Trương Thu Bạch đã từng nghe nói đến ninja Phù Tang nhưng chưa gặp mặt bao giờ.
Ở một thành phố nhỏ như Vân Thành, e là cũng chẳng có mấy người từng nghe nói đến.
Cho dù đã từng nghe thì cũng chỉ nghe nói qua các loại tiểu thuyết và phim ảnh, nên trong ấn tượng của mọi người, ninja Phù Tang cũng giống như hiệp khách Hoa Hạ vậy.
Nhưng Tiêu Thiên biết ninja Phù Tang thật sự tồn tại trêи đời, đã lưu truyền qua hàng trăm năm kể từ thời Đông Doanh chiến quốc tới giờ!
Anh hiểu rất rõ về ninja Phù Tang.
Bởi vì vị đại thủ lĩnh ninja Phù Tang lần trước đã bỏ mạng trong tay anh, các ninja bậc trưởng lão và ninja cấp cao càng chết nhiều không đếm xuể.
Ban đầu có vô số kẻ muốn giết anh, ninja Phù Tang vốn là một nhóm sát thủ, trước một nhiệm vụ có giá trị mấy tỉ đô la Mỹ, bọn họ sao có thể không mong muốn?
Nhưng những ninja mà bọn họ phái đến đều chết trong tay anh, điều này đã chọc giận đại thủ lĩnh ninja Phù Tang ở đại bản doanh Đông Doanh, hắn đã đưa hơn mười vị trưởng lão và mấy chục ninja cấp cao tới ám sát anh.
Thật đáng tiếc, tất cả bọn họ đều chết trong tay Tiêu Thiên, ngay cả đại thủ lĩnh cũng bỏ mạng.
Sự gan góc đã hạ gục ninja Phù Tang trong một trận chiến ấy đã làm rúng động toàn bộ tổ chức ninja.
Không ngờ rằng mấy năm sau, những người này lại không biết sợ chết mà mò tới đây.
Không phải người cùng một nước, ắt sẽ không đồng lòng.
Đặc biệt là đối với đất nước Đông Doanh này, Tiêu Thiên lại càng không có một chút thương cảm nào, nếu không phải vì biên giới biển không thuộc trách nhiệm của anh, anh đã cho bọn họ biết tay từ lâu rồi!
Nhìn nữ ninja đã ngất đi, nét mặt của Trương Thu Bạch rất nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một ninja Phù Tang, nhưng tên ninja Phù Tang này còn mưu mô quỷ kế hơn cả những tên sát thủ trong bảng xếp hạng sát thủ quốc tế, khiến người khác khó mà đề phòng tốt được!
"Anh Thiên, anh có biết cô ta do ai phái đến không?"
"Nhà họ Trịnh".
Tiêu Thiên nói thẳng.
"Nhà họ Trịnh?"
Đồng tử Trương Thu Bạch chợt co lại, ý anh là nhà họ Trịnh ở Đông Hải sao?
"Đúng vậy!"
Tiêu Thiên gật đầu, ngoại trừ nhà họ Tiêu và nhà họ Chu ra, ở phía nam còn có một gia tộc quyền lực nắm bốn bể trong lòng bàn tay, đó chính là nhà họ Trịnh.
Nếu nói Tiêu Thiên là vị thần của Bắc Cảnh, thì nhà họ Trịnh chính là ông vua của Đông Hải!
Nhưng ngôi vua Đông Hải của bọn họ cũng không có gì quá ghê gớm, nhiều lần đụng độ với các thế lực nước ngoài đều phải chịu thiệt ngầm.
Do đó Tiêu Thiên rất xem thường bọn họ!
Nhưng dù vậy cũng không thể phủ nhận bọn họ rất mạnh!
Ba mươi năm trước, nhà họ Trịnh phất lên trở thành ông vua của Đông Hải, nổi tiếng ngang ngửa với Long Vương Bắc Cảnh - bố nuôi của anh.
Ba mươi năm trước, một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra khiến Đông Hải Vương mất mạng mà không rõ nguyên do!
Kể từ đó trở đi, nhà họ Trịnh bắt đầu xuống dốc.
Hơn nữa, người kế nhiệm mới của nhà họ Trịnh lại rất không hòa hợp với Bắc Cảnh!
"Cho dù nhà họ Trịnh ở Đông Hải có như thế nào thì tội thông đồng với kẻ địch nước ngoài cũng đều đáng chết!"
"Anh Thiên, bây giờ em sẽ lập tức đưa người tới Đông Hải san bằng nhà họ Trịnh!"
