"Anh, anh làm gì thế?"
Bạch Ngọc Lan thấy Bạch Vô Cực đang hướng điện thoại về phía mình thì trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành.
"Có phải anh chụp ảnh em đúng không?"
"Không…không phải!"
Bạch Vô Cực vội vã phủ nhận!
"Anh lừa em, có phải anh gửi ảnh của em cho anh ấy đúng không?"
Bạch Ngọc Lan rất tinh tế, đặc biệt khi làm mẹ thì cô càng mẫn cảm hơn.
Bạch Vô Cực nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bạch Ngọc Lan thì chỉ đành gật đầu: "Được rồi, thật sự thì anh đã gửi hình em đi!"
"Anh, anh thu hồi lại tin nhắn đi, em xin anh, anh mau thu hồi lại đi!"
Cô ấy kéo cánh tay Bạch Vô Cực, trong mắt xuất hiện vẻ cầu xin.
Cô ấy biết tình cảm giữa Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, cô không muốn phá hỏng tình cảm của hai người, tính của Tiêu Thiên rất tốt, anh ấy không phải loại đàn ông không chịu trách nhiệm.
Nếu như biết cô ấy mang thai thì anh sẽ tới đây đưa cô quay về Vân Thành, đây không phải điều là cô ấy mong muốn.
Hiện giờ mình cô ở kinh thành cũng rất tốt, cô ấy không muốn phá hủy ngày tháng bình yên này.
Tuy cô cũng rất muốn Tiêu Thiên ở bên cạnh mình, thế nhưng lý trí nói cho cô ấy biết không nên làm như vậy!
"Đứa em ngu ngốc này, sao em phải khổ vậy chứ?"
Bạch Vô Cực cảm thán nói.
"Anh, em xin anh đấy, anh đừng nói cho anh ấy biết được không!"
Bạch Vô Cực nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đau khổ cầu xin thì thở dài, anh thu hồi lại bức ảnh mình vừa gửi đi.
"Được rồi, xóa rồi!"
Bạch Ngọc Lan nghe thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng sau khi Bạch Vô Cực thu hồi lại tin nhắn thì Tiêu Thiên lại nhắn tin cho anh ta: "Anh gửi gì thế?"
Bạch Vô Cực trả lời: "Không có gì, Bạch Ngọc Lan rất nhớ anh!"
Tiêu Thiên yên lặng một lúc rồi trả lời: "Tôi biết rồi, anh thay tôi nói với cô ấy, chờ tôi xử lý tốt mọi thứ thì tôi sẽ tới tìm cô ấy!"
Anh nói xong thì không nhắn thêm nữa.
"Anh, anh đang nói chuyện với anh ấy hả?"
Bạch Vô Cực không nói gì, anh ta đưa đoạn nói chuyện cho cô ấy xem!
Bạch Ngọc Lan im lặng rơi lệ, mấy ngày nay cô ấy cho rằng Tiêu Thiên quên đã mình rồi.
Nhưng một câu nói của Tiêu Thiên thôi đã xóa hết những buồn tủi trong khoảng thời gian này của cô ấy.
Không biết có phải mang thai nên trở nên đa sầu đa cảm hay không, mà gần đây số lần cô nhớ tới Tiêu Thiên ngày càng nhiều hơn.
"Anh tin tưởng anh ta, anh ta đã nói thì nhất định sẽ làm được".
Bạch Vô Cực biết Tiêu Thiên là người như thế nào.
Tiêu Thiên đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Anh ta rất bội phục Tiêu Thiên về điểm này.
"Được rồi, đừng khóc nữa!"
Bạch Vô Cực đau lòng lau nước mắt giúp cô ấy, anh ta nói: "Bác sĩ nói giai đoạn này cần phải tránh tâm trạng nặng nề thất thường, như thế không tốt cho đứa bé, chắc em không muốn sinh ra một cục cưng khóc nhè đâu nhỉ?"
Bạch Ngọc Lan nghe thấy thế thì lập tức ngừng khóc.
Không nên khóc, không nên khóc!
"Nào có ai nói thế, anh chỉ biết dọa em thôi!"
Thấy Bạch Ngọc Lan nín khóc mỉm cười thì Bạch Vô Cực mới thở phào nhẹ nhõm.
Phụ nữ có thai thật sự rất khó chiều.
"Tiêu Thiên ơi Tiêu Thiên, sau này anh phải cảm ơn anh vợ là tôi đây cho tốt đấy!"
Bạch Vô Cực nghĩ tới đây thì tâm trạng khá hơn nhiều!
...
Sau khi cho thành viên trong chiến đội Thiên Lang nghỉ ba ngày thì Tiêu Thiên cũng bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình, anh bắt đầu khiến bản thân phải lu bù công việc, mỗi ngày Tần Minh đều đưa tới cho anh rất nhiều tài liệu.
