Quận dưới của thành phố Kugamayama rất rộng lớn, trật tự công cộng cũng tồi tệ không kém ngoài nơi hoang dã. Trong khu vực có trật tự còn kém hơn nữa, nơi đó sẽ là nơi mà một số tổ chức với sức mạnh kinh tế hoạt động kinh doanh bất hợp pháp. Họ đã thuê lực lượng quân sự hùng mạnh để kiểm soát những tổ chức khác nhỏ hơn trong khu vực. Nhà Ezont là một tổ chức như vậy, lãnh thổ của họ trải dài từ phố ổ chuột đến tận quận dưới.
Căn cứ của Nhà Ezont là một căn biệt thự nằm ở ranh giới giữa phố ổ chuột và nơi hoang dã. Căn biệt thự đó đã thể hiện được sức mạnh của tổ chức và điều quan trọng nhất không phải là kích cỡ của biệt thự.
Quận phía đông không hề bị thiếu đất đai, cùng với sự tiến bộ về công nghệ, người ta có thể xây biệt thự với giá tương đối rẻ. Nhưng lại hoàn toàn khác khi nói về vấn đề có an toàn hay không. Lý do lớn nhất khiến đất bên trong bức tường lại mắc hơn đơn giản là vì an toàn hơn. Xây một căn biệt thự nằm ngay bên cạnh nơi hoang dã không khác gì bảo lũ quái vật hãy tấn công đi, điều này đã chứng tỏ rằng họ có đủ tiền để thuê lính bảo vệ cho biệt thự, không như những băng nhóm nhỏ rải rác trong thành phố.
Bên trong phòng khách lớn của biệt thự, người chủ của Nhà Ezont, Rogelt đang ngồi và suy nghĩ. Ở phía bên kia bàn, ngay trước mặt là Viola, cô ta đang mỉm cười như mọi khi.
Rogelt đang cho người của mình đứng bảo vệ ở sau lưng, trong khi Viola có Carol đứng phía sau bảo vệ. Tất cả đều có vũ khí.
Rogelt nhìn vào bốn tấm ảnh ở trên bàn trong khi đang đắm chìm suy nghĩ, ánh mắt của ông trở lại nhìn Viola.
Viola phân tích ánh mắt đó, ánh mắt đó nói rằng có cơ hội để thương lượng, cô vui vẻ nói.
“Ngài thấy thế nào?”
“Đề nghị không tệ.”
Hai bức ảnh là về Akira và Katsuya. Akira nhìn hơi bực bội trong bức ảnh, còn Katsuya thì đang mỉm cười như thể bức ảnh đó là chụp công khai.
“Bọn ta đã điều tra một chút về hai người này. Chàng trai Katsuya này có hồ sơ được ghi đúng như trong báo cáo từ Drankam, thế nên rất dễ để so sánh với thông tin mà cô mang đến. Hạng Thợ săn của cậu ta cũng khá cao. Hừm, cơ bản mà nói, cậu ta là một Thợ săn mạnh. Trong khi chàng trai Akira này, Hạng Thợ săn của cậu ta khá thấp. Nhưng mới đây tôi đã nghe rằng một mình cậu ta đã tiêu diệt tám tên cướp, nếu tôi thêm thông tin này về cậu ta vào thông tin mà cô mang đến, hừm, cậu ta cũng là một kẻ mạnh. Nếu được hai người này phục vụ cho, cuộc chiến với Haurias chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Bọn ta rất cảm ơn vì đã chuẩn bị cách để nắm thóp hai người này.”
“Tôi rất vui khi ngài thấy hài lòng.”
Viola nói cùng một nụ cười tươi, nhưng Rogelt đột nhiên đe dọa nói.
“Thế trong đây bao nhiêu đã là kế hoạch của cô rồi?”
Viola nghiêng đầu và tỏ ra bối rối, rồi cô bắt đầu giả vờ.
“Ý của ngài là sao?”
“Đừng có giở trò với ta. Ít nhất ta biết cô không phải là một con người đàng hoàng. Phương thức hoạt động thường thấy của cô là lan truyền thông tin nhìn qua thì có vẻ không liên quan đến nhau để thao túng tình hình cho lợi ích riêng của cô, đúng chứ?”
“Ngài hiểu lầm rồi đó. Chỉ là những người mua thông tin từ tôi mắc sai lầm rồi đổ lỗi cho tôi thôi. Họ đã khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối.”
“Hiểu lầm à?”
Rogelt khịt mũi.
“Phương thức để kiểm soát hai người Katsuya và Akira này là bắt người yêu của họ làm con tin. Kế hoạch tốt đấy, dù sao hai người họ cũng là đàn ông mà. Không lạ khi hai người này sẽ đi xa đến như thế vì người yêu của mình.”
Hai bức hình còn lại là của Alna và Sheryl. Theo như Viola, Akira dành rất nhiều tình cảm cho Sheryl, trong khi đó Katsuya thì là Alna.
“Nhưng mà, ta không nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp.”
