Tsubaki đưa Akira và Alpha đến một căn phòng trông giống như nhà kho. Một căn phòng rất rộng, trần cao. Bên trong có các kệ hàng xếp ngay ngắn và từng kệ hàng đều chứa di vật thế giới cũ.
Akira hơi choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt khi cậu liếc vào nhìn từ cửa ra vào. Một Thợ săn bình thường chắc sẽ phát điên khi thấy cảnh tượng này, nhưng cậu chỉ cần mất một lúc để hiểu được khung cảnh ở trước mắt. Cậu cảm thấy rắc rối nhiều hơn là vui vẻ.
Akira xuống xe và đứng yên tại chỗ, Alpha mỉm cười và bảo cậu hãy bắt đầu làm việc.
[Ừm, cô ta đã bảo chúng ta hãy ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt ngay khi xong việc, thế nên bắt tay vào làm việc nhanh thôi nào.]
[Alpha, cô giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra được không?]
[Tôi sẽ giải thích trong lúc làm việc. Nếu chúng ta không rời đi trước khi tâm trạng của cô ta chuyển xấu thì sẽ bất ổn lắm.]
[D-được rồi!]
Akira bắt đầu làm việc. Cậu lấy một cái balo từ chiếc xe máy và lấy ra thêm nhiều balo từ bên trong cái balo đó.
[Cô gái đó là AI quản lý của tòa nhà Tsubakihara này. Nói là quản lý của tòa nhà này, nhưng cô ta cũng quản lý cả khu vực xung quanh tòa nhà này nữa. Khu vực xung quanh nơi này được chăm chút kỹ lưỡng hầu hết đều nhờ vào cô ta. Dù không làm hết mọi việc, nhưng cậu cứ xem cô ta như một người sẽ chịu trách nhiệm cho việc duy trì khu vực này đi.]
Trên những cái kệ có đủ thể loại di vật, Akira không thể mang hết về nhà được. Vì thế cậu tìm kiếm xung quanh căn phòng và chọn ra những món di vật trông có vẻ đáng giá nhất.
[Nhớ lúc chúng ta lái xe lòng vòng khu này kể từ lúc chúng ta đến thành phố này không? Đúng như cậu nghĩ đấy, tôi đang tìm một tòa nhà với an ninh không quá chặt chẽ. Tôi đang tìm một tòa nhà với an ninh đã bị suy thoái theo thời gian để tìm di vật. Nhưng đáng tiếc, tôi vẫn không thể tìm nổi một nơi tốt như vậy.]
Cậu tìm thấy những chiếc hộp làm từ vật liệu trong suốt giống như kính hoặc nhựa. Chiều cao của những chiếc hộp chỉ đến 4cm. Bên trong có những đồ vật hình cầu dường như được làm từ cao su hoặc kim loại. Còn có những chiếc hộp khác có vật hình khối, hình tam giác hoặc thậm chí là bột ở bên trong. Alpha nói với cậu rằng những món đồ đó nói chung đều là một loại máy thông tin của thế giới cũ, thế nên Akira ưu tiên nhét những món đồ đó vào trong balo.
[Tôi đã chọn nơi này vì cho rằng nó có an ninh thấp, nhưng đúng như tôi nghĩ, vẫn quá nguy hiểm. Tôi biết họ sẽ không dùng hết lực lượng chỉ để đánh với một người, nhưng tôi không rõ họ sẽ dùng bao nhiêu lực lượng. Cũng sẵn nói, chúng ta không thể trở về tay không, thế nên tôi đã có một thay đổi trong kế hoạch.]
Trên những cái kệ cũng có một số loại vải. Một số trông như trang phục làm việc hoặc trông như đồng phục, tất cả đều có thiết kế của thế giới cũ. Akira cũng tìm thấy một số vật phẩm khác mà cậu có thể tìm thấy ở những cửa hàng ở thời đại này. Tất cả vật phẩm bao gồm quần áo đều được nhét hết vào những chiếc hộp.
[Tôi đã thực hiện một thỏa thuận với cô gái đó là để chúng ta lấy hết đồ vật đã hết hạn. Đổi lại chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Tôi nói nghe có vẻ bình thường thế thôi chứ đây là kết quả từ một cuộc đàm phán rất căng go đấy. Nếu lượng thông tin trong cuộc đàm phán được viết ra bằng chữ thì có thể mất đến 100 năm đấy. Có thể làm ra được một thỏa thuận như thế này chính là một trong những điều tuyệt vời đến từ hỗ trợ của tôi đó. Tất nhiên nếu không có tôi thì sẽ không thể nào làm được thỏa thuận này đâu. Nhớ lúc mà cậu đang cố nói chuyện với AI quản lý của tòa nhà Seranthal không? Lần đó, cô ta còn không thèm trả lời cậu mà cậu nhớ không? Nếu không có hỗ trợ của tôi thì bình thường đúng ra sẽ như thế đó.]
