Chương
“Những kẻ bị giam giữ ở đây là những người có thế lưc ngầm, thậm chí là một số binh sĩ từng phạm một ít tội.”
“Dù sao thì, chắc chắn không thể so sánh được nhà giam số hai và số ba.”
“Hiện tại mày quỳ xuống cầu xin tao tha thứ, tao có thể miễn cho mày quá trình bị tra tấn.”
Trên mặt Toss lộ ra vẻ chế nhạo, cậu ta chậm rãi quay người nhìn Cao Vũ.
“Đồ đần độn, tự là mình là đúng.”
Cao Vũ nhẹ giọng nói, sau đó chậm rãi đi qua Toss.
Vẻ mặt giễu cợt trên mặt Toss từ từ cứng lại, rồi cậu ta đột nhiên rút súng lục ra, dí thẳng vào sau đầu Cao Vũ.
“Mày đứng lại cho tao!”
Lúc này Toss vô cùng tức giận, tức giận đến mức nghẹt thở không ai có thể ngăn cản được.
Cao Vũ quay lưng về phía Toss, đầu bị họng súng lạnh lẽo nhắm vào, trong lòng anh lạnh lẽo.
“Tao nói cho mày biết Cao Vũ, mày nói cho tao xem, coi tao có dám giết mày không.”
“Cùng lắm thì tao không làm quản ngục nữa, mày có năng lực chống lại tao sao?”
“Tướng Jerry nhất định sẽ không giết tao vì mày!”
Toss chế nhạo ngày càng nhiều và ngay lập tức nạp đạn.
Đạn đã được nạp, những viên đạn chết người có thể được bắn ra bất cứ lúc nào.
Cao Vũ trầm mặc một hồi, rốt cuộc không có lên tiếng chọc giận Toss.
Anh không muốn dùng mạng sống của mình để đánh đổi mạng sống của Toss, điều đó thật sự không đáng.
“Tao đã muốn cho mày một cơ hội, nhưng bây giờ tất cả cơ hội đã không còn nữa!”
“Bây giờ mày quỳ lạy tao, tao cũng sẽ không tha cho mày.”
“Còng tay nó! Mẹ kiếp, sao tao lại quên cơ chứ!”
Toss chế nhạo và trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ của minh.
Hai quản ngục bên cạnh hơi chần chừ, rốt cuộc theo quy định khi vào phòng giam phải mở khóa.
Nhưng Toss là người đứng đầu khu vực phía Nam nhà giam này, bọn họ chắc chắn không dám chống lại.
“Vâng!”
Một tên cai ngục gật đầu một cái, anh ta tiến lên hai bước, nhanh chóng còng tay Cao Phong lại.
Cao Phong dừng một chút, vốn là muốn phản kháng.
Nhưng Toss lập tức giơ họng súng về phía trước khiến cho Cao Phong cũng không dám manh động.
Nếu Toss kích động bóp cò một cái là Cao Phong coi như xong đời.
“Rắc rắc!”
Lúc này hai tay đã đeo còng của Cao Phong đã bị hạn chế hoạt động.
“Cho ông đây đi trước!”
Toss dùng báng súng đập một chút vào Cao Phong, rồi mắng mỏ một cách đầy tự hào.
Cao Phong không nói lời độc ác nào nữa, chỉ ghi tạc tất cả những chuyện này trong lòng.
Một chút nợ này có thể không là gì nhưng nhất định phải ghi vào sổ sách.
Rất nhanh, mấy người Cao Phong đã đi đến bên trong khu nhà giam tội phạm tử hình.
Mới vừa tiến vào nhà giam, Cao Phong đã cảm nhận được sự khác biệt rất lớn.
Bên trong phòng ở hai bên của khu nhà giam, những ánh mắt của những tội nhân sẽ bị tử hình vô cùng lạnh lẽo.
Trên mặt của mỗi người đều ủ rũ, nhìn thoáng qua một cái thì đúng là không tốt một chút nào.
Thấy Cao Phong đi vào, bọn họ chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.
Thậm chí thấy được bọn Toss, bọn họ cũng không có phản ứng gì lớn.
Xét cho cùng, họ không giống với những tử tù ở nhà giam số ba và số hai.
Đó là những nơi dưới cùng của nhà tù tử hình, thậm chí không có một người nhà đến thăm họ.
Mà nhà giam số một này, gia đình ai mà không có chút thân phận?
Bằng không, cũng sẽ không được vào chỗ này.
Kiến trúc nơi này khá hơn nhiều so với nhà giam số hai và số ba.
Ít nhất nhìn qua cũng giống như một cái nhà.
Hơn nữa bên trong phòng giam, có những giường tầng bằng sắt
Nếu so điều kiện nơi này với khu số ba, quả thật cũng xem là ổn nhất.