Tôi rất yêu máy bán hàng tự động, bạn hỏi tôi yêu chúng nhiều như nào ư?
Ngay cả khi chỗ tiền còn lại trong túi tôi chỉ còn vỏn vẹn 1000 yên, và tôi cần dành dụm chỗ ấy cho lương thực 1 tuần nữa, nhưng nếu nhìn thấy một món gì đó lạ mắt trên cỗ máy bán hàng tự động, tôi sẽ mua nó ngay mà không cần suy nghĩ.
Song điều đó có nghĩa là tôi yêu những món hàng trong đó nhiều hơn máy bán hàng tự động?
Ồ, không không - thật ra là cả hai cơ. Tôi yêu đủ loại thiết kế của cỗ máy này, yêu luôn cả những sản phẩm hấp dẫn được trưng ra để bán. Chúng như là báu vật của tôi vậy.
Những đồ uống tôi chưa từng thử bao giờ - đồ uống có ga với nhiều thành phần trộn lẫn vào nhau như một mảnh đất dồi dào hương vị, hay những thức uống nóng chỉ nên thưởng thức khi còn âm ấm trong tay. Tôi chỉ biết là nếu không mua nó, thì nó sẽ biến mất trong vòng 1 tháng. Nên tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác, phải không?
Không chỉ đồ uống thôi đâu, máy bán hàng tự động còn có đủ loại snack, kẹo và bánh mì, thậm chí là rã đông đồ ăn cho bạn nữa.
Ngoài bán những đồ ăn được ra, máy bán hàng tự động có thể bày bán đồ dùng văn phòng phẩm, quần áo, vớ và thậm chí là cả vật dụng người lớn. Ai mà nói nó không có gì thú vị chẳng qua là nói dối mà thôi.
Máy bán hàng tự động, từ quá khứ cho đến hiện tại, từ tất cả mọi vùng thế giới - tôi yêu chúng nhiều đến nổi mà sẽ dành những chuyến đi đến vùng đó để được tận mắt ngắm những cỗ máy hiếm hoi tôi nhìn thấy trên Internet. Đó là những hành trình tuyệt vời nhất. Máy tính của tôi chứa đầy file về các chuyến đi của tôi, bao gồm cả những tất cả bức ảnh ngoạn mục mà tôi đã từng chụp.
Theo một cách nào đó, thì chuyện tôi chết bởi bị máy bán hàng tự động đè lên người là không thể tránh khỏi.
Như bạn thấy đấy, có một chiếc xe tải con, trên đó chở mẫu máy bán hàng tự động mới sắp được đặt xuống, đã đâm vào một ô tô đi ngược chiều vượt quá tốc độ quy định, và cái máy bán hàng đã lao thẳng vào tôi.
Nghĩ lại thì nếu tôi cố gắng tránh cái máy ấy thì có lẽ đã còn sống rồi. Nhưng chiếc máy đó lại là loại đời mới nhất và có kiểu dáng rất tinh tế, vậy nên tôi phải cứu nó. Và tôi đã cố gắng đỡ nó trước nó khi tiếp đất.
Ngay cả khi không có món hàng nào trên đó, thì một cái máy bán hàng tự động cũng đã nặng 880 pounds (440kg) rồi - nếu đã chất hàng lên thì sẽ được khoảng 1700 pounds (770kg). Liệu con người có thể đỡ được khối kim loại ấy khi nó bay vào người không?
Câu trả lời thì - chà, nhìn thấy cách tôi bị nghiền nát và chết ngắt, hẳn bạn đã biết câu trả lời rồi.
Và thế là, một kẻ cuồng máy bán hàng tự động đã chết - bằng một cách nào đó đã chết với đúng cách mà hắn ta nên chết.
---
Theo lẽ thường, đáng lẽ cuộc đời của tôi đã chấm dứt rồi. Nhưng câu chuyện của tôi lại có phần tiếp theo cơ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ ngàn thu, ôm lấy cục kim loại lạnh ngắt này, tôi đột ngột thức dậy.
