Thấy Sayuki tới, Lâm Trạch niềm nở vẫy tay với cô, đồng thời đưa tay kia vào túi áo nhấn nút ghi âm, bắt đầu ghi âm như bình thường.
Lý do Lâm Trạch ghi âm cuộc hội thoại này vô cùng đơn giản, cậu chỉ muốn ghi lại làm bằng chứng cho ba mình.
Dù sao nói suông cũng không có giá trị gì, nếu Lâm Trạch không thể thuyết phục được Sayuki cho mượn ngọc rồng, thì đoạn ghi âm này chính là bằng chứng khiến bộ cậu phải tâm phục khẩu phục chấp nhận thua thôi.
Dưới sự chào đón nhiệt tình của Lâm Trạch, sắc mặt Sayuki bỗng nhiên thay đổi trở nên lạnh lùng.
Đương nhiên Lâm Trạch nhận ra thay đổi trên gương mặt Sayuki, cậu tự hỏi liệu bản thân có đang làm phiền cô ấy không.
Ở Nhật Bản hiểu được “bầu không khí” như thế nào rất quan trọng, những người không nhạy cảm bắt được “bầu không khí” thường sẽ không được chào đón ở nơi này.
Có lẽ cậu không nên đến đây làm phiền Sayuki.
Nhớ đến việc Sayuki từng kể, quan hệ giữa cô và ông ngoại không tốt lắm hay là chuyện không vui này liên quan đến ông ngoại cô chăng?
Lâm Trạch bắt đầu âm thầm suy đoán, đồng thời cũng chú ý đến người giúp việc đứng ngoài cửa, khi ánh mắt hai người chạm nhau, người giúp việc khéo léo đóng cánh cửa gỗ lại.
Sayuki ngồi xuống đối diện Lâm Trạch, lúc ngồi tay cô nắm chặt vào tà áo kimono dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
“Nếu hôm nay cậu không tiện, vậy hôm khác tớ đến vậy.”
Người ta thường nói "nhập gia tùy tục" mà, Lâm Trạch cũng đang nắm bắt được bầu không khí bất thường này.
Nếu gia chủ cảm thấy không thoải mái thì tốt nhất thân là khách nên biết ý mà tránh.
Nghe Lâm Trạch nói như thế, Sayuki hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm bắt đầu nhìn về phía cậu.
Lâm Trạch chưa kịp phân tích Sayuki sắp làm gì, thì cô bất ngờ tiến lên phía trước mạnh mẽ nắm chặt lấy bộ phận nhạy cảm của cậu.
Sayuki dùng lực nắm chặt đến mức Lâm Trạch cảm giác như mình sắp nổ tung đến nơi rồi, cậu lập tức lùi lại về sau gia tăng khoảng cách với cô để tránh bị tổn thương nghiêm trọng hơn nữa.
Lúc này Lâm Trạch chợt nhận ra rằng, sau cú nắm kia chắc chắn Sayuki đã biết cậu là đàn ông rồi.
Bấy giờ Lâm Trạch không biết tại sao Sayuki lại biết được điều này nhưng cậu biết mình phải nói gì đó.
“Sayuki, nghe tớ giải thích đã…”
Lâm Trạch nói với Sayuki.
“Im đi, tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ cậu nữa. Phòng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn đồ nam cho cậu rồi đấy, thay bộ đồ này ngay cho tôi. Cậu mặc bộ đồ này khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm, tôi không muốn nhìn thấy nó thêm một phút giây nào nữa.”
Sayuki liền chỉ tay vào một căn phòng khác.
Nhìn ra Sayuki đang rất tức giận Lâm Trạch biết bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng thôi, cậu quyết định lợi dùng thời gian thay đồ để Sayuki bình tĩnh trở lại.
Lâm Trạch biết việc che giấu giới tính là lỗi của bản thân, nên chỉ đành im lặng sang phòng bên cạnh thay đồ.
Bước vào phòng bên cạnh, Lâm Trạch thấy đã để sẵn một bộ đồ nam giới, cũng chẳng biết ai đã chuẩn bị.
Lâm Trạch nghĩ hoài không biết rốt cuộc ai đã chuẩn bị bộ đồ này kịp thời đến thế.
Cậu bắt đầu nhớ lại trước đó có gọi cho Sayuki, khi ấy cô vẫn còn bình thường mà.
Sayuki trước sau luôn đối xử với Lâm Trạch rất chân thành, lúc ấy không có vẻ như đang tức giận.
Lâm Trạch suy nghĩ đến các mối quan hệ xoay quanh Sayuki và tất cả những khả năng có thể xảy ra, ngay lập tức chợt dừng lại ở hình ảnh người giúp việc kia.
