Nhờ sự giúp đỡ của tên khó chịu Trương Phi mà người của thần xã Tengu đã rút lui hết từ bỏ việc tra tấn Lâm Trạch.
Đúng là nhờ có Trương Phi nên Lâm Trạch mới thoát được một mạng nhưng không có nghĩa cậu sẽ cảm kích hắn ta.
Nếu như ba cậu không đáp ứng yêu cầu của đám người này thì chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng tha cho Lâm Trạch như thế.
Dù đang bị giam giữ nhưng Lâm Trạch vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì ba cậu vẫn an toàn.
Lâm Trạch cũng không khỏi lo lắng không biết tình hình tiếp theo sẽ như thế nào.
Dù là Trương Phi hay người của thần xã Tengu chẳng có ai tốt đẹp cả, cũng chẳng có bên nào đáng tin hết.
Cũng chẳng biết giao ngọc rồng xong bọn chúng có thả cậu về an toàn hay không, cùng hàng vạn câu hỏi vì sao khác.
Vả lại Lâm Trạch đã trải qua biết bao cực khổ để lấy được hai viên ngọc rồng ấy thế mà giờ đây lại bị phía thần xã Tengu và Trương Phi cướp mất, thật sự không thể chấp nhận được.
Chỉ mong là ba cậu đã lên kế hoạch ổn thỏa.
Thế nhưng với tính cách của Lâm Trạch cậu không muốn đặt toàn bộ hy vọng vào việc ngồi chờ ba đến·cứu.
Nếu có thể Lâm Trạch muốn tự dựa vào chính mình thoát khỏi phòng giam này.
Lâm Trạch hoàn toàn không thể xác định được mình đã ngất đi bao lâu.
Thế nhưng lúc này Trương Phi có nhắc đến việc mẹ mình đang cử người mang hai viên ngọc rồng còn lại tới Nhật Bản.
Nếu đúng như những gì Trương Phi nói thì có lẽ đã 24 giờ trôi qua rồi, nhiều nhất là khoảng 48 giờ.
Nói cách khác bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để cậu dùng quay ngược cái chết.
Thậm chí có thể kịp lúc ngăn cản ba mình chọn sân bay Kyushu nơi có Trương Phi mai phục sẵn.
Chỉ cần không có sự xuất hiện của Trương Phi hai ba con cậu sẽ về nước an toàn. Lâm Trạch liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng, cũng may đây là phòng tra tấn thế nên có đủ mọi loại công cụ có thể tự sát.
Có búa, dao và vô số công cụ tra tấn truyền thống của Nhật Bản.
Tiếc là bây giờ cậu đang bị trói chặt trên ghế không thể di chuyển được.
Miệng Lâm Trạch bị một miếng giẻ bịt chặt, chắc là để ngăn không cho cậu cắn lưỡi tự sát.
Lâm Trạch khẽ cựa quậy tay chân để nới lỏng dây buộc nhưng cậu nhận ra càng cử động dây thừng càng thít chặt.
Đó là tin xấu, còn có một tin tốt đó là chiếc ghế này không bám chặt trên sàn, nó có thể di chuyển được.
Có lẽ để thuận tiện cho người tra tấn trong việc thực hiện các tư thế khác nhau, hoặc để di chuyển dễ dàng khi muốn tăng cường hình phạt, nên chiếc ghế không được cố định trên mặt đất.
Chỉ cần lắc mạnh là chiếc ghế đã nghiêng ngả rồi.
Có nghĩa là nếu bắt được chính xác tần suất và góc độ lắc thì chiếc ghế sẽ di chuyển theo sự chuyển động của mình.
Dù lúc này bụng đang đói meo cùng sức lực yếu ớt nhưng Lâm Trạch vẫn cố gắng lắc ghế.
Nhìn vô số công cụ trên mặt đất, Lâm Trạch chọn một tấm sắt.
Trên mặt tấm sắt có vài chiếc đinh hàn dài đã rỉ sét.
Lâm Trạch cũng không rành lắm về chuyện tra tấn của người Nhật, không biết dùng cái này để làm gì, thế nhưng bây giờ nó là lựa chọn hợp lý nhất.
Theo kế hoạch tạm thời Lâm Trạch phải lắc chiếc ghế tới bên cạnh mép tấm sắt.
