vật bị bắn biến dạng và ngừng chuyển động sau khi trúng thêm một vài phát đạn nữa.
Máy thu thập thông tin mà cậu đang dùng là loại đi cùng với đồ gia cường đắt tiền mà cậu mua, chính vì thế nên nó là một loại máy thu thập thông tin chất lượng cao. Độ nhạy dò tìm của nó ít nhiều gì cũng gần bằng với khả năng dò tìm của Alpha, nhưng tất nhiên chất lượng và độ chính xác còn phụ thuộc vào vị trí quái vật ở gần hay ở xa.
Mỗi lần Akira học được một kỹ năng mới, kiến thức mới hay có được trang bị mới, là mỗi lần cậu nhớ lại rằng Alpha là một thực thể bất thường đến thế nào. Lần này cậu cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng cậu cũng nhớ lại rằng bản thân đang ở giữa trận chiến, vì thế cậu tạm gác lại những suy nghĩ không cần thiết và tập trung vào câu hỏi mà cậu đang thắc mắc về tình hình hiện tại.
[Alpha, lũ quái vật này ở đâu ra thế? Lũ quái vật này không phải là mấy con quái vật thường thấy ở xung quanh thành phố đúng không?]
[Cậu nói đúng. Lũ quái vật này nhiều khi không phải từ nơi hoang dã. Nếu tôi phải đoán, có thể là một loại quái vật có chức năng tự lắp ráp nằm ở bên trong dinh thự này, nó đã tận dụng đống sắt vụn xung quanh nơi này để nhân bản chính nó.]
Akira chau mày.
[...Alpha. Cái này có nhờ đến hỗ trợ của cô, dù đây có thể là câu hỏi mà tôi không nên hỏi trong lúc tập luyện, nhưng cô có thể nói cho tôi biết là bọn chúng đông bao nhiêu không? Tôi không muốn chiến đấu với bọn chúng như thế này nếu như chúng vẫn có thể nhân bản ra thêm.]
[Không phải lo, bọn chúng không đông và tôi không phát hiện ra quái vật viện trợ nào khác. Ngay từ đầu, nếu tình hình nguy hiểm thì tôi đã bắt cậu phải thoát khỏi nơi này rồi.]
[Vậy sao. Thế thì tốt quá.]
Akira tỏ ra nhẹ nhõm, sau đó cậu tập trung chiến đấu trở lại.
Colbert và những Thợ săn khác đang chiến đấu với quái vật ở một chỗ khác. Lũ quái vật này có thể là mối nguy hiểm với những Thợ săn mới vào nghề, nhưng Colbert cùng đồng bọn không phải là Thợ săn mới. Chưa kể đến, một trong số họ còn nhận nợ để có trang bị tốt hơn, thế nên bọn họ sẽ không gặp rắc rối gì khi đối đầu với lũ quái vật.
Peppa liếc sang nhìn Akira cùng những đứa trẻ khác và kinh ngạc. Hắn tưởng những đứa trẻ đó chỉ làm được mỗi việc thu hồi xác, nhưng bọn trẻ đang chiến đấu rất tốt.
“Colbert, bọn trẻ đó là sao?”
“Bọn trẻ từ một băng nhóm mà tôi có chút quan hệ thôi.”
“Băng nhóm? Băng nhóm Thợ săn hả? Tôi biết Drankam đang đặt nhiều kỳ vọng hơn vào Thợ săn trẻ, nhưng tôi chưa từng nghe có băng nhóm nào khác có kỳ vọng tương tự?”
“Không, chỉ là một băng nhóm từ phố ổ chuột thôi.”
