Chương
Đi vạn dặm đường chỉ để trao tặng một chiếc lông ngỗng, bởi thế mới nói: Lễ vật không quan trọng, quan trọng là tình cảm.
Cao Vũ sẽ khắc sâu trong lòng tấm chân tình này.
“Được, nếu vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi cũng không dám hứa hẹn với hai người điều gì cả, con đường phía trước còn dài, chúng ta cứ từ từ bước tiếp nhé.” Cao Vũ gật đầu một cách chậm rãi rồi nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc và chân thành.
“Cậu Vũ, cậu nghĩ được cách để thoát ra ngoài rồi hả?” Nghe Cao Vũ nói thế thì Moore sững cả người, ông ta hỏi bằng giọng có phần kinh ngạc.
Cao Vũ nói như vậy nghĩa là anh có cách để thoát ra ngoài đúng không?
“Đừng nhiều chuyện!” Richard nhíu mày rồi mắng: “Cậu Vũ muốn làm gì cũng không cần phải báo cáo với chúng ta.”
“Đúng thế đúng thế, là do tôi sơ suất.” Moore vội vàng gật đầu rồi không hỏi nhiều nữa.
“Bây giờ tôi và Hoa Kỳ đang ở hai thế đối lập. Ai đến gặp tôi chính là đang đối nghịch với Hoa Kỳ. Chuyện hai người tới thăm tôi ngày hôm nay khó mà đảm bảo sẽ không bị lan truyền ra ngoài.”
“Thế nên trong khoảng thời gian này, hai người phải hết sức cảnh giác, nếu phát hiện ra tình hình bất thường thì phải đến Việt Nam ngay lập tức. Chắc chắn Việt Nam có thể bảo đảm cho sự an toàn của hai người.” Cuối cùng Cao Vũ không nhịn được nên vẫn dặn dò hai người họ.
“Cậu Vũ, cậu không cần lo lắng cho chúng tôi đâu. Mỗi năm đều có rất nhiều người chết ở nhà giam này, thật sự rất nguy hiểm.” Richard than nhẹ một hơi rồi nói bằng giọng lo lắng.
“Được, tôi sẽ chú ý.” Cao Vũ gật đầu rồi cười.
“Cậu Vũ, cậu cầm theo thứ này đi. Sau này chúng tôi sẽ nghĩ cách đưa đồ vào bên trong cho cậu. Thế nên cậu cứ sử dụng thoải mái nhé.” Moore đưa cái bọc vào tay Cao Vũ.
“Được.” Cao Vũ không từ chối mà nhận lấy luôn rồi hỏi: “Thế điện thoại di động thì sao?”
Richard khẽ lắc đầu rồi nói: “Tôi e là không được đâu, mấy thứ mà chúng tôi vừa đưa cho cậu còn phải qua kiểm tra mới được đưa vào đấy.”
Cao Vũ cũng biết chuyện này rất khó nên chỉ gật đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa.
“Cậu Vũ, cậu dùng điện thoại của tôi đi, chúng tôi chờ ở bên ngoài.” Richard không làm trễ nải thời gian nữa nên đặt điện thoại của mình xuống bàn rồi cùng Moore đi ra ngoài.
Cao Vũ cầm điện thoại lên rất nhanh rồi liên tục gõ xuống hàng loạt dãy số. Người cuối cùng mà anh gọi điện chính là Lý Khải Kiệt.
“Cậu Vũ, mọi chuyện đã xong xuôi hết cả rồi, cậu yên tâm đi.” Câu trả lời đơn giản của Lý Khải Kiệt khiến Cao Vũ yên tâm không ít.
Cao Vũ nói chuyện điện thoại xong thì tiện tay xóa hết nhật ký trò chuyện đi rồi mới xoay người đi ra ngoài. Sau khi gặp lại Richard, Cao Vũ lại nói thêm đôi ba câu rồi mới theo Toss đi về khu nhà giam.
Cùng lúc đó, tại khu số ba ở khu vực phía Nam của nhà giam.
Nơi Cao Vũ bị giam giữ chính là khu số ba này.
Khu số ba có tổng cộng bốn lối đi, ở hai bên mỗi lối đi thì đều có tổng cộng hai mươi phòng giam.
Bấy giờ bên trong các phòng giam đều đang bàn tán vô cùng ầm ĩ.
“Vậy là xong rồi, chắc chắn Cao Vũ đã bị Toss giày vò đến chết rồi.”
“Chuyện này còn phải nghĩ à? Dù không chết cũng bị lột da!”
“Ai, nhiều năm qua, ở nhà giam này còn thiếu mấy kẻ cứng đầu ư? Có khi còn cứng đầu hơn cái thằng Cao Vũ đó gấp mấy lần ấy chứ, có ai mà không bị dạy dỗ một trận đâu?”
“Lúc vừa mới vào đây, tôi cũng muốn đánh Toss lắm. Cuối cùng tôi bị cậu ta còng tay lại treo ngược lên rồi dùng dùi cui điện chọc vào người suốt một đêm, vậy là tôi an phận cho đến giờ.”
“Chậc chậc, nói không chừng bây giờ cái thằng Cao Vũ đó đang nếm thử mùi vị của thịt quay nướng bằng điện ấy chứ.”
Có rất nhiều người đang bàn tán xôn xao không ngừng, lúc nhắc tới Cao Vũ, trong lòng họ đều dội lên cảm giác phức tạp.
Cậu thanh niên này cũng điên cuồng và máu lửa lắm đấy chứ!
Nhưng thép cứng thì dễ gãy, đối nghịch với Toss thì sẽ không có được kết quả tốt đẹp.
Trong phút chốc, thời gian trôi đi cùng những lời bàn tán của mọi người, vậy mà cũng qua được hai mươi phút. Thế nhưng Cao Vũ vẫn chưa trở về.
Đến bây giờ thì mọi người đều chắc chắn một điều rằng hiện giờ Cao Vũ đang bị người ta dạy dỗ cho một trận rồi. Dù không chết thì e rằng cậu ta cũng bị Toss giáo huấn cho nhừ tử.
“Lão già kia, con mẹ nó ông cũng trâu bò thật đấy nhỉ?” Đột nhiên một tên cao to vạm vỡ trong phòng giam của Cao Vũ đứng dậy rồi quát ầm lên, sau đó cậu ta tặng cho ông già kia một đạp.
Ông già đó bị dọa sợ đến mức run rẩy cả người, hoàn toàn không dám nói bất cứ một lời nào.