Một hồi lâu, hai người dừng cảnh thân mật lại, lúc này Trần Mộng Dao đỏ mặt tía tai, đôi mắt thì tràn đầy ý xuân. Nếu không phải là ở đây đông người thì Tiêu Thiên thật sự muốn ‘xử’ cô ngay ở đây. Tiêu Thiên không thể kìm nổi nữa mà bế Lilith lên, còn một tay nắm tay Trần Mộng Dao nhanh bước rời khỏi sân bay.
“Về nhà thôi”, Tiêu Thiên nói với Trương Thu Bạch.
Trần Mộng Dao nói: “Ôi đừng, buổi chiều em vẫn phải đến công ty, vẫn còn có việc nữa”.
“Đừng nghe cô ấy nói, ngày nào cũng làm việc, rốt cuộc chồng quan trọng hay công việc quan trọng đây?”, Tiêu Thiên nhìn cô một cái, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng khác thường. Trần Mộng Dao làm sao mà không biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Lúc này cô vừa thẹn vừa giận, cái tên háo sắc này, trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện xấu xa thôi. Nhưng vậy thì đã sao, tên này bá đạo vậy, căn bản không cho cô cơ hội được phản bác. Vậy thì… Cô đành phải chấp nhận thôi.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Thiên nói chuyện với bà Tần Ngọc Liên tầm nửa tiếng rồi không thể kìm nổi mà kéo Trần Mộng Dao vào phòng luôn. Tiêu Thiên đã nhịn bảy ngày rồi, ‘nòng nọc’ sắp biến thành ếch nhái hết rồi. Trong phòng lúc này tràn ngập ý xuân, cũng may là trong phòng cách âm tốt nên những tiếng rêи rỉ cũng khó mà truyền ra ngoài được.
Lilith cảm thấy tò mò nên định vào xem nhưng bà Tần Ngọc Liên vội kéo cô bé lại. Cô bé tò mò hỏi: “Sao bác không cho cháu vào thế?”
Tần Ngọc Liên cười một cách thần bí, nói: “Anh chị cháu đã lâu không gặp nên anh chị có vài lời muốn nói với nhau”. Trong lòng bà cảm thấy vui mừng không ngớt, cứ như này thì mười tháng nữa chắc mình sẽ được làm bà ngoại rồi.
“Ừm, hôm nay phải hầm gà nhân sâm bồi bổ cho Tiêu Thiên mới được. Thằng bé ra ngoài bảy ngày mà gầy hẳn đi”.
Trong phòng, Tiêu Thiên dường như bộc phát hết tất cả những nỗi nhớ trong mấy ngày này. Trần Mộng Dao cũng quấn quýt không rời, bất luận Tiêu Thiên có mãnh liệt đến mức nào thì cô đều đón nhận. Tiếc là Tiêu Thiên thật sự khỏe quá. Đồ khốn này như con trâu vậy, Trần Mộng Dao đâu phải là đối thủ của anh, bị anh quần cho không thành hồn nữa rồi. Vật vã nửa tiếng, Tiêu Thiên vẫn không buông tha cho cô. Cuối cùng thì cổ họng cứng đờ, toàn thân không có sức lực nữa, giống như mình rã rời hết xương cốt. Cô không biết mình bao nhiêu lần được thăng hoa lên mây xanh và lại từ trêи cao rơi xuống vực thẳm nữa. Chỉ cảm thấy mình giống như con thuyền nhỏ đang đi trong biển đầy gợn sóng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng lớn làm lật thuyền.
Cùng với tiếng rêи rỉ, Tiêu Thiên như bộc phát hết những tâm tư suy nghĩ trong người mình, lúc này như dành cho Trần Mộng Dao tất. Trần Mộng Dao chỉ cảm thấy những dòng suy nghĩ đó nóng ran, dường như muốn thiêu đốt cô. Hai người ngay từ đầu đã không dùng biện pháp gì. Thứ nhất là Tiêu Thiên không thích, thứ hai là anh cũng đã đến độ tuổi muốn có con rồi. Thứ ba là bố mẹ vợ thúc giục quá, ngày nào mẹ vợ cũng dọn dẹp phòng nên những thứ để phòng tránh đó không thể có trong phòng được. Thứ tư là Trần Mộng Dao cũng muốn sinh con cho Tiêu Thiên.
