Rebuild World

chương 165: thương lượng với viola

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bình minh ló dạng, một nhóm khác đã đến căn cứ của Nhà Ezont. Bọn họ là người từ Drankam. Dù cuộc chiến vào tối qua chỉ diễn ra tại một nơi nằm giữa nơi hoang dã và phố ổ chuột, nhưng thành phố Kugamayama cũng không thể làm ngơ được. Họ đã phái Drankam đến đó vào buổi sáng để điều tra tình hình.

Drankam còn một lý do khác để đến đây. Họ đã phát hiện phương tiện của họ bị phá hủy trong khu vực này. Khi một phương tiện bị phá hủy thì thiết bị điều khiển của nó sẽ gửi tín hiệu cuối cùng về cho Drankam. Trước khi để Ban quản lý thành phố nghi ngờ rằng họ có liên quan đến trận chiến tối hôm qua, Drankam đã quyết định phải điều tra sự việc trước khi có yêu cầu từ Ban quản lý thành phố.

Khi Shikarabe đến nơi, anh nhìn xung quanh sân trước và chau mày.

“Một chiến trường không khác gì địa ngục.”

Ánh nắng sáng sớm đã chiếu hết sân trước, cảnh tượng không khác gì địa ngục. Xác chết nằm khắp nơi, vũng máu nằm ở mọi chỗ, cả khu vực tràn ngập mùi máu chỉ muốn phát nôn.

Yamanobe nhìn xung quanh với vẻ hơi kinh ngạc.

“Trời ơi, ở đây… Tôi đảm bảo số xác phải lên đến hàng trăm. Tính thêm những cái xác ở bên trong biệt thự nữa chắc lên đến hàng ngàn quá. Tôi không thấy có xác quái vật, trận chiến này là người giết người rồi. Trời, nói thật đó, chúng ta còn phải đối đầu với quái vật ở nơi hoang dã thế mà tại sao bọn họ còn lại đi bắn giết lẫn nhau chứ?”

Velga kiểm tra đống sắt vụn của những bộ giáp hạng nặng trong sân trước và hậm hừ.

“...Hmmm, bọn họ còn dùng cả thứ này để chiến đấu mà. Bọn họ chịu đầu tư phết đấy nhỉ? 100 hoặc thậm chí là 200 triệu Aurum cũng không đủ để trả cho mấy thứ này đâu. Bao gồm cả nhiên liệu và đạn dược mà bọn họ dùng vào tối qua nữa thì có khi trên cả 1 tỷ Aurum đấy chứ?”

Sau khi cả ba đều nêu lên ý kiến của mình trước cảnh tượng địa ngục trong sân trước, họ lập tức hành động để hoàn thành mục tiêu khi đến nơi này. Họ tìm kiếm chiếc xe của Drankam trong đống sắt vụn ở đây. Họ đã tìm thấy, chiếc xe trong tình trạng bị xẻ ra làm đôi, họ xé toạc phần bên trong chiếc xe và lấy hộp đen ra. Chiếc hộp có đầy đủ thông tin cho đến khi chiếc xe bị phá hủy.

Shikarabe kiểm tra thiệt hại trên chiếc hộp.

“Chà, cái này vẫn còn ổn. Cho dù đã bị hỏng thì cũng không phải lỗi của chúng ta.”

Velga nhìn vào vết cắt trên chiếc xe và nói.

“Chiếc xe này bị một thanh kiếm khổng lồ chém chăng? Có khi một trong những bộ giáp hạng nặng kia có thứ vũ khí đó nhỉ? Ai là người lái chiếc xe này đây? Shikarabe, anh tìm thấy gì không?”

“Không. Tôi không biết người lái là ai trừ khi phải kiểm tra ghi chép ở bên trong cái hộp này, tôi không biết ai là người lái. Cho dù có là ai thì người này đã lấy chiếc xe đi mà không có sự cho phép rồi. Ừm, vì chiếc xe đã bị biến thành một đống sắt vụn nên bên bảo hiểm sẽ không đền bù hoàn toàn đâu. Tôi không biết băng nhóm sẽ phải mất bao nhiêu cho chiếc xe, nhưng người lái chiếc xe này khó mà yên thân, chỉ khi còn sống thôi.”

Họ đã hoàn thành nhiệm vụ và thu hồi lại mục tiêu ưu tiên của mình, họ gọi cho Drankam. Drankam bảo họ quay trở về căn cứ sớm nhất có thể để kiểm tra ghi chép bên trong chiếc hộp. Shikarabe báo lại cho Yamanobe và Velga biết, khi đó thì Yamanobe nhận thấy Yumina cùng những cô gái khác. Yumina, Airi và 10 thành viên Drankam khác đã đi vào biệt thự.

Yamanobe nhướng mày và nói.

“Đó là những người trong đội của Katsuya phải không? Nhưng tôi không thấy Katsuya đi cùng bọn họ.”

Velga cũng nhận thấy, nhưng anh còn nhận thấy thêm một điều khác.

“Hmmm…? Không phải đó là Nergo sao? Anh ta đang làm gì cùng với cái nhóm đó thế?”