Trong số đồ vật quần áo có cả đồ lót cho phụ nữ. Cậu do dự, nhưng vì cậu đã kiếm được một số tiền tương đối cao với loại vải này nên Akira đã tự nói với bản thân rằng những món di vật này sẽ hoàn hảo để mang về trong trường hợp cậu bị hạn chế về không gian, thế nên cậu quyết định lấy chúng luôn.
[Cô ta đích thân xuất hiện là vì tôi đã thực hiện được thỏa thuận đó. Cô ta đã nói rằng cô ta sẽ để cho chúng ta vào nếu như chúng ta có thể tự đến được nơi này, nhờ chiếc xe máy mà chúng ta không hề gặp một chút vấn đề nào cả. Không phải cậu nên thấy vui khi có chiếc xe máy này sao?]
Akira cũng tìm được đồ lót cho đàn ông, cậu nghĩ bản thân về sau có thể cũng sẽ dùng đến nên cậu lấy cả một hộp. Dù sao cậu cũng cần phải thay quần áo liên tục vì cậu hay bị dính máu. Một vài loại đồ lót cậu tìm thấy còn được làm từ chất liệu vải mạnh đủ để làm áo giáp. Nhưng đối với cá nhân cậu, miễn là cậu có thể giặt và mặc lại thay vì vứt đi là đã quá đủ với cậu rồi.
[Nhân tiện, có vẻ nhà kho này dùng để chứa những đồ vật đã quá hạn. Thế nên nói chung những vật phẩm ở đây không khác gì rác.]
Tay Akira dừng lại ngay lúc cậu nghe câu nói đó và cậu quay sang nhìn Alpha.
[Rác á?]
[Ừ!]
Akira nhìn xung quanh một lần nữa. Xung quanh cậu có rất nhiều kệ hàng, tất cả đều chứa di vật vẫn còn trong tình trạng tốt.
[Vậy là số di vật này… Tất cả đều là đồ vật đã hết hạn à? Tất cả luôn sao? Vì là rác thải nên sẽ bị vứt đi sao?]
[Ừ, đó chính là lý do mà cô ta để cho chúng ta lấy miễn phí đó. Thế nên lụm nhiều nhất có thể đi.]
Akira ngạc nhiên, nhưng cũng tỏ ra mâu thuẫn. Nếu một món di vật ở đây được tìm thấy ở phố ổ chuột thôi là chắc chắn sẽ gây ra tranh chấp đến mức có thể có thương vong. Vậy mà nơi này chỉ xem như rác thải bị vứt đi. Cậu hoàn toàn thấy sốc.
[...Lãng phí thật đấy. Số di vật ở đây đều còn trong tình trạng rất tốt và tôi cảm giác như sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ chúng so với số di vật tôi tìm được ở tàn tích nhà ga Yonozuka. Đối với tôi, chúng không phải là rác.]
[Chúng là vật phẩm hết hạn, không phải bị hỏng hay gì hết. Một số bị hết hạn chỉ là vì đã lỗi thời. Hoặc cũng có thể là đồ vật bị thay thế sau một khoảng thời gian nhất định. Số đồ vật ở đây được đăng ký là đã hết hạn trong hệ thống dù không bị hỏng hay bị lỗi. Vì sẽ không có ai mua và dùng đến nên chúng sẽ được tái chế và trưng bày để bán, cuối cùng là thu gom lại rồi tiêu hủy - chu kỳ này sẽ diễn ra mãi mãi.]
Alpha nói một cách thản nhiên. Nhưng Akira lại có một cảm giác khó tả, cảm thấy nghi ngờ và một cảm xúc gần giống như cô đơn. Cậu nói với sự nghiêm túc.
[...Tại sao họ lại làm như vậy?]
[Hừm, cậu hỏi thì tôi trả lời vậy. Thực ra có nhiều lý do lắm. Hệ thống cốt lõi quản lý nơi này không có vấn đề gì với việc này dù đối với người thường thì có thể trông rất vô nghĩa. Đó là lý do mà họ liên tục làm việc này. Trường hợp như thế này cũng áp dụng đối với hầu hết các AI quản lý khác, thế nên họ mới không dừng hệ thống đó lại. Cho dù có một số AI với trí thông minh tốt hơn và đã thắc mắc về hệ thống nhưng trừ khi họ có quyền để thay đổi hệ thống, không thì họ sẽ không thể dừng cái vòng lặp này lại.]