Khi nhận ra rằng mình vẫn chưa chết, tôi vẫn còn lo lắng rằng liệu cái máy bán hàng tôi cứu đã được an toàn hay chưa. Hóa ra nó lại trở thành một nỗi sợ viễn vông.
Bạn hỏi tại sao á? Điều đó có lẽ là hơi đau đớn đấy.
Chẳng hiểu vì sao mà tôi lại đứng bên cạnh một bờ hồ tôi chưa từng được thấy trước đây.
Không di chuyển được, không nói được, không cảm nhận được gì cả. Tôi chỉ đơn giản là đứng ở đây.
Tôi muốn hét lên để biết là mình đang hoảng sợ, nhưng những gì phát ra miệng tôi là:
“Hoan nghênh”.
Không thể tưởng được. Tôi nghi ngờ đó là do bản thân không tỉnh táo, và tưởng tượng ra một ai khác đã nói nó, thế nhưng tôi lại cảm giác rằng chính mình mới là người làm vậy. Trấn tĩnh lại bản thân, tôi cố nói lại:
“Xin cảm ơn”.
Cả giọng và cách nói không thể nhầm lẫn được, đó là giọng nói của tôi, nhưng có vẻ không đúng lắm. Đó đâu phải là những gì ban đầu tôi định nói. Tuy nhiên, mỗi khi cố lên tiếng thì những từ ngữ đó cứ tự động phát ra.
Tôi tập trung lại lần nữa, quyết tâm lần này sẽ làm được, và nói:
“Hãy ghé lại vào lần sau”.
Và rồi:
“Chiến thắng sẽ được phần quà miễn phí”.
Thêm nữa là:
“Quá tệ”.
Cuối cùng:
“Bạn là người chiến thắng”.
Tôi đã từng nghe những cụm từ này trước đây, rất nhiều lần. Chắc chắn là giọng nói khi tôi mua món đồ yêu thích của mình ở máy bán hàng tự động.
Không, không thể nào. Vô lí hết sức. Đúng, có lẽ tôi yêu máy bán hàng tự động hơn bất kì thứ gì, nhưng làm gì có chuyện tôi chết rồi lại tái sinh thành một cái máy bán hàng tự động...?
Ý tôi là, tôi có thể nhìn thấy khung cảnh bao la ngay trước mặt.
Những đám mây nho nhỏ, bồng bềnh trôi khắp trời, một hồ nước rộng lớn ở phía trước, và hình như là tôi đang ở trên bờ hồ thì phải. Vậy là nếu nhìn xuống dưới mặt nước thì tôi có thể thấy hình phản chiếu của mình trong hồ.
Một cơ thể trắng tinh, thẳng đuột và có hình chữ nhật. Một vẻ đẹp lí tưởng hoà lẫn sự tao nhã và thực dụng. Phía sau tấm kính trong suốt bóng bẩy ấy là đủ các chai nước khoáng và súp ngô đóng hộp xếp theo thứ tự. Một tỉ lệ vàng không hơn không kém - sự sắp xếp thể hiện phong cách tính toán. Một sự hòa nhã giữa 2 tầng hàng, một sự vượt trội hơn hẳn “nóng”, “lạnh” là “mát” và “ấm”.
Trên hết là, giá cả đã được thiết lập một cách rất khoan dung - lon 130 yên và chai 100 yên. Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng thật là ngoạn mục…
Nhưng đây là một cái máy bán hàng tự động!
Aaaaaaa! Đùa với tôi đấy à! Vô lí! Tui Không thể tái sinh thành cái máy bán hàng tự động được! Điều này thật tệ…hoặc không? Có thể Chúa đã rủ lòng thương xuống tôi, cho tôi được tái sinh thành thứ tôi yêu.