Shikarabe chau mày, khó chịu ra mặt và nói.

“Không biết, không quan tâm. Mặc kệ họ, chúng ta không có liên quan gì đến bọn họ hết.”

Thấy tâm trạng Shikarabe xấu đi khi nhắc đến cái tên Katsuya, Yamanobe và Velga cười gượng. Họ không muốn khiến tâm trạng của Shikarabe thêm xấu đi nếu cứ nhắc đến chủ đề đó. Vậy nên họ quyết định rời đi.

Cảnh tượng bên trong biệt thự kinh khủng cũng không kém bên ngoài sân. Dù nhóm của Yumina đã quen với việc giết chóc quái vật nhưng họ chưa từng chứng kiến tàn dư của một chiến trường giữa người với nhau lại kinh khủng đến thế này, một nửa thành viên đều xanh mặt và cảm thấy kinh hãi, nhưng họ vẫn tiếp tục tìm kiếm bên trong biệt thự này. Người duy nhất vẫn bình thản là Nergo. Vì nhóm này hầu hết là nữ, nên Nergo trông rất nổi bật vì hắn là cyborg.

Trong 4 cánh tay của Nergo đều có súng, hắn đang dẫn đầu nhóm Yumina và đảm bảo an toàn trong khu vực xung quanh. Yumina tỏ ra hối lỗi và nói.

“Xin lỗi vì đã kéo anh vào việc này. Dù là yêu cầu từ Mizuha-san nhưng tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi vì đã khiến anh phải giúp một việc nguy hiểm như thế này…”

Nergo đáp lại với giọng hăng hái.

“Không sao, cô không phải lo lắng. Katsuya-kun đã từng cứu tôi mà, tôi vẫn nợ cậu ta một ân huệ. Tôi rất vui khi được giúp đỡ.”

Nergo quan sát xem những thành viên khác tỏ ra như thế nào khi hắn nói như vậy. Một vài người thì tỏ ra biết ơn, một vài người thì không có phản ứng gì, một vài người thì không thể hiện nhiều cảm xúc. Nergo để ý kỹ từng người một.

“Nhân tiện, dù nói thế này có hơi kỳ nhưng nếu cô muốn thì tôi có thể tìm kiếm một mình được đấy. Tôi biết các cô là Thợ săn, nhưng cảnh tượng này hơi quá sức với các cô vì các cô vẫn còn trẻ. Nếu tôi tìm thấy gì đó thì sẽ liên lạc ngay, các cô có thể chờ đợi ở bên ngoài.”

Yumina thấy Nergo chỉ đang quan tâm đến họ. Nếu Katsuya thật sự ở bên trong biệt thự này, với khung cảnh hiện đang ở trước mặt họ thì cũng không lạ khi cậu ấy đã chết. Và nếu đúng như vậy, có khả năng cơ thể của cậu ấy sẽ không còn nguyên vẹn. Đúng là sẽ quá sức để cho cô và các bạn nữ khác nhìn thấy cảnh đó. Yumina cho rằng đó là lý do mà Nergo đã nói như thế.

Yumina biết rõ trường hợp đó có khả năng cao sẽ xảy ra, nhưng cô vẫn quyết tâm đáp lại.

“Không, thế thì đòi hỏi từ anh nhiều quá. Tôi cũng sẽ đi cùng, chúng tôi không sao.”

“...Ra vậy, cô dũng cảm thật.”

Nergo không nói thêm gì nữa và quay trở lại việc tìm kiếm.

(Nếu cậu ta còn sống thì tốt. Nói thật là nếu cậu ta đã chết, mình muốn thu hồi xác của cậu ta… Mà, mình còn có danh tiếng ở Drankam nữa, vậy nên cứ hành động vì mục tiêu lâu dài của chúng ta thôi.)

Nergo đưa ra quyết định đó trong cái đầu sắt của mình.

Họ đi vào sâu bên trong biệt thự hơn. Họ bắt được tín hiệu từ máy thông tin của Katsuya. Họ thử liên lạc nhưng không có trả lời. Họ chuẩn bị cho viễn cảnh tệ nhất, dùng dữ liệu từ tín hiệu đó để tìm Katsuya. Khi đến nơi, họ thấy một căn phòng toàn xác chết. Katsuya đang ngồi sụp trên sàn, cúi thấp đầu ở ngay giữa căn phòng.

Họ lập tức vây lấy Katsuya và hỏi thăm cậu ấy. Nhưng Katsuya không đáp lại, cậu ấy vẫn cúi thấp đầu với vẻ mặt u ám. Airi, Nergo và Yumina lùi một bước để quét qua căn phòng.

Yumina nhìn xung quanh căn phòng và chau mày. Căn phòng toàn là xác chết, sàn nhà phủ khắp nơi là máu. Airi còn hơi ngạc nhiên khi cô đếm số lượng xác chết bên trong căn phòng.

“Nhiều xác chết quá, là do Katsuya làm sao?”

“Có thể, nhưng không phải là tất cả đâu. Hơn nữa…”

Trong số những cái xác, Yumina nhìn vào một cái xác và tỏ ra buồn bã. Đó là cái xác của một cô gái nằm cách đó không xa Katsuya, đó là Alna.

