“Chưa trúng, tiếp tục!”
Mậu Tư gắn thêm đạn sau đó lại ngắm vào không trung lần nữa, nhưng máy bay không người lái vô cùng linh hoạt, bắn liên tiếp ba bốn lần cũng không trúng.
Ánh mắt của những người xung quanh đều thay đổi.
Điều này khiến Mậu Tư vô cùng tức giận, nếu không phải do rada không vận chuyển được vào nơi quỷ quái này thì chắc chắn hắn ta đã dùng súng pháo bắn xa bắn hạ những chiếc máy bay đó rồi.
“Brưm brưm brưm!”
Chiếc máy bay đang lơ lửng mét trêи không dường như đang chế nhạo sự kém cỏi của bọn họ.
“Mẹ kiếp bắn thế nào bây giờ!”
Mậu Tư trực tiếp ném khẩu đại bác xuống đất: "Mọi hành động của chúng ta đều bị kẻ thù thấy rõ, nhưng chúng ta lại không biết gì về Bắc Cảnh!"
Lời nói của hắn ta khiến mọi người cảm thấy nặng nề.
Đặc biệt là Mặc Đốn Thiền Vu và Hoàng Kim Khả Hãn cũng lộ vẻ lo lắng.
Bọn họ biết quá rõ Bắc Cảnh có ý gì, mấy người đó đang muốn làm loạn lòng quân. Gã quan sát binh lính của mình, trêи mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng sợ hãi. Như thế này thì làm đánh trận được đây?
Trừ khi có hàng trăm vạn binh lính ồ ạt xông lên.
Như thế thì cho dù đối phương có âm mưu thủ đoạn gì, thì tất cả đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh to lớn.
Nhưng cái giá phải trả cũng rất cao, vì bản thân không biết đối phương ẩn giấu bao nhiêu cái bẫy, bao nhiêu quả mìn. Dù bên gã có máy dò mìn nhưng số lượng vẫn quá ít, tính mạng của bọn họ vẫn nằm trong tay đối phương.
Điều này làm sao có thể khiến gã yên tâm được!
Hai người Mặc Đốn Thiền Vu nhìn nhau, bọn họ đều hiểu ý nhau, vẫn nên xin trợ giúp từ đất nước có thể giúp đỡ cho mình, nước Bắc Cực Hùng!
Cả hai gọi sứ giả của nước Bắc Cực Hùng vào.
"Sứ giả, ông cũng đã thấy hiện tại phi cơ chiến đấu của Bắc Cảnh đã bay tới địa phận Long Thành, ông có thể gọi tiếp viện bắn rơi máy bay không?"
Sứ giả của nước Bắc Cực Hùng lắc đầu: "Xin lỗi, bên kia không vi phạm thỏa thuận. Đó chỉ là máy bay trinh sát! Nếu họ bắn đạn pháo hoặc là đạn từ trêи cao thì tôi mới có thể giúp đỡ được”.
"Vậy chẳng phải mọi hành tung của chúng tôi đều nằm trong tầm ngắm của bên đối phương sao?"
Hoàng Kim Khả Hãn tức giận nói: "Như thế thì trận chiến này phải đánh thế nào? Không giúp đỡ được thì cần ông làm gì!"
Sứ giả cũng không tức giận mà lạnh lùng nhìn y: "Hoàng Kim Khả Hãn tốt nhất hãy chú ý lời nói, nếu không phải chúng tôi bảo vệ ông thì ông đã chết dưới tay Bắc Cảnh từ lâu rồi".
“Đám Đột Quyết trước đây chính là một bài học điển hình!”
Nhắc tới đám người Đột Quyết, trước kia họ cũng là một bộ tộc hùng mạnh không thua gì Hậu Kim và Hậu Hung Nô, thậm chí hồi đó bọn họ còn đứng đầu trong ba bộ tộc.
Bây giờ thì sao, bọn họ đã bị Bắc Cảnh đánh cho tơi bời, sau đó thì bị các bộ tộc còn lại tiêu diệt.
Hoàng Kim Khả Hãn tuy rằng tức giận nhưng cũng không dám trở mặt.
Y cũng hiểu được rằng bây giờ trở mặt không có lợi với bọn họ.
Thời thế đã thay đổi, giờ không còn là thời đại dựa vào vũ lực cá nhân nữa, một người bình thường không có chút sức mạnh nào chỉ cần họ cầm súng lên cũng có thể gây thương vong cho hàng trăm người.
Hiệp định mà bọn họ ký kết đã làm giảm sức mạnh của các vũ khí hạng nặng và đề cao sự dũng cảm.
