Những mũi tên ào ào bắn tới biến bọn họ trở thành con nhím.
Cách Nhĩ Tăng vung kiếm trong tay nhắm thẳng về phía những chiếc mũi tên kia.
Cũng may võ nghệ của hắn cao siêu, nếu không đã bị những mũi tên này giết chết từ lâu rồi.
Đây là âm mưu, tất cả những thứ này đều là âm mưu.
Cái bản đồ hành quân kia là giả, không đúng....là thật, bọn chúng thật sự sẽ đi qua eo Quỷ Môn, nhưng mục đích chính là để dẫn dụ bọn họ tới đây.
Không bao lâu sau đám người trong bọn họ người thì chết người thì bị thương, nhân số bị hao tốn gần như một nửa, những người không chết thì cũng bị thương nặng, mất đi năng lực chiến đấu.
"Mau rút lui, mau rút lui thôi..."
Cách Nhĩ Tăng hét lớn, cao thủ đột phá cảnh giới tầng thứ ba như Cách Nhĩ Tăng lần đầu tiên cảm thấy bất lực thế này.
Đám ngựa chiến sợ hãi điên cuồng bỏ chạy, bọn chúng trở thành đồng lõa của kẻ thù.
"Ầm!"
Một cú va chạm đã khiến nội tạng của các binh lính bị dập nát hết.
Trương Thu Bạch bước ra từ chỗ tối, trong tay anh ta đang cầm một cây cung sắt nặng gần hai mươi cân.
Để kéo được cây cung này thì cần phải có sức mạnh nặng tới ba trăm cân.
Những mũi tên này được bắn ra thậm chí còn có thể sánh ngang với súng bắn tỉa hạng nặng.
"Bắn!"
Một tiếng hét đầy giận dữ vang lên, hai tay Trương Thu Bạch dùng lực, bắp thịt của anh ta gần như kéo căng ra.
Cây cung sắt trực tiếp trở thành một vòng tròn.
Nếu như Trương Thu Bạch không đột phá tới cảnh giới thứ ba thì anh ta sẽ khó có thể làm được chuyện này.
"Ầm!"
"Vù!"
Anh ta buông tay ra, mũi tên lao vút về phía Cách Nhĩ Tăng.
Mặc dù cách nhau vài chục mét nhưng mũi tên lại lao nhanh tới trong nháy mắt.
Chuông báo động trong lòng Cách Nhĩ Tăng rung lên, hắn nổi da gà đầy người.
Một cảm giác vô cùng mãnh liệt xông lên đầu hắn.
"Soạt!"
Hắn đột nhiên xoay người lại, dùng tất cả sức lực phóng về phía bóng tối.
"Keng!"
Lưỡi kiếm mạnh mẽ trực tiếp chém vào mũi tên bằng thép không gỉ.
Dù như thế nhưng sự va chạm chớp nhoáng đó vẫn khiến tay hắn bị thương nặng.
Mũi tên mất khống chế cắm thẳng vào cánh tay hắn.
"Phập!"
Mũi tên này xuyên thủng qua cánh tay hắn, sau đó cũng không giảm tốc độ mà đâm thẳng vào người hai binh lính gần đó.
Cả người Cách Nhĩ Tăng đổ mồ hôi, không phải vì đau đớn mà là vì bị dọa sợ.
Sức mạnh bên trong mũi tên vẫn không hề giảm bớt cho dù đã cách xa như thế.
Vì thế sức mạnh của người đó còn mạnh hơn cả hắn.
Đã thế này thì còn đánh gì nữa chứ, mau chạy thôi!
"Tập hợp lại, mau chóng phá vòng vây!"
Hắn cũng không dám leo lên ngựa, nếu hắn cưỡi trêи lưng ngựa thì sẽ quá nổi bật, rất dễ bị tập kϊƈɦ lần nữa.
Trương Thu Bạch ở đằng xa có hơi ảo não, anh ta vẫn luôn nghĩ rằng tài bắn cung chính là thứ đáng tự hào nhất của mình, thế nhưng vẫn anh ta chưa bắn chết được đại tướng của đối thủ.
Anh ta nhanh chóng lấy ra ba mũi tên dài từ giỏ đựng tên sau lưng, trong tên có nội khí, mũi tên dài phát ra ánh sáng bạc.
Khi đạt tới cảnh giới thứ ba thì nội khí không chỉ có thể tỏa ra từ nắm đấm hay giải phóng ra ngoài.
Mà nội khí bao quanh binh khí cũng là biểu tượng của cảnh giới thứ ba!
Chiến pháp của Trương Thu Bạch do chính tay Tiêu Thiên truyền dạy, thế nên anh ta vô cùng trân trọng nó.
Nội khí được truyền vào đã lâu nhưng không biến mất.
"Định chạy trốn sao? Đúng là không xem mình ra gì!"
Trương Thu Bạch cười lạnh, dây cung lại được kéo căng lần nữa.
"Soạt!"