Sau khi thấy như thế, Yumina đã hiểu ra mọi chuyện. Katsuya đến cứu Alna nhưng đã thất bại. Đây là lý do mà cậu ấy lại suy sụp như vậy.

Yumina chen cắt qua những cô gái đang bao vây lấy Katsuya, sau đó cô cúi thấp người trước mặt cậu ấy và nói.

“Katsuya, quay về thôi.”

Katsuya vẫn tỏ vẻ u ám, không hề đáp lại.

“Chúng ta cần phải đưa Alna về.”

Katsuya đưa mặt lên. Nhưng cậu ấy vẫn không đáp lại. Yumina biết đó là hành động duy nhất mà cậu ấy có thể làm, cô nắm lấy vai của Katsuya và đỡ cậu ấy đứng lên. Katsuya không chống cự.

Yumina liếc sang nhìn Airi. Airi gật đầu, cô chỉ vào xác của Alna và nói với những cô gái còn lại.

“Chúng ta cũng sẽ đưa cô ấy về, giúp tôi đi.”

Trên cơ thể Alna toàn máu. Họ lau sạch máu trên mặt cô ấy, nhưng cơ thể cô ấy toàn máu không khác gì những cái xác khác ở gần đó. Những cô gái chau mày khi thấy cảnh tượng này. Ánh mắt Airi trở nên sắc lẹm, khiến các cô gái giật thót. Khi đó thì Nergo bất chợt lên tiếng.

“Không sao, để tôi giúp một tay.”

Nergo lấy ra một cái túi xác ở trong balo và nhẹ nhàng đặt cơ thể Alna vào bên trong. Airi khi thấy Nergo giúp họ cất xác Alna thì cảm ơn.

“Cảm ơn.”

“Không sao đâu. Tôi nói rồi mà, tôi rất vui khi được giúp đỡ.”

Mang theo xác chết không phải là việc hiếm gặp đối với Thợ săn. Bởi vì thế mà Airi không thấy có gì lạ khi Nergo mang theo bên mình một cái túi xác.

Nhìn thấy xác Alna được cẩn thận mang đi, Katsuya lẩm bẩm khóc lóc.

“...Mình không thể bảo vệ cô ấy.”

Yumina nghe như thế thì vừa mỉm cười dịu dàng vừa buồn bã nói.

“...Tớ rất vui khi biết cậu vẫn còn ổn.”

Katsuya rời khỏi phòng cùng với sự giúp đỡ của Yumina. Trong khi Airi thì cẩn thận mang theo xác của Alna. Những cô gái khác cũng theo sau.

Nergo là người cuối cùng trong căn phòng, hắn nhìn qua căn phòng thêm một lần nữa và nghĩ.

(Tất cả những cái xác này có thể là do cậu ta gây ra, thật ấn tượng khi một mình cậu ta có thể làm như thế này. Mình nghĩ danh tiếng của cậu ta cũng nhờ vào điều này, có vẻ mình cũng cần phải điều chỉnh lại thôi… Mà, không quan trọng nữa, nếu đúng thật là vậy thì cũng không thay đổi kế hoạch của mình. Mình cần phải xác nhận lại với những người khác nữa, chuyện này để sau vậy.)

Nergo cũng rời khỏi phòng không lâu sau đó.

Nhóm của Katsuya rời khỏi biệt thự. Họ vào một chiếc xe bọc thép đậu ở bên ngoài biệt thự và quay trở về Drankam.

Katsuya ngồi trên ghế dài ở giữa Yumina và Airi trong chiếc xe bọc thép. Cậu trông vẫn thất vọng, nhưng sau khi rời khỏi chiến trường thì cậu đã bình tĩnh lại được một phần. Giúp cậu có thể suy nghĩ được một chút và cậu dùng chút thời gian này để nhớ lại một câu nói nhất. Cậu đã cố gắng loại bỏ câu nói đó ra khỏi tâm trí nhưng dù có thế nào thì cũng không thể quên được câu nói đó. Thực ra nỗ lực của cậu càng khiến câu nói đó ngày càng rõ hơn, Katsuya vô tình lẩm bẩm để chống lại tiếng nói đang vang lên trong đầu.

(...Khốn khiếp!)

'Đáng tiếc cho cậu, cậu không giữ được lời hứa đó đâu’, câu nói từ Akira liên tục lặp lại trong tâm trí Katsuya.

************

Akira đang ngủ như chết trên giường ở nhà của mình. Sau khi quay trở về từ căn cứ của Nhà Ezont, cậu vứt bừa vũ khí lên sàn nhà, để đồ gia cường và áo choàng lên kệ, sau đó lết cái thân vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ đi tắm rửa, nốc một liều lớn thuốc và bò lên giường đi ngủ. Cậu đã hoàn toàn kiệt sức trước trận chiến vào tối hôm qua, vậy nên Alpha đã cố tình không nhắc nhở cậu bảo trì vũ khí trước khi đi ngủ.