Rogelt bắt đầu chất vấn Viola. Ông nghi ngờ tất cả thông tin mà cô ta mang đến, ông khó mà tin rằng tất cả chỉ là trùng hợp.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến bất thường mà người ta đã hiểu lầm cửa hàng di vật của Sheryl đang bán di vật đắt tiền, những kẻ cướp cũng đã đánh giá sai Akira chỉ là một tên cỏn con. Sheryl muốn tận dụng lại cửa hàng di vật, vì thế cô ấy muốn mở lại cửa hàng, nhưng Akira sẽ quay trở lại công việc Thợ săn nên cô ấy sẽ cần lính bảo vệ. Nếu Sheryl gia nhập Nhà Ezont, cô ấy có thể sẽ được băng nhóm bảo kê cửa hàng, Rogelt sẽ có thể sử dụng Akira thông qua Sheryl. Nói sao thì Akira đã quá yêu thương Sheryl đến mức cậu ấy còn mua cho người yêu của mình một bộ váy đắt tiền và để cho cô ấy làm chủ băng nhóm.
Còn Katsuya, cậu ấy lại quan tâm đến Alna một cách bất thường, dù cô bé đó chỉ là một tên ăn cắp vặt bình thường. Cậu ấy còn dùng đến sức mạnh của Drankam để bảo vệ Alna trong khi cô ấy đang bị săn đuổi bởi Akira, đương nhiên cô ấy sẽ không thể ở lại lâu. Nếu Nhà Ezont cho Alna một nơi trú ẩn, họ có thể sẽ thỏa thuận được với Katsuya, nếu họ bắt Alna làm con tin thì họ còn có thể kiểm soát được cậu ấy.
Với những thông tin này, Rogelt thấy bản thân sẽ có thể dễ dàng thao túng cả Katsuya lẫn Akira. Nhưng Rogelt luôn cảm thấy như có kẻ đang tạo dựng tình huống này lên.
“Tôi thừa nhận thông tin của cô là chính xác. Nhưng lý do mà lũ cướp đó nhắm vào cửa hàng của Sheryl cũng như đánh giá sai Akira là một Thợ săn yếu, tất cả đều là do thông tin mà cô đã lan truyền. Cô đã thao túng họ tấn công cửa hàng của Sheryl không phải sao?”
“Chỉ là trùng hợp mà thôi. Một cửa hàng di vật khác đã nhờ tôi thu thập thông tin về cửa hàng của Sheryl, Shijima cũng nhờ tôi kiểm tra thử sức mạnh thật sự của Akira. Thế nên tôi làm như thế không phải vì tôi muốn.”
“Vậy sao cô biết được Alna đang ở trong căn cứ của Drankam dù nơi đó chỉ được dành cho thành viên của Drankam thôi? Tại sao cô còn chuẩn bị trước một vài biện pháp để đuổi cô bé ra khỏi nơi đó?”
“Có một số người bên trong Drankam không muốn Katsuya dính líu gì đến một tên ăn cắp vặt sống trong phố ổ chuột vì họ muốn giữ danh tiếng của mình với nhà tài trợ bên trong bức tường. Ít nhất ngài cũng phải biết điều đó chứ nhỉ?”
“...Nếu Akira thật sự mạnh mẽ như cô nói, thật lạ khi Alna có thể ăn cắp được ví tiền của cậu ta. Nếu cậu ta mạnh như vậy thì đã có thể ngăn cô bé đó lại rồi. Cho dù cậu ta bị trộm ngay lúc mất cảnh giác, cậu ta vẫn có thể lấy lại được nếu Alna vẫn ở gần đó. Cũng thật lạ khi Katsuya lại đi xa đến mức như thế để bảo vệ Alna. Cô bé đó chỉ là người lạ với cậu ta thôi không phải sao? Alna cũng không mặc trên mình bộ trang phục đắt tiền khiến người khác hiểu lầm cô bé là một tiểu thư nhà giàu. Chưa kể đến người đang săn lùng Alna không phải là một Thợ săn bình thường, Akira đã tham gia vào cuộc săn quái vật tiền thưởng. Cậu Katsuya này thật sự liều mạng đối đầu với một Thợ săn như thế này chỉ để giúp một kẻ móc túi tầm thường như vậy sao? Tôi biết cậu ta dịu dàng với phái nữ, nhưng điều này vẫn quá bất thường cô thấy không?”
“Cho dù ngài có nói như vậy thì tôi đảm bảo vẫn sẽ có lúc Akira mắc sai lầm. Chính vì thế mà cậu ta mới để bị trộm mất tiền. Còn đối với Katsuya, có thể cậu ta thật sự mềm lòng với phái nữ đấy. Ngay cả những báo cáo từ nhà tài trợ của Drankam từ bên trong bức tường, họ thường đánh giá cao sự tốt bụng của Katsuya. Tôi còn nghe rằng cậu ta có rất nhiều cô gái vây quanh đến nỗi người ta nói đùa đội của cậu ta là đội hậu cung nữa đấy. Thế nên cậu ta có thể là một người thật sự liều mạng vì phái nữ.”
