"Cái gì?" Nghe thấy lời nói của Vương Lộ Lộ, Thẩm Nhất Bân, Lý Cảnh Trạch, thậm chí bà cụ Thẩm cũng kinh ngạc.
"Vương tổng, chuyện đùa này không vui chút nào..." Lý Cảnh Trạch híp mắt nói với Vương Lộ Lộ
Vương Lộ Lộ nhìn Lý Cảnh Trạch một cái thật sâu: "Ba cậu cũng không dám nói với tôi như vậy, cậu là cái thứ gì! Cút!"
"Ách..." Lý Cảnh Trạch bị khí thế trên người Vương Lộ Lộ chấn động, lập tức không dám nói thêm gì nữa. Anh ta thật sự đúng là không dám đắc tội với Vương Lộ Lộ. Người phụ nữ Vương Lộ Lộ này lương một năm đều mấy tỷ, trước kia ở thành phố Thiên Hải, đều ra vào xã hội cao cấp nhất. Người phụ nữ Vương Lộ Lộ này, tùy tiện kéo một người bạn ra, cũng có thể hại chết anh ta!
Vương Lộ Lộ quát với bảo vệ trong hành lang: "Đuổi ba cái người này ra ngoài!" Sau đó nói với lễ tân đối diện: "Xếp ba người này vào sổ đen, vĩnh viễn không được cho ba người này vào nữa!"
Sau khi phân phó xong, Vương Lộ Lộ nhanh chóng đuổi theo Lâm Chi Diêu đã sắp rời khỏi, không người cười nói với Lâm Chi Diêu: "Xin lỗi anh Lâm, tôi thật sự là không biết, anh xem tôi xử lý như vậy, anh có hài lòng không? Anh Lâm có thể đừng tức giận nữa không, hôm nay tôi cùng anh uống đủ ..."
Vương Lộ Lộ cũng người người đẹp, tư thế cúi thấp này giống như là một nha hoàn nói chuyện với Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu lại có chút mềm lòng, hơn nữa vừa rồi cơn tức trong lòng, cũng được Vương Lộ Lộ xả ra. Vì vậy gật nhẹ đầu: "Được..."
Mà ba người Thẩm Nhất Bân lúc này nhìn thấy một màn như vậy, hoàn toàn chấn động. Cái phế vật Lâm Chi Diêu này có tài đức gì, mà được tổng giám đốc Bán Nguyệt Loan bồi rượu chứ? Chỉ là không để bọn họ nghĩ nhiều gì. Bảo vệ trong khách sạn đã bắt đầu đuổi bọn họ ra.
Lúc Lâm Chi Diêu đi qua bên cạnh Thẩm Nhất Bân, anh nhìn Thẩm Nhất Bân bị bảo vệ đuổi ra nói: "Anh nói anh không có năng lực, giả vờ cho ai xem chứ? Cứ muốn toàn thế giới biết anh là một tên ngốc sao?"
"Cậu... Lâm Chi Diêu, cậu đợi đó cho tôi!" Thẩm Nhất Bân thù hận mắng Lâm Chi Diêu một câu, nhưng sau đó bị bảo vệ sau lưng đạp một cước ra ngoài.
Sau đó lúc Lâm Chi Diêu đi qua bà cụ Thẩm, không khỏi dừng lại, nhìn bà già chanh chua này nói: "Cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sau này đừng ra ngoài nữa, làm mất mặt cả thôi. Mặc dù tôi không vào cửa nhà họ Thẩm mấy người, nhưng làm ơn sau này bà sẽ đóng cửa lại ở trong nhà mà ra vẻ uy phong, đừng ra ngoài làm tôi mất mặt..."
"Cậu cậu cậu..." Bà cụ Thẩm lập tức bị chọc tức đến run rẩ cả người.
Lâm Chi Diêu lại không phản ứng lại mà đối mặt với Lý Cảnh Trạch. Lý Cảnh Trạch này người lại cũng không đụng chạm gì với anh. Lâm Chi Diêu cũng lười so đo với anh ta, theo Vương Lộ Lộ lên lầu…
Đợi sau khi ba người ra khỏi khách sạn, bà cụ Thẩm lập tức chống nạn, hung hăng đập xuống đất vừa đập vừa nói: "Phải để cậu ta với Mộng Thần ly hôn! Bắt buộc phải ly hôn! Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi..."
Sau khi phát tiết, bà cụ Thẩm nói với Lý Cảnh Trạch: "Cảnh Trạch à, chuyện của con và Mộng Thần, bà làm chủ rồi! Bây giờ bà sẽ đi tìm Mộng Thần, để con bé ly hôn với phế vật này! Sau đó con và Mộng Thần ngày mai đi lĩnh chứng luôn đi!"
Bà cụ Thẩm tức đến nỗi lông mi cũng muốn bay lên, cả người run bần bật....
Lý Cảnh Trạch nghe vậy trong nội tâm mừng rỡ, vội vàng vuốt vuốt sau lưng cho bà cụ Thẩm, vừa vuốt vừa nói: "Bà nội đừng nóng giận, bà ngàn vạn đừng nóng giận, sau này con sẽ hiếu kính bà, đi đi đi, chúng ta đến khách sạn lớn Nam Giang ăn cơm, cũng không kém cái Bán Nguyệt Loan này!"