Akira tỉnh dậy trong một căn phòng tối mịt. Có vẻ trời đã lên cao, cậu đã ngủ cả ngày hôm nay. Bên trong căn phòng tối của cậu, cậu vẫn thấy rõ Alpha.

[Chào buổi sáng, Akira, đúng hơn thì chào buổi chiều.]

Akira vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cậu còn định nướng thêm một chút nữa.

[Cậu muốn ngủ tiếp cũng được, nhưng Erio và Carol đã gọi cho cậu trong lúc cậu ngủ đó. Họ cũng để lại tin nhắn, cậu có thể kiểm tra.]

Thật hiếm thấy Erio gọi cho cậu. Akira đã nghĩ như vậy, sự tò mò đã giúp cậu tỉnh táo hơn. Cậu ngồi dậy, với tay đến máy thông tin và xem tin nhắn.

Akira chau mày khi đọc tin nhắn. Erio hỏi Sheryl đang ở đâu trong đoạn tin nhắn. Cậu kiểm tra thời gian gửi, tin nhắn này được gửi cho cậu sau khi Akira gửi cho Carol yêu cầu hộ tống Sheryl.

[...Cô ấy không trở lại căn cứ sao?]

Sau đó, cậu kiểm tra tin nhắn từ Carol. Tin nhắn nói rằng Carol vẫn đang bảo vệ Sheryl và hãy gọi lại cho cô ấy sớm nhất có thể.

Thế nên Akira lập tức gọi cho Carol, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức.

“Ô, cậu gọi cho tôi rồi hả? Không phải là hơi lâu sao?”

“Xin lỗi, nhiều chuyện xảy ra quá. Sheryl đang ở cùng với cô à?”

“Ừ, cô ấy đang ở với tôi.”

“Sao cô không đưa cô ấy quay trở lại căn cứ của cô ấy?”

“Tôi đã định làm như thế rồi, nhưng yêu cầu nói là tôi phải đưa Sheryl đến nơi an toàn mà không phải sao? Đúng là yêu cầu của tôi sẽ hoàn thành khi tôi đưa Sheryl ra khỏi nơi đó, nhưng lúc đó tôi đã nghĩ nếu tôi đưa cô ấy quay trở về căn cứ của cô ấy trong khi phố ổ chuột vẫn đang đắm chìm trong chiến trường, cô ấy có thể sẽ bị thương hoặc là bị giết nếu có thêm bất kỳ trận chiến nào khác xảy ra liên đới, như thế thì sẽ rất rắc rối cho tôi. Cá nhân mà nói, tôi muốn hoàn thành yêu cầu này bằng cách giao người trực tiếp cho cậu. Bởi vậy tôi mới đưa Sheryl đi cùng với tôi.”

“À, tôi hiểu rồi, cô nói có lý.”

“Vậy nhé, nếu được thì cậu đến đây nhanh giúp tôi được không? Bây giờ cậu rảnh chứ? Ừm, tôi không phiền khi cậu muốn để cô ấy bên cạnh tôi, nhưng hãy nhớ cậu để cô ấy cho tôi bảo vệ càng lâu thì số tiền phải trả cho tôi sẽ càng nhiều đấy nhé?”

Akira cười gượng sau khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của Carol.

“Được rồi, tôi đến ngay, cô đang ở đâu?”

“Tôi sẽ gửi cho cậu vị trí của tôi, tôi sẽ chờ cậu.”

Carol để lại một câu nói khá mời gọi trước khi ngắt máy.

Akira thở dài và gục đầu xuống. Khi cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu mới nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra.

[...Không biết lần này phải trả cho Carol bao nhiêu đây.]

[Cậu định trả cho cô ấy bao nhiêu?]

[Tôi không quan tâm giá thị trường, nhưng tôi định giới hạn ở mức 50 triệu Aurum.]

Mặc dù cậu sẽ phải thương lượng với Carol về tiền thưởng, nhưng cậu không muốn trả hơn 50 triệu Aurum. Nói ngắn gọn, Akira sẽ chỉ trả nhiêu đó tiền cho dù Carol thấy bản thân xứng đáng nhiều hơn so với công việc của cô ấy.

[Tôi chưa từng thấy một người thích xen vào công việc của người khác mà không hề hỏi han gì lại nói được như thế. Nhưng mà, tôi nghĩ đó là lời nói thích hợp cho một người thích làm bừa để rồi hối hận về sau. Cậu không vui khi đã quyết định trước giới hạn tiền thưởng à?]

[Đúng là không thể phủ nhận nổi.]

Alpha mỉm cười tinh nghịch với Akira, cậu đáp lại bằng một nụ cười gượng.

Akira tưởng sẽ gặp mặt Carol ở gần nhà của cậu hoặc tại một quán trọ hay quán rượu nào đó. Vậy nên cậu đã rất ngạc nhiên khi kiểm tra tọa độ mà Carol gửi. Vị trí nằm cách xa nơi mà cậu đã từng đón cô ấy và đi đến tàn tích Mihazono vào lần trước. Dù thấy hơi lạ nhưng cậu vẫn chuẩn bị để đi đến nơi đó.