Rogelt tiếp tục chỉ ra những điểm mâu thuẫn và bất thường trong câu chuyện của Viola trong khi vẫn quan sát phản ứng của cô ta. Nhưng Viola chỉ trả lời một cách hoàn toàn bình thường và bình tĩnh. Cuối cùng, Rogelt đã hết dữ liệu và không còn gì để nói được nữa.
“...Nói thật này, cô có dám thề rằng mình không làm gì khác ngoài thu thập thông tin không?”
“Nếu tôi phải nói, tôi chỉ gửi người đi kiểm tra xem Katsuya sẽ giúp đỡ Alna đến mức nào để tôi có thể lên kế hoạch khiến cậu ta từ bỏ cô bé đó. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi biết được Katsuya không từ bỏ Alna mặc dù đã đề nghị 20,000,000 Aurum, trong khi đang mãn nguyện vì tôi đã thu được một vài thông tin về cậu ta thì người mà tôi gửi đi đã bị giết rồi đó. Nhờ thế mà tôi đã không thu được số nợ còn lại từ những người đã chết đó, một mất mát rất lớn. Lý do mà tôi đến đây bán thông tin này là để bù đắp lại cho phần mất mát đó. Vì ngài là một người có uy tín, tôi đã đồng ý giao thông tin ra trước khi ngài chịu trả tiền, ngài không thấy sao? Tôi rất mong ngài sẽ trả cho tôi rất nhiều đó.”
Rogelt cười nham hiểm.
“Tôi thì không biết gì nhé. Đây đúng là thông tin có giá trị, nhưng có rất nhiều điều mà tôi không thể chấp nhận. Thế nên tôi không thể nói trước sẽ trả được cho cô số tiền mà cô đang mong muốn…”
Viola tỏ ra khá ngạc nhiên, sau đó cô mỉm cười tự tin.
“Ôi trời, ngài định làm như vậy sao? Thế thì tôi cũng đành hết cách. Thật không đúng khi yêu cầu số tiền cho thông tin mà ngài không thích. Carol, chúng ta đi thôi.”
Thấy Viola thật sự chuẩn bị rời đi, Rogelt nghi ngờ nói.
“Cô chắc là không cần tiền chứ? Cô đã chịu lỗ nhiều rồi không phải sao? Nhưng nhìn cô không buồn bã hay tuyệt vọng gì hết.”
Viola mỉm cười.
“Đương nhiên là thu thập thông tin này mất rất nhiều tiền rồi. Nếu ngài không chấp nhận giao dịch này thì tôi sẽ phá sản mất, vậy nên tôi sẽ đi bán thông tin này cho Haurias.”
Haurias là một băng nhóm khác có quyền lực và sức mạnh cũng ngang ngửa với Nhà Ezont và họ đang có mối thù với nhau. Họ sắp có một cuộc chiến toàn diện để tranh giành lãnh thổ. Nếu Haurias có được thông tin này, họ sẽ có lợi thế hơn so với Nhà Ezont.
“D-đồ xảo nguyệt!”
Rogelt lớn tiếng giận dữ, người của ông ở phía sau thủ súng lên theo phản xạ. Nhưng Carol đã chĩa súng vào Rogelt nhanh hơn người của ông. Rogelt chau mày và làm khuôn mặt căng thẳng, ra hiệu cho người của mình hạ súng xuống.
Viola mỉm cười với Rogelt và hỏi.
“Vậy tôi rời đi nhé?”
“... Được rồi.”
Rogelt có vẻ đã từ bỏ và lấy máy thông tin ra.
“Đấy, tôi đã gửi rồi. Cô xác nhận đi.”
Viola mở máy thông tin của mình ra và kiểm tra tài khoản ngân hàng, cô lắc đầu.
“Chưa đủ.”
“Cái gì!? Cô đang đùa với tôi à!? Như thế mà chưa đủ sao!?”
“Đúng là chỉ đủ cho phần thông tin thôi. Nhưng không đủ cho việc tôi sẽ không bán thông tin này cho Haurias. Thêm nữa, ngài cũng đã khiến Carol phải hành động rồi, tôi sẽ cần thêm tiền để trả lương cho cô ấy nữa. Đó là lỗi của ngài, ngài phải trả thêm phần đó. Bao gồm những điều này, xem nào, ngài cần phải trả thêm 50% số tiền mà ngài vừa chuyển cho tôi.”
Rogelt đang tỏ ra rất giận dữ, nhưng Viola thì đang mỉm cười như thể mình vừa thắng trận.
“Đó là lỗi của ngài vì đã hành động không đúng vào lúc nãy. Hay ngài muốn tôi yêu cầu thêm sao?”
Rogelt tặc lưỡi và gửi thêm số tiền được yêu cầu.
“Vâng, tôi đã nhận. Đừng lo, là một nhà môi giới thông tin, tôi sẽ không bán thông tin này đến bất kỳ chỗ nào khác. Tôi xin hứa với ngài.”
