"Vậy...được rồi, chờ tôi vài phút nhé".
Sau khi cúp điện thoại thì chân mày Lâm Thâm nhíu lại.
Không đi cũng không được, trong nội bộ tập đoàn có rất nhiều kẻ thù, nếu anh ta thật sự đắc tội với tất cả mọi người thì là thời gian sau này sẽ vô cùng khó khăn.
"Đừng ra ngoài!"
"Triệu tiên sinh" vẫn luôn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi.
"Sao…sao thế?"
"Bên ngoài không chỉ có một người thôi đâu!"
Lâm Thâm cảm thấy sợ hãi, anh ta vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác nói: "Ý anh là, những người này tới giết tôi sao?"
"Ừ!"
Triệu tiên sinh gật đầu, trêи mặt hắn vô cùng bình tĩnh, tuy kẻ thù mạnh tới xâm phạm nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh một cách kì lạ.
"Thế...chúng ta nên làm thế nào? Có nên báo cảnh sát không?"
Lâm Thâm nghĩ bản thân đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng khi nguy hiểm ập tới thì anh ta cũng không khỏi hoảng loạn.
Anh ta vội vã cầm điện thoại chuẩn bị gọi báo cảnh sát thì Triệu tiên sinh lại lên tiếng: "Chờ tới khi cảnh sát tới đây thì thi thể anh đã lạnh ngắt rồi đấy".
"Thế chúng ta...."
"Đừng làm phiền tôi!"
Triệu tiên sinh khó chịu nói một câu, sau đó hắn rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Lâm Thâm vẫn không hình dung được cây kiếm đó rốt cuộc có hình dạng như thế nào.
Anh ta chỉ biết thời điểm cây kiếm đó được rút ra khỏi vỏ thì da đầu anh ta bắt đầu tê rần, khắp người bắt đầu nổi da gà.
Thanh kiếm sắc bén, ánh sáng chói lóa, đây chắc chắn là một thanh kiếm lợi hại.
Hắn nhắm mắt lại, trong tay cầm thanh kiếm, giống như đang cảm nhận gì đó.
Không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt, ngay cả Lâm Thâm cũng không dám thở mạnh.
"Reng...reng...reng…"
Đúng lúc này điện thoại của anh ta lại vang lên.
Cũng chính vào thời khắc này, Triệu tiên sinh đột nhiên mở mắt ra, hai mắt hắn sáng ngời, bàn tay đang cầm kiếm đột nhiên chém về phía không khí.
Một luồng sức mạnh phát ra từ thanh kiếm dài.
Thanh kiếm chạm vào bức tường bê tông cứng cáp, nhưng lại giống như một con dao rắn chắc chém vào một lớp mỡ, nhanh chóng đâm xuyên qua tường.
Tiếng ầm vang lên, thanh kiếm xuyên thấu tường.
Cho dù bức tường này được cách âm rất tốt, nhưng tiếng động bên ngoài vẫn truyền vào đây.
"Ầm, ầm, ầm!"
Triệu tiên sinh nhanh chóng chém ra bốn nhát kiếm, trong đó một nhát kiếm chém thẳng vào chính giữa cửa chống trộm, khiến nó tách thành hai mảnh.
Sau khi thu kiếm lại thì Triệu tiên sinh thở dài một hơi, trêи trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Hiển nhiên việc sử dụng kiếm khí đối với hắn mà nói là một gánh nặng vô cùng lớn.
Lâm Thâm nhìn đến mức sững sờ, anh ta đứng ngây tại chỗ, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Đây...đây không phải là sự thật chứ?
Anh ta có cảm giác thế giới quan của mình đã sụp đổ, những thứ vừa rồi Triệu tiên sinh chém ra là kiếm khí sao?
Anh ta điên cuồng chạy tới bức tường lúc nãy, hai tay run rẩy sờ vào mặt tường.
Là sự thật, mặt tường thật sự bị cắt ra.
Cửa chống trộm cũng đã bị chém thành hai mảnh.
Lâm Thâm kϊƈɦ động đến mức cả người run rẩy, anh ta nhanh chóng chạy tới bên cạnh Triệu tiên sinh, ánh mắt anh ta sáng rực nhìn hắn: "Triệu tiên sinh....anh...anh...tôi...."
Anh ta căng thẳng tới mức không nói nên lời.
Ban đầu Lâm Thâm nghĩ rằng Triệu tiên sinh chỉ được cái mã ngoài thôi, nhưng giờ nhìn thấy cảnh này thì anh ta biết hắn thật sự là cao thủ.
Triệu tiên sinh liếc nhẹ Lâm Thâm một cái, sau đó đi tới mở cửa ra. Lúc vừa mở cửa thì một hình ảnh khiến người ta phải nôn mửa xuất hiện trước mắt.
