――Ngày hôm đó, toà biệt thự của bá tước Roswaal L. Mathers sụp đổ trong im lặng.
.
Mỉa mai thay, người đầu tiên nhận ra dấu hiệu sự sụp đổ của nó, lại chính là người cố gắng duy trì toà dinh thự nhất, chính vì vậy, việc nó sụp đổ lại càng trở nên tàn nhẫn.
.
“――――.”
.
Vốn dĩ, cô chịu ơn một món nợ rất lớn với Roswaal, chủ nhân của toà dinh thự.
Vậy nên, khi biết đôi chị em vẫn luôn duy trì toà dinh thự nay đã không còn, và không còn ai ở bên phụ giúp vị chủ nhân, cô đã lập tức quay trở lại bên ông ấy.
.
Vẻ ngoài đã thay đổi của vị chủ nhân đó đã ghim một nỗi đau rất rất lớn vào tim cô.
Từ sự tự tin bí hiểm trong đôi mắt lệch màu, đến lớp trang điểm chú hề nói trắng ra là xấu tệ hại, rồi cả cách ăn mặc diêm dúa như cào vào mắt người ta nữa, Roswaal đã mất đi tất cả những đặc điểm không thể không khiến người khác để ý đó.
.
Khi gặp lại ông ta, cô ấy ―― Frederica đã siết chặt nắm tay của mình.
.
“Mình không thể để mọi chuyện chấm dứt như vậy được. Vì cả hai bọn họ, mình phải――”
.
Bảo vệ nơi này, là những gì cô đã quyết tâm làm bằng được.
Cô không làm được nhiều, nhưng cô muốn làm gì đó, vậy nên cô phải hành động.
.
Cô đã nỗ lực hết mình để vực dậy toà dinh thự, nắm lấy bàn tay của một cô gái đã hợp tác cùng cô từ lúc nào không hay biết, kéo lấy cánh tay của vị chủ nhân đã trở nên buồn chán và mệt mỏi, khiến ông bận rộn với mớ công việc hàng ngày.
.
Không có thời gian để Frederica ngừng lại.
Cô vẫn luôn ngẩng cao đầu, dù cho đôi chân đang dần thấm mệt bởi những tâm sự trong lòng.
.
Nếu nản chí tại đây, cô sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt những người mình yêu quý.
Tự bao giờ, cô đã quên mất cách để mỉm cười. Tự bao giờ, cô đã không còn nhớ rõ cách nghỉ ngơi vào ban đêm.
Dẫu cho có như vậy, cô vẫn cố hết sức để bao bọc những gì mình trân trọng, tựa như cố không để lớp bọt trên mặt nước trôi đi mất.
.
Ấy vậy mà,
.
“――a.”
.
Khi Frederica nhận ra, đã quá muộn để cứu lấy toà dinh thự.
.
Đế dày của cô đã bị bám lại trên mặt hành lang trắng xoá vì đóng băng, cô không còn nhận ra mình đang ở đâu nữa.
Quang cảnh trong căn biệt thự quen thuộc giờ đã khác hẳn với toà nhà mà cô biết.
.
Hành lang được cô lau chùi cẩn thận, nhà bếp cô vẫn hay dùng để nấu ăn, những ngày thường nhật mà cô chạy ngược xuôi để chăm sóc và giúp đỡ những người trong dinh thự, đã bị mắc kẹt trước mắt Frederica, trong một thế giới chìm trong màu trắng xoá.
.
“Đại Tinh Linh… sama…”
.
“Xin lỗi nhé, Frederica. Cô không làm gì sai cả. ――Chỉ là, nếu ta muốn bảo vệ thứ quan trọng nhất với mình, đây là lựa chọn đúng đắn nhất ta có thể đưa ra.”
.
Chủ nhân của giọng nói, đang rửa mặt trên không trung, là một chú mèo nhỏ với bộ lông màu xám.