Peppa lại quay sang nhìn Akira cùng những đứa trẻ ở đó. Đám Erio đang chiến đấu theo chỉ dẫn của Alpha, thế nên bọn trẻ đang di chuyển rất tốt. Còn Akira, cậu ấy đang đặt một số hạn chế cho bản thân vì cậu ấy đang xem trận chiến này như tập luyện, thế nên cậu ấy đang di chuyển hơi tệ hơn thường ngày. Bởi vì thế, cách Akira thể hiện cũng không khác gì so với đám Erio, nhiều nhất thì Akira chỉ trông mạnh hơn những đứa trẻ còn lại một chút. Ít nhất thì khi nhìn vào khó mà tin rằng cậu ấy đã từng càn quét căn cứ Nhà Ezont một mình vào ngày kia.
“Đừng nói với tôi là anh rèn luyện cho lũ trẻ đó để kỹ năng của bản thân không bị mài mòn đi cho dù không đến tàn tích nhé?”
“Để chuyện đó nói sau, chúng ta đang chiến đấu. Anh xem nhẹ chuyện chiến đấu quá đấy. Đừng nói là anh chỉ đến tàn tích an toàn kể từ khi tôi rời đi rồi quay trở lại lối suy nghĩ cẩu thả rồi hả?”
“Heh, được mỗi cái miệng ngạo mạn.”
Peppa cười nhạo trước cú đâm chọt của Colbert và bắt đầu chiến đấu nghiêm túc hơn để chứng tỏ kỹ năng cho Colbert thấy. Hắn bắn hạ và biến nhiều con quái vật thành sắt vụn trong một khoảng thời gian ngắn. Thấy thế, Colbert chỉ mỉm cười và bắn hỗ trợ cho Peppa.
Họ duy trì ưu thế trong trận chiến và không lâu sau họ đã tiêu diệt toàn bộ quái vật.
Đám Erio thấy một thông báo nói rằng trận chiến đã kết thúc trên mắt kính, sau đó tất cả những thông tin khác trên mắt kính đều biến mất. Bọn trẻ tỏ ra nhẹ nhõm sau khi được giải thoát khỏi sự căng thẳng tột độ trong trận chiến. Một vài đứa còn thở dài cả ra, một vài đứa thì cười, một vài đứa thì phấn chấn trở lại, trong khi một vài đứa khác thì ngồi bệt ra mệt mỏi.
Erio cũng thở dài nhẹ nhõm và cảm thấy hạnh phúc vì chuyện này đã kết thúc. Cậu đang tận hưởng sự hạnh phúc từ việc bản thân đã sống sót và đã tự tin hơn vì đã thể hiện rất tốt trong trận chiến, mắt cậu đảo liên tục giữa Colbert và Akira.
Akira thì đang vô cùng bình tĩnh. Phía Colbert cũng vậy. Họ trông như thể vừa xử lý xong vài việc vặt vậy. Revin còn quay trở lại công việc phân loại đồ nhặt được. Thấy thế khiến Erio nhớ lại sự khác biệt giữa Thợ săn và những người không phải Thợ săn, tất cả những sự phấn khởi dấy lên trong lòng lập tức nguôi đi.
“...Ừ, vẫn là chiến thắng mà.”
Sự thật là cậu đã có tham gia vào trận chiến. Erio tự nói với bản thân như thế và gật đầu.
Colbert kiểm tra những con quái vật đã bị hỏng.
“Bọn chúng không phải là drone an ninh của dinh thự đúng chứ? Lũ quái vật này là gì đây? Chúng ta chỉ đến thu hồi xác thôi mà. Không ai bảo mình là ở đây có… mấy thứ này… Chờ đã, này Bosch, sao cậu lại đến đây thế? Cậu không đến để nhặt nhạnh mấy cái xác phải chứ?”
“Ừ, bọn tôi đến đây là vì yêu cầu kiểm tra nơi này. Tùy vào báo cáo từ bọn tôi, Ban quản lý thành phố có thể sẽ thiêu hủy nơi này đấy.”
Một dinh thự lớn có thể sẽ là ổ cho những con quái vật, chưa kể đến những cái xác bên trong còn là thực phẩm tốt cho quái vật, vì thế Ban quản lý thành phố không thể mặc kệ dinh thự này được. Họ đã gửi những yêu cầu kiểm tra khu vực này để quyết định xem là họ sẽ gửi người đến xử lý hay họ có thể tin tưởng và giao lại cho người dân ở khu vực đó xử lý.