[Ra là vậy sao?]
[Ừ, thế đó, nhưng đương nhiên vẫn có một số ngoại lệ. Nếu một số AI ưu tiên ý kiến cá nhân hơn là quy tắc, họ có thể sẽ bỏ qua luật lệ và áp dụng một vài thay đổi. Ví dụ, một vài AI có thể sẽ thích nghi để trao đổi với người ở thời đại hiện tại. Những AI này có thể là lý do mà một vài công ty lớn có thể giao dịch với họ bằng Chrome. Một số AI này thậm chí còn thích nghi để trao đổi với con người ở thời đại hiện tại bằng tiền tệ thời hiện tại đấy. Một số AI cũng có thể đã được bí mật đưa vào hàng ngũ của Tập đoàn chính phủ rồi.]
Akira lắng nghe một cách đầy hứng thú.
[Nói sao nhỉ… Đúng là ghê gớm thật.]
Alpha mỉm cười thích thú.
[Ừm, nếu nói đến những khả năng thì đó là những khả năng có thể xảy ra đấy. Thêm nữa là đừng có dừng tay lại, tiếp tục gom đồ đi chứ. Cô ta đã bảo hãy rời đi sớm nhất có thể, chúng ta phải nhanh lên.]
Akira bối rối quay trở lại thu thập di vật.
Khi đã xong, Akira nhìn lại chiếc xe máy với đống di vật chất ở trên và thì thầm. Những chiếc balo mà cậu dùng là loại có thể mở rộng diện tích thêm một phần, và Akira đã nhét đầy di vật vào trong những cái balo đó trước khi chất lên xe. Cậu cũng nhét vào phía sau áo choàng một vài món di vật nhỏ. Nhưng dù vậy cậu vẫn còn một chút chỗ trống để chứa thêm đồ.
[Hừm, Alpha, tôi cảm giác như chúng ta vẫn có thể lấy thêm được di vật.]
[Không, nhiêu đây là quá đủ rồi.]
[Nhưng, tôi vẫn có thể nhét vào thêm một vài món di vật nữa mà?]
[Nếu cậu mang theo quá nhiều di vật thì cậu sẽ đánh rơi chúng trên đường về mất. Chưa kể đến, quá nhiều di vật sẽ cản trở cậu di chuyển tự do trong trận chiến. Bỏ qua đi được không?]
Akira hơi chau mày, tỏ ra khó chịu, nhưng cậu liền lắc đầu và leo lên xe máy.
[Cô nói đúng, tham lam quá sẽ khiến tôi mất mạng về sau.]
Alpha cười gượng và nói.
[Nói thật thì tôi nghĩ cậu đã tham lam đủ ở nơi này rồi. Chưa có gì đảm bảo rằng cậu sẽ mang hết số di vật này về trong trường hợp gặp phải quái vật trên đường về. Hãy nhớ lấy điều này.]
[Thế thì tôi sẽ để lại việc tìm lối đi an toàn cho cô để chúng ta không phải đối đầu với quái vật vậy.]
Alpha mỉm cười tinh nghịch với Akira.
[Đương nhiên rồi, cậu không nhắc tôi cũng sẽ làm như vậy. Nhưng còn tùy vào may mắn của cậu nữa. Hãy mong cậu đừng hết may mắn vì đã đến đây một cách an toàn và thu thập hết số di vật đó.]
Akira cười gượng và lên ga từ từ.
Khi Akira rời khỏi nhà kho, Tsubaki đang đứng ở gần đó chờ cậu. Trên mặt cô ta không hề mỉm cười, cô ta chỉ nhìn Akira bằng vẻ mặt công nghiệp và vô cảm.
Akira cảm thấy khó xử. Dù cậu đã quen bị người ta nhìn với vẻ khinh miệt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Tsubaki nhưng đang nhìn một tên cướp dám hiên ngang lấy đồ trong khi cô ta không thể ngăn chặn lại.
Akira vô tình cúi chào với Tsubaki.
“...Uh, ừm, tôi xin phép rời đi nhé.”
“Xin cẩn thận trên đường về ạ.”
“À, vâng, tất nhiên rồi.”
Khi Akira chuẩn bị đi qua Tsubaki với trạng thái khó xử, cô ấy bất ngờ nói.
“Tôi có thể hỏi cậu một điều không?”
“Ừ, được, là gì thế?”