Tiêu Thiên lắc đầu: "Cậu nghĩ nhiều rồi, giờ tôi không có chứng cứ trong tay, mà nhà họ Trịnh tuy không còn lớn mạnh như trước nhưng cũng không dễ đối phó đến vậy! Hơn nữa, việc chúng ta phải làm lúc này không phải là đối phó với nhà họ Trịnh, mà là xử lý những kẻ khốn nạn ăn cây táo rào cây sung, không thể tham bát bỏ mâm mà làm hỏng việc lớn được!"
"Nhưng anh Thiên, không lẽ chúng ta cứ mặc cho họ bắt nạt hay sao?"
Trương Thu Bạch giận dữ bất bình, những người Bắc Cảnh như họ có bao giờ phải chịu để kẻ khác bắt nạt?
"Bắt nạt thì đã là gì?"
Tiêu Thiên cười lạnh một tiếng, nếu anh đoán không nhầm, thế lực của Đông Doanh đã xâm nhập vào Đông Hải, nên nhiệm vụ mà chúng ta phải làm vừa nhiều vừa nặng nề, ngoài việc phải lôi những con chuột hại nước hại dân ra ánh sáng, còn phải tóm gọn một mẻ toàn thế lực của Đông Doanh.
Trong nước bây giờ chẳng có đến hai gia tộc có khả năng tranh đấu với anh, chắc hẳn việc anh quét sạch các gia tộc phía bắc đã khiến bọn họ chấn động.
Mặc dù Tiêu Thiên làm việc rất khiêm tốn, không có mấy người biết anh đang ở Vân Thành, nhưng nếu có kẻ rắp tâm muốn tra lùng tung tích của anh thì cũng rất dễ dàng.
Đối với những kẻ có khả năng tìm ra anh, anh không cần phải trốn, đối với những kẻ không có khả năng tìm thấy anh, anh lại không phải sợ!
Những bàn tay xấu xa trốn trong bóng tối đã sắp lộ diện, Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, lần này anh tới Bắc Cảnh có thể bắt gọn cả mẻ rồi.
Những chuyện giữa Đông Hải và Bắc Cảnh đã đến thời điểm kết thúc rồi.
Cho dù là phía bắc hay phía nam cũng đều nên đoàn kết thành một sợi dây chắc chắn, đồng lòng đối phó với thế lực nước ngoài, những tổn thất trong nước đã là gì?
Loại người Tiêu Thiên coi thường nhất chính là những kẻ ở nhà thì ghê gớm to mồm nhưng ra ngoài lại cụp đuôi như thỏ đế.
Lúc này thực lực của Tiêu Thiên đã lên đến đỉnh cao, có sức mạnh đánh bật tất cả, cho dù Đông Hải có âm mưu gì thì trước thực lực của anh cũng hóa thành trò trẻ con!
"Tiếp theo, chúng ta cần kiểm tra mạng lưới tình báo và hệ thống phòng ngự của Vân Thành”.
Tiêu Thiên cười một tiếng: "Thông báo cho lão Mục để bên đó khẩn trương vào thành phố, trong vòng một tuần phải sắp xếp xong mạng lưới tình báo phía nam! Tiện thể nói với Đầu Trọc chuẩn bị thật tốt để chiến đấu!"
"Dạ!"
Trước sự chỉ đạo của Tiêu Thiên, Trương Thu Bạch không mảy may nghi ngờ gì mà chỉ nghiêm túc chấp hành.
Anh ta hiểu rõ đây là lần đầu tiên anh ta phải đối mặt với một đối thủ như ninja Phù Tang, đối với anh ta mà nói, việc chuẩn bị phòng ngự kĩ lưỡng là một lợi thế rất lớn.
Có Tiêu Thiên ở sau lưng, Trương Thu Bạch cũng vững bước hơn.
"Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy, cậu đi đi”.
"Vâng, anh Thiên!"
Trương Thu Bạch kính cẩn gật đầu.
Tiêu Thiên xoay người rời đi, anh tiến tới phòng Trần Mộng Dao ở bên kia.
Trương Thu Bạch nhìn nữ ninja đang hôn mê.
"Mang vào phòng bí mật!"
Rất nhanh.
Trong căn phòng bí mật.
"Ào!"
Một chậu nước đá tạt thẳng vào mặt nữ ninja, cô ta rít lên một tiếng, định cắn vỡ túi chất độc trong miệng nhưng phát hiện ra mình đã trật khớp hàm.
Gắng sức vùng vẫy một hồi nhưng cũng phát hiện chân tay mình đã bị trói chặt, không có cách thoát ra.
"Muốn tự sát à?"
Trương Thu Bạch cười lạnh một tiếng: "Tôi đã lấy đi túi chất độc giấu trong răng hàm của cô, muốn chết không dễ đến thế đâu!"
Vừa nói, anh ta vừa túm lấy quai hàm nữ ninja, đẩy mạnh một phát lên trêи.
"Cộp" một tiếng, trêи mặt nữ ninja hằn một nét đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó cô ta nhận ra mình có thể nói chuyện!
