Sắc mặt Lư Vũ Hân thay đổi, trong lớp người được gọi là con nhóc nước ngoài ngịch ngợm ngoài Lilith ra thì còn ai nữa?
"Con nhóc nước ngoài ngịch ngợm mà con nói có phải là đứa bé mồ côi từ Mễ về không?"
Tào Kiến Nhân hỏi.
"Đúng thế, là con nhóc đấy!"
Tào Phiến gật đầu.
"Đừng khóc, bố sẽ báo thù cho con!"
Tào Kiến Nhân có mỗi một đứa con trai là Tào Phiến, ngày thường hắn ta rất chiều chuộng nó, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nó muốn gì được nấy.
Bình thường hắn ta còn không dám mắng nó, bây giờ thằng bé lại bị một con nhóc cào vào mặt, làm sao hắn ta có thể nhịn được chứ.
"Mày đứng lên cho tao!"
Tào Kiến Nhân chỉ vào Tiêu Thiên đang ngồi đó: "Đúng thế, là mày đấy, mau bắt con bé lại đây xin lỗi cho tao!"
Vừa rồi hắn ta đã để ý thấy Tiêu Thiên đưa Lilith vào, thằng nhóc này chính là người giám hộ của con nhỏ nghịch ngợm nước ngoài kia.
Da đầu Lư Vũ Hân tê rần, cô ấy cảm thấy không ổn nên vội vàng bước lên trước: "Tào tiên sinh, anh đừng tức giận, chuyện này có hiểu lầm gì không? Trần Bảo Lê trong lớp luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ tôi nghe thấy em ấy bắt nạt bạn học cả”.
Sau đó cô ấy quay đầu nhìn Tào Phiến, bình thường nhóc mập này là cái gai trong lớp, tất cả giáo viên dạy học đều đau đầu vì nó, so với việc Lilith chủ động bắt nạt thằng bé thì cô còn tin chuyện tên nhóc Tào Phiến này đã bắt nạt Lilith hơn đó.
"Tào Phiến, cô hỏi em, có phải em chọc giận Trần Bảo Lê không?"
Lư Vũ Hân hỏi.
"Không...không phải, bạn ấy trêu em trước!"
Ánh mắt Tào Phiến né tránh, Lư Vũ Hân hỏi lại lần nữa thì nó khóc lớn.
Tào Kiến Nhân tức giận: "Đủ rồi, con trai tôi đã bị bắt nạt như thế mà cô còn nói giúp con bé kia hả, có loại giáo viên như cô sao?"
Nếu không phải Lư Vũ Hân là phụ nữ, lại trông xinh đẹp thì hắn ta đã đánh cho một trận rồi.
"Cô không cần quan tâm việc này, tôi sẽ tự xử lý!"
Tào Kiến Nhân chỉ vào Tiêu Thiên: "Mày còn có tâm trạng ngồi đó hả? Mày nhìn xem con bé nhà mày đã đánh con tao thành thế nào rồi kìa?
"Tôi khuyên anh nên nói năng hẳn hoi vào!"
Tiêu Thiên đứng dậy, Lư Vũ Hân vội đi tới: “Trần tiên sinh, chúng ta đi vào văn phòng được không?"
Hiện giờ trường học đang tổ chức họp phụ huynh, phụ huynh học sinh đều đã đến đây rồi, nếu như xảy ra chuyện gì thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến nhà trường.
Tiêu Thiên gật đầu: "Vậy đi đến văn phòng đi".
Nếu thật sự Lilith chủ động cào thằng bé thì anh nhất định sẽ không bênh con bé, anh sẽ xin lỗi rồi bồi thường.
"Đi văn phòng cái gì? Không đi đâu cả, hôm nay đứng trước mặt mọi người giải quyết chuyện này cho ông!”
Tào Kiến Nhân tức giận nói: "Mỗi năm tao tiêu hàng trăm nghìn tệ để như thế này hả?"
"Trần tiên sinh, anh xem..."
"Không sao đâu, tôi sẽ gọi Lilith đến rồi hỏi thẳng luôn, nếu con bé thật sự sai thì tôi sẽ không bênh vực".
"Cảm ơn anh!"
Lư Vũ Hân thở phào nhẹ nhõm, nếu như anh ấy muốn thiên vị thì cô thật sự rất khó xử.
Mặc dù trường học là của anh ấy, nhưng có một số chuyện phải xử lý cho đúng.
"Vậy thì anh đợi một chút, tôi sẽ gọi em Trần Bảo Lê tới".
"Cô ơi, em đây ạ!"
Đúng lúc này Lilith bước từ bên ngoài vào, đôi mắt con bé sưng vù, khóe mắt còn vương giọt nước mắt chưa khô.
