Chương
Trong phòng làm việc của Toss kẹp điếu xì gà giữa hai ngón tay, nói với một tiếng khen ngợi.
Hai quản ngục trong phòng gật đầu đồng ý.
“Nửa giờ đã trôi qua rồi sao? Cao Vũ chắc bị trường trị rồi đúng không?”
Toss thở ra một hơi khói, nhìn thời gian và hỏi.
“Ngài Toss, Cao Vũ nhất định đã bị trừng trị sạch sẽ.”
Một quản ngục rất giỏi quan sát thái độ sắc mặt, anh ta cười nói ngay lập tức.
“Ha ha ha! Điều đó không cần thiết!”
“Một cái thứ rác rưởi từ Việt Nam còn muốn thể hiện quyền lực ở nhà tù tử hình hay sao?”
“Cơ bản là không cần làm gì cả, có vô số người nguyện ý trừng trị nó cho tôi!”
Toss khinh thường chế nhạo, trên mặt vô cùng hớn hở.
“Đi! Đi xem nó đã bị đánh chết hay chưa.”
“Nhà tù chính là luật, có thể chơi đùa nhưng nhất định không được chơi người khác đến chết.”
“Nếu như bị đùa chết thì còn gì thú vị nữa, ha ha ha.”
Toss từ từ đứng dậy, ngón tay cầm điều xì gà rồi bước ra ngoài.
Hai quản ngục lập tức đi theo sau, thái độ vô cùng cung kính.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đến nhà tù thứ hai, chỗ mà Cao Vũ đang ở.
Vừa vào cửa liền thấy bảy tám tên quản ngục, trong đó có hai tên khiêng cáng đi tới từ phía bên ngoài.
“Lại chết sao?”
Toss liếc nhìn, hỏi một cách thờ ơ.
“Vâng, ngài Toss.”
Quản ngục vội vàng gật đầu trả lời.
“Đúng rồi ngài Toss, những người này là Cao…”
Quản ngục chỉ muốn nói rằng những người này đã được đưa ra khỏi phòng giam nơi Cao Vũ đang ở.
Nhưng Toss hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của những người này, quay người bước vào khu nhà tù.
Mấy tên quản ngục liếc nhau, xoay người bước ra ngoài.
“Bịch bịch bịch!”
Trên tay Toss cầm một thanh sắt và chậm rãi đi về lối đi ở phía trước.
Thanh sắt gõ vào lan can sắt một cách nhịp nhàng.
Ngay sau đó, Toss bước đến phòng giam nơi Cao Vũ đang ở.
“Tôi nói, Vừa rồi có người mới vào…”
Toss tỏ ra lơ đãng, tâm trạng vui vẻ sẽ lên tiếng ngay lập tức.
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết câu, cậu ta đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Cậu ta nhìn thấy trong phòng giam, lúc này Cao Vũ đang ngồi ở vị trí của đại ca lúc trước nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những người khác như chết lặng, ở tại chỗ của mình cúi đầu cực kỳ thành thật.
Ngay cả khi Toss đến, những người này thậm chí không phản ứng gì cả.
Toss cau mày, cẩn thận nhìn lên trên xuống dưới lại nhìn thoáng qua Cao Vũ.
Nó không bị thương nhưng quần áo của nó lại có chút xộc xệch.
Trừ cái đó ra, cơ thể nó cũng không có gì bất thường.
Toss vốn nghĩ rằng lúc này nó chắc là bị đánh sắp chết rồi.
Sau đó cậu ta đến và yêu cầu nó cầu xin cậu ta rồi sẽ đưa nó đến phòng y tế.
Những cảnh tượng trước mắt khiến Toss chết lặng ngay lập tức.
Chuyện gì đã xảy ra?
Là bởi vì cậu ta không diễn đạt rõ ràng ý tứ, nên những người này không làm gì được Cao Vũ hay sao?
Hay là, Cao Vũ dùng cái gì để mua chuộc những người này?
Toss nghĩ như thế nào cũng không hiểu, chuyện này chỉ khiến cậu ta càng thêm tức giận.
“Các người đều câm điếc hết sao? Tôi đến cũng không nhìn thấy sao?”
Toss bất ngờ siết chặt thanh thép đập mạnh xuống lan can.
“Choang!”
Âm thanh vang vọng cả căn phòng, tất cả mọi người ngoại trừ Cao Vũ đều nhìn lên.