Ngay cả Trần Mộng Dao cũng cảm nhận được thay đổi của Tiêu Thiên, Tiêu Thiên vốn dĩ hay cười đùa bỗng trở nên nghiêm túc.
Sự thay đổi này quá bất ngờ, mặc dù anh ấy vẫn đối xử với cô như trước, nhưng cô vẫn thích anh ngồi ở phòng làm việc cùng mình hơn…
Nhưng cảm giác đó đã không còn như trước rồi.
Trực giác của phụ nữ rất nhạy cảm, sự thay đổi của Tiêu Thiên nói cho cô biết sắp có chuyện lớn gì đó xảy ra!
Cuộc thanh trừ phía Bắc vẫn còn đang kéo dài.
Mục tiêu công kϊƈɦ lần này chủ yếu là đám gia tộc lớn!
Trêи đời này chỉ có thế gia ngàn năm chứ không có triều đài ngàn năm!
Chỉ cần thế gia lớn mạnh thì bọn họ sẽ giống như con chuột, không ngừng gặm nhấm lãnh thổ.
Đất nước vốn tốt đẹp cũng xuất hiện đầy lỗ hổng.
Hơn nữa những thế gia này vì lợi ích sẽ không từ thủ đoạn nào.
Tiêu Thiên đã muốn tiêu diệt bọn họ từ lâu rồi.
Sau mấy tháng càn quét, các thế lực ở phía Bắc kêu gào thảm thiết, hết gia tộc lớn này đến gia tộc lớn khác ngã ngựa, tội trạng của bọn họ có thể viết thành sách luôn!
Mục đích của Tiêu Thiên chính là tiêu diệt những thế lực này.
Đánh cho bọn họ không thể ngóc đầu lại nữa.
Đối với thế gia mà nói thì đây là chuyện xấu, nhưng với hàng vạn người dân thì đây lại là chuyện tốt.
Thanh thế của chuyện này nhanh chóng truyền từ Bắc vào Nam!
Vua Đông Hải đang thi đấu võ thuật lựa chọn người thừa kế vị trí vua Đông Hải, bọn họ căn bản không có thời gian, cũng không có sức lực quan tâm mấy chuyện này!
Nhà họ Chu tuy rằng cũng có thế lực lớn, nhưng bọn họ cũng không có đủ tư cách!
Gia tộc duy nhất có tư cách chính là nhà họ Tiêu!
Nhưng nhà họ Tiêu vẫn bình chân như vại, thờ ơ chẳng quan tâm.
Trong sân nhà họ Tiêu, một ông cụ ngồi dưới gốc cây hoa quế pha trà, trong mắt ông ấy vừa vui mừng lại vừa cảm thán!
"Thằng nhóc này mặc dù bị ông già Long kia dạy cho không ra đâu vào đâu, nhưng mà làm việc cũng được đấy, làm được mấy chuyện có lợi cho đất nước dân chúng, lưu danh ngàn đời!"
"Một mình mà dám chống lại cả thế giới, chuyện như vậy cũng chỉ có nó dám làm, còn thành công nữa chứ!"
Ông cụ vừa uống trà vừa rung đùi đắc ý, trông ông ấy vô cùng vui vẻ.
Ông cụ cũng biết chuyện Tiêu Thiên đi Yến kinh, thậm chí quá trình thế nào hay cả câu chuyện mà bọn họ nói thì ông ấy đều biết rõ cả!
Độc Cô Thánh quỳ xuống, cái quỳ này không chỉ quỳ vì Tiêu Hồng mà cũng là quỳ xuống tạ lỗi với Tiêu thiên!
Ngay lúc ông cụ đang cảm khái thì một cảnh sát canh gác đi tới: "Báo cáo thủ trưởng, bên ngoài có một người tên Độc Cô Thánh muốn gặp ông!"
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!
Ông cụ vốn định từ chối, nhưng ông ấy suy nghĩ một lát thì vẫn gật đầu: "Gọi anh ta vào đi!"
Độc Cô Thánh nhanh chóng đi vào, ông ta thấy ông cyh thì lập tức tăng tốc độ đi tới trước mặt ông ấy: "Con rể Độc Cô Thánh kính chào bố vợ!"
Ông ta đã vài chục năm không xưng hô thế này rồi, nên đột nhiên nói như thế khiến ông ta có cảm giác ngại ngùng!
Ông cụ gật đầu rồi liếc nhìn ông ta.
Độc Cô Thánh phong độ ngời ngời của trước kia giờ mái đầu cũng đã phất phơ tóc trắng, khóe mắt đầy nếp nhăn của ông ta cũng ngập vẻ tang thương, mấy năm nay cuộc sống ông ta chắc cũng mệt mỏi lắm.
"Ngồi đi!"