Nhưng không biết tại sao mà hai người đã vượt rào lâu như vậy rồi mà bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì. Tiêu Thiên rất thích trẻ con, điểm này có thể chính anh cũng cảm nhận được. Mỗi lần Tiêu Thiên bế Lilith đều giống như bế con gái của mình, ánh mắt nhìn Lilith cũng vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng.
Hai người thân mật rồi ôm chặt nhau rồi trò chuyện tâm tình. Cuối cùng là bà Tần Ngọc Liên gõ cửa nên hai người mới bò dậy. Hai người tắm rửa nhanh rồi thay bộ quần áo khác.
Lúc ngồi ở bàn ăn, bà Tần Ngọc Liên khắp mặt đều là ý cười. Bà múc cho mỗi người một bát canh gà hầm nhân sâm nói: “Nào, vất vả cho các con rồi, bồi bổ sức khỏe đi”. Tiêu Thiên không cảm thấy gì nhưng Trần Mộng Dao thì đã đỏ ửng mặt rồi.
Bà ngoại là người ngoài cuộc nhưng sớm đã nhìn ra. Bà còn căn dặn Trần Mộng Dao bây giờ trời lạnh rồi nên phải giữ ấm eo và chân, như vậy mới dễ đậu thai. Lúc này, Tiêu Thiên cũng thấy ngại ngùng. Anh chỉ ăn nhanh uống vội vài miếng rồi chuồn mất. Đáng thương cho Trần Mộng Dao, cô bị bà Tần Ngọc Liên và bà ngoại kéo tay lại truyền dạy kinh nghiệm đậu thai.
Tám giờ tối, Trần Mộng Dao đỏ mặt bước vào, Tiêu Thiên đang nằm trêи giường chơi game. Đột nhiên cô lên tiếng: “Hay là… Chúng ta thử xem, có lẽ có thể tăng khả năng đậu thai”.
Lúc này Tiêu Thiên cũng ngây người ra, tiếp đó Trần Mộng Dao chui vào chăn, sau đó lại diễn ra một trận ‘đại chiến’ kinh thiên động địa. Lần này Tiêu Thiên đã ăn no uống say, tinh thần khỏe khoắn, còn Trần Mộng Dao không có sức lực mà đón nhận nhưng vẫn cắn răng chấp nhận. Một lần, hai lần và ba lần, đủ ba lần mới dừng. Nhìn Trần Mộng Dao với dáng vẻ mệt mỏi, Tiêu Thiên cũng bất đắc dĩ. Thật ra con cái là chuyện không thể nào vội được. Cứ thuận theo tự nhiên là được.
Nhưng có thể có con với Trần Mộng Dao thì đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc. Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên liền ôm chặt cô rồi chìm vào giấc ngủ.
………………………
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thiên ngủ rất ngon nhưng cảm thấy mũi ngứa ngứa. Mở mắt ra nhìn thì Trần Mộng Dao đang đứng trước giường, khom người dùng tóc khẽ chọc lên mũi anh. Lúc cô cúi xuống, khe ngực sâu và trắng, Tiểu Thiên sáng sớm đã phát hỏa, nhưng cô gái này vẫn không biết.
“Mau tỉnh dậy đi, mấy giờ rồi, phải đưa em đi làm nữa chứ”, đến tận hôm nay mà giọng cô vẫn còn hơi khàn, nhưng thoạt nghe thì vẫn có chút quyến rũ.
Tiêu Thiên đứng dậy, day day mắt nói: “Hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao?”
“Cuối tuần cũng phải đi làm”, tập đoàn Trần Thị đang vào đà phát triển nhanh chóng, hơn nữa chiều qua đã không đi làm rồi, còn bao nhiêu việc hôm nay nhất định phải xử lý.
“Không được, mặc dù công việc quan trọng nhưng sức khỏe của em quan trọng hơn chứ”, Tiêu Thiên duỗi eo ra nói: “Đột nhiên anh hối hận vì thành lập nên tập đoàn Trần Thị đấy. Hay là em đóng tập đoàn Trần Thị đi, có tập đoàn Thiên Hồng và Dao Trì là được rồi”.
“Anh nói lung tung cái gì vậy?”, tên khốn này lắm trò thật đấy. Nói thành lập tập đoàn Trần Thị là thành lập, nói đóng là đóng sao? Giờ liệu có đóng nổi không? Đừng nói đến việc tập đoàn Trần Thị đang phát triển nhanh chóng mà nhân viên càng ngày càng nhiều, lực lượng ngày càng lớn nữa. Hơn mười nghìn nhân viên đang dựa vào tập đoàn Trần Thị kiếm sống, đóng cửa công ty, chẳng phải những người này sẽ thất nghiệp sao? Hơn nữa công ty phát triển đến bước này rồi nên phía chính phủ cũng không cho phép thất nghiệp cơ. Ví dụ Vân Trà của tập đoàn Trần Thị hiện giờ là hãng nổi tiếng của Vân Thành nên chính quyền Vân Thành sẽ không cho phép tập đoàn Trần Thị đóng cửa.