N-nhưng, ý tôi là, những người yêu xe hơi thì không muốn biến thành xe hơi. A, nhưng mà hồi còn học mẫu giáo, tôi có một người bạn đã từng nói rằng khi lớn lên cậu ta muốn làm cảnh sát. Có lẽ điều ước của cậu ta đã thành sự thật.
Tôi chỉ phải chấp nhận rằng tôi đã trở thành cái máy bán hàng tự động và không thể nghi ngờ gì về việc đó. Và nói thật thì, tôi cảm thấy điều này cũng không tệ lắm - đó là cái đáng buồn của những kẻ cuồng đấy.
Dù sao thì, khóc lóc và than vãn cũng không giúp được gì cho tôi. Dù không thích thế này thật, nhưng vẫn phải chấp nhận nó vậy. Tôi thở ra, cố gắng xua đi sự u uất và bóng tối nơi lồng ngực.
“Bạn là người chiến thắng”.
Tôi, im đi.
Hình như cứ mỗi lần tôi nói chuyện, một lon nước lại chạy ra. Sau khi đã thử nghiệm được một lúc, tôi đã dần nắm bắt được các cụm từ mà tôi có sẵn.
“Hoan nghênh” “Xin cảm ơn” “Hãy ghé lại vào lần sau” “Chiến thắng sẽ được phần quà miễn phí” “Quá tệ” “Bạn là người chiến thắng” “Hãy thêm tiền xu vào”.
Có vẻ là vậy. Tôi nghĩ tốt nhất là mình không nên nói chuyện, nhưng tôi lại không thể trò chuyện được với ai nếu cứ như thế này. Nếu gặp một cái máy bán hàng tự động không ngừng lặp đi lặp lại những dòng nói đó, tôi sẽ chạy trốn ngay lập tức.
Không nói chuyện thì giờ tôi phải làm gì? Một việc máy bán hàng tự động có thể làm được… bán hàng? Nhưng lại không có ai ở xung quanh, vì vậy nên giờ tôi không thể làm được việc đó.
Thậm chí đây có là một địa điểm hẻo lánh, thỉnh thoảng vẫn sẽ có ai đó đi qua chứ. Chẳng có ai sẽ đặt máy bán hàng tự động ở một nơi không có doanh thu cao đâu.
Đây giống như là một địa điểm du lịch. Có thể sẽ có một cái chòi trên hồ. Và kể cả không ai đến nơi này, nhân viên nhà sản xuất cũng sẽ đến để kiểm tra các mặt hàng của tôi.
Tôi quyết định tìm kiếm một việc gì đó mà bản thân có thể làm, để mà khi có ai đó đến và được trò chuyện với họ, tôi có thể tận dụng cơ hội đó.
Đầu tiên, thật là tuyệt nếu tôi có thể di chuyển được, nhưng dù đã cố gắng nãy giờ rồi, thân thể tôi vẫn không nhúc nhích. Tất nhiên, nếu một cái máy bán hàng tự động mọc tay và chân rồi bắt đầu đi đến mọi nơi nó thích thì nghe thật đáng sợ.
Có việc gì khác cho mình không nhỉ? Những giọng nói được thu sẵn của máy bán hàng tự động có thể nói được những gì tôi muốn. Điều đó có nghĩa là, tôi có thể kiểm soát được một phần nào đó tính năng của máy bán hàng tự động này.
Nếu một cái máy bán hàng tự động có thể làm được gì đó, thì hẳn phải là thu tiền và cho ra sản phẩm. Đó là tất cả chứ gì nữa? Vậy nếu tôi có thể cho ra sản phẩm mà không cần thu tiền thì sao…? Dù gì thì tôi cũng đang ăn không ngồi rồi, nên giờ là lúc để thử nghiệm.
Thứ nhất, tôi cần phải hiểu rõ về cơ thể mình. Tôi, ờ thì, cứ cho là tôi phải chấp nhận mình không phải là con người đi. Cơ bắp, xương và nội tạng là các bộ phận máy móc, điện cực và vật phẩm. Giọng nói thì là giọng được thu lại. Không tay, không chân.