Cậu lấy đồ gia cường và áo choàng bảo vệ ở trên kệ và mặc vào, khi đó thì cậu nhận ra những cái lỗ trên áo choàng đã được sửa chữa.

[Ô, sửa hết rồi sao. Xịn sò thật đấy.]

[Cái kệ được trang bị chức năng tự động sửa chữa mà. Tôi cũng thêm vào đó một ít thuốc sửa chữa. Vậy nên cái kệ đã hoàn tất bảo trì cho đồ gia cường và áo choàng của cậu.]

[Cô còn làm được như thế nữa sao? Thật tiện lợi.]

[Nhưng cậu cần phải thay cái hộp sửa chữa được tặng kèm khi mới mua đồ gia cường đấy. Nhớ phải mua một cái hộp mới đấy.]

[Biết rồi, mà nó tốn bao nhiêu tiền vậy?]

[Khoảng 10 triệu Aurum.]

Akira đơ người ra.

[Đừng quên vẫn còn thuốc men, đạn dược, gói năng lượng và những vật dụng khác cần phải mua nữa đấy.]

[...Aahh, tiền ơi…]

Akira nhớ lại rằng Carol cũng hay thay đổi đồ gia cường tùy vào mục đích hành động của cô ấy. Đến giờ, Akira luôn nghĩ rằng sẽ tốt hơn và an toàn hơn nếu cứ dùng đồ gia cường tốt nhất dù có nghĩa là cậu sẽ thường xuyên phải mất phí bảo trì. Vậy nên khi suy nghĩ lại cậu không biết như thế có tốt không nữa.

Akira đã chuẩn bị xong. Cậu mang theo súng trường AAH và A2D với đó là súng công phá CWH, đương nhiên cậu cũng mang theo một vài hộp đạn dự phòng.

Cậu hướng đến quận dưới của thành phố Kugamayama. Cậu đã nghĩ chắc không cần mang theo súng công phá CWH, nhưng cuối cùng cậu vẫn mang theo để cho an toàn và cất lại súng minigun DVTS và súng phóng lựu A4WM để không khiến mọi chuyện thêm xấu đi.

[Tôi đã viết lại xong phần mềm điều khiển rồi, cậu sẽ có tất cả hỗ trợ của tôi. Ừm, trong viễn cảnh tệ nhất, cứ chạy thôi.]

[...Đúng thế.]

Dù Akira không hỏi nhưng Alpha vẫn nói ra cách làm khi gặp tình cảnh xấu nhất. Vì thế cậu chỉ cười gượng với cô ấy và đi đến quận dưới của thành phố Kugamayama.

************

Carol, Sheryl và Viola đang ở trong văn phòng của Viola tại một tòa nhà phức hợp nằm ở quận dưới.

Viola cũng có những văn phòng khác. Cô ta có một văn phòng ở phố ổ chuột, một ở gần bức tường, một đang mở và dễ dàng nhìn thấy ở nơi công cộng, một nằm ở một nơi khá kín đáo. Cô ta sẽ thay đổi văn phòng làm việc tùy vào tình hình. Carol đã gặp lại Viola cùng với Sheryl và Viola đã đề nghị đến văn phòng của cô ta.

Sau khi Carol gọi cho Akira xong, cô truyền tải lại cho Sheryl và Viola biết. Sheryl tỏ ra nhẹ nhõm khi biết Akira vẫn bình yên, vẻ mặt lo lắng từ đầu đến cuối đã biến mất.

Không như Sheryl đang ngồi ở ghế dành cho khách, Viola đang ngồi ở gần Sheryl trên chiếc ghế ở bàn làm việc. Dù đã nghe rằng Akira sẽ đến nhưng cô vẫn mỉm cười như mọi khi.

Carol đến bên cạnh Viola và hỏi một câu.

“Viola, cô thật sự muốn ở đây sao?”

“Ừ.”

Viola đáp lại bằng một nụ cười mà không hề hỏi ngụ ý của Carol là gì.

“Tôi hiểu rồi.”

Carol đã cố tình không nói cho Akira biết Viola cũng có mặt. Viola cũng nhận ra điều này cùng với ẩn ý đằng sau. Mặc dù vậy cô ta vẫn quyết định ở lại. Carol thấy nếu Viola đã quyết như vậy, thì cô cũng không có tư cách gì để nói với Viola.

Akira đã đến. Cậu quét sơ qua khu vực để kiểm tra sự an toàn trước khi bước vào tòa nhà.

Khi Akira bước vào văn phòng, Carol và Sheryl lập tức chào mừng cậu. Carol nở nụ cười công nghiệp để chào mừng Akira, Sheryl mỉm cười hạnh phúc khi được đoàn tụ lại với cậu. Nhưng trước khi cậu có thể đáp lại hai người họ, cậu đã nhìn thấy Viola. Mặt cậu lập tức hơi căng lên và hỏi.

“Carol, tiền thưởng để chút nữa hãy bàn nhé?”

“Được, nhưng mà có vấn đề gì sao?”