“Có vẻ cậu đang dùng toàn bộ băng thông chỉ cho một kết nối, cậu thật sự thấy ổn sao?”
“Eh?”
Akira nghiêng đầu bối rối. Cậu không hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó, Alpha đột nhiên chen vào với nụ cười như mọi khi.
[Không sao hết. Việc đó là để duy trì hoàn toàn hỗ trợ của tôi vì sự an toàn của cậu ấy. Thế nên hoàn toàn ổn, đúng hơn thì, cô đừng có lo chuyện bao đồng được không?]
Alpha và Tsubaki trừng mắt nhìn nhau. Giữa họ không hề có sự thân thiện nào.
[Akira, đi thôi.]
[Eh? À, được.]
Alpha tăng ga xe máy. Akira hơi bất ngờ, nhưng cậu lập tức lấy lại thăng bằng. Tsubaki vẫn quan sát Akira rời khỏi tòa nhà cho đến khi hình bóng cậu biến mất hoàn toàn.
Akira ở trên xe đang lái xe xuống trên bức tường của tòa nhà Tsubakihara với một tốc độ tương đối nhanh. Cậu chau mày khi thấy mặt đất ngày càng gần hơn.
[Alpha, không phải chúng ta đang đi quá nhanh đó chứ?! Tôi đã nói là hãy lái xe an toàn hơn mà?!]
[Thế này an toàn hơn so với việc bánh xe dính vào tường vì tính năng dính của nó sẽ tự kích hoạt nếu chúng ta đi chậm và như thế có thể sẽ khiến chiếc xe máy bị trượt. Đây là phương pháp an toàn nhất rồi. Mặt đất không còn xa nữa, nắm chặt tay lái thêm một chút nữa đi.]
[Tôi phải nói là tiêu chuẩn lái xe an toàn của cô có vấn đề rồi đấy!]
Akira cười gượng. Tất cả những câu hỏi và thắc mắc trong đầu đều biến mất hết.
Bánh xe tiếp tục dính vào tường cho đến khi chiếc xe máy đi qua phần đường cong nối liền giữa mặt đất và bức tường. Khi chiếc xe đã xuống mặt đất, nó chạy chậm lại theo tốc độ giới hạn và giữ nguyên tốc độ đó. Akira đã bình tĩnh hơn vì đã xuống mặt đất một cách an toàn, câu hỏi mà cậu định quên đi lại xuất hiện trong tâm trí cậu.
[Nè, Alpha, lúc Tsubaki nói gì đó về băng thông nghĩa là sao?]
[Ồ, cậu tò mò sao?]
[...Ừ, một chút.]
Để duy trì mối quan hệ thân mật với Akira, Alpha đang tích cực cản trở cậu ấy hỏi những câu hỏi về những chủ đề như thế này.
Tất nhiên điều đó không có nghĩa là những tò mò của Akira về những chủ đề này sẽ hoàn toàn biến mất. Cậu đã dùng câu hỏi của Tsubaki để làm cái cớ vì đó là một câu hỏi từ bên phía thứ ba về chủ đề mà Alpha đã bảo cậu không nên hỏi.
Alpha nhìn Akira và thấy rằng nếu nói với cậu ấy đừng nên hỏi những câu hỏi như thế có vẻ là một nước đi không hay. Nên cô mỉm cười thản nhiên và nói.
[Cậu là người có thể kết nối đến miền thế giới cũ và cậu đang dùng kết nối đó để tải thông tin từ mạng lưới thế giới cũ. Hình ảnh và giọng nói của tôi đều được truyền tải từ mạng lưới đó. Nhưng tốc độ và lượng thông tin được truyền tải thông qua mạng lưới đó có giới hạn. Hiện tại, tất cả dung lượng kết nối của cậu chỉ được phân bổ để truyền thông tin với tôi thôi, đó là lý do mà lúc nãy cô ta đã nói như vậy.]
[Việc đó không tốt sao?]
[Không hẳn. Không phải là vấn đề gì to tát. Bởi vì cậu cần có đủ băng thông để duy trì hỗ trợ mà tôi cung cấp cho cậu. Hơn nữa, nếu tôi lấy phần lớn băng thông của cậu, cậu sẽ có thể duy trì kết nối tốc độ cao ngay cả khi đã dùng đến chức năng lọc thông tin để bảo đảm an toàn. Như lần đó, cậu nhớ không, vào lúc cậu gặp một cô hầu gái mà tôi không thể nhìn thấy ở tàn tích khu dân cư Higaraka đó nhớ không? Trong viễn cảnh tệ nhất, điều đó có thể giết chết cậu đấy. Nhờ tôi đặt bộ lọc trong kết nối nên cậu mới an toàn. Thế nên đó không phải là điều mà cậu nên lo lắng.]
