Hôm nay, Mylia đi tới cánh đồng oải hương nhằm phụ giúp công việc cho Chloe.
Giờ đây, trên cánh đồng ấy chỉ có mỗi mình họ, và rồi Mylia bắt đầu kể lại những gì đã diễn ra vào ngày hôm qua cho Chloe nghe.
“...Mylia, xin lỗi em. Chị không nghĩ rằng họ sẽ tính đến chuyện đính hôn cho em sớm đến vậy… Chị cứ tưởng rằng phải tới khi Robin onee-sama kiếm được một người chồng mới cơ…” (Chloe)
“Không có gì phải lo đâu Chloe onee-chan. Chị không có lỗi gì cả, với lại liệu chị có thể cho em mượn trí tuệ của chị một lần nữa được không?” (Mylia)
“Đương nhiên là được rồi! Nếu là vì Mylia dễ thương thì chị sẽ không phiền ngay cả khi não mình bị đốt cháy đâu!” (Chloe)
Nói rồi Chloe ôm lấy Mylia và nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
“Em rất vui nhưng mà xin hãy đừng ép bản thân quá mức nhé.” (Mylia)
Những dân làng đi qua đều thầm thì những câu kiểu như “Hai đứa thân nhau thật đấy~” và “Mồ~ Hai đứa nhỏ dễ thương quá đi mất~” với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Trong khi vẫn ôm lấy Mylia, Chloe cũng mỉm cười và đáp lại dân làng, họ cũng đáp lại cô bằng một nụ cười tương tự.
Sau đó thì họ tiếp tục đi về phía đông của ngôi làng.
“Không biết liệu cha vội vàng đòi em đính hôn có phải vì cuộc họp ở làng không nữa.” (Chloe)
Chloe thả Mylia ra khỏi vòng tay của mình và tiếp tục với công việc hái hoa oải hương.
“Họp làng?”
“Đó là một cuộc họp giữa năm nhân vật quan trọng nhất của làng để bàn về việc nên mua gì từ đoàn lữ hành sẽ đến hai lần một năm, và còn cả về bất cứ vấn đề gì xoay quanh ngôi làng này nữa.” (Chloe)
“Em hiểu rồi. Vậy đấy cũng là lý do mà tại sao họ lại đề cập đến nó vào ngày hôm qua.” (Mylia)
Vào ngày hôm qua, sau khi Mylia đã đưa ra hai cục đá muối được lấy ra từ trong túi, thì tên Jalda đã tuyệt vọng mà nói: “Aaron-sama, liệu ngài có thể vui lòng xem xét lại về việc huỷ bỏ hôn ước được không? Ngày từ đầu thì đó đã là ý của ngài rồi mà? Phải chăng ngài đang thất hứa? Thế thì tôi e rằng mình sẽ không giúp được ngài trong cuộc họp làng sắp tới đâu!”
Mặc dù Jalda là một trong những nhân vật có ảnh hướng lớn nhất trong ngôi làng này. Dẫu vậy thì Aaron vẫn thẳng thừng lắc đầu vì ông ta chẳng thể nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của những cục đá muối quý giá mà tôi bày ra.
“Mylia, Sau đó em có bị Robin onee-sama bắt nạt không thế?” (Chloe)
“Un. Cô ta véo má em và bảo nếu mà tìm thấy đá muối thì phải ngay lập tức mang tới chỗ cô ta.” (Mylia)
“... Đúng ra thì đây không phải là những lời nên nói về chị gái mình nhưng mà… Tính cách của cô ta xấu xa thật đấy…” (Chloe)
“Đúng thế… Cô ta cứ như thể là một chúa quỷ chị nhỉ…” (Mylia)
“Chúa quỷ hả… Cái tên đấy cũng hợp với cô ta phết đấy chứ, fufu.” (Chloe)
“Vậy ư? À! Chloe onee-chan, có một bông oải hương tốt ở đằng kia kìa.” (Mylia)
“Ồ, cảm ơn nhiều nhé Mylia. Em thật sự giỏi trong khoản tìm kiếm đấy.” (Chloe)
“Hehe~” (Mylia)
Hai người họ lại nhìn nhau mà cười tủm tỉm.
Rất khó để hái được hoa oải hương chất lượng cao trong cái cánh đồng rộng lớn này, nhưng mà việc này lại chẳng thể làm khó được Mylia cùng với ma pháp sonar của cô ấy.
(Umm… Vậy là lại có thêm một bó nữa trong bán kính mười mét à. Chắc thế cũng là đủ rồi.)
Công việc của Chloe bỗng trở nên nhẹ nhàng biết bao nhiêu nhờ sự giúp đỡ của Mylia.
Cô hái những bông hoa oải hương mà Mylia chỉ rồi bỏ chúng vào giỏ.
Nếu có thể giữ được tốc độ như hiện tại thì Chloe chắc chắn sẽ có thể đạt được số tiền cần thiết nhanh gấp ba lần bình thường.