Mũi tên bắn ra, khí thế vững vàng khóa chặt lấy Cách Nhĩ Tăng.
"Không ổn rồi!"
Khoảnh khắc đó cái chết cứ quẩn quanh trong đầu Cách Nhĩ Tăng.
"Tránh ra!"
Cách Nhĩ Tăng hét lớn, hắn dùng hết sức lực.
"Keng"
Thanh kiếm nhanh chóng chạm vào mũi tên, lưỡi kiếm trêи tay hắn gãy lìa.
Cuối cùng hắn cũng né được mũi tên này.
Lúc hắn nghĩ rằng mình đã thoát nguy hiểm thì hai mũi tên nữa đang phóng tới từ phía sau.
"Xoẹt!"
Mũi tên dài xuyên qua bầu trời, mang theo tiếng gió rít gào đâm thẳng vào ngực Cách Nhĩ Tăng.
"Keng!"
Mũi tên lập tức đâm thủng áo giáp, sau đó còn đâm xuyên qua tấm bảo hộ, đầu nhọn của mũi tên đâm thẳng vào tim hắn, xuyên thủng cơ thể.
"Phụt!"
Cách Nhĩ Tăng há hốc mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Điều khiến hắn càng sụp đổ chính là mũi tên còn lại đã đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Một tay hắn ôm ngực, tay còn lại che cổ họng mình.
Máu tươi từ hai nơi này từ từ chảy ra, nhuốm đỏ cả người.
Tả Tướng Quân, Tả Tướng Quân!
Phó tướng ngã quỵ xuống đất, hắn bị dọa sợ tới mức bay cả hồn vía.
Hắn không thể ngờ rằng lần phục kϊƈɦ này cuối cùng lại biến thành bị phục kϊƈɦ.
Bây giờ ngay cả tướng quân cũng đã chết thì bọn họ còn đánh cái gì nữa chứ?
Chạy thoát thân mới là quan trọng nhất!
Có một số người vì quá sợ hãi và kϊƈɦ động nên đã nhảy xuống sông Quỷ, từ trêи cao nhảy xuống mặc dù có thể bị té gãy chân nhưng vẫn tốt hơn là bị thiêu sống, bị vó ngựa đạp cho thịt nát xương tan.
Nhảy xuống không chừng còn có một con đường sống!
"Bắn tên, không chừa một tên nào!"
Trương Thu Bạch lạnh lùng lên tiếng, nếu ai dám xúc phạm đến Bắc Cảnh thì phải bị tiêu diệt triệt để!
Những tên chó chết này, sống hẳn hoi thì không thích?
Vô số mũi tên phóng tới như mưa, Cách Nhĩ Tăng mang theo một vạn kỵ binh chỉ có thể chôn thây ở nơi này mà thôi.
Bọn họ thậm chí còn không thể bắn một mũi tên phát tính hiệu cho đồng đội của mình!
Đám người Đầu Trọc đi theo sau lưng Trương Thu Bạch, bọn họ nhìn hình ảnh như địa ngục này thì trong lòng cảm thấy kϊƈɦ động.
Đây...đây chính là chiến tranh tàn khốc sao?
"Thu dọn chiến trường đi, dùng bộ đàm thông báo cho Hồ tướng quân, kế hoạch ở eo Quỷ Môn đã toàn thắng. Không có ai bị thương cả, địch đã bị tiêu diệt toàn bộ!"
Trương Thu Bạch ra lệnh.
"Vâng!"
Ngay sau đó, Hồ Bôn đang mai phục ở núi Lang Nha nhanh chóng nhận được tin tức, gã mang tới ba nghìn binh lính Lang Kỵ cùng với hai nghìn binh lính đội Hạm Trận, gã đã thiết lập bẫy ở núi Lang Nha từ trước, việc duy nhất mà gã cần làm bây giờ chính là chờ đợi.
Trương Thu Bạch giết chết hết một vạn kỵ binh của đối phương đã khiến mọi người vô cùng phấn chấn, thật sự con mẹ nó đã quá đi!
Trong nửa năm qua Hồ Bôn đã gần như phát điên!
Bây giờ Tiêu Thiên trở về rồi, cuối cùng thì gã cũng có thể vui vẻ chém giết kẻ thù.
Thuật Hổ Cao Sơn mang tới năm ngàn kỵ binh, điểm khác biệt chính là bọn họ còn mang theo đám chó săn chuyên dụng.
Bộ lạc Hậu Kim rất thích săn bắn, dường như mỗi nhà đều nuôi một con chó săn.
Núi Lang Nha, vì đỉnh núi đứng thẳng nhọn như một chiếc nanh sói nên mới có tên gọi này, nơi này đã từng là lãnh địa của bộ lạc Đột Quyết, bọn họ đã xây dựng một vương triều ở gần núi Lang Nha. Sau nhiều thập kỷ thì vương triều Đột Quyết đã biến thành một đống đổ nát, cũng không còn phồn vinh như năm đó.
