Akira bóp giữ cò súng minigun DVTS khi đang đứng trên xe. Cậu ngắm vào kẻ địch, nhưng vì rung lắc từ xe nên cậu khó bắn trúng. Cậu thử xả đạn theo chiều ngang với khẩu minigun DVTS, nhưng vì rung lắc nên đạn bay lạc còn trúng vào cả tầng ba của biệt thự.
[Giật gì mà kinh khủng thế này! Alpha, cô làm gì đó được không?!]
[Không. Tôi nói rồi, tôi chưa chiếm được quyền điều khiển của đồ gia cường nên tôi không thể ghìm tâm ngắm giúp cậu hay điều khiển đồ gia cường của cậu. Cậu hãy cố gắng tự khống chế độ giật đi. Hay cậu vẫn muốn tôi thử sao?]
Akira cố gắng giữ khẩu minigun DVTS trong khi nghĩ rằng thật liều lĩnh khi lại đi chiến đấu với trang bị mới mà mình còn chưa làm quen trước. Rất khó để đứng vững trên chiếc xe đang rung lắc. Nếu Alpha không điều khiển chiếc xe thì cậu đã bị hất văng ra khỏi xe rồi. Nhờ như thế mà cậu mới có thể xả đạn bừa bãi vào những kẻ địch ở trước mặt.
Nhưng như thế là đủ để đàn áp kẻ địch. Khẩu minigun DVTS đã được chỉnh sửa có thể dễ dàng biến một con quái vật thành thịt xay ngay tức khắc. Nếu nó bắn trúng người không có áo giáp chất lượng thì người đó chắc chắn sẽ chết. Khi kẻ địch cứ chọn cách nấp sau vật chắn, thì sẽ càng khó bắn Akira.
[Akira, bám chặt vào!!]
Akira bối rối bám vào xe. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Alpha quay xe 90 độ. Khi đó, vô số đạn bay đến từ phía sau và vẽ thành một đường thẳng khi nhắm vào Akira, đó là từ khẩu súng máy trên chiếc xe của Katsuya.
[Bắn trả ngay!! Cứ thế này cậu ta sẽ đơn phương xả đạn vào cậu đấy!]
Akira dùng một tay để bám vào xe và tay còn lại dùng để ngắm khẩu minigun DVTS vào xe của Katsuya.
[Nếu cậu không thể ngắm chính xác vào cậu ta thì cứ ngắm cố định vào một điểm đi, tôi sẽ đánh lái để giúp cậu.]
[Đã rõ!!]
Akira dừng ngắm chuẩn như đã được bảo. Cậu dùng đồ gia cường để giữ khẩu minigun DVTS ngắm vào một điểm rồi bóp cò súng. Do ảnh hưởng từ sự rung lắc của xe cộng thêm khả năng ngắm của Akira nên độ giật trật mục tiêu đã được giảm thiểu đi, Alpha đã đánh lái chiếc xe để súng ngắm vào Katsuya.
Xe của Katsuya bị oanh tạc đạn, làm bung lớp giáp đang bảo vệ phía ngoài chiếc xe. Từ góc nhìn của Akira, tia lửa tóe ra do những viên đạn trúng vào tấm giáp nhìn giống như cậu đang bắn pháo hoa vậy, cậu cũng nghe thấy tiếng đạn bay sượt qua mình và trúng vào đâu đó ở phía sau. Mỗi lần họ xả đạn, tia sáng nhìn như một bông hoa sẽ tỏa sáng khắp khoảng sân tối tăm.
Alpha tập trung vào việc làm gián đoạn khả năng ngắm bắn của Katsuya hơn là phá hủy chiếc xe của cậu ta. Một vài viên đạn trúng vào súng máy ở trên xe của Katsuya gây cản trở khả năng ngắm bắn của khẩu súng. Trước khi thiết bị điều khiển trên chiếc xe điều chỉnh lại tâm ngắm, lại thêm một loạt đạn bắn trúng vào súng máy. Việc này cũng là để đảm bảo an toàn cho xe của Akira vì xe của cậu ấy có ít giáp hơn.
Chưa đến 10 giây, họ đã xả ra rất nhiều đạn đủ để giết chết một vài trăm người. Ban đầu, Katsuya định xông lên dựa vào sức mạnh của những tấm giáp trên xe, nhưng khi thiết bị điều khiển cảnh báo một phần trên xe đã bị thiệt hại nặng, cậu mới nhận ra Akira đang tập trung vào một điểm để phá hủy lớp giáp của chiếc xe. Katsuya tặc lưỡi và quay xe để tránh khỏi đợt oanh tạc của Akira.
Alpha tận dụng sơ hở đó để tăng tốc xe và tăng thêm khoảng cách giữa cả hai. Cùng lúc đó, Akira nhanh chóng đổi sang khẩu súng phóng lựu A4WM và rải lựu đạn về hướng của Katsuya để không cho Katsuya tiếp tục đuổi theo.
Akira làm vẻ mặt căng thẳng và nói.
[Thằng đó rút lui rồi. Không ngờ thằng này lại càn quét căn cứ chỉ để cứu một con móc túi, thằng này có bị ấm đầu không nhỉ?]