Một sự tồn tại không lớn hơn một bàn tay nhưng giấu trong mình sức mạnh khổng lồ ―― Đại Tinh Linh, Puck.
.
Cô không muốn tin. Nhưng sự nghi ngờ trong cô đã không còn.
Chính nó là kẻ đã biến toà dinh thự thành một tàn tích màu trắng.
.
“Tại sao… ngài lại…?”
.
“Ta đã nói rồi mà? Mọi hành động của ta, tất cả đều vì Lia. ――Ta tán thành với việc Lia rời khỏi rừng, một mặt vì muốn chiều theo nguyện vọng của con bé, mặt khác cũng vì sự an toàn của nó. Nhưng cái chốn này chẳng còn giá trị nào nữa. Có lẽ cái giá trị đó đã bị đánh rơi ở đâu đó mất rồi ấy.”
.
“――――.”
.
“Ta đã nhìn lầm Roswaal. Hắn chỉ là một con người tầm thường và đáng thương.”
.
Vừa lắc đầu, Puck vừa nói bằng giọng vô cảm.
Nghe vậy, Frederica nghẹn ngào. Cô cắn răng,
.
“――Với tư cách một hầu gái, tôi không cho phép ngài sỉ nhục chủ nhân.”
.
“Cô cũng rất đáng thương. Chỉ có mình cô là cố bảo vệ cái nơi đang dần sụp đổ này thôi.”
.
“Xin đừng nói như thể chuyện đã rồi. Mọi thứ vẫn chưa kết kết thúc mà.”
.
Cô tuyên bố một cách đanh thép. Với Đại Tinh Linh, một đối thủ cô không có cửa thắng.
Trước sự chống trả của cô, chú mèo nhỏ nheo mắt, gương mặt đầy vẻ thương xót. Từ hành động đến biểu hiện của cô đều toát lên mùi con người. Frederica hạ thấp trọng tâm,
.
“Emilia-sama sẽ buồn lắm đấy.”
.
Cô mong rằng lời mình nói sẽ khiến Đại Tinh Linh do dự, giúp cô có thêm chút cơ hội thắng.
Tuy nhiên,
.
“Đáng tiếc thay ta rất cưng Lia. Vậy nên ta vẫn là một ông bố mèo chưa thể để cho con mình tự lập được.”
.
Cô không thể thấy được bất kỳ sự do dự hay kẽ hở nào ở Đại Tinh Linh.
Trước sự cách biệt về thực lực quá lớn, cô nghiến chặt răng.
.
Cô còn không kịp để cảm thấy hối hận hay đau buồn.
Chỉ một cơn gió màu trắng thổi qua, người phụ nữ mang tên Frederica đã bị đóng băng.
.
Đó chính là khởi đầu cho sự sụp đổ của dinh thự Roswaal.
.
.
※※※※※※※※※※※※※
.
.
Khi gã pháp sư nhận ra dấu hiệu của sự sụp đổ, thì mọi thứ đã quá trễ.
.
“――――.”
.
Gã bước đi trong tòa biệt thự của mình với dáng đi trông như ma quỷ.
Những cục không khí đông cứng vỡ vụn kêu lạo xạo trong giày hắn.
Hắn nhún cổ và cảm thấy thật kỳ lạ vì bản thân vẫn còn phản ứng với cái lạnh.
.
Gần đây, Frederica là người đảm đương chọn quần áo và trang điểm cho hắn.
Cô gái đầy lòng nghĩa hiệp và chăm chỉ đó, ở cái nơi mà mọi thứ đã quá trễ này, vẫn cố gắng đền ơn đáp nghĩa cho hắn, chuyện đó khiến lồng ngực đáng lẽ đã chẳng thể cảm thấy thứ gì nữa của hắn có chút nhói đau.
.
――Ước nguyện bấy lâu của Roswaal, từ một lúc nào đó, đã đi vào ngõ cụt trong lặng lẽ.
.
“Ram, Rem...”
.