[Chà, nghe thì đúng là không có vấn đề thật, nhưng tại sao Tsubaki lại nói như thế chứ?]
[Tôi nghĩ chỉ là ý kiến cá nhân thôi. Cậu biết là tôi có thể điều khiển cơ thể cậu thông qua đồ gia cường đúng chứ? Giống như những người ghét điều đó, có thể có một số người không thích băng thông của họ bị dùng chỉ cho một kết nối. Điều đó cũng tương tự với chức năng lọc. Tôi nghĩ cô ta đang muốn nói như thế.]
[Hừm, thế thôi sao?]
Dù Akira đã hiểu lời giải thích của Alpha, nhưng cậu cảm giác như điều đó là chưa đủ để Alpha chen vào như lúc nãy. Khi cậu vừa nói như thế, Alpha cười nhạt và nói.
[Đây chỉ là dự đoán của tôi, không phải tôi muốn nói xấu cô ta hay gì. Nhưng nếu phải nói thì có thể cô ta muốn cậu mở rộng băng thông để cô ta có thể kết nối với cậu.]
[Tại sao chứ?]
[Nếu cô ta kết nối được với cậu, cô ta cũng có thể nói chuyện qua suy nghĩ với cậu. Như thế thì cô ta sẽ có thể đưa ra thỏa thuận với cậu mà không cần thông qua tôi. Lý do tôi chen vào là để ngăn chặn điều đó. Đơn giản mà nói, là để cậu không ngoại tình đó.]
Alpha nói như vậy và mỉm cười tinh nghịch với Akira, cậu giật thót khi thấy biểu hiện của cô ấy.
[N-ngoại tình á…]
Alpha tiến sát lại gần mặt Akira và mỉm cười thích thú.
[Tôi tin tưởng cậu sẽ nói không khi được cô ta đưa ra yêu cầu 10 tỷ Chrome và những dịch vụ khác chỉ để quên đi yêu cầu từ cô gái mà cậu không thể chạm vào này. Nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn chút nào, càng không ổn khi cậu bí mật làm chuyện đó.]
Alpha tiến sát lại gần Akira đến mức nếu như cô ấy có cơ thể thật, cậu sẽ có thể cảm nhận được thân nhiệt của cô ấy với khoảng cách gần như vậy. Thế là Akira vô tình rụt mặt lại, cậu cười gượng và nói.
[Đừng lo. Tôi vẫn sẽ ưu tiên yêu cầu của cô thôi. Dù gì thì tôi cũng đã nợ cô rất nhiều ân tình rồi. Tôi không muốn bỏ qua điều đó.]
[Thế sao? Cảm ơn cậu, tôi rất vui khi nghe cậu nói như thế.]
Alpha mỉm cười trông rất hạnh phúc, sau đó cô ấy quay trở lại tư thế ban đầu.
Akira cố gắng bình tĩnh lại và đưa mắt nhìn ra phía trước. Cậu nghĩ.
(Điều này có nghĩa là Alpha chưa hoàn toàn tin tưởng mình sao? Hừm, mình đúng là đã bỏ qua lời cảnh báo của cô ấy chỉ để đi càn quét một băng nhóm lớn, mình còn suýt chút mất mạng trong trận chiến mà mình đáng lẽ có thể tránh được. Cô ấy như thế cũng đúng mà nhỉ? Có vẻ mình buộc phải làm công việc Thợ săn một cách đàng hoàng thôi, có trang bị tốt hơn, cố gắng tập luyện tốt hơn, và có được một chút sự tin tưởng từ cô ấy.)
Akira nghĩ như thế, cậu quyết tâm và quyết định không lo lắng về điều đó nữa.
Cậu thực ra đã bị lừa. Dù Alpha không nói dối, nhưng cô cũng không nói hết mọi thứ cho cậu ấy.
Khi Akira giữ băng thông kết nối chỉ cho Alpha thì nó cũng từ từ biến chuyển để phù hợp với kết nối của Alpha. Dù hiện tại phần lớn băng thông của Akira vẫn là băng thông dùng cho mục đích chung, nhưng dần thôi thì tất cả băng thông sẽ bị chuyển đổi thành băng thông cho mục đích sử dụng của Alpha. Alpha không hề nói một lời nào về điều này cho Akira.
Ngay từ đầu, Akira chính là người đã cho phép Alpha điều chỉnh băng thông của cậu ấy. Đương nhiên bản thân cậu ấy cũng không biết mình đã cho phép từ lúc nào.