Alpha tỏ ra bực bội với Akira. Cô không biết có phải Akira chỉ không nhận ra bản thân cũng đang làm như vậy hay cậu ấy nhận ra nhưng làm ngơ, hoặc có khi cậu ấy cũng chỉ ngạc nhiên khi tìm được một người khác cũng liều lĩnh không khác gì cậu ấy.
[Cậu ta không muốn nghe câu nói đó từ cậu đâu. Cậu cũng có khác gì cậu ta đâu không thấy hả?]
Akira nhướng mày như đang muốn nói với Alpha rằng thật thô lỗ khi nói như vậy.
[Tôi đến đây với ý muốn giải quyết vấn đề này hoàn toàn trong yên bình nếu họ chỉ cần giao Sheryl và con nhỏ móc túi đó ra. Nếu cần thì tôi cũng chấp nhận thương lượng. Bởi vậy tôi mới ngoan ngoãn chờ đợi, chỉ cho đến khi thằng đó đến thôi. Sau khi thằng đó đến thì tình hình đã hoàn toàn thay đổi và việc thương lượng cũng không còn khả thi nữa, tôi đành phải đưa ra biện pháp mạnh tay thôi. Tôi không muốn cô gộp chung tôi với một thằng đến đây bằng một chiếc xe chiến và hành xử vô cùng kiêu ngạo như đang muốn đánh nhau vậy.]
Có rất nhiều điều trong lập luận của Akira mang tính chủ quan theo cách nhìn của từng cá nhân. Nhưng vì cậu ấy đã nghĩ rằng cả hai không giống nhau nên Alpha không muốn chỉ ra điểm đó.
[Tôi rất vui khi nghe cậu nói muốn giải quyết chuyện này trong yên bình. Nếu cậu cố gắng duy trì điều đó thêm một chút nữa thì tôi sẽ vui hơn nhiều đấy.]
[Còn tùy vào phía bên kia như thế nào nữa chứ. Nhưng tôi thấy người ta thường hay không cho tôi cơ hội, miễn là như thế thì tôi thấy không có lý do gì để cứng đầu cả.]
Nếu cậu chỉ đưa ra lập luận và quan điểm của mình rồi để cho người khác quyết định, vậy thì mọi chuyện thường sẽ diễn ra không như ý cậu. Cách suy nghĩ bi quan như thế đã khắc sâu vào tâm trí của Akira, đó chính là lý do mà cậu đã luôn hành động một mình và không tham gia vào bất kỳ một băng nhóm nào khi còn sống tại phố ổ chuột. Cậu luôn nghĩ rằng tham gia vào một băng nhóm sẽ khiến cậu mất nhiều hơn là lợi.
Trong điều kiện sống khắc nghiệt tại phố ổ chuột, sống theo nhóm thường có nhiều điểm cộng hơn là điểm trừ, ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như Akira. Akira biết rõ nếu cậu tham gia vào một băng nhóm nào đó, cậu sẽ là người thường xuyên bị khiển trách và khi khó khăn ập tới thì cậu sẽ là người bị bỏ rơi đầu tiên. Vì vậy mà cậu luôn ở một mình. Nếu Alpha không gây ra cú sốc làm gián đoạn cách suy nghĩ của cậu, có thể cậu sẽ từ chối yêu cầu của cô ấy vào lúc đó rồi.
Alpha dù không biết nhiều nhưng cũng hiểu rõ lý do sâu xa tại sao Akira lại trở nên như vậy. Đồng thời cô cũng thấy điều này có lợi đối với cô.
[Ừm, đúng là không có tác dụng gì khi cố gắng đàm phán với người không chịu lắng nghe cậu. Tôi nghĩ cũng không tệ khi từ bỏ một cuộc đàm phán với tỷ lệ thành công thấp.]
[Đấy, thấy chưa?]
Vẻ mặt đáng sợ của Akira giãn ra một chút, vì cậu thấy có người có cùng suy nghĩ với cậu.
[Chúng ta sẽ xông vào biệt thự thông qua cửa vào cách không xa phía trước. Cậu sẽ phải để xe lại và đi tìm kiếm bên trong biệt thự. Vì để xe lại nên khả năng cao cậu sẽ mất xe, lưu ý trước điều này đi.]
Akira thở dài.
[Lại mất xe nữa hả trời…]
[Nếu may mắn thì không mất.]
[Đáng buồn tôi có phải người may mắn đâu.]
Akira nghĩ có khi bản thân đã bị nguyền rủa sẽ phải liên tục mất xe hay gì rồi.
Khi biệt đội của Nhà Ezont đã hoàn tất chuẩn bị, họ lập tức bước ra sân để tiêu diệt kẻ xâm nhập. Tất cả đều là cựu Thợ săn hoặc đã từng ở trong quân đội, họ không như những kẻ tay mơ cầm súng.
Khi họ đang tiến qua sảnh trời để tiến vào sân, xe của Akira bất ngờ lao vào sảnh trời. Akira đã giữ chân ga để xe tăng lên tốc độ cao nhất, sau đó cậu lao vào cánh cửa của biệt thự. Biệt đội của Nhà Ezont lập tức hành động và bắn chiếc xe. Chiếc xe ăn một loạt đạn ngay lập tức, nhưng Akira không còn ở trong xe.[note53381]
Trong khi bọn họ đang bắn vào chiếc xe, Akira đã tiến vào sảnh trời với khẩu minigun DVTS trong tay và cứ thế xả đạn.
