Chương
Có rất nhiều người lành sẹo rồi thì sẽ quên đau, nên một khi cơn đau đớn vì bị đánh qua đi thì chắc chắn trong đầu họ sẽ phát sinh ra những suy nghĩ khác. Thế nhưng bây giờ tình hình đã không còn như trước rồi.
Cảnh tượng Cao Vũ giết người đàn ông trung tuổi đó chỉ trong nháy mắt thật sự khiến họ rất bàng hoàng và sợ hãi, thế nên chắc chắn họ sẽ không dám nảy sinh ra bất kì một suy nghĩ nào nữa đâu. Vì họ không muốn giẫm lên vết xe đổ của người đàn ông trung tuổi đó.
Mặc dù phần lớn họ đều là những tội phạm mắc án tử hình nhưng nếu có thể được sống thêm một ngày thì cũng tốt mà.
Cao Vũ đi về chỗ của mình một cách chậm rãi rồi lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Mà những người còn lại thì cũng lập tức bắt đầu thu dọn là phòng giam, kéo thi thể của người đàn ông trung tuổi kia lại cạnh cửa. Ông già ngồi bên Cao Vũ thì chỉ trợn to hai mắt nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu chứ cũng không nói thêm gì nữa.
Trong phòng làm việc khu vực phía Nam của nhà giam.
Toss nhíu mày đi vào phòng làm việc rồi nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế sô pha. Toss không còn lạ gì hai người này nữa. Hai người họ chính là Richard, Tổng giám đốc công ty Richard và Moore, Chủ tịch của họ.
Tên tuổi của công ty Richard ở Hoa Kỳ cũng khá nổi tiếng, mặc dù vẫn thua kém Tập đoàn Hà Đô nhưng tiềm lực về kinh tế của họ cũng khá mạnh mẽ và ổn định. Nếu không thì họ cũng sẽ không có đủ vốn để đến Việt Nam mở rộng chuỗi công ty.
“Anh Richard đúng không?” Toss dừng lại một chút rồi bước lên hỏi.
“Chào cậu, chúng tôi muốn gặp một cậu thanh niên tên là Cao Vũ.” Moore tiến lên một bước rồi bắt tay Toss.
“Không được gặp.” Toss xua tay từ chối ngay tức khắc, trên mặt thì tràn ngập vẻ khinh thường.
Mặc dù công ty Richard này khá nổi tiếng ở Hoa Kỳ đấy nhưng như thế thì sao? Đây là đâu cơ chứ?
Đây là nhà giam dành cho tội phạm mắc án tử hình!
Mà nhà giam này thì hoàn toàn không liên quan gì đến công ty Richard cả. Thế nên tất nhiên là Toss cũng không cần nể mặt mấy người này làm gì.
“Cậu thu xếp giúp chúng tôi.” Moore vừa nói vừa thò tay vào trong túi áo.
“Thu xếp cái rắm! Để tôi nói cho các anh biết nhé, các anh không gặp được nó đâu! Đừng tưởng tôi phải nể mặt các người vì mấy đồng tiền dơ bẩn đó nhé. Ông đây không cho phép thì mấy người có thể làm gì ở đây được hả?” Vốn dĩ Toss đã chứa một ổ tức giận trong bụng từ trước rồi nên bây giờ cậu ta không nhịn được nữa mà phun hết ra.
Nếu là người khác thì cứ dựa vào tâm trạng của cậu ta mà xem xét. Nhưng nếu là cái tên cứng đầu Cao Vũ đó thì tuyệt đối cậu ta sẽ không để bất cứ người nào có thể gặp được Cao Vũ một cách dễ dàng.
Bây giờ cậu ta hận không thể đánh gãy hai chân của Cao Vũ nên làm gì có chuyện cậu ta sẽ cho Cao Vũ đặc quyền đó cơ chứ?
“Cậu Toss này, chuyện này cũng không khó thu xếp đúng không?”
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt một lần thôi mà, với cả chuyện này cũng được quản ngục trưởng của cậu đồng ý rồi.” Richard nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không hài lòng.
“Tôi nói không được là không được. Còn dám lấy quản ngục trưởng ra để uy hiếp tôi đúng không? Để tôi nói cho các anh biết, dù là ai thì cũng không được phép!” Toss nghe hai người kia nói vậy thì hừ một tiếng đầy lạnh lùng rồi nói với Richard.
“Cạch!” Đúng lúc đó thì cửa phòng bị mở ra. Sau đó có một người đàn ông trung tuổi bước vào với vẻ mặt âm trầm.
Toss cau mày xoay người lại để nhìn xem ai dám vào phòng làm việc của cậu ta mà không gõ cửa. Thế nhưng Toss vừa mới xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ người bước vào là ai thì cậu ta đã thấy một bóng đen lao đến trước mặt mình.
“Bốp!” Một âm thanh giòn giã vang lên, Toss chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền đến từng hồi đau rát, sau đó vì đau quá không kiềm chế được nên cậu ta liên tục giật lùi về sau.
Trước khi tới đây, sống mũi của cậu ta đã bị Cao Vũ đấm một đấm rồi, bây giờ vẫn còn sưng mà hiện tại lại bị ai đó tát cho một bạt tai đau điếng người, đây chính là cảm giác đau đớn nối tiếp đau đớn đấy ư?
Toss chỉ cảm thấy nước mắt của mình tuôn ra ngoài hết rồi.
“Quản ngục trưởng!” Toss đang cảm thấy vô cùng tức giận thì nhận ra người vừa đẩy cửa bước vào là quản ngục trưởng của mình thì vội vàng đứng thẳng người rồi không dám nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Trong nhà giam dành cho tội phạm mắc án tử hình này thì cậu ta chẳng sợ bất cứ ai cả, ngoài quản ngục trưởng.
Toss đúng là người đứng đầu khu vực phía Nam của nhà giam nhưng quản ngục trưởng của cậu ta chính là người đứng đầu cả nhà giam to lớn này đấy. Hơn nữa thủ đoạn của ông ta còn vô cùng tàn nhẫn, ngay cả người độc ác như Toss cũng khiếp sợ không thôi.
Quản ngục trưởng mới chính là người thống trị cả nhà giam dành cho tội phạm mắc án tử hình này, ông ta mới chính là người đứng đầu ở đây.