Có lẽ việc mất đi hai chị em tộc Quỷ đã dẫn đến điều này.
Sự tồn tại của hai người đó là chìa khóa cần thiết để Roswaal hoàn thành kế hoạch của mình. Nhưng hắn đã đánh rơi chiếc chìa khóa đó, khi nhận ra, Roswaal chỉ còn có một mình.
.
Khi hắn nhận ra con đường mà hắn vẫn luôn bước đi trong suốt bốn trăm năm đã bị cắt đứt, hắn không đứng nổi trên đôi chân của chính mình nữa.
.
“Ram…”
.
Cái tên hắn vừa thì thầm cũng là cái tên gắn với sự ân hận lớn nhất của hắn.
.
――Ban đầu, hắn cũng đã tới khả năng chuyện này sẽ xảy ra.
Hắn vẫn biết tỉ lệ thất bại và trở thành như bây giờ là rất cao. Chính vì vậy, Roswaal mới chuẩn bị sẵn một món bảo hiểm cho bản thân.
Hắn muốn có một sự tồn tại sẽ hạnh phúc đón nhận thời khắc kết thúc của hắn.
.
Việc sự tồn tại đó biến mất trước cả hắn đã tước đi bánh răng còn hoạt động cuối cùng của Roswaal.
.
“――――.”
.
Vậy nên, Roswaal thấy thật khó hiểu khi bản thân tự bước đi trong toà biệt thự đã đóng băng như vậy.
Đáng lẽ hắn đã chẳng còn ý chí để ngồi dậy, cũng chẳng có lý do gì để bước đi nữa rồi mà.
.
[Thưa chủ nhân, xin hãy trở về như lúc trước. Chỉ bằng cách đó, hai người đó mới――]
.
Rất nhiều lần, Frederica đã cố thuyết phục Roswaal như vậy.
Dù cho Roswaal đã trở nên chán chường và ủ ê, Frederica vẫn một mực nhẫn nại động viên vị chủ nhân đờ đẫn.
.
Chính vì vậy mà giờ đây, hắn vẫn còn sức lực để bước đi trong tòa dinh thự đóng băng.
Chính vì vậy mà giờ đây, trong lúc lang thang vô định trên hành lang, hắn đã để ý tới cảnh tượng phía bên kia cửa sổ.
Chính vì vậy mà giờ đây, hắn đã thấy một thế giới đóng băng trắng xoá và bóng hình của cô gái tóc vàng kim đang cố gắng chống trả.
.
“――――.”
.
Có lẽ hắn đã nghĩ mình phải bảo vệ cô.
Hoặc có thể, hắn chỉ hành động theo phản xạ.
Trong cơ thể hắn còn sót lại một chút tàn dư của cảm xúc, thứ đã thôi thúc hắn hành động theo phản xạ.
.
Chính vì vậy mà giờ đây, Roswaal chậm rãi giơ tay lên, chuẩn bị giải phóng một lượng mana lớn――,
.
“――――!”
.
Trong chớp mắt, Roswaal suýt soát tránh được đường kiếm chớp nhoáng nhằm vào cổ mình.
.
“――Ây da, không ngờ ông tránh được đấy. Hay có lẽ, Ma Thuật Sĩ Hoàng Gia-dono đây không chỉ thông thạo về ma thuật mà cũng tìm hiểu chút ít về võ thuật nữa nhỉ?”
.
Một giọng nói thong dong được ném về phía Roswaal từ sau lưng.
Kẻ vừa trượt đi vun vút trên hành lang đóng băng bằng đôi dép tông lào[note40149] và quay lại nhìn Roswaal là một thanh niên tóc màu xanh thẫm.
.
“Vai diễn viên phụ thì không thể nhanh lẹ được như thế đâu. Khiến tôi vô cùng thán phục đấy.”
.
Nhân vật ấy mặc kimono màu xanh, chân xỏ dép tông lào, một vẻ ngoài cực kỳ không hợp với ngoại cảnh. Một trong hai thanh katana ở hông đã được rút ra và đặt trên vai.