Akira hạ được một vài người trong đợt xả đạn đầu tiên, những người còn sống lập tức tản ra. Một vài người dựng tường di động lên để làm vật chắn và bắn trả Akira, một vài người di chuyển ra xa khỏi đội trong khi bắn trả lại, một vài người thì nằm xuống mặt đất, một số thì dùng chiếc xe mà Akira vừa lao vào để làm vật chắn, một số người thì dùng hết công suất của đồ gia cường để nhảy ra xa. Nói chung, bọn họ tản ra để Akira không thể càn quét một lượt hết cả đội.
Akira thấy đường đạn bay đến nhờ vào hỗ trợ của Alpha. Cậu vô thức nén thời gian và né những viên đạn đang bay đến, nhưng vì chưa quen với đồ gia cường mới và số lượng đạn quá nhiều, cậu vẫn bị trúng một vài viên đạn.
Nhưng ngay lúc những viên đạn chạm vào Akira liền bị áo choàng thổi bay đi. Áo choàng của Akira được làm từ vật liệu nano trang bị với giáp trường lực và nó tiêu hao gói năng lượng của cậu. Áo choàng rất nhẹ để dùng được với đồ gia cường, nhưng so với tấm giáp của xe thì không đáng để mua. Chưa kể đến một khi gói năng lượng hết, nó sẽ biến thành một cái áo choàng bình thường. Một trang bị rất đắt đỏ để dùng.
Alpha cảnh báo Akira khi cậu bị trúng đạn.
[Cố gắng né tốt hơn đi. Dù trúng một vài phát cũng không sao, nhưng mỗi khi trúng đạn thì năng lượng dự trữ sẽ bị bào mòn đi nhiều đấy.]
Akira cố gắng để né và bắn trả, cậu đáp.
[Tôi biết chứ!! Do bọn họ quá đông thôi! Có vẻ đợt xả đạn bất ngờ của tôi là chưa đủ!]
[Nhớ phải dứt điểm những kẻ đang nằm, không thì không có điểm dừng đâu biết chưa?]
Những người bị trúng đạn và bất tỉnh trên mặt đất sẽ được đồ gia cường cấp cứu. Khi đồ gia cường đọc được sự gián đoạn sự sống của người dùng, nó sẽ tiêm thuốc hồi phục, thuốc tăng tốc hay bất kỳ chất kích thích chiến đấu nào khác để đánh thức họ dậy và cho phép họ có thể tạm thời chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn.
Akira thấy như thế, cậu không thể không chau mày.
[Một vài viên đạn chưa đủ để tiêu diệt họ à!?]
Akira tuyệt vọng né những viên đạn đang bay đến trong khi bắn trả kẻ địch. Dù đã nén thời gian nhưng cậu luôn liên tục di chuyển. Nếu cậu dừng lại chỉ một giây cậu sẽ trở thành một cái bia tập bắn. Hiện tại, cậu cần phải liên tục di chuyển xung quanh trong khi bắn trả bằng khẩu minigun DVTS để đàn áp kẻ địch và khiến họ không thể ngắm chính xác được.
Trong khi trận chiến quyết liệt đang diễn ra, không có ai quan sát chiếc xe mà Akira đã để lại sau khi lao vào sảnh trời. Đột nhiên chiếc xe khởi động lao qua sảnh trời như đang muốn tông chết những người lính của Nhà Ezont. Đương nhiên là do Alpha điều khiển.
Akira nhanh chóng bắn những người đang bị phân tâm bởi chiếc xe. Cậu còn nhanh chóng chạy song song với chiếc xe để dùng nó làm vật chắn. Cậu không ngừng xả đạn vào kẻ địch trong khi chạy, khiến kẻ địch thêm bối rối. Alpha đưa ra chỉ dẫn cho Akira để cậu phối hợp cùng với chiếc xe, vì thế cậu đã có thể bắn hạ từng người một cách hiệu quả.
Khi số lượng xác chết nhiều hơn số người còn sống. Akira dần có được lợi thế trong trận chiến, nhưng khi đó một sự kiện khác đột ngột xảy ra. Quân tiếp viện tràn vào từ bên trong biệt thự.
Akira bắt đầu cân nhắc đến việc rút lui và tấn công biệt thự từ hướng khác. Nếu Alpha bảo cậu như vậy cậu sẽ rút lui ngay. Alpha ra mệnh lệnh cho Akira.
[Akira.]
[Tạm thời rút lui hả?]
[Lao vào trong biệt thự ngay.]
Akira ngạc nhiên trước mệnh lệnh không ngờ tới đó, cậu căng mặt nhìn về hướng mà Alpha đang chỉ. Cậu quyết tâm và chạy đi. Akira phải vượt qua một vài điểm không có vật chắn để làm theo mệnh lệnh, nhưng cậu không hề do dự.