Đó là, thì… ít nhất là tôi có cảm giác như vậy.
Đây là lúc tôi phải chấp nhận sự thật và đưa ra quyết định sáng suốt. Tôi phải dũng cảm hành động khi còn tràn đầy nhiệt huyết trong lòng.
Đúng, giống như đồ uống vậy, chia thành nóng và lạnh… Kể cả khi tôi không thể hiểu điều tương tự kia có nghĩa là gì, nhưng đó là cách tôi đối mặt với mọi vấn đề.
Tôi là máy bán hàng tự động. Mọi người dùng não để di chuyển cơ thể họ. Nếu tôi không thể kiểm soát được các chức năng của mình thôi tôi sẽ là kiểu máy bán hàng tự động gì đây?
Tin vào máy bán hàng tự động. Trở thành máy bán hàng tự động. Tôi là một cái máy bán hàng tự động. Tôi sẽ hiểu cơ thể mình thôi!
[Máy bán hàng tự động]
(C) Nước khoáng ¥130 (x100)
(W) Súp ngô ¥100 (x100)
PT 1,000
{Tính năng} Giữ lạnh, giữ nóng.
Hử? có gì đó vừa xẹt qua tâm trí tôi. Đợi đã, tôi không có não cơ mà? Nhưng dù sao thì, có một đống chữ vừa xuất hiện trong đầu của tôi.
Hừm. Chúng chắc là đồ uống trong người tôi. Nhưng như vậy còn đỡ hơn một đống đồ uống mờ mờ ám ám. Dù ai nói ngả nói nghiêng, nước khoáng cũ vẫn là ngon nhất đúng không cả nhà.
Bên cạnh đó, súp ngô đóng hộp cũng rất ngon khi dùng vào mùa đông. Thật sự thì có cách nào để tìm ra ai là nhà sản xuất không nhỉ?
Hàng tá chữ nữa lại lóe lên trong đầu tôi.
Hừm. Đây là danh sách các nhà sản xuất nước khoáng. Một vài thương hiệu thì chỉ cần nhìn tên là ai cũng biết, và những thương hiệu khác nhỏ hơn, ít người biết đến hơn. Tôi thì đương nhiên là biết từng cái một rồi. Tôi đã từng thử tất cả sản phẩm trong chỗ đó.
Nước khoáng mà tôi được lắp đặt có lẽ là ở công ty lớn nhất. Liệu tôi có thể thay đổi điều đó được không?
[Bạn cần phải dùng điểm để đổi loại vật phẩm].
Hử? Lại có chữ xuất hiện trong đầu tôi. Điểm gì cơ? Có phải là những gì được liệt kê dưới dòng SÚP NGÔ?
Rồi dùng chúng như thế nào? Hừm. Liệu tôi có thể kiểm soát được cái giao diện trong đầu này không? Liệu nó có thể mơ hồ chấp nhận được… tôi không biết, một cái gì đó?
[Bạn có thể dùng 10 điểm để thay đổi nhà sản xuất vật phẩm].
Làm được rồi này. Cứ như là sử dụng con chuột trong não, đưa có trỏ qua từ PT trong danh sách, và nhấn chuột trái vào nó vậy. Sau đó, một câu trả lời hiện ra. Nếu tôi nhấn chuột phải thì sẽ thế nào nhỉ?
[Điểm được chuyển đổi từ tiền tệ. Bằng cách tiêu thụ điểm, bạn có thể bổ sung, thay đổi vật phẩm và thêm chức năng. Mỗi một giờ tiêu thụ một điểm thay vì dùng điện].
Ô, một lời giải thích đã xuất hiện. Hữu ích đấy. Đã đến lúc để điều tra cơ thể này từ đầu đến cuối rồi.