Mười giờ sáng thứ hai, trong một quán cà phê ở thành phố Nam Giang, Thẩm Nhược Tuyết mặc chiếc váy ren đen, đi đôi tất da màu đen đang ngồi ở đó lo lắng. Tối qua cô ta đã gọi cho Tiêu Dật không biết bao nhiêu lần, nhưng Tiêu Dật đều không trả lời, sau đó còn cho cô ta vào danh sách đen.
Nếu Tiêu Dật là một kẻ bỏ đi thì Thẩm Nhược Tuyết sẽ không bao giờ quan tâm, nhưng Tiêu Dật lại là người thừa kế của nhà họ Tiêu, là người đàn ông trị giá hàng trăm triệu trong tương lai. Cho nên dù thế nào Thẩm Nhược Tuyết cũng sẽ không bỏ cuộc, cô ta không tin Tiêu Dật đã từng theo đuổi cô ta như một con chó dính người cũng là giả. Chắc chắn trong lòng Tiêu Dật thích cô ta, chỉ là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô ta không biết nên cô ta phải gặp Tiêu Dật hỏi cho rõ ràng.
Điều quan trọng nhất là nếu hôn ước của cô ta với Tiêu Dật bị huỷ bỏ thì đây sẽ là một vết nhơ trong cuộc đời cô ta. Nhà họ Tiêu có thế lực lớn hơn nhà họ Thẩm, người khác sẽ cho rằng cô ta bị từ hôn, sau này ở thành phố Nam Giang còn ai dám cưới cô ta nữa?
Thẩm Nhược Tuyết đang bất an cầm cốc cà phê trong tay, đợi Tiêu Dật đến. Dù thế nào hôm nay cô ta cũng phải gặp Tiêu Dật, cho nên cô ta mới không ngần ngại nhờ vài người bạn hẹn Tiêu Dật ra đây.
Chỉ là trong lúc chờ đợi, người cô ta mong chờ nhất không thấy đâu, còn Lâm Chi Diêu, người cô ta ghét nhất lại xuất hiện.
Lâm Chi Diêu ngồi xuống đối diện Thẩm Nhược Tuyết, nhìn cô ta cười như không cười: “Ồ, thật trùng hợp, chị Nhược Tuyết cũng ở đây à?”
Thẩm Nhược Tuyết nhíu chặt lông mày, mặt đen sì nhìn Lâm Chi Diêu nói: “Lâm Chi Diêu, tôi không muốn để ý tới cậu, tránh ra…”
Nụ cười trên mặt Lâm Chi Diêu dần biến mất, sắc mặt trở nên âm trầm, ngay sau đó trên người anh toát ra hơi thở lạnh lùng, nghiêm nghị: “Thế nào? Lần trước đánh cô nhẹ quá phải không? Cô lại còn dám ra tay với Mộng Thần, Thẩm Nhược Tuyết, ai cho cô lá gan đó?”
Mấy ngày nay Thẩm Nhược Tuyết vẫn luôn bực dọc, từ sau khi gặp Lâm Chi Diêu chuyện gì cũng không thuận lợi. Lần này cũng bị Lâm Chi Diêu chọc giận, vì thế cô ta cười nhếch mép nhìn anh: “Ha, tôi đánh vợ cậu đấy thì sao? Xem ra cậu cũng biết chuyện này rồi, ha, nếu không phải tên phế vật Lý Cảnh Trạch rút lui thì bây giờ Thẩm Mộng Thần đã là vợ người khác rồi.”
Thẩm Nhược Tuyết càng nói, cơn giận trong lòng càng vơi đi, cô ta nhìn sắc mặt Lâm Chi Diêu dần tối sầm lại thì cảm thấy sự khó chịu mấy ngày nay đã nguôi ngoai phần nào.
