Mắt Trương Thu Bạch đỏ hoe, ở đây có quy định rõ ràng là không được sử dụng vũ khí hạng nặng và thuốc độc!
Nếu không một khi không kiểm soát được chiến tranh thì sẽ chẳng có lợi gì cho cả ba nước.
Tên tướng quân của vương quốc Rắn Hổ Mang nhìn thấy những binh lính đội Cảm Tử đang xông lên quyết liệt thì biết rằng mình đã phạm sai lầm.
Lần này nhất định phải tiêu diệt hết tất cả bọn bọ. Nếu không một khi bọn họ quay về thì sẽ rắc rối to, bọn chúng đã phá vỡ hiệp ước, ngay cả người anh cả của bọn chúng là đất nước Gấu Bắc Cực cũng sẽ không tha thứ cho việc này.
“Giết!”
Gã tướng quân hét lớn xông lên.
Tuy nhiên đám lính còn sót lại như bọn chúng làm sao có thể là đối thủ của những binh sĩ trong đội Cảm Tử được, bọn chúng trực tiếp bị chém bay giáp.
Chỉ tiếc cho một số anh em trong đội Cảm Tử đã bị trúng độc.
Trương Thu Bạch hét lên: “Báo thù cho các anh em, giết hết những đám chó má này, vượt qua ngọn núi, tiến lên giết tướng lĩnh của bọn chúng!”
Anh ta dự định sẽ trực tiếp đuổi giết đến biên giới của vương quốc Rắn Hổ Mang, khiến bọn chúng có thể cảm nhận được sự tức giận của những người lính đội Cảm Tử Bắc Cảnh.
“Giết, giết, giết!”
Bọn họ vô cùng tức giận, anh em bọn họ có thể bị chết trêи chiến trường, cũng có thể bị kẻ thù chém chết.
Nhưng không thể chết ở đây một cách thảm khốc như bị trúng độc được.
Bọn họ đã cố gắng huấn luyện, ngày đêm canh giữ biên cương nhưng lại vì những đám chó má này mà phải từ bỏ mạng sống lẫn tuổi trẻ.
Làm sao bọn họ có thể không tức giận được.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc bắt nạt người khác chứ đừng nói là tấn công, nhưng lần này Trương Thu Bạch không thể nhịn được nữa.
Anh ta vác đao lao vào đám đông, động tác của anh ta cứ như là chặt dưa thái rau vậy, giết hết kẻ thù này đến kẻ thù khác.
Máu me lênh láng gần như nhuộm đỏ người anh ta.
Nhưng anh ta không quan tâm.
Máu văng trêи người trêи mặt, nhưng trái tim của anh ta lại đang run rẩy gào thét.
Bọn họ đều là anh em ruột thịt của anh ta, nếu muốn chấm dứt cuộc tranh chấp không hồi kết này thì bọn họ nhất định phải giết hết bọn chúng!
Lúc này anh ta đang giống như ác quỷ của địa ngục, điên cuồng cướp lấy từng mạng sống.
Quân lính đội Cảm Tử lạnh lùng khát máu, điên cuồng tàn sát.
Đám binh sĩ của vương quốc Rắn Hổ Mang bị giết đến than trời kêu đất, thậm chí có người còn tè ra quần ngay trêи lưng ngựa, bọn chúng cầu xin tha mạng nhưng vẫn phải đối mặt với lưỡi dao sắc lạnh.
“Xoẹt xoẹt!”
Chiếc đao sắc bén, nhát đao xẹt qua người bọn chúng bọn chúng thì lập tức đầu văng khỏi cổ, bọn chúng không thể tin được binh lính Bắc Cảnh một khi đã chiến đấu lại tàn nhẫn như thế.
Gã tướng quân cũng hoảng sợ, bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của chiến binh Bắc Cảnh, lần này chúng đến trợ giúp chỉ để ngăn chặn bọn họ, ý định dập tắt chiến tranh.
Ai ngờ lại sai một li đi một dặm, đến nước này thì chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng hết ở đây.
Thật ra gã cũng không đến nỗi chịu không nổi, gã cũng đã đột phá cảnh giới thứ hai, nhưng đáng tiếc...bọn chúng lại đang đối đầu với những chiến binh dũng mãnh nhất của đội Cảm Tử.
Sau khi đánh với Trương Thu Bạch ba chiêu thì đầu gã đã bị Trương Thu Bạch cắt phăng, giờ phút cuối cùng trước khi chết gã thấy bản thân mình lăn ra khỏi lưng ngựa, binh lính của gã thì bị giết như gà.
“Tại sao phải xung đột với bọn họ?”
Đây là ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu gã trước khi chết.
Hơn hai nghìn người đuổi theo giết hàng vạn người, mọi người đã bao giờ thấy cảnh tượng này chưa?