“...Hừm, tôi cá là cô đã từng đưa ra giao dịch tương tự với người khác rồi. Cô không sống lâu đâu.”
“Tôi nghe câu này đã quen rồi, nhưng không hiểu sao họ lại luôn chết trước tôi. Vậy nên ngài cũng phải cẩn thận đó nhé?”
Viola chỉ để lại lời đe dọa đó và mỉm cười nham hiểm rồi cùng với Viola rời đi.
Rogelt lập tức gào lên với người của mình như thể đang trút giận.
“Hành động đi!! Ngay lập tức!”
Trong khi nhìn người của mình bối rối hoảng loạn bắt tay vào việc, ông thề với bản thân rằng sẽ trút giận lên nhà Haurias trước rồi sẽ đến Viola.
************
Akira đã chọn được phụ kiện cho súng của mình nhờ vào một chút gợi ý từ Sara và Elena. Akira đã mất hơi nhiều thời gian để chọn, nhưng đã có thể lựa ra cho mình phụ kiện phù hợp nhờ vào trợ giúp từ Elena và Sara. Cậu còn gắn xong phụ kiện vào súng nữa. Súng của cậu đã được điều chỉnh lại để chỉ sử dụng loại đạn đặc biệt, cộng thêm những phần phụ kiện nữa là cậu phải trả tổng cộng 60 triệu Aurum. Dù phải chi tiêu nhiều hơn một chút so với ngân sách ban đầu nhưng cậu đã hài lòng với kết quả này.
Akira đưa hết mọi thứ mà cậu mua lên xe và cảm ơn Shizuka, Elena và Sara cũng tiễn cậu đi, đặc biệt là Shizuka.
“Cảm ơn rất nhiều ạ.”
Shizuka nhận ra rằng Akira hầu như chỉ cảm ơn với mình, cô mỉm cười và nói.
“Chị là nhà bán mà. Công việc của chị là phục vụ khách hàng. Nếu em muốn cảm ơn thì em nên cảm ơn Elena và Sara ấy. Họ đã giúp em dù không có nghĩa vụ phải làm như vậy.”
“Đúng thật. Em xin lỗi vì đã gây mất thời gian cho hai chị.”
Akira cúi đầu chào với Elena và Sara. Elena cũng nhận ra điều mà Shizuka nhận thấy, nhưng cô không để lộ điều đó ra mặt, cô mỉm cười với Akira và nói.
“Không sao đâu, bọn chị cũng không có việc gì để làm cả, chưa nói đến là em cũng đã từng giúp bọn chị rất nhiều, ít nhất bọn chị cũng giúp em được việc này.”
Sara cũng mỉm cười để xua tan đi điều đang khiến cô lo lắng.
“Chị đảm bảo số phụ kiện đó sẽ hiệu quả thôi, nhưng nếu em gặp vấn đề gì với số phụ kiện mà bọn chị đã chọn cho em thì cứ nói với bọn chị nhé. Chị có thể đã chọn dựa theo sức mạnh của bản thân. Vậy nên độ giật có thể khá mạnh, nhưng chị nghĩ em sẽ chịu được với đồ gia cường.”
“Em nghĩ là sẽ ổn thôi, em xin phép rời đi trước.”
Akira nhảy lên xe của mình và rời đi. Elena và Sara vẫy tay với Akira khi em ấy lái xe đi, nhưng ngay lúc Akira không còn trong tầm nhìn của họ nữa, mặt họ liền trở nên căng thẳng.
Elena biết Shizuka chen vào là vì hai người họ.
“Chúng ta đã nói điều gì đó đụng chạm em ấy sao? Shizuka, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tớ nói Akira rằng tớ muốn em ấy phải dừng việc săn cô bé móc túi đó lại bằng mọi giá?”
“Tớ nghĩ em ấy thật sự sẽ không đi săn cô bé đó nữa. Nhưng đổi lại, tớ nghĩ em ấy sẽ không còn duy trì mối quan hệ thân thiết với hai cậu nữa. Trong viễn cảnh tệ nhất, em ấy có thể sẽ cắt đứt mối quan hệ với hai cậu…”
Cụm từ ‘tiền chia tay’ xuất hiện trong đầu Elena. Lúc đó, nếu cô nói với Akira rằng cô muốn em ấy dừng lại bằng mọi giá, Akira thật sự sẽ không đi săn Alna nữa. Nhưng cô sẽ phải trả giá bằng mối quan hệ của họ với em ấy như một số tiền chia tay vậy. Đến mức Shizuka còn phải chen ngang, Elena nghĩ rằng dự đoán của mình có thể đúng thật sự.
Elena cố gắng nhớ lại những lời nói của mình với vẻ mặt căng thẳng. Nhưng cô không thể nhớ được mình đã nói điều gì đó không hay.
“Mình thật sự đã nói điều gì đó khiến em ấy giận sao…? Sara, tớ xin lỗi, có vẻ tớ đã khiến mối quan hệ của chúng ta với Akira xấu đi vì đã lỡ miệng nói gì đó rồi.”
