Rể Sang Đến Nhà

chương 327: long thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lấy ví dụ như Đao Phong, anh ta đang là người phá được xích sắt thứ ba. Nói cách khác là trong đội quân Cảm Tử có ba trăm người sắp đuổi kịp anh ta. Trừ số lượng này đi không nói, trong quân Cảm Tử có năm nghìn người, năm đoàn trưởng cũng đang ở mức phá được xích sắt thứ ba, năm mươi chỉ huy trưởng phá được xích sắt thứ hai hoặc sắp phá được xích sắt thứ ba. Một đội quân như này mà mang theo tâm thế quyết tử để chiến đấu với kẻ địch thì ai có thể đấu lại chứ?

Từ sau khi Tiêu Thiên rời khỏi đại doanh, bọn họ tập luyện càng khắc khổ hơn. Vì vậy trong nửa năm mà Tiêu Thiên rời đi, bọn họ như có được sự bùng nổ lớn.

Long Vương ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu từ chối nói: “Hiện giờ mà phái các người lên thì sớm quá”.

“Phái đội Trinh Sát ra rồi kiểm tra động thái của đối phương bất cứ lúc nào, còn đội Công Binh sẽ đặt mìn và bẫy ở dưới, nếu như đối phương có động thái khác thường nào thì không cần báo cáo mà cho nổ trực tiếp luôn”.

“Rõ”, người phụ trách của hai đội này đều cung kính đáp rồi đi ra khỏi đại doanh.

Long Vương quét nhìn mọi người một vòng, nói: “Bữa tiệc cuối năm vẫn tiến hành như thường, không được làm các anh em tụt hứng nhưng vũ khí không được rời khỏi người, lúc nào cũng phải chuẩn bị chi viện chiến đấu”, nói xong tám đại tướng đều hô rõ. Long Vương nhìn Tần Minh một cái thì chỉ thấy anh ta khẽ gật đầu sau đó lui ra khỏi đại doanh. Đợi lúc mọi người rời khỏi quân doanh thì Long Vương thở dài một hơi nói: “Nếu như không phải là người của chúng ta thì người này chắc chắn sẽ có dã tâm khác”.

Tám đại tướng sau khi rời khỏi quân doanh thì đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó lớn bước về quân doanh của mình. Những chiếc lều như quân cờ trêи bàn cờ, thắp sáng bầu trời đêm đen. Không khí càng ngày càng náo nhiệt, nhiệt huyết cũng xua tan cái lạnh giá của mùa đông. Mội đội binh sĩ ngồi vây quanh lửa trại ăn thịt nướng và uống rượu nhưng trêи vai họ vẫn vác súng dài, ở hông thì đeo súng cầm tay và lựu đạn. Ai nấy đều đang mỉm cười nhưng tâm trạng theo kiểu cảnh giác.

Trong Long Thành ngoài ba mươi dặm ở bờ Bắc Lương bên kia, Mặc Đốn Thiền Vu của Hung Nô và Hoàng Kim Khả Hãn của Hậu Kim đều ở trong lều trại. Hai vị lãnh tụ ngồi ở ghế đầu, bên dưới là hàng trăm thủ lĩnh các bộ tộc. Bọn họ đều phụ thuộc vào hai bộ tộc lớn có hàng chục triệu người dân như Hung Nô và Hậu Kim. Ở bên cạnh hai lãnh tụ này là các thế lực nước ngoài, có gấu Bắc Cực, còn có những kẻ ác ở Trung Đông, và lính đánh thuê ở Châu Âu và Châu Mỹ. Bọn chúng mang theo lượng lớn vũ khí nóng và trang thiết bị kỹ thuật cao tiên tiến. Sở dĩ bọn chúng ở đây chính là định chuẩn bị cho buổi tổng tấn công tối nay.

Mặc Đốn Thiền Vu nói: “Mọi người ăn uống no say rồi xuyên đêm tấn công phá cửa ải Bắc Lương, trong ba ngày phải đánh hạ được Bắc Cảnh. Từ nay về sau, Bắc Cảnh sẽ là thiên hạ của Hung Nô chúng ta rồi”.

“Thiền Vu vạn tuế”.

“Thiền Vu vạn tuế”, những thủ lĩnh các bộ tộc phụ thuộc vào Hung Nô đều lớn tiếng hô vạn tuế, đối với họ mà nói thì vùng trung thổ giàu có là nơi có thức ăn và thức uống. Ở đó còn có vô số loại đất đai màu mỡ, và phụ nữ da trắng như tuyết. Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta chảy nước miếng rồi. Đâu có giống phụ nữ ở vùng bọn họ, ai nấy da lốt thô sần, đã trông khó coi thì chớ, đến mặt cũng bạnh ra, căn bản không có hứng thú gì.