Cần phải có rất nhiều sức mạnh để thay đổi hợp đồng đã được ký kết và Akira hiện tại không có sức mạnh như vậy. Không ai biết rằng liệu cậu có đủ sức mạnh để thay đổi hợp đồng trước khi hoàn thành yêu cầu của Alpha hay không, hay loại sức mạnh như thế có tồn tại trong thế giới này hay không.
***********
Khi đã ra khỏi khu vực do Tsubaki quản lý, khung cảnh đã trở lại là một thành phố bỏ hoang, xung quanh toàn là đất đá và tòa nhà đổ nát. Akira thở dài và cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy khung cảnh này.
[Nói thế này có hơi kỳ lạ nhưng tôi cảm thấy bình tĩnh hơn khi ở nơi như thế này, dù, thực tế thì chúng ta vẫn còn đang ở trong tàn tích thế giới cũ.]
[Ừm, phần sâu bên trong của tàn tích đã được trải dài ra ngoài và không có vạch kẻ nào để chia cách phần bên trong và vùng ngoại ô của tàn tích. Nhưng nếu nói rằng khu vực ở phía xa căn cứ tiền tuyến có những con quái vật mà Thợ săn không xử lý được, thế thì ở đây đã là phần bên trong của tàn tích cũng đúng. Dù tôi biết nó chắc chắn sẽ thay đổi khi căn cứ tiền tuyến xây xong con đường đi sâu vào trong tàn tích.]
Akira hậm hừ.
[Họ đang xây con đường đó rồi không phải sao? Nếu tối nhớ không sai, Elena-san và Sara-san đang thực hiện một yêu cầu liên quan đến việc đó… Nếu mọi chuyện trôi chảy, con đường đó sẽ được xây thẳng đến khu vực giống như của tòa nhà Tsubakihara phải không? Không phải như thế sẽ nguy hiểm à?]
Akira nghĩ rằng nếu con đường đó được xây dài như vậy, lũ drone mạnh mẽ với thiết bị ngụy trang sẽ truy dấu ngược lại con đường đó đến căn cứ tiền tuyến và sẽ dẫn đến thảm họa. Trong viễn cảnh tệ nhất, không nói đến căn cứ tiền tuyến, lũ quái vật đó có thể sẽ đến cả thành phố Kugamayama.
[Tôi chắc Ban quản lý thành phố cũng đã nghĩ đến phương án đó rồi. Tôi đảm bảo họ sẽ gửi đội phòng thủ hay gọi về những Thợ săn đang được gửi đi làm việc ở những nơi nguy hiểm hơn… Tôi đảm bảo cậu cũng sẽ được gọi cho mà xem.]
[Tôi sẽ từ chối ngay. Lần này tôi sẽ không nhận một yêu cầu nào từ Ban quản lý thành phố nữa đâu.]
Akira tỏ ra cực kỳ bực bội, Alpha thấy vậy thì mỉm cười tinh nghịch. Akira không muốn bị đưa vào bệnh viện thêm một lần nữa.
Sau đó biểu hiện của Alpha trở nên nghiêm túc hơn, đồng thời cô cũng cường hóa tầm nhìn của Akira.
[Akira, chúng ta có địch.]
[Đã rõ. Hừ, ngay từ đầu, tôi cũng đã không mong rằng chúng ta sẽ quay về mà không gặp quái vật.]
Akira thản nhiên nói như vậy rồi chuyển sang trạng thái chiến đấu. Cậu thả một tay ra khỏi tay lái và với lấy khẩu súng bắn tỉa CWH. Đúng lúc đó thì mặt Akira tái nhạt.
Akira thấy rất nhiều tín hiệu quái vật đang đuổi theo cậu từ phía sau trong tầm nhìn cường hóa của mình. Ban đầu, lúc Alpha cảnh báo cậu thì mới chỉ có một tín hiệu, nhưng rồi nó lập tức nhảy lên bốn, rồi đến tám, và giờ đã là hai mươi.
[...Không phải là quá nhiều sao?]
[Chúng là bầy Chó chiến binh. Nhưng tôi không rõ đó là một bầy lớn hay là do nhiều bầy kết hợp lại.][note54903]
Akira nhớ lại trải nghiệm trong quá khứ khi nghe lại cái tên chó chiến binh. Chúng là bầy quái vật mà cậu không thể đấu lại vào lúc mà cậu đến tàn tích Kuzusuhara chỉ với mỗi khẩu súng lục. Cái con duy nhất mà cậu giết chết chỉ là con chó đã bị lỗi.