Những người lính của Nhà Ezont kinh ngạc trước hành động không khác gì tự sát đó cả, nhưng họ vẫn nhanh chóng ngắm khẩu súng vào Akira. Ngay khi chuẩn bị bóp cò, một đợt đạn đến từ phía sân bởi một chiếc xe khác đã đâm sầm vào trong sảnh lớn. Katsuya đang đuổi theo Akira trong khi dùng súng máy xả đạn và lao cả chiếc xe thẳng vào trong biệt thự.
Akira tận dụng sơ hở đó để vượt qua những người lính. Cậu giữ khẩu minigun DVTS bằng một tay và bắn bừa vào những người lính trong khi chạy đi.
Đương nhiên những người lính không thể mặc kệ chiếc xe chiến ở bên trong sảnh trời, họ chuyển mục tiêu khỏi Akira và tập trung hỏa lực vào xe của Katsuya. Một vài người trong đội viện trợ còn có cả tên lửa, họ ngắm vào xe của Katsuya và bóp cò.
Những quả tên lửa dễ dàng định vị mục tiêu và trúng vào xe của Katsuya. Ngọn lửa vụ nổ còn phát ra đến bên ngoài biệt thự và chấn động làm rung lắc cả biệt thự.
************
Sheryl đang bị giam bên trong biệt thự, đang cảm thấy rất bối rối. Cô không còn buồn rầu nữa.
(...Chuyện gì đang xảy ra thế? Có vẻ bên ngoài đang có chuyện gì đó…)
Cô nhận ra sự thay đổi bên trong căn phòng mà cô đang bị giam. Cô nghe thấy tiếng còi báo động vang lên cùng tiếng người chạy ở bên ngoài.
Sheryl định tận dụng sự hỗn loạn này để trốn thoát, nhưng cô không tìm được cách nào cả. Cánh cửa duy nhất đã bị khóa và cô không có thứ gì để cạy cửa ra. Dù bên ngoài đúng là đang có chuyện xảy ra nhưng vẫn không thay đổi sự thật rằng cô không thể ra khỏi căn phòng này.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cố gắng suy nghĩ ra quyết định tốt nhất trong tình huống này. Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh để khi cơ hội xuất hiện thì cô sẽ không bỏ lỡ và có thể hành động một cách bình tĩnh.
Nếu cô cứ gục đầu khóc lóc, cô có thể sẽ bỏ lỡ gì đó và vô thức bỏ qua một vài cơ hội. Cô liên tục nhắc nhở bản thân như thế trong khi hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Đúng là có chuyện xảy ra thật. Cánh cửa đột nhiên mở ra và một vài người bước vào phòng. Người dẫn đầu đám người này ngắm khẩu súng vào Sheryl, đưa máy thông tin đã bị tịch thu trước đó cho cô.
“Nếu không muốn chết thì gọi cho Akira ngay.”
Sheryl vươn tay ra và lấy máy thông tin với vẻ mặt nghiêm túc.
************
Sau khi Akira vượt qua sảnh trời, cậu tiếp tục chạy sâu vào bên trong biệt thự thông qua hành lang. Cậu đã nạp một băng đạn mới cho khẩu minigun DVTS trong khi đang chạy. Cậu đã phải trả giá cho việc dùng đồ gia cường mới dù chưa quen là một vài viên thuốc.
[Nguy hiểm thật đấy. Tôi tưởng bản thân đã cảnh giác rồi chứ, nhưng đám người đó đúng là mạnh thật.]
Akira đã vô tình so sánh sức mạnh của đám người mà mình vừa chiến đấu với lũ cướp mà cậu đã đối đầu ở căn cứ của Sheryl ngoại trừ Zalmo, một người khiến cậu đặc biệt gặp khó khăn khi đối đầu. Tính thêm cả trang bị hiện tại của cậu, đám người đó mạnh hơn một chút so với lũ cướp.
Akira thấy rằng cũng không bất ngờ khi lính bảo vệ một căn cứ lớn như thế này phải mạnh như thế, cậu cảm thấy hối hận khi đã vô thức xem thường họ. Nhưng cậu không hối hận trước quyết định càn quét căn cứ này.
[Nhưng mà không phải thằng kia đến đây là để cứu con nhỏ móc túi đó à? Sao nó cứ đuổi theo tôi một cách ác liệt như thế kia chứ?]
[Cậu ta có thể đã hiểu lầm rằng cậu biết vị trí của cô bé móc túi đó và quyết định giết cậu trước.]
[Đúng là cái đồ phiền phức!]
Akira tỏ ra vô cùng bực bội, Alpha đưa ra một đề nghị với cậu.
[Nếu cậu thấy việc này đã quá sức với cậu thì cậu có thể rút lui. Trận chiến vừa nãy rất là tệ đấy không thấy sao?]
[Ừm, đúng là khó khăn thật, nhưng tôi phần nào đã có cảm giác với bộ đồ gia cường này thông qua trận chiến đó rồi. Đúng là đồ gia cường đắt tiền, không khó để sử dụng. Trận chiến tiếp theo tôi sẽ làm tốt hơn thôi. Thật không may khi vẫn chưa có hết được hỗ trợ của cô, nhưng tôi nghĩ chưa cần thiết phải rút lui sớm.]