Hoàng Kim Khả Hãn ngồi ở bên cạnh Mặc Đốn Thiền Vu chau mày, đặt chén rượu sữa ngựa trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng nói: “Nghe Mặc Đốn Thiền Vu nói như vậy thì Bắc Cảnh không có phần của Hậu Kim chúng tôi rồi?”, Hoàng Kim Khả Hãn vốn dáng người cao to, mặt bị thịt, ngồi ở đó cứ như núi thịt vậy. Giọng nói thì ầm ầm như sấm, mắt trợn lên thì có thể hù dọa người khác, đây không phải là vì uy nghiêm mà vì trông xấu quá. Đừng thấy y to béo như con lợn nhưng y lại là dũng sĩ số một của Hậu Kim. Hiện giờ y đã phá được xích sắt thứ tư rồi.

Mặc dù Mặc Đốn cũng phá được xích sắt thứ tư nhưng không chắc chắn là có thể đánh hạ được Hoàng Kim Khả Hãn. Lúc này, Mặc Đốn Thiền Vu cười nói: “Khả Hãn lượng thứ, tôi nhất thời nhanh miệng nên quên mất Hậu Kim”.

“Hung Nô chúng tôi và Hậu Kim là anh em tốt thì tất nhiên sẽ chia đều Bắc Cảnh rồi, đến lúc đó rượu ngon gái đẹp sẽ đều có tất”. Lúc này Hoàng Kim Khả Hãn mới nheo mắt lại, lời này đúng là hay quá đi nhưng bọn họ đều rõ hơn ai hết, một khi lấy được Bắc Cảnh thì Hung Nô và Hậu Kim chắc chắn sẽ có một trận chiến. Hai người đều rõ, các thủ lĩnh bên dưới cũng rõ. Các nhóm lính đánh thuê Âu Mỹ, những kẻ đến từ vùng Trung Đông và cả những lực lượng của Bắc Cực đều rất vui mừng khi nhìn thấy vậy. Biên giới phía bắc càng hỗn loạn càng tốt, như vậy có thể khống chế được Hoa Hạ rồi.

Không khí trong lều đang nóng rực, bỗng có một người từ bên ngoài bước vào nói nhỏ một câu bên tai Mặc Đốn Thiền Vu, lúc này sắc mặt gã trở nên ngưng trọng hơn.

“Tin tức là thật sao?”

“Bẩm Thiền Vu, là bên đó truyền đi ạ, vị đó bảo chúng ta không được hành động hấp tấp, nếu không một khi bên kia cho nổ quả mìn thì chúng ta cũng toi đời”.

“Vậy… Vậy thì khó làm rồi”, trêи mặt Mặc Đốn Thiền Vu lộ ra sắc mặt ngưng trọng. Gã không thể ngờ, đám người Bắc Cảnh lại ác độc như vậy. Nếu cứ cố tình xông vào thì chắc chắn phải mất mạng. Lúc này Hoàng Kim Khả Hãn chau mày hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mặc Đốn Thiền Vu ngẫm nghĩ một lát rồi nói ra tin tình báo ban nãy. Hoàng Kim Khả Hãn cũng kinh ngạc hỏi: “Tin này có chính xác không?”

“Tuyệt đối chính xác”, Mặc Thốn nói tiếp: “Xem ra lần này đối phương định giết tám trăm và tự thương một nghìn rồi”.

Hoàng Kim Khả Hãn cũng gật đầu nói: “Phải đền bằng mạng người?”, bên dưới vẫn đang đẩy cốc thay đèn, âm thanh vang vọng như lấn át giọng nói của hai người. Lúc này Mặc Thốn gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Lần này bọn họ áp đảo tất cả các bộ tộc của Hung Nô và Hậu Kim rồi, nếu không thể đánh hạ được Bắc Cảnh thì nhất định sẽ bị đuổi về Bắc Cực mất. Ý của Hoàng Kim Khả Hãn, gã hiểu, chính là định để những người kia đi thế mạng. Chỉ cần mở ra được cửa ải sông Bắc Lương thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhất thời Mặc Đốn không có được chủ ý cho mình.

“Rốt cuộc là ông đồng ý hay không?”, Hoàng Kim Khả Hãn chau mày nói: “Hiện giờ tên ôn thần kia không ở đây, Bắc Cảnh đã không có ai có thể chống lại chúng ta rồi, nếu như không tấn công thì còn đợi lúc nào nữa?”

“Đúng thế! Tiêu Thiên là thần hộ mệnh của Bắc Cảnh giờ đã rời khỏi Bắc Cảnh, hơn nữa nửa năm nay không xuất hiện nữa. Nếu như chúng ta bỏ lỡ cơ hội lần này thì có thể sẽ không có nữa đâu”.