Sara tỏ ra hơi chán nản và lắc đầu.
“Không phải lỗi của cậu đâu. Tớ cũng không nhận ra là mình đã nói điều gì đó không tốt mà.”
Sara thở dài.
“...Nếu cậu không chen vào, mối quan hệ của bọn tớ với Akira có thể đã thật sự chấm dứt. Shizuka, cảm ơn cậu rất nhiều, vì đã giúp bọn tớ.”
Sara mỉm cười và cảm ơn Shizuka, nhưng lần này, người có vẻ mặt căng thẳng lại là Shizuka.
“Dù có hơi trễ, nhưng cậu thật sự thấy ổn sao?”
“Tất nhiên rồi, sao cậu lại hỏi thế?”
“Miễn là Akira vẫn còn săn lùng cô bé móc túi đó, thì vẫn có khả năng em ấy sẽ phải đánh nhau với Katsuya. Tớ đã nói em ấy hãy suy nghĩ thấu đáo hơn, nhưng điều đó cũng chỉ câu thêm chút thời gian thôi. Hơn nữa, dù đã suy nghĩ thấu đáo nhưng nếu em ấy vẫn quyết định giết cô bé móc túi đó, thì lần này em ấy sẽ thật sự săn lùng cô bé đó đến tận trời cuối đất.”
“Ừm, cậu nói có lý.”
“Có khi tớ đã mắc sai lầm rồi, có thể sẽ tốt hơn nếu như tớ nghĩ ra cách nào đó khác để giúp em ấy bình tĩnh lại…”
Shizuka cảm thấy hoài nghi cách làm của mình, nhưng Sara không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn. Hơn nữa, cô không muốn nghĩ rằng Shizuka đã đưa ra quyết định sai lầm. Vì nếu Shizuka không chen vào, cô chắc chắn sẽ bảo Akira phải dừng lại.
Nếu chuyện đó xảy ra, Sara cảm thấy như Akira sẽ cắt đứt mọi quan hệ với họ. Mối quan hệ của họ sẽ trở thành chỉ là người quen thường hay đi đến chung một cửa hàng, nếu cô mời em ấy đi đến tàn tích thì có thể Akira sẽ từ chối mà không cần phải xem xét, Sara không muốn như thế.
Elena và Sara biết rằng cả hai đều đang suy nghĩ đến cùng một điều và tự nhủ với bản thân rằng không được mắc lại sai lầm này thêm một lần nào nữa.
“Shizuka, cậu có biết tại sao Akira lại phản ứng mạnh mẽ như vậy không? Nếu chỉ là dự đoán của cậu cũng được.”
“Dự đoán hả… Giờ cậu nhắc đến thì có những lúc mà tâm trạng em ấy rất là xấu. Không rõ có liên quan gì đến chuyện này không.”
Shizuka kể lại cho Elena và Sara biết. Biểu hiện của Elena và Sara càng thêm ảm đạm hơn sau khi nghe câu chuyện của Shizuka.
Elena hơi cúi thấp đầu.
“...Thế, em ấy vẫn cảm thấy khó chịu mặc dù vẫn có thể ngăn chặn thiệt hại sao. Thế nên em ấy mới thấy tức giận khi tiền của mình đã bị lấy cắp. Dù không đáng đến như thế. Tâm trạng lúc nãy của em ấy rất là xấu, chắc chắn em ấy đã nghĩ rằng chúng ta tin câu chuyện của Katsuya hơn đến mức chúng ta sẽ giúp người kia… Trời ạ, thật là thảm họa!”
Shizuka nhìn Elena như thể đang thương hại cho Elena.
“Tớ nghĩ từng có những lúc mà người khác không tin tưởng em ấy trong quá khứ đến nỗi em ấy không mong đợi sẽ có người tin tưởng mình nữa. Cảm giác giống như lúc cậu hỏi Katsuya xem lời giải thích của người đó có đúng hay không ấy.”
Elena căng thẳng nói.
“Đáng lẽ tớ sẽ nhận ra nếu như chú ý hơn… Có lẽ tớ đã quá tin tưởng vào thông tin có sẵn trước đó rồi chăng? Một chuyện như thế này lại xảy ra với một người giỏi đàm phán như tớ, đúng là sai lầm mà.”
Sara mỉm cười với Elena để an ủi cô ấy.
“Elena, đừng gượng ép bản thân quá. Tớ cũng vậy mà, tớ cũng đã quá tin vào câu chuyện của Katsuya. Trông Katsuya không giống như đang nói dối và nghe cũng rất tuyệt vọng nữa. Thế nên cũng không có gì sai khi chúng ta không nghi ngờ câu chuyện đó… chờ đã?”
“Sao thế?”
“Không, chỉ là, giờ nghĩ lại, thật kỳ lạ khi chúng ta còn không nghi vấn một chút gì dù Katsuya không liên quan trực tiếp và về cơ bản đó là thông tin đã cũ…”
“...Giờ cậu nói mới thấy, để ý lại thì đúng thật.”