Thẩm Nhược Tuyết nghiêng người về phía trước, ghé đầu lại gần Lâm Chi Diêu nói: “Lâm Chi Diêu, cậu yên tâm, một tên Lý Cảnh Trạch không được, vậy tôi sẽ tìm thêm vài người để bà nội gả Thẩm Mộng Thần đi, nếu không thì để Thẩm Mộng Thần cút ra khỏi nhà họ Thẩm. Cậu nói Thẩm Mộng Thần sẽ lựa chọn thế nào? Chọn tiếp tục ở lại với một tên vô dụng bỏ đi cậu hay là nghe theo sự sắp đặt của bà nội?”
Hai mắt Lâm Chi Diêu nheo lại, Thẩm Nhược Tuyết đúng là một người đầy mưu mô. Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên Thẩm Mộng Thần, không có thời gian để ý tới cô ta, không ngờ cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, nhưng giây sau Lâm Chi Diêu lại cười, nụ cười cực kỳ châm chọc.
“Họ Lâm kia, cậu cười cái gì?” Thẩm Nhược Tuyết cau mày nói với Lâm Chi Diêu.
Lâm Chi Diêu cũng nghiêng người về phía trước, nói với Thẩm Nhược Tuyết: “Chị họ à, chị đừng quan tâm đến tôi nữa, tôi nghe nói hình như chị bị nhà họ Tiêu từ hôn à? Có phải chị đã đội nón xanh cho cậu chủ Tiêu không?”
Ặc… Người Thẩm Nhược Tuyết run rẩy kịch liệt, cô ta lạnh giọng nói: “Thẩm Nhược Tuyết tôi rất tử tế, sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tiêu Dật.”
“Ồ, vậy tại sao cậu chủ nhà họ Tiêu lại bỏ chị? Chị nói xem chị cũng khá xinh đẹp đó chứ… người ta không muốn chị là vấn đề của chị. Chị nói thử xem có phải là cậu chủ Tiêu cảm thấy chị quá mưu mô không?” Lâm Chi Diêu tựa lưng vào ghế sofa, nhìn Thẩm Nhược Tuyết đầy mỉa mai.
Khi Thẩm Nhược Tuyết đang định đáp trả thì đột nhiên cô ta nhíu mày nói: “Sao cậu biết chuyện này?”
Đúng thế, nửa đêm hôm qua Tiêu Dật mới nói chuyện này với cô ta, nhưng sáng nay Lâm Chi Diêu đã biết chuyện. Đột nhiên Thẩm Nhược Tuyết tỉnh táo lại, chuyện này rất không đúng! Nhưng khi cô ta định tiếp tục hỏi Lâm Chi Diêu thì trông thấy Tiêu Dật bước vào quán cafe, Thẩm Nhược Tuyết chẳng thèm quan tâm đến Lâm Chi Diêu nữa mà nhanh chóng đứng dậy đi về phía Tiêu Dật.
“Xin lỗi Nhược Tuyết…” Khi Tiêu Dật nhìn thấy Thẩm Nhược Tuyết, anh ta hiểu rằng hôm nay không có ai gọi anh ta ra để nói chuyện mà là Thẩm Nhược Tuyết muốn gặp mình.
Đêm hôm qua sau khi kết thúc cuộc gọi với Thẩm Nhược Tuyết, anh ta đã đi tìm ba mình, Tiêu Viễn Sơn. Tiêu Dật thích Thẩm Nhược Tuyết nên anh ta mới tìm Tiêu Viễn Sơn để hỏi ông lý do vì sao bắt anh ta chia tay cô. Nhưng cuối cùng Tiêu Viễn Sơn chỉ nói với anh ta một câu: “Có một thế lực đáng sợ đang nhắm vào nhà họ Thẩm, nếu con kết hôn với Thẩm Nhược Tuyết, nhà họ Tiêu cũng sẽ sụp đổ…”
Tiêu Dật thích Thẩm Nhược Tuyết thật nhưng anh ta càng thích sự trẻ trung, xinh đẹp và gợi cảm của cô ta. Còn nếu nói tình cảm anh ta dành cho Thẩm Nhược Tuyết sâu đậm nhường nào thì thôi quên đi, dù sao thời gian anh ta ở bên Thẩm Nhược Tuyết cũng không dài. Người giàu có như anh ta muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có? Trước khi ở bên Thẩm Nhược Tuyết, anh ta không nhớ mình đã quen bao nhiêu cô.