Triệu tiên sinh đeo mặt nạ nên không thể nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của hắn, nhưng dạ dày Lâm Thâm lại có cảm giác khó chịu, anh ta nhanh chóng nôn mửa.
"Đây là mùi gì thế?"
Lâm Thâm thò đầu ra nhìn, anh ta nhanh chóng sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt.
Có bốn thi thể đang nằm ngổn ngang ngoài của, mỗi người đều bị kiếm khí khóa chặt lại, máu tươi chảy đầy ra đất.
Một trong những người đó còn là người quen của Lâm Thâm, chính là người vừa rồi gọi điện cho anh ta, Độc Cô Hoài, màn hình điện thoại hắn ta vẫn còn sáng, dáng vẻ mở mắt lúc chết của hắn ta trông hết sức dữ tợn.
"Oẹ!"
Lâm Thâm không nhịn được nữa, anh ta bắt đầu khom người nôn mửa.
Triệu tiên sinh cau mày, đột nhiên có âm thanh lưỡi dao sắc bén xuyên qua không trung truyền đến, âm thanh rất nhẹ, dường như không thể phát hiện được.
Nhưng hắn vẫn nghe thấy.
"Cẩn thận!"
Hắn nắm lấy cổ áo Lâm Thâm rồi nhanh chóng kéo anh ta vào trong, Lâm Thâm ngã xuống đất.
"Ối!"
Lâm Thâm ngã ngồi xuống đất, ʍôиɠ anh ta đau như nở hoa.
Anh ta mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy một cảnh tượng trước mắt thì lập tức hoảng sợ.
Lâm Thâm chỉ nhìn thấy nơi anh ta vừa khom lưng nôn mửa ngoài cửa lúc nãy có thêm một lưỡi dao sắc bén cắm xuống, nếu không phải Triệu tiên sinh kéo anh ta ra thì thanh kiếm kia đã đâm xuyên qua đầu anh ta rồi.
"Ôi..."
Lâm Thâm bị dọa sợ tới mức lăn một vòng, anh ta cũng chỉ là một người bình thường thôi, chuyện xảy ra tối nay đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh ta rồi.
Tâm trạng của Lâm Thâm dần trở nên khủng hoảng.
Triệu tiên sinh dùng bao kiếm chặn dao găm lại: "Làm gì không làm, lại lén lút như con chuột nhắt?"
Người đàn ông trong bóng tối không hề lên tiếng, tấn công không trúng thì gã đành phải rút lui.
Nếu như gã bị lộ vị trí.
Thì gã cũng không có chỗ nào để tránh đi cả.
Triệu tiên sinh nhìn thấu ý đồ của gã, hắn trầm giọng lên tiếng: "Muốn chạy trốn cũng không đơn giản như thế đâu!"
Tay trái hắn giơ ra, nhanh chóng bắt được người kia.
Tiếng xoạt vang lên, hắn trực tiếp xé vạt áo của người đó, tốc độ của người này cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
"Mày nghĩ sẽ chạy thoát sao?"
Triệu tiên sinh bước một bước dài.
Tầng này ngoài Lâm Thâm ra thì không có ai ở cả, những phòng còn lại được khóa vô cùng kỹ, lối thoát hiểm cũng đã được đóng kín, thang máy cũng không hoạt động.
Trong hành lang tối tăm, mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi.
Chân hắn bước chậm lại, hắn biết rõ trong góc tối kia có một con chuột đang ẩn nấp, nó đang chờ thời điểm thích hợp để một nhát giết chết người.
Đột nhiên kết giới bị phá hủy, đúng lúc này kiếm trong tay Triệu tiên sinh cũng rơi xuống đất.
Vù!
Tiếng vũ khí xuyên qua không khí truyền tới.
Triệu tiên sinh cười nhạt, chuột nhắt cũng chỉ là chuột nhắt mà thôi, rõ ràng biết hắn cố ý muốn phá hủy kết giới, nhưng vẫn không nhịn được ra tay, bởi vì nếu gã ta không nhân cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
"Chết đi!"
Triệu tiên sinh đột nhiên chuyển động người, tay trái hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm nhỏ như lòng bàn tay, một luồng sáng mềm mại nhanh chóng xuất hiện.
Tiếng phập vang lên, ánh sáng mềm mại kia nhanh chóng chém vào cơ thể.
Con dao găm rơi xuống đất, ánh mắt người kia mở to, vẻ hoảng sợ trong mắt gã vẫn chưa tan hết, gã tuyệt vọng ngã xuống đất.
Triệu tiên sinh lật bàn tay, cây kiếm nhỏ kia biến mất, hắn nhanh chóng nhặt thanh kiếm trêи đất lên rồi bước đi không quay đầu lại.