Alpha biết Akira không tỏ ra mạnh mẽ từ cái cách cậu ấy nói. Cùng lúc đó, thay vì thấy vui trước khả năng thích nghi của cậu ấy, cô nghĩ bản thân cần phải cẩn thận hơn. Akira đã có thể làm quen được với đồ gia cường mới đến mức mà cậu ấy không còn cảm thấy lo lắng sau một trận chiến. Khả năng thích nghi đó nằm ngoài tính toán của cô.
Alpha lo lắng trước một điều nằm ngoài dự đoán của mình, nhưng cô không để lộ điều đó ra mặt. Cô vẫn mỉm cười như mọi khi và nói.
[Vậy thì tốt, nhanh lên nào.]
[Cô có được vị trí của họ chưa?]
[Không may thay, tôi vẫn chưa tìm thấy họ. Tôi nghĩ chúng ta đành phải kiểm tra tất cả những vị trí mà họ có thể đang bị giam giữ. Tôi đã kiểm tra máy thu thập thông tin để tìm ra bất kỳ tín hiệu nào chỉ ra vị trí của họ, nhưng tôi vẫn chưa tìm được gì.]
Akira tỏ ra hơi thất vọng.
[...Tôi nghĩ sẽ có thể dễ dàng tìm thấy họ nếu tra hỏi đám người kia, nhưng vì họ mạnh như thế nên tra hỏi là không thể nào rồi.]
Akira không có thời gian để tra hỏi những người lính của Nhà Ezont. Nếu cậu không chiến đấu với sát ý rõ ràng thì cậu có thể là người sẽ bị giết. Nếu không như vậy cậu sẽ bị áp đảo khi chiến đấu với đám người đó.
Alpha đột nhiên quay sang Akira và nói.
[Akira, tôi tìm thấy Sheryl rồi.]
[Ô, cô tìm thấy rồi à? Thế mà vừa nãy cô bảo không tìm thấy là sao?]
[Tôi đã tìm ra rồi nên quan trọng vấn đề đó làm gì nữa? Tôi sẽ chỉ đường cho cậu. Thêm nữa, cô ấy chuẩn bị gọi cho cậu đấy. Cứ trả lời như tôi nói. Tôi sẽ kết nối đường dây của cô ấy cho cậu, nên cậu không cần phải dùng đến máy thông tin.]
[Hả? Được rồi.]
Akira thấy chỉ dẫn này hơi lạ, nhưng cậu cũng không muốn phải bận mất một tay để dùng máy thông tin. Cậu biết hẳn phải có lý do gì đó Alpha mới bảo cậu làm theo chỉ dẫn của cô ấy khi trò chuyện với Sheryl, vậy nên cậu mặc kệ những thắc mắc nảy ra trong đầu.
************
Sheryl dùng máy thông tin vừa được trả lại để gọi Akira. Đây là cái máy thông tin mà Akira đã cho cô mượn vào ngày trước. Cô thực hiện cuộc gọi với vẻ mặt căng thẳng và không lâu thì máy kết nối. Giọng của Akira vang lên từ máy thông tin.
“Sheryl hả? Cô đang ở đâu?”
Trước khi Sheryl trả lời, đám người trong phòng lập tức bịt miệng cô lại và cướp lấy máy thông tin. Người đang cầm máy thông tin của Sheryl lớn tiếng quát.
“Mày là Akira hả? Nếu mày không muốn con nhỏ này chết thì vứt vũ khí đi.”
“Ai thế?”
“Mày đang đùa với tao hả? Tao sẽ giết con nhỏ này đấy mày không sợ sao?”
“Ừm, ý tao là, tao còn không biết mày là ai, thế nên tao cũng không nghiêm túc nổi dù mày có nói thế…”
Thông qua giọng nói, Akira thật sự không rõ chuyện là như thế nào chứ không phải đang giả ngu, và điều này khiến hắn thật sự thấy khó chịu.
“Mày đang tấn công khu này mà không biết chủ khu này là ai sao!? Đừng có
giả điên với tao! Nếu mày giả vờ nữa là tao giết con nhỏ này thật đấy! Tao không giỡn mặt, tao đang nghiêm túc!”
Akira ngưng một lúc rồi đáp lại.
“...Để tao nói thẳng luôn. Tao đến đây sau khi nghe Viola nói rằng Sheryl đang bị giam giữ ở đây sau khi mắc sai lầm trong cuộc đàm phán với Nhà Ezont, Viola còn nói rằng nếu không nhanh lên thì Sheryl sẽ bị hiếp và giết để làm gương. Nên tao chỉ nghĩ rằng nếu cô ấy còn sống thì tao sẽ cứu cô ấy ra, nhưng nếu cô ấy chết thì tao sẽ trả thù thay cho cô ấy. Dù hơi trễ khi nói thế này, thật sự tao không rõ thông tin đó có chính xác hay không nữa. Chuyện đó thật sự đang xảy ra sao?”
Người lính chau mày ngay lúc nghe đến tên của Viola. Vẻ mặt cũng đủ hiểu hắn biết cô gái đó nguy hiểm đến mức nào.