Ánh mắt của người đó như mũi dao sắc bén khiến Lâm Trạch cảm thấy hơi khó chịu.
Phải chăng người giúp việc kia đã nhận ra điều gì đó và báo cho Sayuki không?
Lâm Trạch càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Trong khoảng thời gian ở đây, ngoài Sayuki thì người duy nhất tiếp xúc với cậu chỉ có người giúp việc đó thôi.
Người giúp việc kia có lẽ chỉ nghi ngờ thôi, còn Sayuki thì chứng minh sự hoài nghi ấy bằng hành động thực tế.
Dù người giúp việc kia đã khiến Lâm Trạch rơi vào hoàn cảnh éo le như hiện tại, nhưng cậu không hề trách cứ đối phương.
Đặt mình vào vị trí của người giúp việc, cậu biết cô ấy cũng chỉ muốn bảo vệ chủ nhân mà thôi. Nếu như là cậu phát hiện ra có kẻ giả gái tiếp cận cô chủ của mình thì cậu cũng sẽ hành xử như thế thôi.
Coi như việc thuyết phục mượn ngọc rồng thất bại rồi, xin lỗi xong tốt nhất nên rời khỏi đây luôn, không cần phải nói thêm gì nữa tránh gây xấu hổ cho bản thân.
Cuộc trò chuyện lúc nãy giữa Lâm Trạch và Sayuki chắc đã được thu âm lại rồi, với bản ghi này chắc đủ để chứng minh với ba cậu rồi.
Suy nghĩ đến đây, Lâm Trạch cầm bộ đồ đã chuẩn bị sẵn mặc vào.
Lâm Trạch cảm thấy bộ đồ này rất vừa vặn, như được đo may sẵn cho cậu vậy, họ còn cẩn thận chuẩn bị thêm một túi giấy để Lâm Trạch bỏ đồ cũ nữa.
Lâm Trạch nhanh chóng thay đồ xong, nghĩ ngợi một lát rồi lại cầm khăn lau bớt lớp trang điểm trên mặt.
Sau khi điều chỉnh cả vẻ ngoài và tâm trạng, Lâm Trạch quay trở lại căn phòng trước đó. Khi Sayuki thấy cậu quay lại, cậu cảm giác cơn giận của cô lại bùng phát mạnh mẽ hơn nữa.
“Thật sự xin lỗi, tớ không muốn lừa cậu…”
Lâm Trạch chưa kịp nói hết câu, Sayuki đã ngắt lời anh không thương tiếc.
“Đừng giải thích dài dòng nữa, đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm thôi.”
Sayuki vừa dứt lời, Lâm Trạch chưa kịp hiểu ý tứ của cô thì cánh cửa bên hông đột nhiên bị kéo ra, một thứ gì đó đang lao tới trước mặt cậu.
Theo phản xạ tự nhiên, Lâm Trạch dùng cánh tay che mặt, một mũi kim nhỏ cắm vào tay cậu, Lâm Trạch dùng tay rút nó ra ném xuống đất.
Người giúp việc đặt ống thổi xuống, nói với Sayuki.
“Tiểu thư cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý thi thể thật cẩn thận, cậu ta sẽ trở thành người mất tích không tìm thấy xác.”
Lâm Trạch cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức lực, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tuy cơ thể không còn sức lực nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, rõ ràng đây không phải loại thuốc mê thông thường.
Sayuki lạnh lùng trước mặt không phải là cô gái nhiệt tình thích đọc tiểu thuyết mà cậu từng quen, cô bước đến bên cạnh mạnh mẽ nắm lấy cổ áo Lâm Trach.
Lâm Trạch cảm giác như không còn chút không khí nào trong phổi, cậu bị Sayuki nắm chặt đến mức lồng ngực sắp nổ tung vì nghẹt thở.
Trong lúc Lâm Trạch đang giãy giụa vì đau đớn, Sayuki ở trước mặt cậu khóe miệng dần nở ra một nụ cười tàn nhẫn.Ngày xưa Sayuki từng trân trọng người bạn Lâm Trạch đến mức nào thì lúc này lại trở nên tàn nhẫn đến mức ấy.
Sayuki cảm thấy đã bị người mà mình tin tưởng hoàn toàn phản bội, cô lúc này chỉ muốn trút hết cơn tức giận lên người Lâm Trạch để thỏa mãn bản thân mà thôi, cô phải cho cậu nếm trải nỗi đau và sự nhục nhã đến tận cùng mà cô đã phải cam chịu.
Lâm Trạch hít thở không nổi, cảm thấy bản thân như dần mất đi ý thức rồi.