Sau khi ghi nhớ biển số xe của Lâm Trạch, ngay lập tức tên ninja kia đã báo cáo với bên trên.
“Biển số xe là *****, đúng rồi, tôi đã xác nhận rồi, chắc chắn là mục tiêu không sai được.”
Tên ninja báo cáo toàn bộ những thông tin mà hắn đã thu thập được.
Nhìn chiếc xe do Lâm Bảo Căn lái từ từ lăn bánh đi xa, tên ninja không vội vàng đuổi theo.
Lý do không đuổi theo cũng rõ ràng mà, thứ nhất dù có được huấn luyện bài bản đến đâu thì đôi chân cũng không đọ lại được động cơ xe.
Thứ hai, nếu bây giờ đuổi theo sẽ khiến bọn họ nghi ngờ hắn đã phát hiện ra.
Thay vì bám đuôi vô nghĩa thì cứ âm thầm nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ thích hợp mà ra tay.
Trong lúc báo cáo với cấp trên, tên ninja còn nhắc nhở rằng lần này đừng nên dùng đám côn đồ của băng đảng mafia nữa.
Cũng chính vì mấy tên côn đồ ngu dốt kia nên mới để Lâm Trạch sống sót thoát thân.
Ngồi ở ghế phụ của xe, Lâm Trạch rời khỏi con phố nhỏ, mãi đến khi chiếc xe phóng trên đường lớn lúc này cậu mới cảm thấy ánh mắt khó chịu kia biến mất.
Đúng như Lâm Trạch cảm nhận, chắc chắn vừa rồi có ai đó theo dõi cậu.
Lâm Trạch lập tức nói cho ba chuyện cậu nghi ngờ có thể biển số xe của họ đã bị phía bên kia phát hiện ra.
Nếu cứ tiếp tục ngồi trên chiếc xe này ắt sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường.
Thế nhưng khác với suy nghĩ của Lâm Trạch, dường như Lâm Bảo Căn không quan tâm lắm.
“Con trai à, chứ con nghĩ trong lúc mình thì nấp ở khách sạn còn ba thì ngồi chơi hả? Ba đến đón trễ là vì lo chuẩn bị mọi thứ cho kỹ càng. Thậm chí ba còn nghĩ đến trường hợp xấu nhất là con đang bị bọn côn đồ bao vây bắt giữ rồi đó.”
Nghe ba đã chu đáo tính toán đến những tình huống tồi tệ nhất, Lâm Trạch bật ngón tay cái tán thưởng.
Không hổ là ba cậu, tiên đoán trước những tình huống xấu nhất thật đáng nể.
Nghe ông nghĩ tới những tình thế tồi tệ nhất tự dưng Lâm Trạch cảm thấy vấn đề hiện tại cũng bớt nghiêm trọng rồi.
Thế nhưng giống với tính cách cẩn thận của ba, Lâm Trạch vẫn hỏi lại.
“Chắc là ba cũng đã chuẩn bị kế hoạch cắt đuôi bọn họ rồi đúng không?”
“Tất nhiên rồi, này là chuyện nhỏ ấy mà, con cứ chờ xem.”
Lâm Bảo Căn tự tin trả lời Lâm Trạch, sau đó dừng lại ở một bãi đỗ xe.
Lâm Bảo Căn dẫn Lâm Trạch lên một chiếc xe khác đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc này thì tồi tàn hơn, xe cũ từ đời nhà Minh nào rồi, không có khóa cửa tự động, phải dùng chìa khóa mới có thể mở cửa xe.
“Lên xe nào.”
Lâm Bảo Căn nói với Lâm Trạch.
Đương nhiên Lâm Trạch không làm trái ý bố, khi cậu vừa ngồi vào ghế phụ ông đã ngăn lại.
“Ra ghế sau đi, ba có chuẩn bị đồ cho con rồi đấy.”
Tự dưng nghe bố nói như vậy Lâm Trạch lại thấy hơi lo lắng, không biết ông có chuẩn bị cho cậu mấy bộ đồ kỳ quặc nào không.
Nhưng Lâm Trạch biết với tình hình bây giờ không thể không thay trang phục.
Bởi vì tránh đám thuộc hạ của thần xã Tengu phát hiện.
Lâm Bảo Căn ngồi ở ghế lái chính, trong khi Lâm Trạch ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau bên cạnh là chiếc túi xách có viền ren được đặt trên ghế.
Khi nhìn thấy chiếc túi ren, mặt mũi Lâm Trạch bỗng tối sầm.
Lâm Trạch linh cảm chiếc túi này đựng một bộ trang phục không bình thường.
