“Mộng Thần?” Lâm Chi Diêu quay đầu mỉm cười với Thẩm Nhược Tuyết.
“Vâng? Sao thế anh?” Thẩm Mộng Thần khó hiểu nhìn Lâm Chi Diêu.
“Không có gì, anh chỉ sợ tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy mọi thứ lại biến mất, em không còn là vợ anh nữa…” Lâm Chi Diêu hơi lo lắng.
Thẩm Mộng Thần ôm cánh tay Lâm Chi Diêu, nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ gì thế, đừng nghĩ lung tung nữa, em là vợ anh, cả đời này sẽ không rời xa anh nữa…”
Hôm nay Lâm Chi Diêu vừa mới đi lấy giấy chứng nhận với Thẩm Mộng Thần, Vương Thu Cúc cũng không tiện ở bên cạnh họ tiếp tục làm bóng đèn, vì thế vội vàng về nhà nấu ăn, chỉ còn lại hai người họ.
Buổi trưa ăn cơm xong, Thẩm Mộng Thần gọi Lâm Chi Diêu vào phòng. Sau khi Lâm Chi Diêu bước vào, Thẩm Mộng Thần lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ ngân hàng. Cô nói với Lâm Chi Diêu: “Trong thẻ này của em có triệu, anh còn bao nhiêu nữa? Sau này chúng ta phải sống tiết kiệm một chút, em không cần anh phải mua quần áo đẹp cho em, em cũng không cần anh mua nhà lớn cho em, chúng ta phải tiết kiệm một ít tiền…”
Trên mặt Lâm Chi Diêu lướt qua một tia bối rối, bây giờ Thẩm Mộng Thần nói đến chuyện này, anh không biết phải trả lời cô thế nào.
“Sao thế?” Thẩm Mộng Thần hỏi Lâm Chi Diêu, cô nhìn ra được vẻ mặt Lâm Chi Diêu hơi không đúng.
Lâm Chi Diêu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với Thẩm Nhược Tuyết: “Mộng Thần, có một số chuyện bây giờ anh không biết phải nói với em thế nào, nhưng em hãy tin anh, sau này anh sẽ từ từ giải thích cho em được không?”
Thẩm Mộng Thần gật đầu không chút do dự: “Vâng, được, anh đừng nói nữa, em tin anh.”
Ặc… Thẩm Mộng Thần đồng ý dứt khoát như vậy ngược lại khiến Lâm Chi Diêu không biết phải nói gì. Anh chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, anh nhất định sẽ trả lại những gì đã nợ Thẩm Mộng Thần, cho cô một đời vinh quang.
Khi Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng bác cả Thẩm Vu Ân của Thẩm Mộng Thần. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi đều chau mày, không rõ tại sao ông ta lại đến đây.
“Lâm Chi Diêu, chúng ta ra ngoài chào hỏi đi, dù sao ông ấy cũng là người bề trên, chúng ta ở nhà mà không ra chào cũng không hay…” Thẩm Mộng Thần khuyên Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu gật đầu, sau đó ra ngoài với Thẩm Mộng Thần. Anh cũng tò mò, trong ấn tượng của anh, hình như anh chưa thấy Thẩm Vu Ân đến đây bao giờ. Bình thường Thẩm Vu Ân lúc nào cũng cao ngạo, coi thường mấy người Thẩm Mộng Thần, sao bây giờ lại chủ động tới nhà họ? Không phải Lâm Chi Diêu ác ý suy đoán về bọn họ, thật sự là đám người nhà họ Thẩm, ngoài vợ anh ra chẳng còn ai tốt nữa!
Sau khi ra ngoài, Lâm Chi Diêu thấy Thẩm Vu Ân đang tươi cười ngồi trên sofa trong phòng khách. Ông ta thấy hai người bước ra thì cũng mỉm cười với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, dạo này có khoẻ không? Mấy ngày nay bác gái cháu cứ nói với bác mãi, khi nào cháu rảnh thì đến nhà bác chơi, bác sẽ bảo bác gái nấu cho cháu một bàn đồ ăn ngon…”
Thẩm Mộng Thần lúng túng cười: “Dạ, cảm ơn bác cả, cũng cảm ơn bác gái, có thời gian cháu sẽ đến…”
Thẩm Vu Ân gật đầu sau đó lại bất ngờ mỉm cười với Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu, đến khi đó cháu đến cùng với Mộng Thần đi, mặc dù cháu tới ở rể nhưng dù gì chúng ta cũng là người một nhà.”