Khuôn mặt ưa nhìn, nụ cười cũng rất hợp. Đôi mắt sáng ngời tinh quái và sự trẻ trung rất dễ gây ấn tượng, mái tóc dài gần đến lưng tạo cho anh một vẻ ngoài trung tính.
Tuy nhiên, kiếm khí dễ dàng nhận thấy toát ra từ anh ―― lại tạo cho người ta cảm giác chỉ cần tắm mình trong đó cũng đủ bị giết theo hàng ngàn cách khác nhau.
.
“Nếu ông giỏi cả mấy thứ khác ngoài ma thuật thì tôi đỡ áy náy hơn đấy. Dẫu sao thì trận chiến quá một chiều sẽ đi ngược với phương châm của tôi. À không, nếu được bảo phải làm thì tôi vẫn sẽ làm, nhưng tôi muốn tránh vào vai phản diện.”
.
“Đúng như lời đồn, cậu lắm lời quá nh~ỉ…”
.
“Ể!? Lời đồn về tôi sao? Ầy, bó tay luôn. Ở chốn này mà tôi vẫn là người nổi tiếng đó à? Hê hê hê, mong rằng đó không phải loại tin đồn kỳ quặc.”
.
Anh thanh niên vừa liến thoắng vừa gãi đầu ngượng ngùng.
Vừa theo dõi, Roswaal vừa thiêu đốt cái đầu lờ đờ của mình, bắt nó phải hoạt động, giải mãi tình huống hiện tại.
Cảm giác nóng hổi phát sinh ở tay trái là một phần nguyên nhân khiến hắn phải động não.
.
“――――.”
.
“Mà nhân tiện, cánh tay đó nếu không điều trị kịp thời thì ông sẽ mất máu đến chết đấy nhé?”
.
“Cảm ơn vì lời khuyên.”
.
Trước đề nghị của thanh niên, đôi môi thâm xám của Roswaal giãn ra.
Bên tay trái của Roswaal đã bị cắt gọn từ phần bắp tay, phần tay đáng lẽ ra phải gắn ở đó đang lăn lông lốc trên sàn nhà như một con rối.
.
Tay của Roswaal đã bị chém đứt khi hắn né nhát chém nhắm vào cổ.
Được khuyên nên xử lý vết thương, Roswaal đưa tay còn lại lên miệng vết thương và nướng cháy nó bằng một ngọn lửa ma thuật để cầm máu. Cơn đau nhói lên tê buốt não, nhưng hắn đã chịu được bằng cách gồng má và cắn chặt răng.
.
Chàng thanh niên tròn mắt khi thấy cách sơ cứu đó.
.
“Tôi cứ tưởng ma thuật sĩ phải nhút nhát hơn cơ chứ. Anya cũng kiểu kiểu vậy mà… À nhân tiện, Anya là một người quen của tôi ấy mà.”
.
“Ta biết, Cecilus Segmunt ạ.”
.
“――――.”
.
“Cậu là chiến binh mạnh nhất của Đế Quốc Vollachia, kẻ đứng đầu Cửu Thần Tướng phải không? Cái tên ‘Tia Chớp Xanh’ dùng để gọi một vị tướng duy nhất, ở Lugnica cũng rất nổi tiếng đấy.”
.
“Chà chà, vinh hạnh cho tôi quá.”
.
Trước giọng nói trầm của Roswaal, anh thanh niên ―― Cecilus Segmunt cúi đầu lịch thiệp.
Vốn cũng chẳng có lý do để giấu kín tên và thân phận của mình, nên anh ta vẫn tỉnh bơ và cư xử hoà nhã.
Trông điệu bộ kiểu cách đó, Roswaal thở dài.
.
“Cơ mà, không biết lý do của chuyện này là gì đ~ây? Chẳng lẽ, khi Vương Quốc Lugnica chuẩn bị bầu cử Quốc Vương kế nhiệm, Đế Quốc Vollachia lại dùng bạo lực và vi phạm hiệp ước sao?”