“Hãy hoàn thành công việc thật sớm để ta có thật nhiều thời gian trò chuyện nhé!” (Mylia)
“Ufufu, đúng vậy.” (Chloe)
Thực tế thì ngay cả lúc làm việc họ vẫn nói chuyện rôm rả với nhau, nhưng mà Mylia vẫn muốn có thêm thời gian để nói chuyện với Chloe bởi cô ấy sắp sửa tới Học việc Nữ sinh Hoàng gia vào mùa xuân năm nay.
(Mình sẽ nhớ chị ấy nhiều lắm…)
Không có Chloe, Mylia thực sự rất cô đơn.
Titania về cơ bản thì sẽ ngủ cả ngày nên là cô ấy không phải là một người thích hợp để trò chuyện cùng Mylia.
“À phải rồi! Onee-chan, chúc mừng chị đã thành công ứng tuyển đợt thi thử vừa rồi nhé!” (Mylia)
“Cảm ơn em nhiều lắm Mylia… Nó đã ngốn của chị tới tận ba năm.” (Chloe)
Với nụ cười rạng rỡ, cô nhìn thẳng vào Mylia.
(Ahh, thực lòng mình rất muốn cùng chị ấy tới vương đô, nhưng mà…)
Lãnh chúa của một gia đình quý tộc có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ các hiệp sĩ của vương quốc trong việc tìm kiếm các thành viên gia đình bị mất tích của họ.
Nếu như Aaron nhờ tới các hiệp sĩ trong việc đi tìm Mylia thì ắt hẳn nó sẽ gây ra vô vàn rắc rối cho Chloe.
(... Quả thật việc trốn khỏi đây là một ý kiến tồi…)
Titania cũng khuyên Mylia không nên cố chạy trốn như vậy.
Cô ấy nói rằng, “Con người thích những thứ rắc rối như là thủ tục này kia, vậy nên ta nghĩ con nên ra khỏi lãnh thổ này bằng một thủ tục chính thức thì hơn.”
(Nếu xét về cái tính cách của Sư Phụ thì cũng quả thật kỳ lạ khi người ấy có thể biết được những thường thức chung trong xã hội loài người bấy giờ nhỉ.)
“Onee-chan, đằng kia có thêm một bông nữa kìa.” (Mylia)
“Cảm ơn em nhé.” (Chloe)
Nhiệm vụ của Mylia là chỉ ra vị trí của những bông hoa oải hương chất lượng tốt và Chloe sẽ là người hái chúng.
Trong khi hai người vẫn đang miệt mài làm việc, Chloe bỗng đưa ra một câu hỏi.
“Mylia à, Cha có bảo em phải mang đá muối đến cho ông ta không?” (Chloe)
“Un. Ông ấy bảo em phải mang ít nhất một cái mỗi tuần.” (Mylia)
“Một cái á!? Vô lí thật sự… Chị tự hỏi liệu ông ta có bị mê tín vào việc trẻ con thì sẽ dễ tìm thấy nó hơn không nữa?” (Chloe)
“Nhưng cũng nhờ vậy mà em đã không phải đính hôn. Chưa kể bữa tối của ta cũng đã cải thiện rất nhiều nhờ việc mẹ nấu chúng cùng với một ít đá muối.” (Mylia)
“Fufu. Đúng thật đấy. Món thịt hôm qua quả thực rất ngon.” (Chloe)
“Thật chứ ạ?” (Mylia)
“Nhưng mà khẩu phần ăn thì vẫn hệt như bình thường, mặc dù chính em là người đã tìm ra được đá muối…” (Chloe)
“Em hiểu mà… Nhưng dẫu sao thì chúng ta vẫn luôn bí mật ăn những món ăn vặt ngon lành được lấy từ Sư Phụ của em sau lưng bọn họ mà fufuu.” (Mylia)
“Không hề. Hai vấn đề này khác nhau hoàn toàn nhé. Em sẽ hoàn toàn thất bại dưới tư cách là một người đứng đầu nếu như không thể trao được phần thưởng đó cho những người làm việc cho em. Mylia à, nếu một mai mà em trở thành một người đứng đầu, thì xin hãy khắc ghi từng câu từng chữ này vào đầu đấy.” (Chloe)
“Vâng ạ.” (Mylia)
(Nói là thế nhưng mình cũng không nghĩ trong tương lai bản thân có thể trở thành một người đứng đầu hay là thứ gì đó kiểu vậy.)
Nói là thế nhưng đến chính bản thân Mylia cũng không biết được bản thân sẽ trở thành gì trong tương lai.
“Onee-chan, em đi có chút việc nhé.” (Mylia)
“Hả?” (Chloe)
Mylia toả ma lực của bản thân ra một khu vực rộng lớn và tìm kiếm một người nào đó.
Tuy nhiên, cô không hề phát hiện ra dấu vết của người đó ở trong làng, vậy nên cô đã phát động ma pháp sonar của mình tới tận phía khu rừng.
(Thấy rồi… Cái tên bệnh hoạn đó… Cái tên Alex… Có vẻ hắn vẫn còn đang ở trong rừng.)
Thấy vậy, Mylia thở phào nhẹ nhõm.
Hôn phu của Bonnie, một tên lolicon chính hiệu, dường như đang cố gần gũi hơn với Chloe.
Hắn ta cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào ngực của Mylia. Quả là một tên kinh tởm.
(...Thấu thị ma pháp!)