Lâm Chi Diêu gật đầu không nói gì. Thẩm Vu Ân thấy Lâm Chi Diêu không muốn nói chuyện với mình thì trên mặt hơi ngượng ngùng, nhất thời bầu không khí trở nên hơi kỳ quái.
Vương Thu Cúc cảm thấy có gì đó không đúng bèn vội vàng đổi chủ đề: “Anh cả, sao hôm nay anh lại tới đây? Anh có chuyện gì à?”
Thẩm Vu Ân nhanh chóng tìm được bậc thang đi xuống, cười với Vương Thu Cúc: “Thu Cúc à, mấy ngày nay sức khoẻ mẹ không tốt, bà bị cảm rồi, khi nằm trên giường không ngừng nhắc đến chú ba với tôi, nói rằng bà có lỗi với chú ba. Cho nên mẹ bảo tôi tới đây, chuyển cổ phần của chú ba cho Mộng Thần, còn nhà của nhà họ Thẩm ở thành phố, mấy ngày nữa cũng sẽ sang tên cho mọi người một căn…”
Vương Thu Cúc nghe vậy thì mừng rỡ, vội hỏi: “Anh cả, anh nói thật sao? Mẹ thật sự muốn chia cổ phần cho Mộng Thần? Còn cho một căn nhà ở trung tâm thành phố?”
Thẩm Vu Ân mỉm cười gật đầu: “Ừm đúng thế, chúng ta là người một nhà, thật ra mọi người có chuyện trách nhầm mẹ rồi. Từ năm ngoái đến nay tình hình công ty không tốt lắm nên chuyện này cũng bị kéo dài mãi, nên lần này mẹ mới để thêm cho mọi người một căn nhà để đền bù…”
Vương Thu Cúc đang định nói thì Lâm Chi Diêu đã ngắt lời, anh hỏi Thẩm Vu Ân: “Ồ? Căn nhà ở trung tâm thành phố rộng bao nhiêu?”
Sắc mặt Thẩm Vu Ân cứng đờ, khoé miệng giật giật: “Diện tích mét vuông, hơi nhỏ một chút nhưng Lâm Chi Diêu, cháu với Mộng Thần cũng kết hôn hơn một năm rồi, hai đứa ở nhà riêng cho có không gian riêng tư, không phải tốt hơn sao?”
Lâm Chi Diêu ồ một tiếng, gật đầu, cười như không cười hỏi: “Bác cả, có chuyện gì bác cứ nói thẳng, hôm nay bác vừa chuyển cổ phần lại vừa tặng nhà, khá đột ngột cho nên có chuyện gì bác cứ nói đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Vu Ân dần biến mất, ông ta nói với Vương Thu Cúc: “Em dâu à, Lâm Chi Diêu nói đúng, lần này tôi tới đúng là có chuyện muốn nhờ cô…”
Vương Thu Cúc ngạc nhiên: “Nhờ tôi? Haha, anh cả nói đùa, tôi không có tiền không có quyền, làm gì có khả năng giúp anh?”
Thẩm Vu Ân bối rối xua tay nói: “Em dâu, bây giờ công ty nhà họ Thẩm sắp phá sản, chúng tôi nhận được tin Tập đoàn Cửu Châu đang nhắm vào nhà chúng ta, tôi và mẹ thật sự hết cách nên chỉ có thể đến cầu xin Mộng Thần và Lâm Chi Diêu giúp đỡ, dù sao hai đứa đều làm việc ở Tập đoàn Cửu Châu, hơn nữa địa vị cũng không thấp…”
“Ồ… thì ra là vì chuyện này à?” Vương Thu Cúc ngửa người về phía sau, bưng tách trà trên bàn lên, chậm rãi uống, không lên tiếng. Thực ra trong lòng Vương Thu Cúc đang rất vui, bây giờ bà cố ý không nói là để cho Thẩm Vu Ân phải nhìn sắc mặt mình.
