“Cảnh Trạch, cậu đang đùa tôi sao?” Bà cụ Thẩm lúng túng cười nói.
Lý Cảnh Trạch lắc đầu rất nghiêm túc: “Thẩm tổng, tôi không nói đùa với bà, nếu sau này bà muốn tiếp tục hợp tác với nhà họ Lý, cứ nói chuyện trực tiếp với ba tôi… Tạm biệt…”
Lý Cảnh Trạch nói xong với bà cụ Thẩm, anh nói với Thẩm Mộng Thần: “Cô Thẩm, tôi muốn nói với cô vài chuyện, cô có tiện dùng bữa với tôi không? Cô cứ yên tâm là đối cho cô và anh Lâm tôi chỉ có lời chúc chân thành, xin hãy tin vào điều đó!”
Thẩm Mộng Thần nghiêm túc nhìn Lý Cảnh Trạch, không khỏi gật đầu: “Được thôi, tôi sẽ đi với anh…”
Bà cụ Thẩm không khỏi lui về phía sau hai bước, sắc mặt đặc sắc vạn phần…
Vương Thu Cúc nhìn thật sâu Lý Cảnh Trạch, bà phát hiện anh vô cùng yếu ớt, khi đứng thì hai chân anh run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên đầu, trên chân phải còn có một ít máu. Bà đột nhiên hiểu có lẽ đêm qua Lâm Chi Diêu đã đi tìm anh. Nếu không tình huống như hôm nay của Lý Cảnh Trạch chắc chắn sẽ không xảy ra.
Vương Thu Cúc thở ra một hơi dài, bàn tay đang nắm chặt của bà cũng buông lỏng. Bà… thành công rồi…
Tâm trạng Vương Thu Cúc rất tốt, đứng trong phòng làm việc của bà cụ Thẩm cười tự phụ: “Hahaha… hahahaha…. hahahaha…”
Vương Thu Cúc không nói lời nào với bà cụ Thẩm, tiếng cười của bà đã nói lên tất cả. Mà bà cụ Thẩm thì yếu ớt ngồi trên ghế.
Vương Thu Cúc nói với Thẩm Mộng Thần: “Được rồi, Mộng Thần, vậy mẹ đi trước, cứ nói chuyện với Cảnh Trạch. Kết bạn với Cảnh Trạch rất tốt… với lại nơi này, sau này con đừng tới đây nữa, nếu còn dám tới nữa, con đừng nhận mẹ là mẹ của con!” Vương Thu Cúc nói xong liền rời đi.
Mặc dù Vương Thu Cúc nói câu cuối cùng rất nặng, giọng điệu của bà cũng rất gay gắt. Nhưng Thẩm Mộng Thần vẫn cảm nhận được sự ấm áp không gì sánh được và tình mẫu tử từ những lời của Vương Thu Cúc. Cô mỉm cười gật đầu với Vương Thu Cúc: “Vâng mẹ, con hiểu rồi… Mẹ về nghỉ ngơi cho khỏe đi…”
Sau khi Vương Thu Cúc rời đi, Thẩm Mộng Thần cũng đi theo Lý Cảnh Trạch ra ngoài. Khi cả hai đang đến gần cửa công ty nhà họ Thẩm, không ngờ lại gặp Thẩm Nhất Bân.
Thẩm Nhất Bân cười liếm láp mặt, nói với Lý Cảnh Trạch: “Anh Lý, em chúc anh và Mộng Thần hạnh phúc…”
“Cút…” Lý Cảnh Trạch chửi thẳng, hung hăng tát vào mặt Thẩm Nhất Bân. Sau đó anh bước ra ngoài mà không thèm cả nhìn lại.
Sau khi Lý Cảnh Trạch và Thẩm Mộng Thần rời đi, Thẩm Nhất Bân vẫn đang che mặt, hồi lâu cũng không phản ứng lại được…
…
Nửa tiếng sau, trong căn phòng Cửu Thiên Tinh Hà của khách sạn Bán Nguyệt Loan ở thành phố Nam Giang, Lý Cảnh Trạch và Thẩm Mộng Thần ngồi đối diện nhau, trên bàn có hàng chục món ăn tinh xảo.
Sáng nay Vương Lộ Lộ đã nhận được một cuộc gọi từ Lâm Chi Diêu, bảo cô dỡ bỏ hạn chế đối với Lý Cảnh Trạch. Và đặt phòng Cửu Thiên Tinh Hà.