Tiếp theo cậu sẽ dùng hết sức bình sinh để lật ngã chiếc ghế.
Chỉ cần căn góc chuẩn xác, cả người và ghế sẽ đổ ập xuống tấm sắt, những chiếc đinh dài sẽ cắm vào đầu và cổ Lâm Trạch.
Dù không thể chết ngay thế nhưng mất nhiều máu cũng sẽ khiến cơ thể kiệt quệ dần và dẫn đến cái chết.
Tất nhiên là sẽ đau rồi, nghĩ tới cơn đau ấy Lâm Trạch bất giác rùng mình.
Lâm Trạch là người bình thường tâm lý ổn định, sao lại không biết đau chứ?
Thế nhưng trong tình huống hiện tại Lâm Trạch không còn sự lựa chọn nào khác.
Cậu nhìn lại một vòng cũng chỉ thấy tấm sắt kia là công cụ hợp lý nhất để quay ngược cái chết.
Trải qua biết bao nhiêu gian khổ mới thu thập được ngọc rồng, chẳng lẽ đổ sông đổ bể hết sao?
Là một thằng đàn ông cậu phải đánh đổi tất cả để lấy lại tự do cho mình.
Đau đớn một tí thì đã sao, cậu có thể chịu đựng được.
Trong lúc lắc ghế liên tục, cuối cùng Lâm Trạch cũng tìm ra cách khiến chiếc ghế di chuyển nhanh hơn.
Chiếc ghế vốn đã rất nặng còn cộng thêm trọng lượng của một người đàn ông trên đó nữa.
Dù chỉ còn cách vài bước nữa đến đích, Lâm Trạch phải mất đến hơn hai mươi phút mới có thể thu hẹp được khoảng cách.
Cứ vài phút lắc ghế là Lâm Trạch lại phải dừng lại để nghỉ hồi sức.
Lâm Trạch mệt mỏi ngồi trên ghế nghỉ lấy sức, mắt nhìn về tấm sắt nằm trên mặt đất.
Còn mười mấy phút nữa thôi Lâm Trạch sẽ lếch được tới tấm sắt đó, lúc đó cậu phải căn góc sao cho thật chuẩn để những chiếc đinh rỉ sét kia đâm xuyên cổ họng mình.
Ánh mắt Lâm Trạch nhìn về phía tấm sắt chợt dao động.
Sao mà không sợ chứ, thế nhưng sau khi xốc lại tinh thần, Lâm Trạch tiếp tục lắc mạnh chiếc ghế.
So với lúc ban đầu thì bây giờ Lâm Trạch đã quen lắc ghế hơn, nhờ thế cậu cũng đã tiết kiệm rất nhiều sức lực, thời gian.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Trạch nghe thấy tiếng bước chân rất rõ.
Lâm Trạch lập tức cảnh giác có người đang tới phòng tra tấn, cậu nhanh chóng dừng mọi động tác ngồi yên tại chỗ, sợ hành động của mình bị phát giác.
Tiếng bước chân ngày càng gần, là phía thần xã Tengu hay là Trương Phi đây.
Nếu được chọn, Lâm Trạch hy vọng là vế sau, nếu là vế trước thì e là cậu sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Người kia đến gần cửa phòng tra tấn, cửa phòng mở ra. Lâm Trạch đã đoán sai hoàn toàn, người đứng trước cửa không ngờ lại là Sayuki.
Cô dẫn theo vài ninja khác bước vào phòng tra tấn.
Nữ ninja này Lâm Trạch có biết, cô ta là người luôn hầu bên cạnh Sayuki, cũng chính cô ta là người đã dẫn Lâm Trạch đến gặp Sayuki.
Sayuki bước vào phòng tra tấn là một người hoàn toàn khác so với người mà Lâm Trạch đã từng quen biết. Nếu như trước đây Sayuki giống như một cơn gió xuân dễ chịu, thì hiện tại cô lại như một khối băng lạnh lẽo.
“Tôi hỏi cậu, ngay từ đầu, mục đích cậu tiếp cận tôi là gì? Có phải cậu đã lên kế hoạch đánh cắp nước mắt của Tengu từ đầu rồi không?”
Sayuki bước đến trước mặt Lâm Trạch, lạnh lùng hỏi cậu.