“Vậy thì phải làm sao, chứ anh không muốn vợ mình vất vả quá đâu”, Tiêu Thiên nắm chặt tay Trần Mộng Dao nói: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta đang muốn có thai sao, mệt quá cũng ảnh hưởng đến em bé đấy”.
Trần Mộng Dao đỏ ửng mặt, nhớ lại chuyện tối qua mà xấu hổ. Kể cả là hai người đã vượt rào, đã làm mọi động tác, hơn nữa còn làm nhiều lần rồi nhưng cô vẫn thấy xấu hổ.
“Sẽ không ảnh hưởng đến em bé đâu, hơn nữa bình thường em có tập thể ɖu͙ƈ mà nên sức khỏe rất tốt”, Trần Mộng Dao kéo cánh tay Tiêu Thiên nũng nịu nói: “Em nói rồi mà, em muốn thành người phụ nữ tài giỏi, một người phụ nữ có thể dũng cảm đứng bên cạnh anh”.
“Chồng à đừng đóng tập đoàn Trần Thị được không? Cứ coi như anh không suy nghĩ cho em thì cũng suy nghĩ cho bố mẹ em nữa. Giờ bố đang nỗ lực từng ngày, anh mà đóng cửa công ty thì bố làm gì có mục tiêu phấn đấu nữa”.
Nghe thấy vậy, Tiêu Thiên liền thấy rung động, đâu còn đỡ được đòn nũng nịu của Trần Mộng Dao nữa: “Được được được, anh nghe em tất”. Nếu không phải là đã muộn rồi thì Tiêu Thiên vẫn muốn kéo Trần Mộng Dao để thân mật thêm chút nữa. Nhưng nghĩ đến khả năng chịu đựng của cô, bất cứ chuyện gì quá cũng đều tổn hại đến sức khỏe nên anh đành thôi.
Tiêu Thiên bật dậy thay quần áo. Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì Trần Mộng Dao đã hâm nóng thức ăn lên.
“Mẹ với bà ngoại đâu rồi?”
“Chẳng phải hôm nay là cuối tuần sao, bố dẫn hai người đi dạo phố rồi”. Hiện giờ cuộc sống của nhà họ Trần vô cùng sung túc, trong nhà còn có Lilith nữa nên Trần Cường là bác hai, tất nhiên sẽ giúp em trai quá cố của mình làm tròn bổn phận của người bố.
Tiêu Thiên ăn nhanh mấy miếng cơm rồi kéo Trần Mộng Dao ra khỏi nhà. Anh khởi động xe đến một khu chung cư chứ không phải đến công ty.
“Anh đi đâu đây?”, Trần Mộng Dao sốt sắng nói: “Không phải đã nói là đưa em đến công ty sao?”
“Chuyện công việc làm có bao giờ hết đâu, anh đưa em đến một nơi”, xe rất nhanh đã đến một khu cao tầng, là tòa nhà mới khai phá ra, khắp ngõ ngách đều là quảng cáo.
Anh dừng xe rồi kéo Trần Mộng Dao đi vào trong. Đây là một khu dân cư Tân Thế Kỷ, vị trí là khu ổ chuột ngoại ô phía bắc trước đây!
Thật ra Trần Mộng Dao thấy rất hiếu kỳ, trước đây nghe nói khu ổ chuột này được một ông trùm khai phá, bỏ ra mấy tỷ và giờ đây cũng có nhiều dân cư đến đây sống rồi. Chuyện đền bù thiệt hại cũng như việc phân chia nhà, ban đầu thì khá khó khăn nhưng giờ ai nấy đều thành triệu phú hết cả, thậm chí có người thành tỷ phú nữa, sống nhà cao cửa rộng, mua ô tô, cuộc sống ngày càng sung túc. Hơn nữa ông chủ mở ra khu dân cư này cũng vô cùng thuận lợi, suốt quá trình không gặp rủi ro gì, người dân ở khu ổ chuột này cũng hợp tác tích cực. Đây mới chính là điều khiến người ta hiếu kỳ và cũng vô cùng khâm phục.