.
“A, ông hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi không còn là một trong Cửu Thần Tướng, nói chung là đang thất nghiệp và chẳng còn liên quan gì tới Đế Quốc nữa, chỉ đơn thuần là một thường dân… là kiếm sĩ mạnh nhất tự xưng đang lang bạt mà thôi.”
.
“――――.”
.
“Nên là tôi không nói đùa đâu. Hành động của tôi chẳng hề dính dáng đến Đế Quốc. Tất nhiên, sự trung thành với Điện Hạ vẫn tồn tại ở đây, trong trái tim tôi… nhưng tôi làm điều này vì có lý do của riêng mình mà thôi.”
.
Bằng những cử chỉ khoa trương, Cecilus giải thích việc mình không còn liên hệ với Đế Quốc. Tin lời của anh ta rất khó, nhưng cũng khó mà tin được chuyện này là theo ý muốn của Đế Quốc.
Vì vậy, Roswaal nheo đôi mắt lệch màu và đặt câu hỏi với Cecilus.
.
“Nếu vậy, thì có câu này ta muốn hỏi. Cậu thậm chí đã từ bỏ vị trí một trong các tướng lĩnh của Đế Quốc để tới đây. Vì lý do gì mà cậu phải làm đến thế?”
.
“Đơn giản thôi. ――Nó là bước đạp trên con đường đạt tới Thiên Kiếm mà người ta đã hứa với tôi.”
.
“Thiên Kiếm.”
.
Nghe thấy từ đó, cặp mày điển trai của Roswaal cau lại.
Thấy thế, “Phải”, Cecilus gật đầu thật mạnh. Nụ cười của anh ta vẫn được giữ nguyên, nhưng yếu tố quyết định là dòng cảm xúc vừa thay đổi trong ánh mắt.
.
“Tia chớp xanh” thường chém giết người khác với sự vui vẻ và hưng phấn.
Tuy nhiên, lúc này đây trong mắt chiến binh mạnh nhất của Vollachia là một thứ màu sắc đậm đặc hơn, nói theo cách hữu hình thì là――,
.
“Đó là một ước nguyện tôi chưa từng chia sẻ với người nào khác. Người đó đã đoán ra, và nói rằng sẽ giúp tôi thực hiện nó… Nên tôi đành chấp nhận đề nghị của họ như một cơ hội cho bản thân thôi.”
.
“Thật không ngờ. Cậu đâu giống loại người sẽ bị giật giây bởi người khác đâu nhỉ?”
.
“Không phải có một sự khác biệt mang tính chủ quan giữa bị kẻ khác giật dây và tự nguyện tham gia sân khấu mà số phận đã chuẩn bị sẵn cho mình sao? Tôi chấp nhận làm ngôi sao và nhân vật chính của thế giới này và diễn theo kịch bản của nó. Ngoài ra, thêm vào những lời thoại và diễn xuất không có trong kịch bản đều là nhờ tài nghệ của diễn viên mà.”
.
Cảm xúc đã trở lại trong đôi mắt, Cecilus nhún vai. Roswaal cũng gật đầu.
Ra là vậy, sức thuyết phục trong phát ngôn của anh ta thật đáng sợ. Đó là một quan điểm vững chắc mà Cecilus đã gây dựng trên quãng đường đầy thắng lợi của mình.
Roswaal, kẻ sống trong sự ám ảnh suốt bốn trăm năm, không thể lay chuyển nó.
Quan điểm ấy còn vô cùng hấp dẫn với người luôn tin vào thứ không thể thay đổi như Roswaal.
.
“Chắc là tôi không ghét bỏ gì ông đâu. Ngược lại còn khá thích ấy chứ. Nhưng đây lại là trách nhiệm của tôi… Vậy nên, cho phép tôi được mang thủ cấp của ông về nhé, Pháp Sư Hoàng Gia, Roswaal L. Mathers.”
