Chương
“Tôi đoán chừng là vậy đó, đi thôi.”
Cao Phong phất phất tay áo, sau đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Long Tuấn Hạo thấy vậy xoay người đi ra ngoài, bắt đầu thực thi và truyền đạt chỉ thị của Cao Phong.
“Kiệt Sâm, tôi đây.”
Cao Phong nhận điện thoại nhẹ nhàng nói.
“Cao Phong à, cậu nhất quyết ở lại Tây Vực không chịu đi sao?”
Giọng của Lý Khải Kiệt có chút bất đắc dĩ, chỉ hận không thể thuyết phục được người bên kia đường dây.
“Đúng vậy, tôi vẫn ở sẽ ở lại Tây Vực.”
Cao Phong gật đầu, bất đắc dĩ cười cười.
“Cậu thật là, chẳng lẽ cậu không tin tưởng Lý Khải Kiệt tôi hay sao”
“Cậu là một người bạn tốt của tôi, tôi không muốn mất đi một người bạn.”
Lý Khải Kiệt biết mình không thể nào khuyên được Cao Phong những vẫn không kìm được lòng nói hai câu.
“Tôi tin cậu.”
“Thế nhưng, bây giờ Tây Vực là vùng giao tranh giữa hai phe.”
“Mỹ muốn có mà Việt Nam cũng muốn có! Tôi nói những lời này là mong cậu có thể suy nghĩ lại.”
Cao Phong hơi do dự không biết có nên nói cho Lý Khải Sâm biết không.
Lý Khải Kiệt thở dài, nếu Cao Phong chịu nói cho anh ta nghe cũng là thể hiện phần nào sự tin tưởng của Cao Phong đối với ông ta.
Dù sao, cũng không có nhiều người biết được mối quan hệ giữa khối tập đoàn Phong Hạo và Việt Nam.
Dù có biết thì cũng chỉ là suy đoán.
Cao Phong mà chịu nói những chuyện này với Lý Khải Kiệt thì chính là đã coi ông ta là người một nhà rồi.
“Như tôi đã nói.”
“Mỹ đã phái quân tới lần hai rồi, họ đang trên đường đi đến đây.”
“Bây giờ cậu chỉ còn hai tiếng đồng hồ.”
“Nếu cậu muốn sống thì trong vòng hai tiếng đồng hồ hãy rút lui đi.”
“Tối đa là hai tiếng nữa họ sẽ đặt chân đến Tây Vực, lúc đó muốn chạy thì không kịp nữa đâu.”
Lý Khải Kiệt lắc đầu, rồi nói cho Cao Phong nghe.
Cao Phong nghe thấy thế khẽ nhíu mày.
Cuối cùng thì Mỹ cũng phải người tới lần hai rồi.
Biết ngay là họ sẽ không dễ dàng từ bỏ âm mưu.
“Cậu có nghe rõ tôi nói không?”
Lý Khải Kiệt thấy Cao Phong im lặng thì lên tiếng hỏi.
“Tôi vẫn nghe được.”
Cao Phong gật đầu.
“Cậu muốn đối đầu với nước Mỹ đến cùng ư?”
Lý Khải Kiệt hơi trầm ngâm rồi hỏi tiếp.
“Đó là việc tôi phải làm.” Cao Phong sờ sờ chóp mũi trả lời.
Lý Khải Kiệt trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nói: “Cao Phong à, tôi không biết nên nói là cậu quá can đảm hay quá mức trung thành.”
“Cậu có dám chắc Việt Nam sẽ đứng ra giúp cậu không?”
Với câu hỏi của Lý Khải Kiệt, Cao Phong vẫn giữ im lặng vì đây là vấn đề bí mật quốc gia.
Mặc dù Lý Khải Kiệt có thể đoán được phần nào nhưng ông ta vẫn muốn nghe chính miệng Cao Phong nói ra.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi như vậy.”
“Nhưng tôi muốn nói là, giờ nước Mỹ đang có thù riêng với cậu sao Việt Nam có thể dễ dàng nhúng tay vào?”
Lời Lý Khải Kiệt nói ra sau đó làm cho lòng Cao Phong nặng trĩu.
Nhưng anh vẫn không thể nghĩ ra lý do mà Hoa Kỳ sử dụng để nhắm vào anh là gì.
Hoa Kỳ luôn coi vấn đề này là một bí mật, ngay cả Jason cũng không thể hỏi.
“Lần này Hoa Kỳ gửi ít nhất là bốn trăm ngàn người!”