“Không có gì to tát đâu, chỉ là chuyện nhỏ tôi cần phải ưu tiên trước.”

Sheryl cảm thấy hơi lạ khi Akira lại bỏ cô lại và đi thẳng vào trong văn phòng. Nhưng khi cô nhận ra cậu ấy đang đi đến chỗ Viola, cô cười gượng dù cũng cảm thấy hơi vui.

Sheryl đã phải trải qua rất nhiều rắc rối sau khi bị Rogelt bắt giữ. Cũng không lạ khi Akira muốn cằn nhằn với Viola vì cô ta là ngọn nguồn của mọi chuyện. Đương nhiên cô cũng có điều không hài lòng với Viola, nhưng Viola chỉ đáp lại là một nụ cười cùng lời xin lỗi rẻ tiền. Nếu Akira là người có ý kiến thì Viola sẽ không thể tỏ ra như vậy được nữa. Sheryl đã nghĩ như vậy, cô nở một nụ cười tinh quái trên mặt, một cảnh tượng khá hiếm thấy.

Nhưng Sheryl đã lầm. Akira thực ra làm điều còn ghê hơn là việc cằn nhằn với Viola. Ngược lại, Carol thực ra biết rõ cậu ấy định làm gì, sự khác biệt giữa sự hiểu biết giữa cô và Sheryl lộ rõ trên mặt cả hai. Carol không mỉm cười.

Akira đứng trước mặt Viola, cô ta vẫn đang mỉm cười như mọi khi.

“Uhh, Viola-san… phải không?”

“Ừ, không cần kính ngữ đâu.”

“Vậy à, cảm ơn thông tin về Sheryl và con nhỏ móc túi đó. Ít nhất tôi phải cảm ơn về điều này.”

“Không có chi. Tôi rất vui khi thông tin của tôi hữu dụng với cậu.”

Viola mỉm cười như mọi khi, trong khi Akira thì đang tỏ ra căng thẳng và nghiêm túc. Cả hai đều nhìn nhau mà không nói gì trong một vài giây.

“...Vậy thì, tôi có một câu hỏi cho cô đây. Về vụ việc lần này, tôi không biết chuyện này đã đi xa đến bao nhiêu, chỉ là dự đoán của tôi thôi, nhưng, tôi cảm giác như cô đang thao túng tôi.”

“Hmmm, chắc cậu hiểu lầm thôi. Tôi không biết từ đâu mà cậu lại có hiểu lầm đó. Nếu cậu nói với tôi thì tôi sẽ có thể giải thích cho cậu. Cậu muốn hỏi tôi điều đó sao?”

“Không hẳn. Cho dù tôi hỏi cô, tôi có cảm giác cô sẽ nghĩ ra một câu trả lời để thuyết phục tôi thôi. Đương nhiên tôi không có khả năng nhìn thấu lời nói dối. Tôi cảm giác như cô sẽ lừa tôi và để mọi chuyện như vậy. Thế nên tôi sẽ không hỏi cô. Nhưng thay vào đó, hãy trả lời tôi cái này.”

“Được, là gì thế?”

Akira đưa tay lên, khẩu súng đã ngắm vào Viola.

“Nếu cô ở vị trí của tôi, cô có nghĩ sẽ tốt hơn nếu như giết chết người ở trước mặt không?”

Sheryl chết lặng trước những gì vừa xảy ra. Trong khi biểu hiện của Carol thì không thay đổi.

Dù cậu đã chĩa súng vào Viola, nhưng biểu cảm của cô ta không thay đổi. Cô ta vẫn mỉm cười thản nhiên và bình tĩnh trả lời câu hỏi của Akira.

“Không, tôi không nghĩ vậy.”

“Tại sao?”

“Có rất nhiều lý do mà tôi có thể nghĩ ra đấy. Xem nào, Akira, cậu có biết chương trình khám nghiệm tử thi không?”

“Biết.”

“Đơn giản thôi. Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ bị treo thưởng với số tiền bằng với cả tài sản của tôi. Dù nhìn vậy thôi chứ tôi giàu có lắm đấy. Tôi không nghĩ chỉ nhỏ như 1 hay 2 tỷ Aurum đâu cậu biết không? Nếu tôi phải nói thêm, với công ty hòa giải treo thưởng lên người cậu thì không chỉ Thợ săn bình thường mà ngay cả những tổ chức lớn cũng sẽ săn lùng cậu đấy cậu biết không?”

“Còn gì không?”

Akira đáp lại ngay lập tức. Viola kinh ngạc khi thấy cậu ấy trả lời ngay mà không do dự, nhưng cô lập tức mỉm cười lại và nói.

“Ô, chưa đủ đô với cậu à? Xem nào, thế thì người bên cạnh người yêu của cậu là bạn thân của tôi thì sao?”

“Vậy à.”

Tiếng súng vang lên, một cái lỗ xuyên thủng ngực của Viola. Viola kinh hoàng, cô trượt xuống ghế và ngã ra sàn. Vũng máu bắt đầu chảy ra từ cơ thể cô.

Akira hạ súng xuống và nhìn Carol.

“Sao, tôi sẽ chiến đấu với cô phải không?”