.
Có lẽ vì muốn thể hiện sự kính trọng, Cecilus tra lại thanh katana đã rút ra vào bao. Rồi, sau tiếng rút kiếm, thanh katana tuyệt đẹp được phô diễn.
Một lưỡi katana đẹp đến ma mị, mang sức mạnh phi thường, có một không hai――.
.
“――Thanh katana số một, ‘Mộng Kiếm’ Masayume.”
.
“Thanh ma kiếm sẽ ăn mòn linh hồn của chủ nhân đó sao? ――Cecilus-kun à, ta hỏi một câu được không?”
.
Trước quỷ khí ngút trời, Roswaal giơ lên một ngón tay và nói bằng giọng thư thái.
Nghe câu hỏi của Roswaal, người đang mất một tay, cơ thể nồng nặc mùi máu và đối diện với bậc thầy kiếm thuật vô song trong lịch sử, Cecilus nghiêng đầu trước tông giọng không hợp với hoàn cảnh của hắn ta.
.
“Gì cơ? Định hỏi nhược điểm của tôi à? Nhược điểm của tôi là không bao giờ lắng nghe người khác và dù hơn hai mươi tuổi đầu rồi vẫn còn loi cha loi choi. Chuyện đó rất thường được đem ra làm chủ đề thảo luận trong các cuộc hội nghị của Đế Quốc đấy.”
.
“Chủ của cậu là ai vậy?”
.
Được hỏi câu đó, lông mày Cecilus khẽ nhướn lên.
Anh hạ thấp tư thế cầm kiếm và lùi một chân ra sau, sau đó chậm rãi đưa phần thân trên về phía trước.
.
“Những kẻ ngồi lê đôi mách đều xấu xa và ngoại đạo, vì cách làm đó nên ‘Vua Thanh Trừng’ cũng hay bị nói xấu sau lưng, cơ mà… với ông, tôi được bảo phải truyền đạt lại đúng tên của ngài ấy.”
.
Kết thúc lời giới thiệu, Cecilus liếm môi.
Vòng vo đủ lâu, anh tiết lộ cho Roswaal.
.
“――――.”
.
Khoảnh khắc cái tên đó được thốt ra và chạm đến tai hắn, sàn nhà phát nổ, Cecilus biến mất.
Anh ta nhanh đến nỗi tưởng như tan biến khỏi thế giới.
Khoảnh khắc đó, “Tia chớp xanh” chạm ngưỡng một tia chớp, đúng với tên gọi của mình.
.
Do vậy, cuộc giao tranh chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc đó, đôi môi Roswaal đã mỉm cười, hắn lẩm bẩm.
.
“Quả nhiên là cậu à?”
.
Thanh “Mộng Kiếm” hoàn thành quỹ đạo của mình nhanh hơn âm thanh nó gây ra cho thế giới.
Nhưng, trước khi ý thức của mình hoàn toàn biến mất, Roswaal đã nghĩ.
.
Về sự an nguy của những cô gái trong tòa dinh thự này.
Những cô gái đã bị liên lụy bởi ước nguyện của hắn, đến cuối cùng, hắn cũng không thể để lại niềm hạnh phúc nào cho những cô gái đó.
.
――Hắn không có tư cách, cũng chẳng còn đủ thời gian để xin lỗi họ, rồi sau ý nghĩ cuối cùng ấy, mọi thứ trong ý thức của hắn đều biến mất.
.
.
※※※※※※※※※※※※※
(Còn tiếp)
_______________________________________________________________________
*Lời nhóm dịch: Thiết kế nhân vật của Cecilus Segmunt
Fun fact: Đây là một nhân vật quan trọng nhưng lại được debut trong Oboreru IF vào tháng 4 năm 2018, và phải đến tháng 12 năm 2019 mới được debut chính thức trong phiên bản Light Novel (EX 4)