Bọn họ còn phải chịu đựng như thế này bao lâu nữa đây?
Hoàng Kim Khả Hãn buồn bực, y cảm thấy rất khó khôi phục lại vinh quang như trước kia, khó như hái sao trêи trời vậy.
Mặc Đốn Thiền Vu hít vào một hơi thật sâu, gã bình ổn lại cảm xúc: “Sứ giả, chúng tôi hơi nóng nảy, hay là như thế này, ông cũng xin cấp trêи cử phi cơ đến, sau đó thì…răn đe đối phương được không?”
Sứ giả dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nhìn gã: “Ông nghĩ nhiều rồi, chúng tôi không thể cử phi cơ hay máy bay không người lái tới được!”
“Tại sao?”
Mặc Đốn Thiền Vu tức giận nói
“Đừng hỏi tại sao, không thể là không thể, chúng tôi tiếp tế vật tư mùa đông cho các ông, mang cho các ông rất nhiều vũ khí không phải để các ông ra điều kiện với chúng tôi”.
Sứ giả của nước Bắc Cực Hùng lạnh lùng chế nhạo, đây là trận chiến giữa các nước lớn, không thể công khai cử phi cơ ra được, nếu làm như thế thì cũng sẽ khiến đất nước mình rơi vào vũng nước đục này?
Việc bắn máy bay chiến đấu sẽ khiến vấn đề này trở lên lớn hơn, nếu có chuyện gì xảy ra thì ông ta sẽ là người phải chịu trách nhiệm.
Ông ta hợp tác với bọn họ chủ yếu là để kẻ địch tiêu hao sức mạnh.
Kể cả việc Hậu Kim và Hậu Hung Nô có chết hay không, chết bao nhiêu người thì ông ta cũng không quan tâm
Sau khi Hậu Kim, Hung Nô và một số bộ lạc khác bị tiêu diệt, thì bọn họ sẽ lập tức trợ giúp một bộ lạc mạnh nhất đứng lên chống lại Bắc Cảnh.
Như thế mới phù hợp với lợi ích của bọn họ.
“Đủ rồi!”
Mặc Đốn Thiền Vu không kìm được cơn tức giận trong người nữa, khí thế mạnh mẽ của cảnh giới tầng thứ tư phóng ra khiến sứ giả sợ hãi.
“Lập tức cử một đội quân đến đây ngay, đừng có nói với tôi mấy lời nhảm nhí đó nữa”.
Mặc Đốn Thiền Vu đe dọa nói: “Ông nên hiểu, ở đây là Long Thành, giết chết một người đối với tôi mà nói là chuyện rất dễ dàng!”
Sứ giả nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sợ hãi, ông ta cứng ngắc gật đầu: "Tôi...tôi sẽ thử!"
Ông ta đã quên mất hai người trước mặt này cũng là một cao thủ vô cùng mạnh.
Cho dù dùng súng thì cũng chưa chắc đã có thể khiến bọn họ bị thương.
Trong thời đại vũ khí hạng nặng, khi khả năng chiến đấu của từng cá nhân bị suy yếu thì những người thế này có sức uy hϊế͙p͙ rất lớn.
Hai người này không khác gì hai quả bom, nếu giết ông ta thì cấp trêи chắc chắn lại cử thêm người xuống.
“Cút!”
Mặc Đốn Thiền Vu quát.
Sứ giả không dám ở lâu, ông ta nhanh chóng rời đi.
Ông ta đi được một đoạn thì quay đầu lại rồi nghiến răng nghiến lợi, hai bộ tộc ngu dốt thì sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Bọn họ có thể nuôi nuôi chó, nhưng nếu con chó này dám quay lại cắn chủ thì vẫn nên giết thì hơn.
Ông ta thề sẽ khiến hai người này phải trả giá.
....
Lúc này tại doanh trại Bắc Cảnh.
Năm mươi chiến binh đã được chọn. Kẻ yếu nhất trong số họ cũng đã là cao thủ cảnh giới thứ hai, người mạnh nhất thì là cảnh giới thứ ba.
Ai nấy đều là binh lính tiềm năng nhất của mỗi tiểu đội, bọn họ được đưa vào danh sánh bồi dưỡng, chỉ cần bọn họ không ngừng cố gắng tích lũy chiến công, thì sẽ nhanh chóng được thăng cấp.
Thậm chí nếu vị trí ở Bắc Cảnh không đủ thì có thể chuyển đi nơi khác.
Dù sao có đi đâu chăng nữa thì nhiệm vụ của bọn họ cũng chỉ có một, chính là bảo vệ đất nước.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Bắc Cảnh và các khu vực khác ở Đông Hải.