Elena và Sara đột nhiên nhận ra sự kỳ lạ đó. Shizuka nghiêng đầu bối rối và nhìn hai người họ cũng đang bối rối không khác gì cô.
************
Alpha đang quan sát Akira trong khi cậu ấy đang lái xe. Dù đã lấy được trang bị mới nhưng cậu ấy trông không vui. Trên vẻ mặt cũng có chút sự tức giận.
Akira biết Alpha đang nhìn mình, cậu không phản ứng gì trong khi vẫn hơi bực bội. Nhưng cậu cũng không thể làm ngơ mãi ánh mắt của cô ấy.
[...Cô có điều gì muốn nói sao?]
[Cậu đã có đồ gia cường mới và đã chỉnh sửa lại khẩu súng trường đến mức nó hoàn toàn biến thành một khẩu súng khác. Tôi muốn dành thời gian để phân tích đồ gia cường mới và súng của cậu để tôi có thể hoàn toàn kiểm soát được cả hai thứ. Chúng ta chỉ quay trở lại công việc Thợ săn sau khi hoàn tất phân tích, thế nên chúng ta chưa ra nơi hoang dã sớm được đâu.]
[...Được… Thế thôi sao?]
Akira tỏ ra hơi nghi ngờ, nhưng Alpha chỉ mỉm cười như mọi khi và nói.
[Nếu cậu muốn biết thì tôi thật sự đồng ý với Elena và Sara. Tốt hơn là cậu đừng nên cứng đầu đi săn lùng cô bé móc túi đó nữa. Dù lý do của tôi thì khác hai người họ.]
[Ý cô là sao?]
[Không như Elena và Sara, tôi không quan tâm đến sự sống chết của cô bé móc túi đó. Thứ tôi lo lắng đó là rắc rối sẽ xảy ra sau khi cậu giết cô bé móc túi đó. Nếu cậu thật sự muốn giết cô bé móc túi đó đến như thế, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu dùng một khẩu súng ngắm và ám sát cô bé đó từ đằng xa. Không đáng để đối đầu với Drankam chỉ vì giết một kẻ móc túi. Về phương diện đó, tôi đồng ý với Elena và Sara.]
Akira chau mày và hoài nghi hỏi.
[...Vậy tại sao cô không bảo tôi mua loại súng đó đi?]
[Cậu nghĩ loại súng đó có tác dụng trong tàn tích thế giới cũ à?]
Akira không thể đáp trả. Alpha làm vẻ mặt nghiêm túc và tiếp tục nói.
[Lý do duy nhất mà tôi hỗ trợ cho cậu là để cậu hoàn thành yêu cầu của tôi. Tất nhiên nếu cậu nhờ tôi thì tôi sẽ giúp cậu trong những việc khác nữa, nhưng những chuyện như thế này nằm ngoài phạm trù hỗ trợ của tôi. Thế nên cậu đừng quên điều này đấy.]
Akira không nói gì trong một lúc, rồi cậu đột nhiên thở dài và hạ thấp vai xuống. Cậu đã nghĩ đến việc sẽ giết Alna và chiến đấu với nhóm của Katsuya, nhưng cậu tính đến việc có cả hỗ trợ của Alpha. Đúng là Alpha không có nghĩa vụ phải đi xa đến như vậy để giúp cậu, vậy nên khi cậu nghĩ Alpha sẽ giúp cậu nhưng thật ra lại quá ngây thơ. Akira nghĩ như thế và trách móc bản thân.
[Cô nói đúng, tôi đã quá ngây thơ.]
Cậu có thể đã hơi quá cứng đầu mà không hề hay biết. Akira đã nghĩ như vậy, cậu hít thở một hơi thật sâu. Có thể chỉ là bản thân tự nghĩ, nhưng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi hít thở xong.
Alpha cũng trở lại như bình thường cùng với nụ cười dịu dàng.
[Tôi không phiền nếu như cậu muốn tận dụng hỗ trợ của tôi, nhưng hãy nhớ tôi sẽ không giúp cậu nếu cậu tự ý làm việc gì đó một cách liều mạng. Nếu không phải việc nguy hiểm thì tôi sẽ không cản cậu. Nếu cậu muốn khẩu súng ngắm đó thì lần tới hãy mua một khẩu, một khẩu nòng dài với tầm bắn cực xa.]
[Ừm, tôi sẽ suy nghĩ lại một khi kiếm được tiền. Không nhất thiết phải vội vã, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận.]
[Đúng đấy, cậu hãy làm như vậy.]
Alpha mỉm cười với Akira như muốn nhìn thấu cậu ấy và suy nghĩ.
Lý do mà Alpha hối thúc Akira rời đi vào lúc Elena và Sara gọi cậu lại trong khi đang tranh cãi với Katsuya chính là vì cô đã nghĩ như thế sẽ gây ra rạn nứt trong mối quan hệ của họ. Nhưng sau khi phân tích kết quả của việc đó, Alpha đã nghĩ rằng nên để Akira ở lại.