Tiêu Thiên cũng rất đau lòng, nhưng anh không vội đến an ủi cô bé, thay vào đó anh nghiêm mặt hỏi: "Lilith, anh hỏi em, có phải em cào mặt bạn học không?"
Đây là lần đầu tiên Lilith thấy Tiêu Thiên nghiêm túc như vậy, cô bé bỗng sợ hãi cắn môi gật đầu.
"Thấy chưa hả, có phải con bé ngịch ngợm vô học này không, trường của các cô sao lại để loại người này vào học hả".
Tào Kiến Nhân lớn tiếng chửi rủa, giọng nói của hắn ta vang vọng khắp lớp học.
Phụ huynh của các học sinh khác cũng nhìn sang.
"Tào tiên sinh, xin anh đừng nói học trò của tôi như vậy".
Sắc mặt Lư Vũ Hân thay đổi, cô ấy ôm lấy Lilith đang muốn khóc rồi cẩn thận vỗ vào lưng con bé: "Nói cô nghe, tại sao em lại cào vào mặt Tào Phiến?"
Lilith nức nở: "Bạn ấy nắm lấy bím tóc em, còn mắng em...là một đứa con hoang không có cha mẹ, vừa rồi bạn ấy đẩy em, nên em...mới cào bạn ấy”.
Tiêu Thiên nghe thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh nhìn xuống thấy đầu gối trơn bóng của Lilith có vết rách, váy cũng lấm tấm vết bẩn.
Tào Kiến Nhân nghe thấy điều này thì hét lên: "Nói bậy bạ, sao con trai tao có thể làm chuyện như thế chứ? Chắc chắn là mày nói bậy".
"Hơn nữa con tao nói cũng đúng, mày đúng là con hoang không cha không mẹ..."
"Bộp!"
Hắn ta chưa kịp nói xong thì cả người đã bay ra khỏi lớp, văng thẳng vào hành lang.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Lư Vũ Hân, Tiêu Thiên thậm chí còn không nói gì, anh cứ thế ra tay.
Cô cố tình che mắt Lilith, không để con bé nhìn thấy.
Vẻ mặt Tiêu Thiên đằng đằng sát khí, anh nhảy ra ngoài túm lấy cổ hắn rồi nhấc thẳng thân hình mập mạp từ dưới đất lên: "Ai cho mày cái gan nói con bé nhà tao như thế hả?"
"Mày có muốn chết không?"
"Buông tao ra, mày... mau buông tao ra..."
Tào Kiến Nhân không thở nổi, cả khuôn mặt hắn ta đỏ bừng lên.
Các giáo viên ở lớp khác nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài thì đi ra xem, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiên thì ai nấy vội vàng quay trở vào.
"Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày và con trai mày lập tức xin lỗi em tao, hai là tao sẽ đánh mày đến khi con mày xin lỗi!"
"Muốn tao xin lỗi hả, mày nằm mơ đi, mày biết tao là ai không?"
Tào Kiến Nhân cứng miệng: "Tao là..."
"Cho dù mày là trời thì cũng phải xin lỗi em tao!"
Trêи người Tiêu Thiên phát ra khí thế mạnh mẽ, trong lòng Tào Kiến Nhân chấn động, dường như hắn ta đã nhìn thấy biển máu rộng lớn, mùi máu tanh tưởi trước mắt vậy.
Hắn ta cũng nhìn thấy ngọn núi được tạo ra từ những xác chết.
Dưới chân núi có dòng máu tụ lại tạo thành một biển máu vô tận.
"Á..."
Tào Kiến Nhân hét lên, trong mắt hắn ta chứa đầy sợ hãi, hắn ta dường như nhìn thấy một tên đao phủ người đầy máu đang cầm một con dao mổ chém vào đầu mình.
Chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ trong quần hắn ta, Tiêu Thiên nhíu mày, tên này sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Lư Vũ Hân đỏ bừng mặt, thật sự quá mất mặt rồi.
Tào Phiến cũng bị dọa đến ngốc, thằng bé thấy ông bố giỏi giang của mình bị người ta xách trong tay như xách con gà thì cũng thật sự sợ hãi.
"Tao hỏi mày lần cuối, có xin lỗi hay không!"
Tiêu Thiên mất kiên nhẫn, anh dùng chút xíu lực thôi thì Tào Kiến Nhân đã cảm thấy cổ mình sắp gãy rời.
"Xin...xin lỗi..."
Tiêu Thiên buông tay ra, Tào Kiến Nhân ngồi trêи mặt đất thở hổn hển.
Lúc đó hắn ta thật sự nghĩ rằng mình sẽ chết.
Sau khi hoàn hồn thì hắn ta nhìn thấy những ánh mắt chế giễu trong lớp.
Hắn ta run rẩy không ngừng lại được.