Nhưng cậu bây giờ đã không còn như quá khứ. Cậu có hỏa lực mạnh hơn, đồ gia cường tốt hơn, có thêm hỗ trợ từ Alpha. Cậu hiện tại có thể nhẹ nhàng xử lý bầy đó. Cậu nghĩ đây là cơ hội tốt để kiểm tra xem cậu đã trưởng thành bao nhiêu kể từ lúc đó khi nhìn vào bầy chó chiến binh. Nhưng khi thấy bầy chó cậu phải chau mày.
[...Không phải mấy con chó chiến binh này bự hơn bình thường sao?]
[Bọn chúng bắt nguồn từ khu vực gần phần bên trong của tàn tích mà. Cơ bản thì chúng khác biệt so với họ chó cùng loài nhỏ hơn mà cậu có thể tìm thấy xung quanh vùng ngoại ô của tàn tích.]
Akira nghĩ rằng bầy chó chiến binh này chỉ được trang bị một vài khẩu súng lớn không dùng để chiến đấu với con người. Nhưng lũ chó chiến binh ở trước mặt cậu có súng pháo, súng cối, tên lửa, súng hạng nặng và cơ thể chúng thì to khỏe để mang theo những món vũ khí đó.
[Akira, chúng ta sẽ chạy nhanh hết mức. Tôi sẽ nắm toàn quyền điều khiển xe máy, cậu hãy cố gắng bắn vào đầu bọn chúng. Thêm nữa, nhớ bám chắc vào, xe sẽ hơi rung lắc đấy.]
[Đã rõ!]
Akira ngắm súng ra phía sau, đồng thời hai cánh tay trên xe máy cũng bắt đầu di chuyển. Súng phóng lựu A4WM và minigun DVTS gắn trên hai cánh tay bắt đầu ngắm vào những con chó chiến binh đang lao đến. Akira tập trung ngắm vào một con và bóp cò.
Súng bắn tỉa CWH có đủ hỏa lực để tiêu diệt một chiếc xe tăng, trong khi lựu đạn từ súng phóng lựu A4WM có sức công phá có thể phá nát đống đất đá, súng minigun DVTS có thể biến quái vật thành thịt xay. Ba khẩu súng đều khai hỏa cùng lúc.
Âm thanh súng đạn xen lẫn tiếng chó hú của lũ chó chiến binh. Những khẩu đại bác có thể tiêu diệt xe tăng, những quả tên lửa có thể phá hủy tòa nhà, những khẩu súng máy có thể bắn xuyên thép dày, tất cả những khẩu súng trên lưng chúng đều bắn về phía Akira.
Vùng hoang dã lẻ bóng tràn ngập tiếng súng đạn ngay lập tức.
Chiếc xe máy của Akira lướt như gió trong tàn tích, Alpha dùng kỹ năng tính toán siêu việt để dự đoán điểm rơi của tên lửa và đường bay của những viên đạn, sau đó nhanh chóng điều khiển chiếc xe máy lướt qua những kẽ hở đó.
Những vụ nổ từ súng phóng lựu A4WM của Akira đang khiến lũ quái vật chậm lại, trong khi súng minigun DVTS đang bắn hạ những quả tên lửa đang lao đến.
Những quả tên lửa bị làm trệch mục tiêu và trúng vào những tòa nhà, phá nát những tòa nhà đó. Alpha nhanh chóng đảo tay lái sang trái sang phải để né tránh đống đất đá đổ xuống. Đúng lúc con đường phía trước bị chặn mất, cô lái chiếc xe máy lên trên tường tòa nhà để vượt qua đống đá chặn đường.
Lũ chó chiến binh không quan tâm đến đống đất đá chặn đường, chúng dùng cơ thể to khỏe của chúng để đột phá qua đống đất đá. Akira đã thử rẽ một vài đường và tận dụng những tòa nhà để tránh khỏi những đường đạn, nhưng có vẻ cậu không thể chạy thoát khỏi lũ chó với tốc độ không phù hợp với kích cỡ của chúng.
Akira đang ngắm bắn trong một tình huống không hề lý tưởng. Tâm ngắm của cậu lắc lư trái phải theo chuyển động của chiếc xe máy. Chưa nói đến là chiếc xe máy đôi khi còn chạy lên tường nhà. Trong tình hình hỗn loạn đó, cậu chỉ có thể tập trung đến mức tối đa mỗi khi chuẩn bị bóp cò, khi khả năng nén thời gian đạt đến giới hạn, cậu cẩn thận ngắm khẩu súng trong thế giới gần như bất động trước khi bóp cò.