Tiêu Viễn Sơn cũng cảm thấy hơi tiếc khi để anh ta chia tay Thẩm Nhược Tuyết. Dù sao Thẩm Nhược Tuyết không chỉ xinh đẹp mà còn rất có năng lực. Cưới Thẩm Nhược Tuyết về thì sự nghiệp sau này của anh ta cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đây là liên hôn của gia tộc lớn, làm gì có bao nhiêu tình cảm chân thật đáng nói, đều vì lợi ích cả.
Câu đầu tiên Tiêu Dật nói sau khi nhìn thấy mình đã là xin lỗi khiến lòng Thẩm Nhược Tuyết lập tức lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi, cô ta cực kỳ đáng thương khoác tay Tiêu Dật hỏi: “Tiêu Dật, vì sao, chúng ta đã nói năm sau sẽ kết hôn mà.”
Chỉ là đối mặt với lời cầu xin khổ sở của Thẩm Nhược Tuyết, Tiêu Dật vẫn lắc đầu: “Không có vì sao, Nhược Tuyết, chúc em hạnh phúc…” Nói xong Tiêu Dật bỏ tay Thẩm Nhược Tuyết ra, xoay người rời đi.
Thẩm Nhược Tuyết thấy Tiêu Dật đi thì vội vàng đứng dậy đuổi theo. Đến cửa quán cafe, Thẩm Nhược Tuyết lại van xin nhưng cũng vô ích, cho dù cô ta ôm chặt Tiêu Dật vẫn bị anh ta đẩy ra.
Thẩm Mộng Thần thất vọng ngồi bệt trên nền đất, tuyệt vọng nhìn bóng lưng Tiêu Dật. Lúc này cô ta cảm thấy mình đã rơi xuống vực thẳm.
Lâm Chi Diêu bước tới trước Thẩm Nhược Tuyết, anh quỳ xuống nhíu mày nhìn cô ta: “Biết vì sao Tiêu Dật lại bỏ cô không?”
Thẩm Nhược Tuyết vô thức ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
Lâm Chi Diêu cười nhạt: “Vì tôi bảo anh ta bỏ cô đó, anh ta không dám không nghe lời tôi nói…”
Thẩm Nhược Tuyết sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên cô ta có sức đứng dậy, cười khẩy nhìn Lâm Chi Diêu: “Hahaha, họ Lâm kia, chỉ dựa vào cậu? Tiêu Dật mà lại sợ thằng đi ở rể như cậu sao? Cậu cũng đề cao bản thân quá rồi đó tên phế vật ạ!”
Lâm Chi Diêu cạn lời: “Chị họ, tôi nói thật thì chị cũng không tin, lời tôi nói đều là thật…”
“Haha, họ Lâm, tôi không cần cậu ở đây nói móc tôi! Hôm nay cậu nhìn thấy chuyện cười của tôi, sau này tôi sẽ khiến cậu trả lại gấp trăm lần! Cậu chờ đó cho tôi! Chỉ một tên con ông cháu cha giàu có mà thôi, người có tiền theo đuổi tôi ở thành phố Nam Giang này vô cùng nhiều!” Thẩm Nhược Tuyết lạnh lùng nói với Lâm Chi Diêu.
Thẩm Nhược Tuyết nói xong thì đi, Lâm Chi Diêu cạn lời nhìn trời, vừa nãy anh đã nói thẳng với Thẩm Nhược Tuyết rồi nhưng là cô ta không tin đó chứ!
Ngay sau đó trên mặt Lâm Chi Diêu hiện lên một tia giễu cợt: “Mấy người nhà họ Thẩm này thật thú vị, sống yên bình không tốt sao? Cứ phải bị vả mặt liên tục mới thấy dễ chịu à? Cái bệnh này đúng là…”