Đặc biệt là khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin được của con trai khiến hắn ta vô cùng đau đớn.
Tào Kiến Nhân hắn đã khi nào phải chịu sự sỉ nhục như vậy đâu?
"Mày tiêu rồi, mày thật sự tiêu rồi!"
Tào Kiến Nhân lấy điện thoại ra gọi: "Đinh đại ca, em bị người ta bắt nạt, đúng vậy...ở trường học, anh mau dẫn thêm nhiều người lại đây đi..."
Hắn ta nhấn tắt máy rồi hung ác nhìn Tiêu Thiên: "Tao nói cho mày biết, đại ca tao là Đinh Lập, mày cứ chờ chết đi!"
"Ồ? Mày chắc chứ?"
Tiêu Thiên chế nhạo, tao muốn xem thử Đinh Lập của mày có gan đó không!
Anh nói xong thì lấy điện thoại ra bấm máy.
Chỉ mấy giây đã có người nhận.
"Anh Thiên, anh có gì dặn dò sao!"
Sau khi Đinh Lập nhận điện thoại thì không khỏi đứng thẳng người.
"Đinh Lập, gần đây anh thoải mái lắm sao, đã bắt đầu làm mưa làm gió ở Vân Thành rồi hả!"
Tiêu Thiên không khỏi cao giọng.
Đinh Lập lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn nghe thấy lời trách cứ của Tiêu Thiên thì cả người như chết lặng, gần đây hắn không làm gì cả, chỉ duy trì trật tự công cộng ở ngoại ô phía Bắc, cùng lắm thì ăn uống với mấy chủ đầu tư thôi.
"Anh Thiên, tôi...tôi đã làm sai chuyện gì sao? Anh nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa!”
Hắn gần như là cúi rạp xuống mặt đất.
"Tôi hỏi anh, có phải vừa rồi có người gọi điện thoại nhờ anh giúp không?"
Đinh Lập giật mình: "Anh Thiên, sao...sao anh biết?"
Vừa rồi có một người họ Tào gọi điện cho hắn, nói rằng bị bắt nạt, hắn đang định xem đã xảy ra chuyện gì.
"Tốt lắm, đúng là người của anh hả!"
Giọng điệu Tiêu Thiên bỗng trở nên lạnh lùng, anh thất vọng nói: "Hiện giờ hắn đang ở bên cạnh tôi, anh nói đón xem tại sao tôi lại biết!"
Ầm!
Đinh Lập nghe tới đây thì chết sững!
Hiện giờ Tiêu Thiên ở bên cạnh Tào Kiến Nhân, điều đó không phải là người Tào Kiến Nhân muốn hắn dạy dỗ chính là Tiêu Thiên sao?
Đinh Lập chửi tới tận tổ tiên đời của hắn ta, trong lòng cũng thầm chửi thề.
"Anh Thiên, chuyện này là lỗi của tôi, giờ tôi sẽ lập tức gọi cho cậu ta".
Ở cùng với Tiêu Thiên lâu rồi nên hắn biết tính cách của Tiêu Thiên thế nào.
Hắn thật sự không tin Tiểu Thiên bắt nạt người khác.
Vậy nên chỉ có một sự thật, đó là thằng có mắt như mù Tào Kiến Nhân chọc giận Tiêu Thiên, khiến Tiêu Thiên tức giận.
Tiêu Thiên không nói gì, anh cúp điện thoại.
Có vẻ như một số người vẫn vô cùng tự tin!
Tào Kiến Nhân thấy Tiêu Thiên gọi cho Đinh Lập thì gương mặt tràn đầy nghi ngờ: "Mày đừng có khoe khoang ở đây, tao nói cho mày biết, khi nào đại ca tao tới đây thì mày tiêu đời rồi..."
"Ding ding ding..."
Hắn vẫn chưa nói xong thì điện thoại di động đã vang lên, là Đinh Lập gọi tới.
Hắn ta vui mừng: "Mày tiêu rồi, đại ca tao đến rồi!"
Hắn nói xong thì nghe điện thoại: "Alo, Đinh đại ca, em..."
"Tào Kiến Nhân, Mẹ kiếp, mày có điên không mà chọc giận Anh Thiên hả?"
Sau khi đối phương nhận điện thoại thì Đinh Lập nhắm mắt nhắm mũi chửi: "Mày có biết người trước mặt mày là ai không? Biết không hả?"
"Anh ấy là vua của tỉnh Quảng, là sếp lớn của Đinh Lập tao đấy, ở trước mặt anh ấy tao không khác gì con chó đâu, không có anh ấy thì tao chả là cái thá gì cả".
"Mày có biết mày đang làm chuyện ngu ngốc gì không? Anh ấy là người mày có thể động vào sao?"