Nếu không phải vì Shizuka, Akira sẽ quyết định không đi tìm Alna và liều mạng chiến đấu với nhóm Katsuya nữa, nhưng vì thế mà mối quan hệ với Elena và Sara cũng sẽ rạn nứt đi. Như thế thì sẽ giảm đi những tình huống mà Akira làm gì đó gây ra nhiều rắc rối hơn. Alpha đã nghĩ như vậy, cũng không sai khi nói cô đã đưa ra quyết định sai lầm.
************
Ông chủ của Nhà Ezont, Rogelt, đang ngồi tại phòng khách trong biệt thự của mình. Ông có người đang đứng bảo vệ phía sau lưng. Ông đang tỏ ra đáng sợ với người ở ngay trước mặt mình.
“Cô từ chối sao?”
Sheryl hơi run rẩy, nhưng vẻ mặt tràn đầy sự quyết tâm.
“V-vâng, tôi không thể chấp nhận đề nghị này.”
“Cô có biết tình huống mà mình đang ở không?”
Rogelt trừng mắt với Sheryl. Sheryl rùng mình, biểu hiện cứng đơ. Cô ấy chỉ có một mình, không một ai bảo vệ. Nếu Rogelt muốn thì có thể giết chết cô ấy ngay lập tức.
Rogelt thở dài. Sheryl đã từ chối đề nghị của ông dù đã hiểu rõ nội dung của đề nghị này. Cô ấy không có khả năng bảo người của mình trả thù nếu bị giết, cũng không có khả năng để bịm bợp gì ở đây. Cô ấy không tỏ ra bất cẩn, cũng không tỏ ra xem thường Rogelt hay người của ông, cô ấy cũng đang run rẩy. Rogelt chỉ không hiểu tại sao cô ấy lại từ chối đề nghị của ông.
“Nghĩ lại đi, ta còn có danh tiếng của mình. Nếu một băng nhóm nhỏ như của cô phản đối bọn ta, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bọn ta. Hay là cô đã có thỏa thuận với Haurias rồi sao?”
“K-không, tôi không có.”
“Vậy thì có điều gì đó mà cô không thích sao? Đừng lo, ta không có ý định chiếm lấy băng nhóm của cô hay gì hết. Ta chỉ đề nghị cô làm việc cho băng nhóm của ta thôi. Vì ta sẽ trở thành ông chủ và cô sẽ làm việc cho ta, nên ta sẽ trả tiền thỏa đáng, đương nhiên cô sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của ta. Thỉnh thoảng có thể ta sẽ giao cho cô một vài mệnh lệnh không hay lắm, nhưng xét về lợi ích mà cô có được khi làm việc dưới trướng của ta thì ta nghĩ cô sẽ được lợi nhiều hơn là lỗ đấy biết không? Cô sẽ có thể mở lại cửa hàng di vật và từ đó mà kiếm lời. Người của cô sẽ cảm thấy an toàn hơn sau vụ tấn công đó. Không gì ngoài lợi ích cả. Nếu ta trong vị trí của cô, ta chắc chắn sẽ chấp nhận.”
Bên ngoài Rogelt tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra ông lại khá ngạc nhiên và đang suy nghĩ.
(...Sao cô gái này lại từ chối? Không có điều gì để từ chối trong tình huống này cả, về vị trí và sức mạnh. Cô gái này biết mình sẽ bị giết nếu từ chối, mặc dù vậy nhưng vẫn dám từ chối. Phía của ta đã từng giết người thân cận nào đó của cô gái này sao…? Không, trông cô gái này không có vẻ căm thù gì với chúng ta.)
Rogelt đưa nhẹ tay lên. Người của ông lập tức ngắm súng vào Sheryl. Sheryl run rẩy và vô cùng sợ hãi.
Rogelt đặt thêm áp lực vào lời nói như ngụ ý với Sheryl rằng đây là cơ hội cuối cùng.
“Nghĩ lại đi.”
Sheryl không nói gì trong khi vẫn run rẩy.
Sau một khoảng lặng ngắn, Rogelt tặc lưỡi và ra hiệu người của ông hạ súng xuống.
(Cô gái vẫn không đồng ý dù tình huống trở nên như vậy, cô gái này bị cái quái gì thế? Mình thật không hiểu.)
Bây giờ nguy hiểm trước mắt đã không còn nữa, Sheryl bắt đầu thở lại bình thường dù hơi khó khăn. Rogelt bực tức nhìn cô ấy và nói.
“Sự dũng cảm của cô đáng khen ngợi đấy. Nếu có điều gì đó mà cô không hài lòng với đề nghị của bọn ta thì cứ nói. Ta sẽ xem xét để tôn trọng sự dũng cảm của cô.”
Sheryl vẫn không nói gì. Rogelt tặc lưỡi và ra lệnh cho người của mình.
“Đưa cô gái này đi. Nhốt lại cho đến khi cô ta đổi ý.”
Hai người lập tức nắm tay Sheryl và đưa cô ấy đi, Sheryl cũng không hề chống trả.