“Đúng là con nhỏ này đã từ chối đề nghị của ông chủ. Thế nên mới bị giam giữ ở đây.”
“Vậy à. Vậy còn thông tin con nhỏ móc túi tên là Alna cũng đang bị giam giữ ở đây thì sao? Tao cũng có thông tin này từ Viola.”
“Chuyện này có liên quan gì đến con móc túi đó à?”
“Chuyện cá nhân thôi, tao muốn con móc túi đó chết. Nếu nó thật sự bị giam ở đây thì tao sẽ đi giết nó trong lúc còn ở đây.”
Người lính lớn giọng nói.
“Tao không quan tâm có phải chuyện cá nhân của mày hay không! Con móc túi đó không liên quan gì đến chuyện bây giờ!? Vấn đề duy nhất là mày có nghe lời bọn tao hay không, nếu không thì để tao giết hộ con nhỏ này cho!!”
Akira ngừng lại một chút rồi trả lời.
“...Tao có hai thứ cần phải xác nhận trước khi đưa ra câu trả lời cho mày.”
Vì nghe như Akira sẽ nghe lời dựa vào những điều mà Akira muốn xác nhận, nên người lính bình tĩnh được một chút.
“Ô, là gì hả?”
“Sheryl vẫn còn sống chứ? Cô gái đang ở cùng với mày có phải là Sheryl hay không? Tao muốn biết trước hai điều đó. Tao đã bị tên lính gác ở cổng nói đểu nói xéo nên có khả năng bọn mày đã giết cô ấy rồi. Dù sao bọn mày cũng không sợ khi tao đến đây để trả thù. Nếu Sheryl đã chết thì bọn mày có thể sẽ lấy máy thông tin của cô ấy và dùng nó để gọi và lừa tao. Ngay từ đầu, việc Sheryl một mình đến đây mà không nhờ tao đi cùng cũng đã lạ lắm rồi. Nhìn thì có vẻ cũng không phải do bọn mày bắt cóc cô ấy đến đây, cho dù tao không thể đi cùng cô ấy thì cô ấy ít ra cũng sẽ gọi cho tao một cuộc. Thế nên có khả năng cô ấy đã bị ai đó lấy mất máy thông tin, dùng nó để yêu cầu gặp mặt chủ của bọn mày và nói điều gì đó không nên với chủ của bọn mày, thế nên người đó có thể không phải là Sheryl. Nếu cô ấy là Sheryl thật và vẫn còn sống, tao không ngại nghe theo lời của mày. Bởi vì tao cũng không muốn vứt đi vũ khí chỉ để cứu một người đang đóng giả làm Sheryl mà.”
Người lính tặc lưỡi sau khi thấy Akira hoang tưởng đến thế nào. Nhưng vì cậu ấy đang cố gắng xác định danh tính của con tin nên có nghĩa để Sheryl làm con tin rất đáng. Hắn đưa máy thông tin cho người đồng nghiệp đang bịt miệng của Sheryl và ra hiệu.
Sau đó người đồng nghiệp thả Sheryl ra, để cô ấy lấy máy thông tin. Người lính kia vẫn đang chĩa súng vào cô, cô bắt đầu nói vào máy với vẻ mặt căng thẳng.
“...Sheryl đây… Uhhh, em đang bị giam giữ và không bị thương. Hiện tại em đang ổn. À, vâng, là em thật. Hãy tin em.”
Sheryl trông có vẻ hơi gượng gạo. Đó là do cô đang câu thời gian để suy nghĩ xem phải làm gì trong tình huống này, cô cũng rất ngạc nhiên và hạnh phúc vì biết rằng Akira thật sự đến cứu cô.
“Vậy là cô ổn nhỉ? Tại sao cô lại đến đây một mình chứ? Tôi đã đi cùng cô khi đến căn cứ của Shijima rồi mà không phải sao?”
Thực ra, lần trước vì Akira mà suýt chút xảy ra đánh nhau nên đủ để không đưa cậu ấy theo vào lần này. Sheryl không thể biết Akira đang suy nghĩ như thế nào về lúc đó, cậu ấy chỉ không nhận ra, hay cậu ấy chỉ mặc kệ, hoặc có khi cậu ấy thấy tình huống lúc đó còn tốt hơn so với bây giờ.
“E-em thật sự xin lỗi. Viola đã giới thiệu em cho Nhà Ezont và giới thiệu đề nghị đó cho em. Từ những gì mà em thu thập được từ cô ta, em thấy không cần thiết phải có người đi theo bảo vệ.”
“Tôi nghe là cô đã từ chối đề nghị của họ, họ bắt cô giao lãnh thổ ra sao?”
“Dù nghe hơi đáng nghi nhưng họ yêu cầu chúng ta làm việc cho bọn họ. Theo cách hiểu của em thì Nhà Ezont sẽ lấy luôn lãnh thổ của em. Nhưng nếu em phải đưa ra dự đoán, em nghĩ họ muốn nói về cấu trúc cầm quyền, và trong đó họ muốn có Akira. Thế nên, em thấy mình không có thân phận để quyết định điều đó nên đã từ chối đề nghị của họ.”
“...Vậy cơ à, chuyện là như thế sao?”