"Đúng đúng đúng, bà nội, chớ vì cái phế vật này mà nổi giận, bà nội yên tâm, con và Cảnh Trạch nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ra, còn có thù hôm qua anh ta đánh Nhược Tuyết, con nhất định sẽ báo!" Sâu trong ánh mắt Thẩm Nhất Bân hiện lên sát ý.
Bà cụ Thẩm bị sát ý của Thẩm Nhất Bân dọa sợ, vội vàng nói: "Đừng gây ra tai nạn chết người! Con sẽ ngồi tù đó!"
Thẩm Nhất Bân hít một hơi thật sâu nói: "Yên tâm đi bà nội, coi như không giết chết cái thứ kia, con cũng sẽ làm cậu ta sống không bằng chết!"
"Ừ..." Bà cụ Thẩm nặng nề gật đầu.
"Đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong, trực tiếp đi tìm Mộng Thần! Hôm nay nếu con bé không đồng ý, bà sẽ đem đống xương già này chết trước mặt nó!" Bà cụ Thẩm nói lời ác liệt!
Trong lòng Lâm Chi Diêu không nhớ đến ba người Thẩm Nhất Bân kia, phương thức xử lý của Vương Lộ Lộ, làm cho tâm trạng của anh không tệ. Sau khi đi theo Vương Lộ Lộ đến phòng Cửu Thiên Tinh Hà, ăn một bữa cơm không tệ.
...
Ba giờ chiều, bà cụ Thẩm một thân một mình đến văn phòng Thẩm Mộng Thần. Hôm qua Thẩm Nhất Bân bị đuổi ra ngòai, hơn nữa bảo vệ ngoài cửa căn bản không cho Thẩm Nhất Bân đi vào.
Lúc Thẩm Mộng Thần đang làm việc chăm chỉ thì thấy bà cụ Thẩm bước vào, cũng sững sờ, rất giật mình. Dù sao đây là lần đầu tiên bà cụ Thẩm đến tìm cô. Cô cũng không biết là bà cụ Thẩm nghĩ thế nào. Hơn nữa chuyện khuya ngày hôm trước làm cho cô không thoải mái. Cũng không muốn nói cái gì với bà cụ Thẩm.
Nhưng dù trong lòng không tình nguyện thế nào, Thẩm Mộng Thần vẫn là người nhà họ Thẩm, hơn nữa từ nhỏ Thẩm Mộng Thần đã lương thiện. Lúc này vẫn cung kính gọi bà cụ Thẩm một tiếng bà nội.
Bà cụ Thẩm gật đầu ừ một tiếng, trực tiếp nói: "Mộng Thần à, bà đến đây, là có một chuyện vô cùng tốt muốn nói cho con..."
Thẩm Mộng Thần nhíu mày nói: "Bà nội, chuyện gì tốt?"
Bà cụ Thẩm giữa trưa bị Lâm Chi Diêu chọc tức không nhẹ, đến lúc này đến giả vờ cũng lười trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với Thẩm Mộng Thần: "Cậu hai nhà họ Lý, Lý Cảnh Trạch hôm nay đến tìm bà xin cưới, cậu ấy thích con lâu rồi, vẫn luôn muốn cưới con..."
Thẩm Mộng Thần lại nhíu mày sâu hơn, không khỏi nói: "Bà nội, con và Lâm Chi Diêu đã kết hôn hơn một năm rồi..."
Bà cụ Thẩm khoát tay một cái nói: "Hôn nhân của con và Lâm Chi Diêu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hơn phân nửa Nam Giang này đều biết rồi. Một năm trước con cũng vì chuyện này mà bị bao nhiêu người chê cười? Lâm Chi Diêu cũng chỉ là đứa ở rể mà thôi! Bây giờ ba giờ, con với tên phế vật kia đến ủy ban nhân dân ly hôn đi! Sau đó bà nội nở mày nở mặt gả con ra ngoài..."
Bà cụ Thẩm vô cùng nghiêm túc nói, giọng điệu kiên định không cho phép từ chối. Bà hôm nay thật sự là bị Lâm Chi Diêu chọc giận điên lên. Đời này bà cũng không muốn nhìn Lâm Chi Diêu thêm một lần nữa!
Mày Thẩm Mộng Thần càng nhíu sâu hơn, giọng điều cũng vô cùng kiên định nói: "Bà nội, con sẽ không ly hôn với Lâm Chi Diêu! Cả đời này con sẽ cùng với anh ấy..." Thẩm Mộng Thần lặng lẽ nắm tay lại, cô sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào, cô đã sớm ly hôn với Lâm Chi Diêu.
Lúc này bà cụ Thẩm hoàn toàn kinh ngạc, chấn động nhìn Thẩm Mông Thần, không thể tin nói: "Con nói cái gì? Con vừa nói con sẽ không ly hôn với tên phế vật kia? Ta có phải nghe lầm không, con nói lại lần nữa?"