Không ai biết được hắn còn có một thanh kiếm nhỏ nữa.
Hắn trở vào nhà rồi nhìn về phía gương mặt nhợt nhạt của Lâm Thâm nói: "Gọi người đến lau dọn nơi này đi!"
Triệu tiên sinh nói xong thì Lâm Thâm mới tỉnh táo lại, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ta bấm số điện thoại của một người trong danh bạ nhưng chưa bao giờ gọi tới: "Alo…tôi là Lâm Thâm đây, chỗ tôi cần được dọn dẹp…"
Sau khi gọi điện thoại xong thì chưa tới mười phút bên ngoài đã truyền tới âm thanh ồn ào, Lâm Thâm không dám ra ngoài, mấy phút sau âm thanh bên ngoài cũng dần biến mất, cảm giác lo lắng trong lòng anh ta cũng vơi đi.
Dáng vẻ của Triệu tiên sinh vẫn luôn bình tĩnh, hắn đang lau chùi thanh kiếm trong tay.
Lâm Thâm có cảm giác chỉ có ngồi bên cạnh Triệu tiên sinh thì anh ta mới cảm thấy an toàn, anh ta rờ mũi mình một cái sau đó hơi xấu hổ nói: "À, Triệu tiên sinh, tối hôm nay tôi có thể..."
"Không thể!"
Triệu tiên sinh lạnh lùng lên tiếng: "Yên tâm đi, tối nay tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách, anh cứ yên tâm mà ngủ".
Lâm Thâm nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, nếu thế thì không sao rồi.
Lâm Thâm suy nghĩ một lát rồi đứng dậy, vẻ mặt anh ta nghiêm túc nói với Triệu tiên sinh: "Cảm ơn Triệu tiên sinh đã cứu giúp!"
Triệu tiên sinh lạnh lùng nói: "Không cần phải cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi".
Lâm Thâm gật đầu, anh ta cảm thấy vô cùng kính trọng Tiêu Thiên.
Nếu có thể tận dụng một cao thủ như thế này thì còn chuyện gì không làm được chứ?
"Nếu đã thế thì tôi cũng không cần khách sáo nữa".
Lâm Thâm cười một tiếng, nhưng nụ cười vô cùng yếu ớt, anh ta lại nói thêm đôi câu rồi mới quay về phòng ngủ.
Trở về phòng ngủ, nhưng một lúc lâu sau đó anh ta vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Sau khi ẩn nấp một tháng thì cuối cùng đối phương cũng đã ra tay hành động, nếu anh ta vẫn không phản kháng thì chính là đưa cổ chịu chết.
Sau khi nhìn thấy được năng lực của Triệu tiên sinh thì Lâm Thâm cảm thấy vô cùng tự tin, không thành công thì cũng thành nhân thôi.
...
Sáng sớm hôm sau khi Lâm Thâm thức dậy thì Triệu tiên sinh đang ở trần đứng bên ngoài luyện kiếm, trêи mặt vẫn đeo mặt nạ.
Nhưng Lâm Thâm vừa nhìn lướt qua đã bị những vết thương chằng chịt trêи người hắn khiến cho sợ hãi.
"Chào buổi sáng…Triệu tiên sinh!"
Lâm Thâm ho khan, sau đó lên tiếng chào.
"Ừ!"
Triệu tiên sinh gật đầu rồi cất kiếm vào vỏ, hắn mặc áo vào sau đó lên tiếng: "Cơ hội đến rồi!"
"Cơ hội gì cơ?"
Lâm Thâm không hiểu!
Triệu tiên sinh nói: "Tối hôm qua ông cụ của gia tộc Độc Cô đã đi chầu trời rồi…"
"Cái gì?"
Lâm Thâm kinh ngạc, hắn vội vàng lấy điện thoại ra đọc tin tức, quả nhiên tin tức hot nhất hôm nay chính là chuyện người đứng đầu gia tộc Độc Cô đã qua đời.
"Đi thôi, chúng ta mau tới công ty thôi!"
Lâm Thâm không phải tên ngốc, ông cụ của gia tộc Độc Cô chết thì chắc chắn tập đoàn Thiên Hồng sẽ hỗn loạn.
Nếu không nhân cơ hội này ra tay thì còn đợi lúc nào nữa chứ?
Anh ta nói xong thì vội vàng cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Hiện giờ Lâm Thâm vô cùng lo lắng, anh ta không hề chú ý tới những thi thể và vết máu trêи lối đi đã biến mất hết, thậm chí ngay cả mùi cũng không còn nữa, xung quanh giống như không hề xảy ra chuyện gì cả.
Anh ta tức tốc chạy tới công ty, tất cả thành viên trong công ty đều đã tới cả rồi.
Mọi người đều mặc quần đen áo trắng, dáng vẻ vô cùng bi thương.