Vì nhiệm vụ Lâm Trạch chấp nhận giả gái, nhưng không có nghĩa là cậu chấp nhận việc mặc những bộ đồ kỳ quặc.
Ví dụ như đồ thỏ hay gì gì đó, Lâm Trạch tuyệt đối không mặc.
Nghĩ đến cảnh có một cái đuôi lông xù trên mông mình là Lâm Trạch không chịu nổi.
Lâm Bảo Căn khởi động xe, nhưng nhận ra con trai ông còn chưa thay đồ thậm chí còn không thèm mở túi đồ ra.
“Đừng rề ra nữa, mau thay đồ đi, con phải thay xong trước khi chúng ta rời khỏi bãi đỗ xe đấy.”
Vừa nhắc nhở Lâm Trạch, vừa lấy kính râm đeo vào.
Nghe ba thúc giục, Lâm Trạch biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Lâm Trạch dằn sự khó chịu trong lòng xuống, đón lấy chiếc túi ren sau đó mở ra.
Lôi hết đống đồ trong túi ra, Lâm Trạch phát hiện chỉ có một chiếc áo phông bình thường, quần jeans và tóc giả.
Nhìn bộ trang phục và phụ kiện bình thường, lúc này Lâm Trạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Mới nhìn túi ren Lâm Trạch đã vội suy đoán, thế nhưng bộ đồ này khá bình thường.
Lâm Trạch cảm thấy mặc những loại trang phục như này khá thoải mái, thế nên cậu bắt đầu tháo cúc áo.
Không phải mặc mấy bộ đồ lồng lộn nữa, quá là tuyệt vời.
Lâm Trạch nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, áo lót và miếng độn ngực, cuộn chiếc tất trên chân mình.
Lâm Trạch thay bằng chiếc áo phông rộng rãi, quần jean, sau đó đội tóc giả.
Không còn chiếc tất bó chân nữa, Lâm Trạch cảm giác như đôi chân mình mới vừa được giải phóng, thoải mái dễ chịu vô cùng.
Thay đồ xong vẫn chưa đủ, Lâm Trạch còn phải tẩy đi lớp make up trên mặt nữa.
Lâm Trạch bắt đầu dùng nước tẩy trang, thành thạo lau đi lớp trang điểm.
Lâm Trạch thao tác rất nhanh, chỉ mất vỏn vẹn có bốn phút.
Lâm Bảo Căn không chần chừ, lập tức lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Chỉ mười phút sau khi Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch rời đi, một chiếc xe của băng đảng mafia cũng dừng tại bãi, bọn họ nhanh chóng tìm thấy chiếc xe mà Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn đã sử dụng trước đó.
Lúc bấy giờ chỉ còn chiếc xe trống trơn, không còn thấy bất kì dấu vết nào của hai người.
"Khốn kiếp, lại bị lừa rồi! Mau kiểm tra camera giám sát của bãi đỗ xem bọn họ đã đi đâu."
Một tên côn đồ tức giận đá vào chiếc xe sang trước mặt.
Dù tên ninja đã báo cáo với bên trên tụi côn đồ này không được việc, thế nhưng thần xã Tengu vẫn dùng đến bọn chúng, vì có những việc mà chỉ có băng mafia mới giải quyết nhanh được.
Tất nhiên đám côn đồ cũng biết chúng bị Lâm Trạch dắt mũi bao nhiêu lần rồi.
“Thà chết chứ không chịu nhục”, để Lâm Trạch trốn thoát ngay trước mặt khiến bọn côn đồ tức giận vô cùng.
Phải mất nửa tiếng sau đám côn đồ mới phát hiện ra Lâm Trạch và Lâm Bảo Căn đã thoát khỏi đây bằng một chiếc xe khác.
“Mẹ kiếp, đuổi theo ngay!”
Nghe theo lệnh của tên cầm đầu, vài gã côn đồ leo lên xe truy đuổi chiếc xe của Lâm Trach.
Bọn chúng sử dụng chức năng định vị đặc biệt, bắt đầu theo dõi lộ trình của chiếc xe Lâm Bảo Căn đang lái.
Đám côn đồ cho rằng Lâm Bảo Căn nghĩ việc đổi xe sẽ khiến họ không thể tìm thấy mình, thế nhưng bài học là đừng khinh thường công nghệ phát triển của Nhật Bản.
Chỉ cần Lâm Bảo Căn còn sống, đám côn đồ nhất định phải bắt được họ để rửa sạch mối nhục trước đó.
Một khi Lâm Bảo Căn và Lâm Trạch rơi vào tay bọn chúng, nhất định đám côn đồ sẽ hành hạ họ cho hả cơn giận sau đó mới giao lại cho thần xã Tengu.