Đây là cảnh tượng thường thấy ở Bắc Cảnh.
Trêи đường bị đuổi giết, mấy vạn người đã vơi dần đi còn vài trăm người.
Cuối cùng bọn họ đã tiêu diệt hết tất cả trong mười dặm biên giới của vương quốc Rắn Hổ Mang.
Ngay khi Trương Thu Bạch đang chuẩn bị dẫn quân tiến lên thì Tiêu Thiên đã nhanh chóng đến và ngăn chặn hành động này kịp thời.
Bây giờ mà xông lên giết thì chắc chắn sẽ khiến thế trận tốt hơn, nhưng nếu xét về lâu dài thì sẽ không có lợi.
Hiện tại bọn họ đang giao chiến ở cả ba mặt, tuy rằng không sợ gì cả nhưng cũng phải tính đến thương vong của binh lính.
Trong mắt Tiêu Thiên mạng sống của mỗi người lính Bắc Cảnh đều quý giá, tuyệt đối không thể để binh lính dưới tay mình chết chỉ vì sự nóng vội của thủ lĩnh được.
Anh không thể nào tha thứ cho điều này.
Vì vậy Trương Thu Bạch đã bị khiển trách nặng nề, nhưng anh ta không có một chút giận dữ gì cả.
Vì anh ta biết lần này mình đã quá liều lĩnh.
Các chiến sĩ trong đội Cảm Tử cũng vô cùng xúc động.
Đó là vinh dự của họ khi có một thủ lĩnh như vậy.
“Được rồi, đưa các anh em về nhà đi, đừng để họ ở ngoài quá lâu. Các cậu mau dọn dẹp xác của đám chó má này. Tôi sẽ đi giải quyết từng vụ việc một với lũ chó dám làm loạn biên giới của chúng ta”.
Mặc dù trước đây năng lực của Tiêu Thiên rất mạnh, nhưng anh không có được sự tự tin như bây giờ.
Lần này khi trở lại, anh muốn hoàn toàn làm cho nước Gấu Bắc Cực và vương quốc Rắn Hổ Mang khϊế͙p͙ sợ, để bọn chúng biết quyền uy của một vị vua là như thế nào.
Tần Minh dẫn theo ba nghìn binh sĩ đội Cảm Tử đối đầu với binh lính nước Gấu Bắc Cực.
Dù bọn chúng có hơn một vạn người nhưng Tần Minh cũng không hề ngao ngán.
Bọn chúng cũng không dám tùy tiện hành động.
Đội Tần Minh đã vẽ ra ba mươi tám vạch phía trước, ai dám vượt qua vạch này coi như là gây hấn.
Tên tướng quân của đất nước Gấu Bắc Cực đương nhiên rất tức giận, nhưng Tần Minh chỉ nói một tiếng là bọn chúng đã sợ mất mật.
“Nếu mấy người dám vượt qua tiền tuyến thì Chiến Thần sẽ đem thiên binh qua càn quét! Nhân tiện tôi quên nói cho mấy người biết, Chiến Thần đã trở lại Bắc Cảnh rồi, mấy người đã chuẩn bị chưa?"
Tần Minh rất bình tĩnh, lần này anh ta tới đây là để cầm chân quân lính của đất nước Gấu Bắc Cực, ngăn cản bọn chúng đi qua.
Chỉ bằng cách này thì đội quân khác mới có thời gian để tiêu diệt kẻ thù.
Hai bên đã đối đầu tại đây một tiếng, lúc này một tên lính vội vàng chạy tới bên tai thủ lĩnh nước Gấu Bắc Cực nói nhỏ vài câu, sắc mặt tên thủ lĩnh biến đổi trầm trọng, gã không nói không rằng mà hạ lệnh cho binh lính chiến đấu dưới tay mình quay về.
Không thể thay đổi, không thể thay đổi gì nữa rồi.
Hậu Hung Nô xong đời, Hậu Kim cũng ra đi rồi, các bộ lạc lớn nhỏ đều xong đời rồi.
Long Thành đã bị phá vỡ, bọn họ có mười người thì đã bị giết đến tận chín người rồi.
Đội quân hàng vạn người nhưng cũng không sống sót được dưới tay thiên binh.
Khi trời về khuya, những đội quân lớn ở Bắc Cảnh đã hoàn toàn đánh chiếm được Long Thành.
Những tù nhân bị bắt bắt đầu dọn dẹp xác chết của chính những người bên phe mình.
Như thế sẽ không cần phải lo lắng năm sau sẽ có bệnh dịch.
Có khoảng bốn vạn người từ các bộ lạc hoang dã còn sống sót, có nghĩa là trận chiến này gần như đã quét sạch tất cả các bộ lạc.