Sheryl hơi ngạc nhiên vì Akira cũng tỏ ra ngạc nhiên. Vì cậu ấy không bao giờ xem bản thân là một phần của băng nhóm Sheryl nên cậu ấy sẽ không hứng thú với những vấn đề như vậy.
Người lính giật lấy máy thông tin của Sheryl.
“Mày đã xác nhận được đó là Sheryl thật chưa? Để tao nhắc lại cho mày nhớ, nếu mày không muốn con nhỏ này chết thì vứt vũ khí đi ngay. Tao sẽ gửi vị trí cho mày, đến đó với hai tay–”
Akira chen vào.
“Mày sẽ giết tao chứ gì?”
“...Đừng bắt tao nói lại. Nếu mày không nghe theo lời bọn tao thì bọn tao sẽ giết con nhỏ này. Mày chỉ cần biết như vậy là được.”
“...Tao là Thợ săn mà mày không biết à?”
“Hả?”
“Làm Thợ săn có nghĩa là thường xuyên liều mạng. Và liều mạng là việc mà tao thường hay làm nhiều nhất. Tao không làm việc chắc chắn sẽ khiến tao mất mạng. Thế nên tao không thể nghe theo lời của mày được. Ngay từ đầu nếu tao chết thì cũng không có gì đảm bảo tụi mày sẽ tha mạng cho Sheryl. Thương lượng không thành nhé. Để tao đưa ra đề nghị này, nếu mày giao Sheryl và con nhỏ móc túi đó ra thì tao sẽ rời đi trong yên bình. Nhớ đừng có cản đường lúc tao rời đi là được. Cách này thì cả hai sẽ không phải mất mát gì cả, mày thấy thế nào?”
Người lính nổi điên lên.
“Mày đang giỡn mặt với tao hả thằng ch*!? Mày thật sự nghĩ tao sẽ chấp nhận cái đề nghị đó à?!”
“Tao đang nói là sẽ tha thứ cho bọn mày vì đã đe dọa người yêu của tao. Như thế không đủ sao? Hay ngay từ đầu thương lượng đã là không thể?”
“Ừ, đúng thế!”
“Ra vậy.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Akira đạp đổ cánh cửa của căn phòng. Súng đã thủ sẵn trong tay. Tất cả mọi người trong phòng đều đơ người ra trước tình huống này, Akira tận dụng sơ hở này để ngắm hai khẩu súng trong tay và lập tức khai hỏa. Căn phòng chật hẹp và kín đáo không hề cho bọn họ cơ hội để tránh né hay bắn trả. Tiếp theo, đám người đó đã nằm trên mặt đất, chìm trong vũng máu của mình sau khi hứng trọn đợt xả đạn.
Khung cảnh trong phòng trở nên rùng rợn chỉ trong tích tắc. Akira nhìn những người lính đã chết và nói.
“Tại bọn mày bảo không thể thương lượng nhé, tao không chấp nhận phàn nàn đâu biết chưa?”
Đương nhiên không còn ai có thể phàn nàn. Người chết thì sao mà nói được nữa.
Akira thực ra chỉ đang câu thời gian khi nói chuyện với Sheryl và đám người này. Lúc mà Alpha nói rằng cô ấy đã biết vị trí của Sheryl là Akira đã biết đó là Sheryl thật và cô ấy vẫn còn sống.
Cậu cũng không nghi ngờ thông tin của Viola. Cho dù Viola có ý định xấu khi chia sẻ thông tin này, nhưng không hiểu sao Akira lại chắc chắn Viola sẽ không nói dối. Cô ta sẽ chỉ chia sẻ thông tin thật dù không phải là mọi thứ, để có thể thao túng người khác.
Cậu chỉ câu thời gian để Sheryl an toàn cho đến khi cậu đến nơi. Lý do chính là như vậy. Nhưng nếu họ chấp nhận đề nghị của Akira, cậu vẫn sẽ rời đi trong yên bình. Nhưng tất nhiên ngay từ đầu cậu đã biết họ sẽ không chấp nhận đề nghị của cậu.
Đề nghị của cậu sẽ bị từ chối, ít nhất dự đoán đó của cậu là chính xác. Vì cậu đã đoán trước thương lượng sẽ bị gạt đi ngay lúc đưa ra đề nghị đó, nên kết quả này là hoàn toàn nằm trong mong đợi của cậu. Bản thân Akira không hề nhận ra rằng cách suy nghĩ của cậu đã méo mó đến thế nào.
Sheryl ngơ ngác trước sự thay đổi bất ngờ này, nhưng khi đã hiểu được những gì vừa xảy ra, cô làm vẻ mặt rắc rối. Cô rất vui khi Akira còn gọi cô là người yêu và đến cứu cô, nhưng đồng thời cô cũng rùng mình trước việc Akira tàn sát mọi người trong phòng này mà không hề chớp mắt và còn lạnh lùng nhìn những cái xác của họ.
Akira hạ súng xuống và quay sang phía Sheryl. Sheryl cố gắng không để vẻ sợ hãi bị lộ ra ngoài.