Bắc Cảnh được mệnh danh là nơi sản sinh ra các vị tướng.
Ở đây đã sản sinh ra vô số nhân tài.
Năm mươi binh lính ngẩng cao đầu nhìn Tiêu Thiên, bọn họ cảm thất rất vinh dự khi được chọn.
Hầu hết tất cả bọn họ nhập ngũ đều đã nghe kể về những câu chuyện huyền thoại của Tiêu Thiên.
Người đàn ông trước mặt này chính là vị thần của Bắc Cảnh, bây giờ bọn họ có cơ hội được tiếp xúc với vị thần này thì sao có thể không vui được chứ.
Tiêu Thiên liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu, đúng là đều là những người đã trải qua nhiều trận chiến.
Không ai trong bọn họ kém hơn binh lính của đội Cảm Tử.
Trong trận chiến đầu tiên này anh không có ý định dẫn đám Đầu Trọc ra trận, vì bọn họ chưa có kinh nghiệm thực chiến, một khi có người làm bại lộ vị trí thì sẽ khiến cả đội quân đều gặp nguy hiểm.
Hơn nữa tỷ lệ tử vong cũng rất cao!
Dựa theo thực lực của bọn họ mà Trương Thu Bạch đã gửi cho mỗi người một tài liệu, trong đó ghi rõ ràng thông tin của kẻ sẽ bị chặt đầu lần này.
Từ mấy tên thủ lĩnh nhỏ của bộ tộc Hung Nô đến các thủ lĩnh của tổ chức lớn.
Đương nhiên Hoàng Kim Khả Hãn của Hậu Kim và Mặc Đốn Thiền Vu của Hậu Hung Nô sẽ do Tiêu Thiên đảm nhiệm.
Trước đây anh có thể sẽ phải tốn thời gian để giải quyết hai kẻ này, nhưng bây giờ mọi chuyện mọi chuyện sẽ được giải quyết trong tích tắc.
"Mọi người nhỡ kỹ thông tin trêи tài liệu cho tôi, mỗi người phụ trách một nhiệm vụ, sau khi giết được thì phải rời đi ngay lập tức, không được nán lại!"
“Vâng thưa chiến thần!”
Năm mươi binh lính đồng thanh nói.
“Được rồi, trở về dưỡng sức chờ mệnh lệnh của tôi!!”
Tiêu Thiên nói xong thì để bọn họ rời đi.
Tối hôm nay rất quan trọng, nó sẽ trực tiếp quyết định số phận của cuộc chiến này.
Bên ngoài trại lớn, Đầu Trọc và những người khác nhìn năm mươi chiến binh với vẻ ghen tị.
"Đội trưởng, anh thử đi hỏi anh Thiên xem có thể dẫn chúng tôi đi cùng không?”
Một thành viên trong đội chua xót nói.
Tuy rằng ở Bắc Cảnh bọn họ có thể luyện tập mỗi ngày, sức mạnh cũng tăng nhanh, nhưng dù sao cũng không nhanh bằng việc có thể tham gia thực chiến.
Sức mạnh của bọn họ chỉ có thể nâng cao khi trực tiếp giết chết kẻ thù.
Đầu Trọc nghiến răng: “Mấy cậu ở đây chờ tôi, tôi đi một chút rồi về!”
Đầu Trọc mở cửa lều đi vào, gã thấy Tiêu Thiên đang thảo luận đường tấn công, đường rút lui với Trương Thu Bạch và Tần Minh.
Việc này vô cùng quan trọng.
Chiến dịch lần này rất nguy hiểm, hơn nữa phải hoàn thành một cách toàn diện, năm mươi chiến binh này ai nấy đều là bảo vật, chỉ cần bọn họ không mất mạng thì sau này sẽ trở thành trụ cột của Bắc Cảnh.
Thế nên cần phải giảm mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất.
Đây cũng là điều mà Tiêu Thiên được mọi người ngưỡng mộ nhất.
Nhìn thấy Đầu Trọc, Trương Thu Bạch ngẩng đầu cau mày nói: “Sao lại vào đây? Không biết phép tắc gì cả, mau ra ngoài!”
Ở đây không giống như bên ngoài, đây là Bắc Cảnh, quy củ vô cùng nghiêm ngặt
Trừ khi có tình huống quan trọng, nếu không không có lệnh thì tuyệt đối không được vào trại.
Hơn nữa bọn họ còn đang thảo luận về bí mật quân sự, vậy mà thằng nhóc này cứ thế xông vào!