Vẻ mặt Akira hoàn toàn bình thường. Trong mắt cậu không hề có sự thù địch. Nhưng cậu không hề tỏ vẻ như muốn tránh trận chiến sắp diễn ra. Sheryl chấn động trước sự kiện bất ngờ này, nhưng Carol đang đứng bên cạnh chỉ mỉm cười và bình tĩnh nói.

“Chà, Viola đúng là thuê tôi làm vệ sĩ, vậy nên tôi cũng không thể cho qua chuyện này mà không làm gì.”

“Ra vậy.”

Akira chỉ nói như thế rồi quay cả người sang phía Carol. Nhưng trước khi cậu vào trạng thái chiến đấu, Carol đột nhiên nói.

“Nhưng vẫn chưa đủ để tôi đánh với cậu. Nói thẳng ra là tôi muốn tránh đánh nhau nếu có thể. Nhưng vì đã được thuê rồi nên tôi không thể rời đi mà không làm gì được. Vậy nên nếu cậu thấy được thì tôi muốn làm một việc để lấy về tiền lương mà không phải đánh với cậu.”

Akira suy nghĩ một lúc. Cậu biết Carol là một người rất mạnh. Cậu không biết cô ấy sẽ làm gì, nhưng nếu việc đó có nghĩa là cậu sẽ không phải đánh với cô ấy thì sẽ tốt hơn.

“Được thôi.”

“Cảm ơn cậu.”

Carol mỉm cười và nói như vậy. Cô đi đến chỗ của Viola, mở ngăn kéo ở gần đó và tìm kiếm thứ gì đó.

“Nó phải nằm ở đây… À, đây rồi!”

Carol lấy ra một thiết bị máy móc có hình bán cầu ở trong ngăn kéo, đưa đến chỗ của Viola và ngồi xuống. Cô cởi đồ của Viola ra để lộ phần bị thương và đặt thiết bị đó lên trên vết thương cả ở phía trước và phía sau. Khi Carol bật thiết bị, cái lỗ trên ngực Viola từ từ đóng lại.

Akira đi đến bên cạnh Carol và thích thú quan sát.

“Cô đang làm gì thế?”

“Cấp cứu khẩn cấp đó. Đây là bộ điều trị tự động, cái này thường dùng cho Thợ săn đã bị thương nặng đến mức không còn cách nào khác để chữa trị ngoài việc biến phần bị thương thành nhân tạo. Cái này để giúp cho Thợ săn sống sót cho đến khi lắp xong phần nhân tạo. Cái này đắt lắm đó cậu biết không?”

Carol đặt thiết bị tương tự lên cổ Viola. Một cái ống nhô ra từ mặt phẳng của thiết bị và đâm thẳng vào cổ cô ta. Sau khoảng 10 giây, Viola mở mắt và ho ra máu.

Akira choáng váng khi thấy một người mà cậu tưởng là đã bị cậu giết chết sống dậy.

[Cái thứ này kinh thế. Nó có thể cứu mạng cô ta sau khi đã bị một vết thương nặng đến như vậy sao?]

Alpha mỉm cười và giải thích cho Akira.

[Nó còn tùy vào cách điều trị và phản ứng của cậu với thứ đó. Cậu đã từng chứng kiến điều này ở tàn tích Kuzusuhara rồi nhớ không? Có người còn xem nạn nhân bị mất nửa người là bệnh nhân bị thương nặng thôi đấy. Từ góc nhìn của người đó, một lỗ vết thương do đạn gây ra có thể chỉ là một vết thương nhẹ.]

[À, cô nói đúng. Tôi nhớ anh ta đã từng nói với tôi rằng đừng xem vết thương trên Thợ săn với vết thương trên người thường là giống nhau.]

Người sẽ chết khi số phận định đoạt. Nhưng khả năng sống sót của họ sẽ thay đổi nhiều tùy vào cách xử lý vết thương nhanh ra sao. Akira cảm thấy hơi mâu thuẫn khi nghĩ đến vấn đề này.

Khi Viola ngừng ho, cô nhìn xung quanh và đã hiểu ra mọi chuyện.

“...Carol, cô làm gì đó hơn ngoài việc này được không?”

Viola nhìn Carol với ánh mắt như đang trách móc Carol, mong đợi cô ấy sẽ loại bỏ kẻ thù vào lúc đó.

Nhưng Carol tỏ ra không bận tâm, cô chỉ đáp lại một cách bình thường.

“Ít ra tôi đã xóa bỏ kết quả từ việc thương lượng thất bại của cô. Tôi đã làm việc của mình rồi, còn lại là công việc của cô.”

Akira tiếp tục chĩa súng vào Viola. Lần này, cậu ngắm thẳng vào đầu.

“Vào thẳng vấn đề nhé, còn gì không?”

Viola cười gượng. Cô hơi sợ hãi, mặt cô bắt đầu tái xanh. Cô im lặng một vài giây để suy nghĩ xem phải nói gì. Sau đó cô mỉm cười, một nụ cười giả tạo tỏ vẻ không lo lắng.