Lúc này Thẩm Mộng Thần nhìn căn phòng riêng nguy nga bậc nhất này, sau đó nhìn đến hàng chục món ăn tinh xảo trên bàn. Trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể thư giãn. Cô biết khách sạn Bán Nguyệt Loan, cô ở Thiên Hải có nghe nói qua. Mấy ngày qua sau khi về Nam Giang, cô cũng nghe đồng nghiệp nói họ cũng đã mở một chi nhánh khách sạn Bán Nguyệt Loan ở thành phố Nam Giang. Tương tự cũng là năm sao. Mà phòng riêng sang trọng nhất là Cửu Thiên Tinh Hà!
Cô không hiểu làm cách nào mà Lý Cảnh Trạch lại đưa cô đến đây. Dù anh xin lỗi cô, anh cũng không cần phải làm như vậy phải không? Như vậy là quá xa hoa…
Nghĩ đến đây, Thẩm Mộng Thần không khỏi hỏi: “Lý tổng, anh đưa tôi đến đây có phí quá không? Tôi, tôi dường như không xứng đáng với chi phí của anh bỏ ra đâu?”
Lý Cảnh Trạch đứng dậy, cười với Thẩm Mộng Thần: “Xin lỗi cô Thẩm, tôi đã nói dối cô. Tôi không phải người mời cô đến đâu…”
Thẩm Mộng Thần nghe vậy thì càng khó hiểu hơn, theo bản năng hỏi: “Vậy là ai?”
Lúc này cửa phòng riêng của Cửu Thiên Tinh Hà bị đẩy ra, ngay sau đó Lâm Chi Diêu đẹp trai bước vào: “Tất nhiên là anh rồi? Còn ai khác ngoài anh à?”
Lâm Chi Diêu cười nhìn Thẩm Mộng Thần nháy mắt. Cô che miệng ngạc nhiên. Bộ dáng nhỏ bé trong nháy mắt đáng yêu đến động lòng người.
“Hai… hai anh…” Thẩm Mộng Thần chỉ vào Lý Cảnh Trạch, sau đó lại chỉ vào Lâm Chi Diêu, ánh mắt nghi ngờ.
Lúc này Lý Cảnh Trạch kính cẩn gọi Lâm Chi Diêu: “Anh Lâm…”
Lâm Chi Diêu gật đầu, nói với Thẩm Mộng Thần: “Cậu ấy là anh em của anh…”
Khi Lý Cảnh Trạch nghe Lâm Chi Diêu nói mình là anh em của anh, trong lòng anh ta vui vẻ, cả người run lên vì kích động. Lâm Chi Diêu vỗ vỗ vai Lý Cảnh Trạch, nói: “Quay về đi… Nghỉ ngơi cho tốt…”
Lý Cảnh Trạch kích động gật đầu, cung kính rời khỏi phòng riêng….
Cho đến khi căn phòng riêng Cửu Thiên Tinh Hà này chỉ còn lại Thẩm Mộng Thần và Lâm Chi Diêu. Cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ nói bằng một giọng rất nhỏ: “Anh… anh biết cả rồi sao?”
Lâm Chi Diêu bước tới trước mặt Thẩm Mộng Thần, cúi người về phía trước, cúi đầu ghé vào tai cô, nói: “Em nói xem? Anh đã nói kiếp này sẽ không bao giờ để em chịu ấm ức, em cho rằng anh đang nói đùa với em sao?”
Giọng điệu của Lâm Chi Diêu không khỏi trở nên nghiêm túc…
Bây giờ nghĩ lại mà sợ. Nếu không phải do Vương Thu Cúc nói với anh, với tính cách của Thẩm Mộng Thần, cô nhất định sẽ giấu không cho anh biết. Sau đó, không cần nói cho anh biết, cô từ từ tuân theo sự sắp xếp của bà cụ Thẩm.
Nếu mọi chuyện thực sự phát triển như vậy, thì Lâm Chi Diêu cũng không dám nghĩ tới hậu quả…
Lúc này Lâm Chi Diêu thật sự là vừa giận vừa thương Thẩm Mộng Thần, nhìn cô lúc này bị mình nói một câu, nước mắt đều sắp rơi xuống. Lâm Chi Diêu nhanh chóng lùi lại một bước, nở nụ cười ngượng ngùng: “Gì đấy, anh đang đùa em thôi… đến ăn thôi…”
Lâm Chi Diêu thật sự sợ Thẩm Mộng Thần sẽ khóc, nhưng anh thề là sẽ không bao giờ để người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt này rơi một giọt nước mắt nào nữa trong đời, đặc biệt là ở trước mặt anh!