Mặc Đốn cũng giật mình, quay đầu quét nhìn mọi người. Tại sao đám người này lại có mặt ở đây, chẳng phải đều muốn tấn công Bắc Cảnh hay sao? Hung Nô và Hậu Kim có thù với Bắc Cảnh từ thời xa xưa đến nay, có thể nói là kẻ địch trời sinh rồi, không phải anh chết thì là tôi chết! Họ muốn lấy lại vinh quang của tổ tiên, muốn dẫn dắt người của bộ tộc mình sống cuộc sống tốt đẹp thì nhất định phải tấn công Bắc Cảnh.

“Khả Hãn nói không sai, là tôi nhất thời hồ đồ mất rồi”, Mặc Thốn nói: “Nhưng đối phương bày trận gài mìn rất nguy hiểm, tốt nhất chúng ta hãy để mấy con quỷ nước ngoài kia đi dò đường trước”. Nghe thấy lời này, Hoàng Kim Khả Hãn cũng cười gật đầu nói: “Đúng thế, bọn chúng có thiết bị tiên tiến, nhiệm vụ này hợp với chúng đấy”.

…………………….

Lúc này tại Vân Thành! Tại khu chung cư Thế Gia Vân Đỉnh, cả nhà Trần Mộng Dao đang ngồi đón giao thừa trước ti vi, đến tận rạng sáng mới ai về phòng người nấy. Nếu trước đây thì Trần Mộng Dao đã buồn ngủ mệt mỏi lắm rồi nhưng hôm nay cô lại thấy mình rất có tinh thần. Cô nằm trêи giường ôm Tiêu Thiên, toàn thân như bị Tiêu Thiên quấn chặt, cảm giác này thật dễ chịu quá đi, từ nay về sau mùa đông cô sẽ không lo bị lạnh chân nữa rồi.

“Chồng à, chúc mừng năm mới”, Trần Mộng Dao ghé sát mặt mình vào ngực Tiêu Thiên.

“Chúc vợ năm mới vui vẻ”, Tiêu Thiên ôm chặt Trần Mộng Dao, trong lòng thấy bình yên vô cùng. Sau đêm nay, anh sẽ phải rời khỏi Vân Thành và đến Bắc Cảnh. Lúc này Trương Thu Bạch và thành viên của đội Thiên Lang đang ở bên ngoài đợi anh. Anh chỉ có thể đợi Trần Mộng Dao ngủ say rồi mới có thể lặng lẽ rời đi. Nhưng không biết tại sao hôm nay Trần Mộng Dao lại có tinh thần đến vậy, cô không ngừng nói chuyện với anh, nhìn kiểu này thì chắc phải nói đến sáng sớm hôm sau mất, cứ như này thì không ổn.

Tiêu Thiên đảo con ngươi, nói: “Vợ à, em buồn ngủ không?”

“Em không”, Trần Mộng Dao ngẩng đẩu lên nói: “Anh buồn ngủ rồi sao?”

“Anh cũng không”, Tiêu Thiên cười hì hì, nói nhỏ bên tai Trần Mộng Dao: “Không ngủ thì chúng ta làm việc gì thú vị chút đi, được không?”

Trần Mộng Dao đỏ mặt, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em nói xem?”, anh khẽ hôn lên dái tai của Trần Mộng Dao, đôi tay hư hỏng lại bắt đầu hành động.

Trần Mộng Dao vội ấn chặt tay anh lại, nói: “Đồ tồi này, lại muốn làm chuyện xấu xa gì đây?”

“Đây làm sao gọi là chuyện xấu được?”, Tiêu Thiên nói rất nghiêm túc: “Anh chỉ muốn tăng thêm tình cảm của chúng ta thôi mà, giao lưu sâu hơn thôi”.

“Thôi đi, anh tưởng em là đứa trẻ tám tuổi à?”, Trần Mộng Dao nói.

Tiêu Thiên nói: “Cháu bé, chỗ chú có kẹo ngon này, có muốn ăn không?”

Trần Mộng Dao làm sao mà không hiểu được ý của anh, lúc này sắc mặt cô đỏ bừng nhưng không nói gì. Đôi mắt đẹp tràn ngập ý xuân, cắn môi đỏ nói: “Vậy… Vậy thì cháu thử xem thế nào”.

Nghe thấy câu này, Tiêu Thiên giật mình nói: “Vợ à… Em…”, nhìn thấy Trần Mộng Dao chầm chậm chui vào chăn mà Tiêu Thiên không kìm nổi hít một hơi lạnh.

Truyện Chữ Hay