Những người này không có tương lai, hoặc tương lai đang chờ đợi họ chính là lao động vô thời hạn để rửa sạch tội lỗi của bản thân.
Long Vương cũng đến rồi, ông ấy nhìn binh lính bê bết máu thì trong lòng vừa vui vừa xót xa.
Nhìn thấy họ ông ấy như được nhìn thấy chính mình của mấy chục năm trước.
Chiến thắng trận chiến này không hề dễ dàng.
Tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế không thể thiếu một điểm nào trong “thiên thời địa lợi nhân hòa”.
Ví dụ như trong trận chiến quyết định cuối cùng, binh lính Bắc Cảnh cũng đã chết tám vạn người và bị thương mười vạn người.
Đây là chiến công phải đổi bằng máu, từng tấc đất này đều đã chôn vùi biết bao nhiêu xương máu của những người đồng đội.
Long Vương không kìm được nước mắt.
Đây thật sự là tội ác của chiến tranh, đau xót biết bao cho những gia đình bị mất đi người thân.
Tất cả mọi người đều không vui mừng được, bởi anh em đồng đội của họ không được chứng kiến chiến thắng này.
Tiêu Thiên dẫn đầu đám người đi phân loại hài cốt của những người lính đã hy sinh. Họ là những người đáng mến nhất trêи thế giới này.
Ở cửa sông Bắc Lương có một ngọn núi, ngọn núi này được Tiêu Thiên gọi là núi Oanh Liệt, đây sẽ là nơi an táng tốt nhất cho những người anh em này.
Cho dù khi họ đã chết thì linh hồn anh hùng của họ cũng đang canh giữ biên cương.
Hôm nay bầu trời Bắc Cảnh trở nên đẹp đẽ sau nhiều tháng trời không mây, Tiêu Thiên đã đưa hàng trăm nghìn binh lính từ Bắc Cảnh đến núi Oanh Liệt để tỏ lòng kính trọng với các chiến sĩ.
Dưới chân núi có hai bức tượng, đó là tượng của Hậu Hung Nô Mặc Đốn Thiền Vu và Hậu Kim Khả Hãn, bọn họ nằm trêи mặt đất để xưng tụng các anh hùng.
Họ sẽ mãi mãi bị chà đạp dưới chân người khác.
Cuộc chiến này tuy có thắng lợi, nhưng trong mắt Tiêu Thiên bọn họ không thắng, vì họ đã mất đi rất nhiều người anh em đáng mến.
Theo đuổi khát vọng hòa bình càng ngày càng mạnh mẽ hơn trong lòng Tiêu Thiên.
Tất cả mọi người đều biết trong lòng anh có một ngọn lửa mãnh liệt.
Ảnh hưởng sau chiến tranh rất lớn, dù không nhiều người dân trong nước biết về trận chiến này nhưng các cấp trêи vẫn rất vui mừng.
Trận chiến này có thể đảm bảo rằng Bắc Cảnh sẽ không còn chiến tranh trong năm mươi năm tới.
Nhưng điều mà Tiêu Thiên muốn không phải là năm mươi năm, mà là mãi mãi!
Vương quốc Rắn Hổ Mang và đất nước Gấu Bắc Cực liên tiếp phái các sứ giả đến Bắc Cảnh thương lượng, hai nước hy vọng bọn họ có thể thả các tù nhân trở về quan ngoại.
“Cút về mà nói với thủ lĩnh của chúng mày. Không bao lâu nữa tao sẽ giết tới biên giới chúng mày, bảo chúng nó rửa cổ mà chờ ông đây”.
Đương nhiên bọn chúng cũng sợ hãi chạy trối chết. Hơn bốn mươi vạn người từ các bộ lạc hoang dã cũng đang xây dựng những ngôi nhà mới xinh đẹp trêи những vùng đất không có người Bắc Cảnh.
Đây là một vùng đất rộng lớn, nếu phát triển được thì có thể giải tỏa áp lực trong nước trêи diện rộng, đồng thời là cũng là vùng đất có tiềm năng phát triển mới trong tương lai.
Anh hy vọng sau này khi mọi người nhắc tới Bắc Cảnh thì sẽ không còn nghĩ đến là vùng đất lạnh lẽo khô hạn ở quan ngoại, mà là một vùng đất phồn hoa. Đây là mong ước cả đời của Tiêu Thiên, dù khó khăn nhưng vẫn phải có người thực hiện điều này.
Sau khi rời khỏi Bắc Cảnh, sứ giả đã đổ thêm dầu vào lửa truyền lại lời nói của Tiêu Thiên.
Thủ lĩnh của hai nước rất phẫn nộ và tức giận, nhưng bọn chúng cũng bất lực.
Nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng đối với Tiêu Thiên không phải là bình thường.
Tên thần chết đó đã trở lại rồi, bọn chúng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đang bị nỗi sợ chi phối.