Thẩm Mộng Thần thở sâu, tiếp tục kiên định gật đầu nói: "Bà nội bà không nghe lầm, cả đời này con sẽ không ly hôn với Lâm Chi Diêu!"
"Hoang đường!" Bà cụ Thẩm dùng nạng gõ một cái mạnh. Cơn tức vừa tiêu xuống lại dâng lên. Ngón tay bà run rẩy chỉ vào Thẩm Mộng Thần nói: "Con con con…Bà không quan tâm, con nhất định phải ly hôn với phế vật kia!"
Thẩm Mộng Thần nắm chặt tay lắc đầu nói: "Bà nội bà đừng khuyên nữa, con sẽ không ly hôn nữa, nhờ bà thay con cảm ơn ý tốt của anh Lý."
"Thẩm Mông Thần trong lòng con đến cùng có xem mình là người nhà họ Thẩm hay không? Trong lòng con đến cùng có còn bà nội này không!" Bà cụ Thẩm trực tiếp nổi giận lên, giống như lúc trước Vương Thu Cúc ép cô ly hôn với Lâm Chi Diêu. Cảnh nào Thẩm Mộng Thần cảm giác vô cùng giống…
Trong lòng Thẩm Mộng Thần cũng vô cùng uất ức, hít sâu mấy hơi gật đầu nói: "Con đương nhiên là người nhà họ Thẩm, con cũng xem bà là bà nội..."
Bà cụ Thẩm gật đầu nói: "Được, con vẫn còn nhận người bà này, vậy con phải lập tức ly hôn với Lâm Chi Diêu!"
Mày Thẩm Mộng Thần lại càng nhíu sâu hơn, từ nhỏ đến lớn Thẩm Mộng Thần vô cùng lương thiện. Nhưng điều này không phải là cô mềm yếu. Trong lòng cô kiên cường hơn bất kỳ ai! Cô vẫn tiếp tục kiên định: "Xin lỗi, con nói là con sẽ không ly hôn với anh ấy, hơn nữa bà nội bà không có quyền can thiệp vào hôn nhân của con..."
Cơ thể bà cụ Thẩm bắt đầu run lên, ngón tay chỉ vào Thẩm Mộng Thần cũng đang run rẩy: "Con con con…nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chi Diêu, hôm nay ta sẽ chết trước mặt con!"
Uỳnh… trong đầu Thẩm Mộng Thần uỳnh một tiếng nổ tung, hôm nay cô không chút phòng bị đã bị bà cụ Thẩm đến bức vua thoái vị. Trong lúc nhất thời cô uất ức đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Tâm Thẩm Mộng Thần thiện, bản tính của cô thiện lương. Mặc dù bà cụ Thẩm lúc cô còn bé, cũng không thích cô, mà càng yêu Thẩm Nhất Bân hơn, đời thứ ba nhà họ Thẩm chỉ có một đứa con trai, nhưng Thẩm Mộng Thần từ nhỏ đến lớn vẫn tôn trọng bà cụ Thẩm. Cho dù bà cụ Thẩm có đối xử với cô thế nào, trong lòng cô vẫn xem bà là bà nội. Cho nên lúc này cô đối mặt với bức bách của bà cụ Thẩm, nhất thời cô không biết phải làm cái gì...
"Mộng Thần, con phải muốn bộ xương già này của bà quỳ xuống sao? Con cứ phải muốn bà chết con mới vui sao?" Bà cụ Thẩm tiến hành đánh bài đạo đức với Thẩm Mộng Thần lương thiện! Hơn nữa sau khi nói xong, lại thật sự quỳ xuống trước mặt Thẩm Mộng Thần. Lúc này, công nhân viên của Thẩm Mộng Thần bên ngoài cũng nghe được, nguyên một đám tò mò nhìn vào bên trong.
Thẩm Mộng Thần trực tiếp bị bà cụ Thẩm ép đến hỏng mất, nước mắt rơi xuống. Cuối cùng Thẩm Mộng Thần cắn mối, gần như tuyệt vọng nói: "Hảo, bà nội con đồng ý với bà, bà về đi, bà cho con một chút thời gian..."
Bà cụ Thẩm tiếp tục nói: "Ngày mai con với Cảnh Trạch gặp mặt nói chuyện, đứa bé Cảnh Trạch kia thật sự rất thích con….Hơn nữa Mộng Thần à, nếu như con cùng với Cảnh Trạch bên nhau, Cảnh Trạch sẽ cho mẹ con sính lễ tỷ, cùng với một căn nhà ở trung tâm thành phố. Sau đó công ty nhà họ Thẩm của chúng ta cũng có thể bước lên một bước..."
"Ừ được, con sẽ đi..." Thẩm Mộng Thần sững sờ gật đầu...
Trầm lão thái thái hít sâu một cái nói: "Ừ, Mộng Thần a bà nội biết rõ ngươi không dễ dàng, ngươi cũng đừng quái bà nội, chờ con đến nhà họ Lý, con sẽ biết hạnh phúc thôi. Bà nội cũng là vì tốt cho con..." Bà cụ Thẩm thâm trầm nói.