Bosch thở dài.
“Dù đúng là một công việc nhẹ nhàng vì bọn tôi chỉ cần kiểm tra xung quanh thôi, nhưng chúng tôi vẫn cần phải làm việc đàng hoàng nếu không thì sẽ không hay đâu. Colbert, nếu cậu rảnh thì có thể giúp bọn tôi một tay.”
“Không, bọn tôi rời đi đây. Đây không phải là nơi để bọn trẻ kia dạo chơi. Chưa nói đến là không có ai bảo tôi là phải chiến đấu với quái vật để kiểm tra mấy cái xác.”
“Vậy à. Thế thì bọn tôi quay trở lại công việc đây… À, nhân tiện, bởi vì yêu cầu đó nên chúng tôi cũng đang nhận yêu cầu chung về xử lý quái vật đây. Cậu thì sao?”
“Không.”
“Thế à, thế có nghĩa là phía duy nhất được hưởng tiền từ việc giết quái vật là bọn tôi nhỉ? Nếu cậu không thích điều này thì gửi mã Thợ săn lại cho tôi sau. Tôi sẽ ghi tên cậu vào yêu cầu chung xử lý quái vật đó sau cho. Nếu cậu không nhận được gì kể từ giờ đến hết ngày thì có nghĩa là tất cả phần thưởng đã được gửi cho bọn tôi. Chào nhé, Peppa! Đi thôi!”
Bosch gọi Peppa rồi đứng dậy và rời đi. Peppa đi theo sau trong khi có một ánh mắt không thân thiện với Colbert.
“Chào nha, cựu Thợ săn! Nếu còn chiến đấu tốt như vậy thì nên trở lại ra ngoài đó đi.”
Thấy Peppa vẫn không ngừng để lại mấy lời đâm thọc, Colbert chỉ biết cười gượng.
Akira đã nghe cuộc trò chuyện đó, cậu thản nhiên nói.
“Hỏi thế này có hơi trễ, người quen à?”
“Ừ, chúng tôi từng cùng một đội Thợ săn. Ừ, tôi đã bỏ đội, bọn họ ghét tôi cũng đúng thôi. Mọi chuyện là vậy. Còn bây giờ hãy quay về thôi… Revin!! Chúng ta rời khỏi đây!! Anh muốn ở lại thì tùy, nhưng nói trước cho mà biết, chúng tôi không đợi đâu đấy biết chưa?!”
Revin dừng việc phân loại đồ nhặt và hoảng loạn xếp những món đồ mà anh ta đã chọn xong. Đám Erio cũng bối rối chuẩn bị sắp xếp để rời khỏi nơi này.
Trong khi đó ở phía bên kia dinh thự, Tiol bất chợt dừng ăn lại và trừng mắt nhìn vào bức tường. Chính xác mà nói, cậu đang nhìn về hướng mà Akira đã chiến đấu với quái vật. Tiol có thể nhìn xuyên qua tường và nhìn thấy khung cảnh mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Một ngôn ngữ kỳ lạ không phải của con người hiện lên trong tầm nhìn cường hóa của Tiol. Dòng chữ có nghĩa ‘hoàn toàn bị hủy diệt’, ‘hỏa lực áp đảo’ và ‘nên rút lui’. Tiol hiểu những dòng chữ đó, cậu tỏ ra khó chịu.
Tiol sau đó quay sang nhìn về hướng khác. Cậu đưa cánh tay trái đã biến thành một khẩu súng lớn ngắm vào bức tường. Một tiếng súng lớn phát ra và rất nhiều lớp tường đã bị bắn nát. Phát bắn còn đi ra bên ngoài dinh thự.
Tiol đi qua những cái lỗ được tạo ra và rời khỏi dinh thự. Cậu chạy qua sân vườn và biến mất vào nơi hoang dã.