Ông cụ thản nhiên nói.
Độc Cô Thánh ngồi đối diện ông cụ, ông ta chỉ dám ngồi nửa ʍôиɠ, gia chủ Độc Cô tung hoàng khắp nơi nhưng ở trước mặt ông cụ lại rụt rè như đứa trẻ mới ra đời.
Ấm trà bốc khói nghi ngút, nhưng bầu không khí tĩnh lặng đến khó tả.
Cuối cùng Độc Cô Thánh vẫn mở miệng trước: "Con đã báo thù cho Tiểu Hồng rồi, hôm nay con tới đây để tạ lỗi với bố!"
Ông ta nói xong thì quỳ cái bộp xuống mặt đất: "Mạng con là của bố, bố có thể giết con để báo thù cho Tiểu Hồng, giờ con đã không còn gì để lo lắng nữa rồi!"
Ông cụ nhìn Độc Cô Thánh, ông ấy nhấp chén trà, một ngụm, hai ngụm, ba ngụm!
Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút.
Nhưng ông cụ không nói câu nào.
Dường như ông ấy coi Độc Cô Thánh như là không khí.
Độc Cô Thánh vẫn không nhúc nhích, ông ta yên lặng quỳ ở đó.
Cuối cùng ông cụ cũng thở dài rồi để chén trà trong tay xuống: "Giết anh thì cũng để làm gì, Tiểu Hồng của ta cũng đâu trở lại được".
"Anh đi đi, sau này đừng quay lại đây nữa, quan hệ của chúng ta coi như đã hết!"
"Bố vợ, con…"
Độc Cô Thánh ngẩng đầu, nước mắt rơi đầy mặt.
Ông ta đã tưởng tượng ra bao nhiêu tình huống, nhưng ông ta không ngờ ông cụ lại dùng thái độ như thế.
Không nhục mạ, không tức giận chỉ trích, ông cụ chỉ nhìn ông ta như người xa lạ, rồi nhẹ nhàng bảo ông ta rời đi!
Lúc này ông ta mới hiểu ông cụ thất vọng về ông ta nhường nào!
Chỉ có cực kì thất vọng thì mới đến mức không thèm chửi mắng thôi.
"Xin lỗi, xin lỗi…con sai rồi…nếu có kiếp sau con nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho bố!"
Độc Cô Thánh không ngừng dập đầu xuống đất, cú dập đầu vang lên không ngớt.
Trán của ông ta bị dập đến rách da, máu tươi đỏ sẫm dính trêи mặt đất, nhưng ông ta vẫn không cảm thấy gì.
Ông ta vẫn liên tiếp dập đầu!
"Không cần, tôi chỉ không muốn tiếp tục những ân oán đời trước sang đời sau thôi".
Giọng nói của ông cụ vẫn lạnh đạm như trước: "Từ hôm nay anh không được gọi tôi là bố vợ nữa, tôi cũng không có con rể như anh…anh biết chưa?"
Độc Cô Thánh run rẩy, ông ta khổ sở nói: "Vâng, tôi hiểu rồi, nhưng người còn là ông ngoại của Tiểu An nữa!"
"Anh sai rồi, thằng bé bây giờ gọi là Tiêu Thiên!"
Ông cụ nói: "Từ khi anh đuổi thằng bé ra khỏi nhà, thì thằng bé đã không còn quan hệ gì với nhà Độc Cô nữa rồi!"
"Hiện giờ nó họ Tiêu, là cháu của tôi, không phải là cháu ngoại, anh…đã hiểu chưa?"
Độc Cô Thánh lại dập đầu: "Tôi…tôi hiểu rồi!"
"Hiểu là tốt rồi, không nên nữa quấy rầy cuộc sống của thằng bé nữa, mặc dù thằng bé không giết anh, nhưng cũng có nghĩa nó tha thứ cho anh!"
Anh đừng khiến thằng bé bối rối đau khổ, bởi vì anh không xứng!
Đúng vậy, ông ta thật sự không xứng!
Cho dù Độc Cô Thánh có viện đủ lý do, thì bỏ rơi vợ con cũng là lỗi của ông ta!
Ông ta còn thả kẻ địch ra để làm hại hai người họ, đây là sai lầm vô cùng lớn!
"Anh đi đi, từ nay về sau không được bước vào phía Nam nửa bước!"
"Vâng, Độc Cô Thánh đã nhớ kĩ rồi!"
Độc Cô Thánh lắc lư bước đi.
Lưng của ông ta không còn thẳng nữa, vẻ lo lắng ban đầu lúc đi tới cũng không còn, vẻ mặt ông ta bây giờ hoàn toàn nguội lạnh như tro tàn.
Tinh thần trong mắt ông ta cũng biến mất, dường như ông ta đã mất tất cả hy vọng rồi!