“Ừm, cho chắc thôi, cô ổn chứ? Tôi đã cố gắng không bắn trúng cô rồi…”
“À, vâng. Em không sao, cảm ơn anh rất nhiều vì đã đến cứu em.”
Sheryl cúi đầu và cảm ơn trong khi nở một nụ cười bình tĩnh với cậu ấy.
Akira có vẻ không bận tâm, nhìn cứ như cậu ấy chỉ vừa dọn dẹp một vài chuyện nhỏ thôi vậy.
“...Ừm, tôi đã nói là sẽ giúp cô khi có chuyện xảy ra rồi mà. Dù không phải lúc nào tôi cũng sẽ đến cứu cô, nhưng nếu chỉ có thế này thì ít ra tôi sẽ làm được.”
Đối với Sheryl, Akira trông rất đáng tin cậy sau câu nói đó. Nhưng cùng lúc cô cũng nghĩ rằng nếu cô biến Akira thành kẻ thù, cậu ấy có thể sẽ tiêu diệt cô như vừa lúc nãy.
Không nói đến việc Akira có phải là người tốt hay không, một điều chắc chắn là giá trị đạo đức của cậu ấy rất thấp và gần như không có ác cảm khi giết người. Trên hết là cậu ấy còn có sức mạnh để làm việc đó dù cậu ấy có tuân theo một số giá trị đạo đức mơ hồ nào đó của riêng mình. Sheryl thấy sẽ rất đáng sợ khi biến cậu ấy thành kẻ thù, cho dù có cậu ấy làm đồng minh nhưng cô vẫn không thể không cảm thấy sợ hãi.
Sheryl biết bản thân đã yêu Akira và cô dựa dẫm rất nhiều vào cậu ấy. Thế nên cô đã luôn thắc mắc liệu nỗi sợ đối với người ở trước mặt của cô có phải là do bản năng hay không. Cô luôn băn khoăn liệu nỗi sợ đó có giảm đi khi cô có thêm được quyền lực hay không. Cô cảm thấy bất an khi có những suy nghĩ như thế.
Akira thở dài, thế này thì một nửa mục tiêu đã được hoàn thành. Dù cậu có gặp một vài người lính trên đường đến căn phòng này, nhưng họ không mạnh như đám người ở sảnh trời. Chưa kể thêm là cậu đã làm quen được với đồ gia cường mới, thế nên cậu không gặp vấn đề gì khi chiến đấu với những người lính đó và nhờ thế mà Akira có thể thư thái hơn một chút.
Alpha mỉm cười với Akira và đề nghị rút lui.
[Chúng ta đã cứu được Sheryl rồi, bây giờ hãy ra khỏi căn cứ này thôi.]
Akira hơi dỗi.
[Tôi vẫn còn phải giết con móc túi.]
[Nhưng cậu cũng không thể vừa bảo vệ Sheryl vừa săn cô bé đó đúng chứ? Cô ấy sẽ chết nếu cậu chạy loanh quanh khi đưa cô ấy theo cùng cậu biết không? Cậu không cứu Sheryl để rồi cho cô ấy bị giết không phải sao?]
Alpha muốn Akira ra khỏi căn cứ này càng sớm càng tốt. Thế nên cô mới quyết định giúp cậu ấy cứu Sheryl. Cô muốn tránh tình huống mà cậu ấy đi giết Alna, khiến Katsuya thêm căm thù cậu ấy và điều này chắc chắn sẽ gây ra thêm rắc rối về sau. Hơn nữa, nếu Alna bị giết giữa cuộc hỗn loạn này thì sẽ là một điều cực kỳ tốt. Vì thế mà Alpha muốn Akira rời đi nhanh nhất có thể.
Akira tỏ ra mâu thuẫn. Cậu hiểu lý lẽ của Alpha, nhưng cậu không thể cứ thế mà rời đi.
[Chắc chắn một điều là chúng ta sẽ không ở lại căn phòng này. Hãy di chuyển đến chỗ khác để cậu có thể xác định tình hình rõ hơn. Nếu bọn họ gửi thêm tiếp viện đến căn phòng này thì sẽ mệt lắm, nhanh lên.]
[Cô nói đúng.]
Akira quay sang Sheryl.
“Sheryl, chúng ta cần phải nhanh chóng di chuyển đến chỗ khác. Tôi xin lỗi vì có thể sẽ bế cô một cách mạnh bạo.”
“Em biết rồi, xin anh đừng lo.”
Akira dùng một tay để bế cô ấy lên. Sheryl nói rằng sợ bị ngã nên cô đưa tay ra để ôm lấy cổ và lưng của Akira để không cản trở cậu ấy quá nhiều. Nếu cậu ấy muốn ưu tiên cho việc di chuyển, Akira có thể ôm cô bằng một tay nhưng Sheryl lại quyết không nói ra điều đó.
Akira nghe theo chỉ dẫn của Alpha trong khi mang theo Sheryl đang ôm chặt lấy cậu.
Sheryl cảm thấy hạnh phúc vì được người cô yêu ôm lấy dù đang ở trong tình huống như thế này. Khi nhận ra một cô gái đầy tính toán như mình lại có cảm xúc như vậy, cô cười gượng và nỗi lo của cô gần như đã tan biến.