Dù hỏa lực của viên đạn đặc biệt sẽ bị giảm đi theo khoảng cách càng xa, nhưng nó vẫn có thể gây ra một vết thương chí mạng vào đầu của lũ chó vì lũ chó chiến binh yếu hơn xe tăng. Những con chó chiến binh mất đi bộ não liền khập khiễng ngã xuống mặt đất và chết.
Akira thở ra một hơi dài trước khi chuyển đến mục tiêu tiếp theo. Nhưng cậu liền kinh ngạc trước những gì mà mình nhìn thấy, những con chó chiến binh đã bị cậu bắn chết bắt đầu cử động lại. Chúng từ từ đứng lên và ngắm súng vào cậu.
[Alpha! Lũ quái vật đó vẫn sống dù đã bị tôi bắn vào đầu kìa!?]
[Akira, bình tĩnh chút đi. Có thứ gì đó khác đang điều khiển chúng từ xa thôi. Điểm yếu của chúng vẫn như vậy, nằm ở đầu.]
[Kẻ địch như thế cũng có ở đây nữa à!?]
[Nếu cậu chỉ phá hủy thiết bị điều khiển của bọn chúng và cơ thể chúng ít bị hư hại thì chúng vẫn có thể được dùng để chiến đấu nếu bị điều khiển. Đây có thể là một loại chương trình để đảm bảo chúng vẫn có thể chiến đấu sau khi đã mất đi thiết bị điều khiển. Akira, nạp đạn!]
Cánh tay của xe máy đưa khẩu súng minigun DVTS đến bên cạnh Akira. Cánh tay không có chức năng tự động nạp đạn. Mặc dù đang dùng băng đạn mở rộng nhưng nếu cứ xả đạn liên tục thì cũng sẽ mau chóng hết đạn.
Akira nhanh chóng nạp một băng đạn mới, khi đã xong khẩu súng minigun DVTS quay trở lại ngắm vào bầy quái đang lao đến và bắt đầu xả đạn. Cũng không lâu sau đó súng phóng lựu A4WM cũng cần phải nạn đạp. Akira cứ phải luân phiên nạp băng đạn và bắn bầy quái.
Những phát bắn của Alpha chủ yếu tập trung vào việc đàn áp kẻ địch, còn những phát súng dứt điểm là Akira sẽ thực hiện bằng súng bắn tỉa CWH. Đạn đặc biệt cho súng CWH không hề rẻ, mỗi lần Akira nạp băng đạn mới và vứt băng đạn trống đi, cậu cảm giác như bản thân vừa quăng đi một túi tiền lớn vậy. Cậu chỉ biết cắn răng cằn nhằn.
[Bọn chúng quá đông và quá mạnh, chuyện gì đang xảy ra thế này? Trên đường đến chúng ta không hề gặp một con nào không phải sao? Tại sao trên đường về lại đột nhiên xuất hiện nhiều thế này chứ? Thế mà tôi cứ tưởng vận xui của tôi đã hết khi mà có thể vào đây mà không gặp quái vật và có thể thu thập di vật thuận lợi như thế chứ.]
[Chắc là do bây giờ cậu mang theo di vật đấy. Bọn chúng có thể đã phản ứng khi cảm biến phát hiện ra có người mang theo rất nhiều hàng hóa bị đánh cắp.]
Akira không dừng bắn và trả lời.
[Hàng hóa bị đánh cắp? Nhưng đây là vật phẩm hết hạn và tôi được phép lấy mà không phải sao? Tôi hiểu hệ thống đang xem Thợ săn như kẻ cướp, nhưng lần này thì không đúng chứ?]
[Đối với quái máy móc dưới sự quản lý của hệ thống thành phố thì là vậy, nhưng đối với lũ quái vật hoang dã thì không. Tôi đảm bảo trong chương trình của chúng có rất nhiều lỗi. Cũng sẵn nói, một kẻ mang theo nhiều hành lý thế này trong tàn tích thì trông đúng là đáng ngờ thật.]
[Vậy đó là lý do mà bọn chúng săn bắn tôi đấy à? Gì mà phiền phức thế!]
[Nếu cậu đã hiểu rồi thì sẽ tốt biết mấy nếu như cậu tập trung chiến đấu và đừng cằn nhằn nữa.]
[Cô nói phải. Tôi đã cảm thấy tốt hơn vì biết rằng không phải do vận may của tôi rồi.]
Akira cười gượng và nói như vậy, cậu tiếp tục bắn hạ lũ chó chiến binh đang lao đến.