"Gâu, gâu, gâu!"
Mấy con chó săn đồng thời kêu lên.
Đây đều là những chú chó săn được huấn luyện đặc biệt, việc chúng nó tru lên cũng biểu thị cho rằng nơi này có vấn đề.
Thuật Hổ Cao Sơn vội vàng kêu mọi người dừng lại rồi ra lệnh kéo đàn chó săn lên trước tìm kiếm, đồng thời tất cả mọi người cũng lấy vũ khí ra, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng nhìn xung quanh một lượt.
"Gâu, gâu, gâu!"
Vài người kéo đám chó săn đi tới đống đổ nát của vương triều kia tìm kiếm gì đó.
Hai phút sau phía trước truyền tới một âm thanh: "Có phát hiện!"
Thuật Hổ Cao Sơn vội vàng cho người đi về hướng đó, bọn họ nâng phiến đá lớn kia lên.
Ngay sau đó mọi người vội vàng quay trở lại, vẻ mặt bọn họ cũng đỏ lên.
Thuật Hổ Cao Sơn hỏi: "Đã phát hiện được gì?"
Một tên binh lính tiến lên trước nói: "Thưa tướng quân, phía trước là hố xí của vương triều Đột Quyết!"
Cái gì?
Hố xí sao?
Sau khi nghe thấy thế thì sắc mặt Thuật Hổ Cao Sơn đột nhiên trắng bệch, sắc mặt của những kỵ binh sau lưng ông ta cũng vô cùng kì lạ, buồn cười nhưng lại không dám cười.
Bọn họ cuống cuồng từ nãy giờ, kết quả lại tìm được một cái hố xí sao?
Đúng là chó không sửa được tính thích ăn phân!
Thuật Hổ Cao Sơn quất thẳng một roi về phía tên binh lính kia: "Chúng mày huấn luyện chó kiểu gì thế hả?"
Mấy người huấn luyện chó bị dọa sợ, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống đất: "Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng!"
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ làm mất mặt Thuật Hổ Cao Sơn. Việc đám quý tộc này giết một hai người để bảo vệ thể diện cho mình là một chuyện hết sức bình thường.
Hơn nữa chuyện này cũng là do sai lầm của bọn họ, kỵ binh vốn đang ẩn nấp sẵn, bởi vì sai lầm của đám chó săn này nên đã làm chậm trễ thời gian, không chừng con khiến bại lộ hành tung nữa.
Thuật Hổ Cao Sơn rất tức giận, trông ông ta như muốn giết người.
Nhưng bọn họ vừa xuất trận đã giết người của mình thì đúng là quá xui xẻo.
"Mau cút xuống, khép mõm chó lại cho tao, nếu một lát nữa mà nó còn phát ra bất kì tiếng động nào thì tao sẽ chém đầu đám chó của chúng mày đấy!"
"Cảm ơn tướng quân, cảm ơn tướng quân!"
Bọn họ nhanh xong quỳ xuống cảm ơn rồi vội vàng dùng rọ khóa mõm của mấy con chó săn kia lại.
Thuật Hổ Cao Sơn nhìn tàn tích của Đột Quyết, nơi này thật sự là một nơi ẩn nấp tốt, hơn nữa còn là một nơi dễ thủ khó công, nhưng chỉ có một điều không tốt chính là kiến trúc ở đây quá nhiều, kỵ binh thật sự không thể thoải mái thể hiện được.
Nhưng chung quy thì lợi vẫn nhiều hơn hại, không gian bên trong như thế này thì bọn họ chỉ cần bắn cung thôi là được.
Thuật Hổ Cao Sơn ra lệnh cho toàn quân ẩn nấp tại chỗ, bọn họ dập tắt hết tất cả đuốc rồi cho người đi thám thính tình hình quân địch!
Gió lớn gèo thét, mây đen che khuất ánh trăng sáng ngời, bên trong tàn tích của vương triều Đội Quyết hoàn toàn yên tĩnh.
Thuật Hổ Cao Sơn núp đằng sau cảm thấy hơi lo lắng, tối như thế cho dù có đưa tay lên cũng không thấy rõ năm ngón tay, nếu một lúc nữa đối phương tới thì bọn họ phải chiến đấu thế nào đây?
Ông ta cũng không biết những người khác thế nào rồi, ông ta bắt đầu tính toán thời gian, chắc hẳn bọn họ đang giao chiến với Bắc Cảnh?
Bọn họ nhất định sẽ khiến quân đội Bắc Cảnh trở tay không kịp!
Nếu đánh thắng trận này thì bọn họ có thể thuận lợi tấn công sông Bắc Lương.
Sau đó sẽ thực hiện ước mơ của tổ tiên một ngàn năm trước!
Chỉ mới suy nghĩ một chút thôi cũng đã khiến ông ta kϊƈɦ động không thôi rồi.
Đất đai màu mỡ, phụ nữ với làn da trắng nõn nà cuối cùng cũng sẽ thuộc về ông ta cả!