Lâm Chi Diêu thấy Vương Thu Cúc đang gây khó dễ, không khỏi giơ ngón cái lên với bà ở trong lòng. Lâm Chi Diêu cười nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ, con với Mộng Thần còn có chút chuyện, chúng con ra ngoài trước, lát nữa sẽ về…”
Vương Thu Cúc gật đầu, ừm một tiếng. Nhưng Thẩm Vu Ân ngồi đối diện bà, thấy Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần định đi thì đột nhiên vội vàng nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, hai đứa về sớm nhé, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, bác cả mời…”
Thẩm Mộng Thần đang định lên tiếng thì Lâm Chi Diêu đã nhẹ nhàng kéo tay cô, vì thế Thẩm Mộng Thần nói với Thẩm Vu Ân: “Bác cả, cháu không biết sẽ phải bận đến mấy giờ, nếu xong sớm, cháu sẽ về sớm…”
Thẩm Vu Ân thấy Thẩm Mộng Thần nói vậy chỉ đành mỉm cười gật đầu: “Ừ, hai đứa đi đi, nếu còn sớm thì chúng ta ra ngoài ăn cơm, nếu muộn thì chúng ta hẹn ngày khác…”
Thẩm Mộng Thần gật đầu, không nói gì nữa, cùng Lâm Chi Diêu đi ra ngoài.
Đợi Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu đi, Thẩm Vu Ân tiếp tục nói với Vương Thu Cúc: “Thu Cúc à, vừa nãy hai đứa ở đấy, có một số chuyện tôi không tiện nói. Hai năm nay quả thật nhà họ Thẩm đã nợ mọi người, nhưng cũng là có lý do…”
“Ồ? Anh cả nói xem là lý do gì? Ba Mộng Thần vừa mất, nhà họ Thẩm đã lấy lại cổ phần của chúng tôi, hai năm nay cũng chẳng thèm đếm xỉa đến chúng tôi, thì ra là có lý do à?” Vương Thu Cúc đặt tách trà xuống, giọng điệu khoan thai.
Sắc mặt Thẩm Vu Ân khó xử: “Đúng thế Thu Cúc, cô nghĩ xem, dù sao Lâm Chi Diêu cũng là người ngoài, chú ba lại vừa mất, khi ấy chúng tôi hơi lo lắng cũng là điều bình thường. Cô và Mộng Thần lại là phụ nữ, lỡ như Lâm Chi Diêu âm mưu chuyện xấu…”
“Ha, thế bây giờ mọi người không sợ Lâm Chi Diêu âm mưu chuyện xấu nữa à?” Vương Thu Cúc cười khẩy ngắt lời Thẩm Vu Ân.
“Ặc…” Sắc mặt Thẩm Vu Ân cứng đờ, chỉ có thể ngượng ngùng cười: “Thu Cúc à, không phải là lâu ngày mới thấy được lòng người sao? Lâm Chi Diêu cũng khá tốt, hai năm nay cậu ấy đã chăm sóc Mộng Thần và cô rất tốt.”
Thẩm Vu Ân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thu Cúc à, chuyện trước kia anh cả xin lỗi cô, nhưng bây giờ nhà họ Thẩm thật sự sắp không gắng gượng được nữa, thời gian trước công ty đã mất ba dự án, mấy ngày nay chúng tôi vừa nhịn đau đớn ngăn tổn thất. Nhưng ai ngờ nhà họ Tiêu lại chấm dứt mọi hợp tác với chúng ta. Tôi đã hỏi thăm từ nhiều phía, biết được tin Tập đoàn Cửu Châu đang nhằm vào nhà họ Thẩm. Thu Cúc, xin cô hãy giúp đỡ, bảo Mộng Thần đi tìm Giang Hằng…”
Vương Thu Cúc nheo mắt, từ tốn nói: “Anh cả, tôi cũng nói thật với anh, Mộng Thần chỉ là một nhân viên bình thường của Tập đoàn Cửu Châu thôi. Sao anh có thể chắc chắn Mộng Thần có thể giúp được?”
Thẩm Vu Ân nghiêm nghị nói: “Thu Cúc, cô cứ đùa, trong buổi tiệc sinh nhật mẹ lần trước, chẳng phải Giang Hằng ngồi cạnh Mộng Thần đó sao?”