Chương
Cho dù tầm nhìn của ông ấy có xa xôi, phong cách làm việc cẩn thận và chỉn chu thế nào, nhưng trong loại chuyện kể trên đây, ông ta vẫn không là ù ù cạc cạc, một chữ cũng không biết.
“Trời ạ, nói thẳng ra chính là dì Thảo thích ông, nhưng mà tôi ngại nên không nói thẳng, bây giờ thì ông đã hiểu chưa?”
“Vốn dĩ, tôi chuẩn bị đưa bà ấy đến thành phố Hà Nội để an hưởng những năm tháng tuổi xế chiều, nhưng bà ấy lại hỏi tôi xem Ông Lâm sống ở đâu, và tôi nói ông sống ở vùng biển nhà họ Cao.”
“Sau đó, dì Thảo nói kiểu gì cũng phải đến vùng biển của nhà họ Cao, bây giờ ông vẫn chưa hiểu sao?”
Cao Phong xua tay, nghiêm túc nói với Lâm Vạn Quân.
“Tôi… Tôi…”
Lâm Vạn Quân đã sống hơn nửa đời, hiếm khi thấy tim trở nên đập nhanh hơn bởi vì loại chuyện như thế này, lại còn không nhịn nổi mà đỏ bừng cả khuôn mặt già.
Ngược lại là Cao Phong đang nghe điện thoại ở bên này, gắng sức nhịn cười.
“Cậu Phong, tôi, tôi, cái này…”
Lâm Vạn Quân cứng họng một lúc lâu, không nói được nửa lời trọn vẹn.
“Ông Lâm, ông đã cô đơn cả nửa đời người rồi, cũng nên tìm một người bạn đồng hành đi chứ.”
“Mặc dù, đúng là dì Thảo đã kết hôn, nhưng ông cũng đã có nhiều tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ tôi không thể tìm cho ông được một cô gái hay sao?”
“Vậy không phải ông là tai họa cho người ta sao, ông không thể làm chuyện này được! Cho nên, đối với dì Thảo, ông có ý kiến gì không?”
Cao Phong thấy Lâm Vạn Quân không nói thành lời, chủ động hỏi lại một lần nữa.
“Khụ khụ, đến lúc đó rồi nói sau.”
“Tôi không ngờ rằng bà ấy sẽ thích tôi.”
Lâm Vạn Quân đỏ ửng cả mặt, ho khụ khụ một tiếng rồi nói.
“Được rồi! Vậy trước hết hai người cứ ở chung với nhau đi đã.”
“Ông Lâm, ông không thể đi hỏi về chuyện này được!”
“Nếu ông đi hỏi dì Thảo tại sao lại thích ông, chuyện này không phải là quá xấu hổ hay sao?”
“Chúng ta là đàn ông. Đàn ông thì phải chủ động chứ không phải là đợi người con gái chủ động, biết không?”
Lúc này, hình như Cao Phong bị thần tình yêu nhập hồn, chỉ dạy cho Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân thì giống như một học chăm chú nghe giảng, gật gật đầu nói: “Biết, biết rồi…”
Cao Phong hài lòng, gật đầu nói: “Được rồi! Nhất định ông phải chủ động, ông chủ động thì mới có thể có chuyện được.”
Lâm Vạn Quân im lặng không nói, có một kiểu cảm giác như là chân tay luống cuống, lúng túng.
“Được rồi, chuyện này ông cứ coi thế mà làm đi.”
“Còn chuyện của tôi, Ông Lâm, tôi có một chuyện muốn hỏi ông.”
Cao Phong làm bà mối xong, lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính.
Lúc này, khi Lâm Vạn Quân nghe Cao Phong nói như vậy, cũng lập tức lấy lại tinh thần.
“Cậu Phong, cậu nói đi.”
Giọng điệu của Lâm Vạn Quân nghiêm túc lại, nói qua điện thoại.
“Hồi đó, khi ông nội của tôi chinh chiến ở Tây Vực này, ông tôi có bỏ qua cho Hoa Kỳ nào hay không?”
“Cũng có thể là không phải là ở Tây Vực. Có một người Hoa Kỳ bỏ chạy sang hàng ngũ của chúng ta, chắc là chiến đấu cùng với ông và mấy người khác, thế nhưng sau đó lại được ông của tôi thả ra, có chuyện như vậy không?”
Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi vẫn hỏi thẳng trực tiếp vào vấn đề.
“Chuyện này…”
Lâm Vạn Quân sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại.
Nhưng một lúc sau, Lâm Vạn Quân lại lắc đầu nói: “Tôi thật sự không nhớ ra được loại chuyện như thế này.”
“Dù sao thì đây cũng là chuyện của ít nhất hai mươi năm trước, và khi đó, chúng tôi đã đánh rất nhiều trận chiến, cho nên trong lúc nhất thời tôi thật sự không nghĩ ra.”
Cao Phong nghe xong lời này bỗng dừng lại, có chút không cam lòng, hỏi tiếp: “Một chút ấn tượng gì cũng không có hay sao?”
Lâm Vạn Quân suy nghĩ khoảng mười mấy giây, vẫn lắc đầu, nói: “Tôi không có ấn tượng gì cả, chắc là không có chuyện gì như thế này đâu.”
“Bởi vì căn bản mỗi lần ra trận, tôi đều đi theo bên cạnh ông lão Cao.”