Cô ta khinh thường nhìn Trương Thu Bạch: "Tôi cảnh cáo anh, tôi là ninjia cấp cao của tổ chức ninja Phù Tang, anh mà dám giết tôi thì người của chúng tôi sẽ ập tới đây giết sạch tất cả các anh!"
"Tới thì tốt quá, đang muốn tìm bọn họ mà không được đây!"
Trương Thu Bạch sẽ sợ chắc?
Nếu những con sói kia mà biết được thì có đang nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh cả ngủ!
Thứ bọn họ cần chính là một lượng lớn cao thủ tới để rèn luyện năng lực của mình, đúng lúc đang buồn chán vì không có ai, những tên ninja Phù Tang này đã tự động mò đến cửa rồi.
Giết những tên người Đông Doanh này, Trương Thu Bạch không mảy may áy náy.
"Nói mau, tên còn lại đang ở đâu!"
Sắc mặt nữ ninja thay đổi, cô ta không ngờ người đàn ông trước mặt lại biết vẫn còn một người khác.
"Ninja cao cấp thường luôn có trợ thủ bên cạnh, mặc dù cô đã thất bại, nhưng tên còn lại chắc chắn vẫn đang ẩn nấp kĩ càng, đợi đến khi người ta lơ là cảnh giác sẽ bất ngờ hành động chứ gì?"
Nữ ninja hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Cô ta sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào!
"Không chịu nói đúng không?"
Trương Thu Bạch cười một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ có cách khiến cô phải mở miệng!"
Trương Thu Bạch đã ở Bắc Cảnh nhiều năm như vậy, ắt hẳn sẽ có không ít thủ đoạn!
Những chuyện vặt vãnh như tra hỏi ép cung, anh ta có thể hoàn thành dễ dàng.
Mức độ cách âm của phòng bí mật rất tốt, tiếng kêu thảm thiết không lọt một chút nào ra ngoài.
Chưa đầy nửa tiếng, nữ ninja đã không chịu nổi.
Cô ta thở hổn hển, sắc mặt đau đớn méo mó, cô ta muốn cắn lưỡi tự sát nhưng từng chiếc răng trong miệng đã bị nhổ sạch: "Giết tôi, xin anh... Giết tôi đi..."
"Giết cô thì quá hời cho cô rồi, tôi còn rất nhiều trò hay chưa chơi thử đấy!"
Trương Thu Bạch cười, trong mắt nữ ninja nụ cười của anh ta hệt như một nụ cười của ác ma.
Anh ta phất tay, mấy tên thuộc hạ lại tiếp tục ra tay, tiếng kêu lần này không chỉ thảm thiết mà còn đau đớn thấu tận xương tủy!
Phía bên kia, Tiêu Thiên cùng Trần Mộng Dao đi spa dưỡng da.
Nhìn làn da mỏng manh chỉ cần thổi cũng lay động của Trần Mộng Dao, khóe miệng Tiêu Thiên giật mạnh!
"Vợ, em thật đẹp!"
Lời khen của anh xuất phát từ tận đáy lòng.
"Này này, đừng có động chân động tay, nhỡ có người đi vào thì sao?"
Trần Mộng Dao ở trong spa không mặc quần áo, lúc này chỉ đắp một chiếc khăn mỏng, cơ thể cô như tỏa ra ánh sáng rạng rỡ tuyệt trần!
"Ai dám vào? Anh sẽ đánh gãy cái chân chó của kẻ đó!"
Tiêu Thiên cố ý nói, một tay không kìm được mà ôm lấy cô, may là nhân viên sau khi làm các công đoạn dưỡng da xong đã biết điều rời đi, nếu không Trần Mộng Dao nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng tới tận mang tai.
"Ơ này này, rốt cuộc anh muốn làm gì!"
Trần Mộng Dao đã biết mà còn hỏi, lúc này ánh mắt Tiêu Thiên nhìn cô đã hoàn toàn thay đổi, tràn đầy ham muốn chiếm hữu.
Hơn nữa, lúc này cô còn đang trong tình trạng không mặc quần áo.
"Em nói xem?"
Tiêu Thiên nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Trần Mộng Dao.
Sau nhiều lần thăm dò khám phá, Tiêu Thiên đã quen thuộc với cơ thể Trần Mộng Dao, anh có thể khơi gợi ham muốn dễ như trở bàn tay, khiến cô đắm chìm trong đó.
"A... Em... Sao em biết được!"
Tiêu Thiên vừa đụng vào tai, cơ thể Trần Mộng Dao đã mềm nhũn, toàn sức lực trong nháy mắt đã bị rút sạch.
Một đôi mắt đẹp long lanh, sự quyến rũ không nói nên lời!