Rogelt cúi thấp đầu. Ông nghĩ đây sẽ là một cuộc thương lượng dễ dàng, nhưng không phải như vậy và ông không biết lý do là gì. Ông không hiểu tại sao Sheryl lại phản ứng rất khác so với ông tưởng tượng, điều đó khiến ông thêm lo lắng và tức giận. Ông bắt đầu nghĩ đến lý do mà ông đã bỏ qua vì cho rằng điều đó khó mà xảy ra, nhưng đó lại có thể là lý do thực sự.
Người đã đưa ra kế hoạch này cho ông là Viola. Ông bắt đầu lo lắng liệu đây có phải là điều mà người phụ nữ độc ác đó đã lên kế hoạch hay không. Giờ khi nghĩ lại, ông không thể gạt điều đó ra khỏi đầu mình được.
“...Có vẻ mình phải đi kiểm tra thôi.”
Rogelt đi gặp một người khác mà người của ông đã nhốt lại trong căn cứ trước Sheryl.
Để hóa giải tâm trạng của Akira, Viola đã nói cho Sheryl về đề nghị từ Nhà Ezont. Thường thì đối với một băng nhóm yếu không có mối quan hệ nào như băng nhóm của Sheryl, thì đây chính là một đề nghị tốt.
Sau đó, Sheryl được người của Rogelt do Viola gọi đến đưa vào căn cứ của Nhà Ezont. Rogelt đã nói cho Sheryl chi tiết về thỏa thuận trong phòng khách. Sheryl chỉ nghe rằng nếu cô chấp nhận thỏa thuận thì băng nhóm của cô sẽ làm việc dưới trướng băng nhóm của Rogelt, và đó không phải là một yêu cầu tồi. Nếu chỉ như thế thì Sheryl sẽ vui vẻ chấp nhận.
Vấn đề thật sự là lý do mà Rogelt muốn thu nạp băng nhóm của Sheryl. Đó là vì ông ta muốn tận dụng Akira thông qua Sheryl. Sheryl đã nhận ra điều này và đành phải từ chối.
Từ góc nhìn của kẻ bên ngoài, trông Sheryl như có thể khéo léo để khiến Akira quan tâm đến mình và tận dụng điều này để thao túng cậu ấy. Cô đã nắm Akira như lòng bàn tay đến mức độ cậu ấy sẽ hỗ trợ cô để cô có thể duy trì vị trí chủ băng nhóm, mua cho cô một bộ váy thế giới cũ, bảo vệ cửa hàng di vật cho cô và còn cho cô hết số tiền mà cậu ấy kiếm được từ việc bán lũ cướp. Những người khác sẽ cho rằng Sheryl sẽ điều khiển được Akira.
Nhưng đó hoàn toàn là hiểu lầm của họ. Sheryl không có sức mạnh đó, nhưng cô không thể nói cho Rogelt biết, nhưng cô cũng không thể thuận theo sự hiểu lầm đó được. Nếu Sheryl chấp nhận yêu cầu từ Rogelt và bảo Akira hãy nghe theo Nhà Ezont, Akira sẽ cắt đứt quan hệ với cô. Cô rất chắc chắn về điều này.
Mặt khác, cho dù Sheryl có thoát khỏi tình huống này bằng một vài lời nói dối như bán Akira cho Nhà Ezont, một khi điều này được đưa ra ánh sáng, Akira chắc chắn sẽ bỏ rơi cô mà không cho cô một cơ hội để giải thích. Dù có thể cô hơi quá hoang tưởng vì dạo gần đây không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra với cô, nhưng cô chắc chắn Akira sẽ làm như vậy.
Lý do mà cô đã nghĩ như vậy là vì cô phụ thuộc vào Akira như một chỗ dựa tinh thần. Đối với cô, cho dù cô bị Rogelt giết hay bị Akira bỏ rơi, cả hai đều tồi tệ như nhau.
Bởi vì thế, Sheryl đã bị nhốt lại trong một căn phòng tại biệt thự của họ. Căn phòng ít ra còn có nội thất để đón chào khách. Máy thông tin của cô đã bị lấy và cô chỉ ở một mình trong căn phòng đó. Không ai quan sát căn phòng này, nhưng căn phòng cũng không có cửa sổ và chỉ có duy nhất một cánh cửa ra vào đã bị khóa. Cô không còn cách nào khác để thoát ra khỏi đây.
Sheryl lẩm bẩm một cách lo lắng.
“...Mình nên làm gì đây?”
Cô đã nghĩ đến khả năng Akira sẽ đến cứu cô. Nhưng phần logic hiểu rõ tình huống của cô hiện tại đã phủ nhận điều đó.
Cô không thể liên lạc với Akira và Akira không biết cô đang ở đâu. Ngay từ đầu, việc Akira chống lại cả Nhà Ezont chỉ để cứu cô đã là chuyện khó xảy ra, mặt logic của Sheryl đã nói lên như thể đó không phải là vấn đề của cô, khả năng Akira đến cứu cô là vô cùng nhỏ.
Sheryl cười gượng và bắt đầu khóc.