“...Tôi không biết tại sao cậu lại bỏ ra nhiều tiền cho băng nhóm của Sheryl như vậy, nhưng tôi đảm bảo là cậu chưa tính toán lợi ích nhận về từ khoản đầu tư đó phải không? Tôi có thể giúp cậu về phần đó. Tôi có thể cho chủ băng lời khuyên hay cho họ mượn mối quan hệ hoặc tiền bạc của tôi. Nếu băng nhóm của Sheryl có thể kiếm được nhiều tiền thì tôi đảm bảo cậu cũng sẽ có lợi từ điều đó nữa… Vậy, cậu thấy thế nào?”

Akira trừng mắt nhìn Viola mà không nói gì.

“Thêm một câu hỏi nữa, cô đang muốn giết tôi trong vụ việc đó sao? Bao gồm việc nhờ ai đó giết tôi, hay khiêu khích ai đó để giết tôi.”

“Không, tôi không hề làm như vậy.”

[Alpha.]

[Cô ta không nói dối, nhưng cũng có thể không phải là sự thật.]

Sau khi nghe dự đoán của Alpha và câu trả lời của Viola, Akira suy nghĩ thêm một lần nữa. Sau đó cậu nói với Viola trong khi súng vẫn đang chĩa vào cô ta.

“...Được thôi. Hãy chăm chỉ vào để tôi không hối hận lựa chọn này của mình. Vào lúc mà tôi nghĩ nên giết chết cô thì tôi sẽ săn lùng cô. Nếu cô định làm điều gì đó mờ ám thì cũng nhận kết cục tương tự. Cô hiểu chưa?”

Viola thở dài.

“Được. Tôi không muốn chết. Tôi sẽ cố hết sức để hữu dụng.”

[Alpha.]

[Ừ, cô ta không nói dối.]

Akira hạ súng xuống, thấy thế Carol mỉm cười và nói.

“Cô xong rồi nhỉ? Cuối cùng cũng đến lúc nói về tiền thưởng với Akira rồi. Akira, tôi đã giao Sheryl lại cho cậu, việc này sẽ kết thúc yêu cầu của tôi. Cậu thấy được chứ?”

“Được.”

“Tốt quá, tôi cần phải đưa Viola đến bệnh viện. Akira, gặp lại cậu sau nhé.”

Carol mỉm cười và nói như vậy. Sau đó cô ấy đỡ Viola lên và đưa cô ta ra khỏi văn phòng.

Akira tỏ ra hơi rắc rối.

“Carol, chúng ta không phải thảo luận về tiền thưởng sao?”

“À, không cần thiết đâu. Đúng hơn thì tôi sẽ bắt Viola trả cho việc này. Cậu không cần phải lo.”

Viola tỏ ra bất mãn.

“Ehhh, chuyện đó thì liên quan gì đến tôi.”

“Đều là lỗi của cô ngay từ đầu mà không phải sao? Chưa kể đến, cô đã nói là sẽ giúp đỡ băng nhóm của Sheryl kể từ bây giờ. Vậy nên cứ xem đây như một lời xin lỗi vì đã gây chuyện với họ đi.”

“Trời ơi! Thôi cũng được, tôi sẽ làm.”

Akira tỏ ra hơi bối rối trước cách Carol xem nhẹ điều đó.

“Uhh, cô thật sự thấy được sao?”

“Ừ. Nếu cậu thấy bận tâm vì không thể trả cho tôi, cậu có thể mời tôi đi ăn với số tiền cậu định trả cho tôi là được. Hoặc cậu có thể mời tôi đi thám hiểm tàn tích và trả tiền cho chi phí đạn dược của tôi, hoặc thuê tôi làm công việc phụ cũng được. Cái nào tôi cũng vui hết. Tôi sẽ đợi cậu.”

Carol mỉm cười khiêu gợi và nói như thế trước khi rời khỏi văn phòng.

Akira vẫn chưa hết ngơ ngác khi nhìn Carol và Viola rời đi. Một người vừa bị bắn và ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của cậu, người kia thì cậu còn tưởng sẽ phải đánh nhau sau khi bắn chết bạn thân cô ấy. Cậu cạn lời trước cái cách xem nhẹ vấn đề này của hai người họ.

Sheryl cũng cảm thấy tương tự. Cô không thể che đi vẻ ngạc nhiên của mình trước diễn biến chóng mặt của sự việc.

Sau khi cả hai người họ đã rời khỏi, Akira và Sheryl mới quay sang nhìn nhau, bầu không khí hơi khó xử.

“...Ừ thì, cứ quay về trước đã. Tôi sẽ đưa cô về căn cứ.”

“Eh, ah, vâng, cảm ơn anh rất nhiều!”

Akira và Sheryl rời khỏi văn phòng trong khi vẫn còn cảm thấy hơi khó xử. Akira tưởng Carol đang ở phe của Viola sẽ làm gì đó như bắt Sheryl làm con tin. Dù dự đoán của cậu đã sai, nhưng cậu đã lường trước rằng Carol sẽ làm việc gì đó nằm ngoài dự đoán của cậu.

Truyện Chữ Hay